Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 170



Danh tiếng của Hoằng An Quận chúa bây giờ trong Đại Cẩm triều không ai không biết, lúc trước hắn cũng chỉ là nghe nói vị Quận chúa đột nhiên được sắc phong này rất được Thái hậu sủng ái, lớn lên lại có dung nhan tuyệt sắc. Nhưng bách tính từ trước đến nay đều là bảo sao hay vậy, Tuyên Du cũng không tin lắm, hôm nay nhìn lại, trong lòng không khỏi hối hận không thôi, sớm biết như vậy liền xin Trần Quý phi cầu hôn Tưởng Nguyễn làm phi, nếu như trong phủ có một mỹ nhân như vậy, chết cũng cam tâm rồi.

Chẳng qua Tuyên Du lại không hề nghĩ rằng Ý Đức Thái hậu yêu thích Tưởng Nguyễn như thế, làm sao có thể hứa gả nàng cho đứa cháu hoang dâm này được. Tuyên Du ưỡn mặt tiến lên vài bước về phía Tưởng Nguyễn. “Nói đến chúng ta cũng đều là người một nhà, Hoằng An muội muội, không bằng đi ra ngoài chơi với bản điện hạ?” Mỹ nhân như vậy, đời này không cầm tới tay, sao có thể cam tâm?

“Tam đệ muốn cùng Quận chúa đi đâu chơi đây?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng, thì ra là Thái tử và Tứ hoàng tử Tuyên Lãng đang đi tới hướng này.

Tuyên Du nhíu mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với việc Thái tử đột nhiên chen ngang, Thái tử nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, cười lớn nói. “Hoằng An à, vừa hay Bổn cung có chuyện tìm muội, Tam đệ không có chuyện gì thì hãy về trước đi. Ta mang Hoằng An đi trước.”

Nếu như nói trong cung Tuyên Du quần áo lụa là, các huynh đệ đều không phải là đối thủ của hắn, nhưng Thái tử lại là một ngoại lệ. Có lẽ là biết mình cũng không được hoàng đế coi trọng, tính tình của Thái tử trái lại cũng có mấy phần phá phách, đối diện với Tuyên Du, chính là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không tốt hơn ai bao nhiêu. Biết hôm nay Thái tử ở đây, mình không thể nào dây dưa với Tưởng Nguyễn được nữa. Tuyên Du hung hăng phất ống tay áo một cái, sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên lại cười tủm tỉm nói với Tưởng Nguyễn. “Vậy Quận chúa, bản điện hạ ngày sau sẽ đến thăm muội, chúng ta lại nói chuyện sau.’’

Tham Khảo Thêm:  Chương 184: Chuyện ở hoa hàng (6)

Sự mập mờ trong lời nói đó không khỏi khiến Lộ Châu nhíu mày, Thái Tử và Tuyên Lãng lại là dáng vẻ đã thấy nhưng không thể trách. Tuyên Du sau khi nói xong với Tưởng Nguyễn, mới đứng dậy hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thái Tử, nói. “Đại ca, thần đệ cáo từ trước.’’ Dứt lời cũng không đợi Thái Tử đáp lời, liền xoay người cất bước rời đi.

Tuyên Lãng có chút co rúm lại, Thái Tử nhìn hắn một cái, nói. “Không có tiền đồ!” Nhưng lại cũng không có ý trách cứ, hiển nhiên bình thường quan hệ của hai người cũng không tệ. Mà Tuyên Du lúc này đối mặt với Thái tử, nghĩ tới có lẽ cũng chắc chắn rằng địa vị Thái tử hiện nay khó xử như vậy, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị phế, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một Thái tử trên danh nghĩa mà thôi, vì vậy mới không hề có gì sợ sệt. Thái Tử dường như cũng đã sớm quen với việc này, hắn nhìn nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Hoằng An, bây giờ ngươi chính là một miếng thịt thơm ngon đấy, Hoàng tổ mẫu sủng ái ngươi như thế. Bổn cung cũng có chút ghen tị.”

Thái Tử lúc nói những lời này ánh mắt có chút âm trầm, lời này trái lại cũng là thật, thân làm Thái tử, Hoàng đế và Ý Đức Thái hậu đều không thích hắn, Hoàng hậu mặc dù đau lòng, lại cũng không thể nào thay đổi được tình trạng này. Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Thái tử điện hạ là chủ nhân tương lai của Đại Cẩm triều, cần gì phải ghen tị với một nha đầu nho nhỏ như Nguyễn Nương.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1857

“Ngươi nào phải nha đầu gì chứ, Bổn cung thấy ngươi chính là bảo bối.” Hắn đột nhiên cười quỷ dị. “Không bằng, ngươi làm phi tử của Bổn cung thì thế nào? Dù sao ngươi và Bổn cung cũng không thật sự có quan hệ máu mủ, Đại Cẩm triều cũng từng có tiền lệ mà.”

Tưởng nguyễn cười nhạt nói. “Nếu như Thái tử điện hạ có thể thuyết phục được Thái Hậu nương nương và Hoàng thượng, vậy thì Nguyễn Nương cũng không có vấn đề gì.”

Thái tử thấy biểu cảm lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, trái lại thật sự không hề để chuyện này ở trong lòng, không có chút tức giận. Tưởng Nguyễn nhưng lại nhìn thoáng qua Tuyên Lãng, Tuyên Lãng đi theo sau lưng Thái tử, dáng vẻ ôn hòa vô hại, trong cung thái tử bất tài, Tứ Hoàng tử vô năng, hai người giống như đồng bệnh tương liên. Trên thực tế, quan hệ của Thái tử với các huynh đệ khác cũng không hề tốt đẹp gì, đối với Tuyên Lãng này lại không tệ lắm. Chỉ là dáng vẻ này của Tuyên Lãng, rất dễ khiến cho Tưởng Nguyễn nhớ đến Tưởng Đan trong Tưởng phủ.

Cùng là dáng vẻ nhu nhược nhút nhát, lại cùng thích đâm một dao sau lưng người khác. Kiếp trước, Thái tử chẳng phải chính là bị Tứ Hoàng đệ có quan hệ không tồi với hắn, đâm một dao sau lưng sao? Cuối cùng không phải rơi vào kết cục tự vẫn trong ngục sao. Tuyên Lãng chính là từ sớm đã tham gia vào phe Trần Quý phi, Thái tử này lại xem địch như bạn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: 43: Gạch Tên

Tưởng Nguyễn nhìn Thái Tử nói. “Điện hạ không phải còn có chuyện muốn nói với Tưởng Nguyễn sao, bây giờ có thể đi rồi.’’

Thái tử sững sờ, đó chẳng qua chỉ là lời hắn thuận miệng nói ra, sao lại xem như thật. Đang muốn lên tiếng, Tưởng Nguyễn lại nói với Tuyên Lãng. “Tứ điện hạ còn có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, ta và Thái tử điện hạ xin đi trước một bước.’’

Tuyên Lãng sững sờ, không nghĩ tới Tưởng Nguyễn sẽ hạ lệnh đuổi khách như vậy, nhất thời có chút đau lòng nhìn nàng, ánh mắt uất ức kia ngước lên, người không biết, còn tưởng rằng Tưởng Nguyễn bắt nạt Tứ Hoàng tử này đấy.

Thái tử nhíu mày, Tuyên Lãng đã cười xòa nói. “Vậy đại ca, Tứ đệ đi trước. Đại ca và Quận chúa cứ từ từ nói chuyện, cáo từ.” Dứt lời vội vàng rời đi, trên mặt mặc dù không có sự tức giận, nhưng lại có chút hoảng loạn bất an.

Thái tử nhìn bóng lưng Tuyên Lãng rời đi, có chút không vui nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Hoằng An Quận chúa, ngươi làm cái gì vậy?”

“Thái tử điện hạ cũng biết, bản Quận chúa gần đây rất ghét Bát điện hạ chứ.”

Thái tử ngừng một chút, Tưởng nguyễn ghét Tuyên Ly, từ rất lâu trước kia hắn đã nhìn ra, mặc dù không biết Tưởng Nguyễn vì cái gì lại ghét vị Bát đệ phong thần tuấn lãng kia của mình. Nhưng do Thái tử cũng không thích Tuyên Ly, cho nên đối với điểm này của Tưởng Nguyễn, Thái tử vẫn rất là hài lòng.

Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Bản quận chúa ghét con kiến, thứ mà con kiến từng động vào cũng sẽ vứt đi. Bản Quận chúa ghét Bát điện hạ, những người có quan hệ với Bát điện hạ, bản Quận chúa cũng sẽ vô vùng ghét bỏ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.