Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, đi tới bên Tiêu cạnh Thiều. “Sao ngươi lại đến đây?”
“Nếu thân phận tương xứng, nàng sẽ đồng ý gả cho hắn?” Tiêu Thiều không trả lời nàng, ngược lại hỏi một vấn đề không liên quan.
“Phải.” Tưởng Nguyễn nói. “Nếu có thể được che chở, vừa có thể có mưu toan, gả vào Cô gia có gì không thể? Chẳng qua nay Cô gia tự thân khó bảo toàn, không phải lựa chọn tốt nhất.”
Tiêu Thiều rủ mắt nhìn nàng, ưu tư chợt lóe. “Nếu có người tương xứng, nàng sẽ gả cho người đó sao?”
“Vì sao không gả?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược lại.
Tiêu Thiều bình tĩnh nhìn nàng một hồi, ngay khi Tưởng Nguyễn cho rằng hắn sẽ giữ vững sự im lặng, hắn mở miệng nói. “Vậy nàng thấy ta thế nào?”
Tưởng Nguyên sững sờ.
Tiêu Thiều nói. “Phủ Cẩm Anh vương trực thuộc bệ hạ, không đứng về bất kỳ phe phái nào. Thế lực đủ để bảo hộ nàng chu toàn, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có nô tài điêu ngoa, nàng vào vương phủ, chính là nữ chủ nhân, không ai dám khinh khi, sẽ kính trọng nàng, gả vào nhà này, nàng có hài lòng?”
Lời hắn nói nghiêm túc, hắc y lạnh tanh trong trẻo như thụy thú Kỳ lân đen vàng được khắc trước cửa phủ Cẩm Anh, hai tròng mắt thâm thúy như sao, lúc nhìn người khác như ánh sao sáng chói, tựa như ngân hà cửu thiên, khiến người chìm đắm giữa thiên không bao la mênh mông. Thanh niên ấy, hỏi. “Nàng có hài lòng?”
Người trong mộng xuân khuê của biết bao nữ tử triều Đại Cẩm, bây giờ lại dùng thái độ nghiêm túc như vậy hỏi mình, sao có thể khiến người đối diện không thất thần.
Tưởng Nguyễn yên lặng chốc lát, nói. “Ngươi muốn cưới ta, vì sao?”
“Tình thế trong cung lòng nàng hiểu rõ.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói. “Vào phủ Cẩm Anh vương, tất nhiên có thể bảo vệ nàng chu toàn.”
“Ta không cần người bảo vệ ta chu toàn, ” Tưởng Nguyễn cắt đứt nàng lời hắn. “Nghênh ta vào phủ, cũng chỉ như rước một mối họa về thôi.”
Tiêu Thiều trầm mặc, hỏi. “Thứ nàng mưu cầu là gì?”
“Mưu cầu điều gì?” Tưởng Nguyễn khẽ lập lại, đột nhiên ngửa đầu lên cười một tiếng, nụ cười kia mị diễm, nhưng đầy mỉa mai như khắc vào xương tủy. Rõ ràng đang mặc y phục tối màu, nhưng phảng phất tựa như vừa bước khỏi biển lửa, khắp thân bao phủ ngọn lửa hừng hực như muốn lấy mạng đổi mạng.
Nàng gằn từng chữ. “Ta muốn những kẻ nợ mạng ta buộc phải quỳ xuống trước mặt ta, muốn khiến người xem thường ta vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng mặt nhìn ta. Muốn trọng tử Vương tước thấy ta phải run rẩy, ta muốn dẫm cả giang sơn cẩm tú này dưới chân!”
Tiêu Thiều thật sâu nhìn thiếu nữ trước mặt, dường như đây là lần đầu tiên nàng không chút che giấu lệ khí và hận ý nào trước mặt hắn, hắn vẫn luôn biết trong lòng Tưởng Nguyễn có một bí mật, nhưng nay mới biết bí mật này không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Từng câu từng chữ nặng tựa ngàn cân, nói năng có khí phách. Phải gặp những chuyện như thế nào, mới có thể khiến nàng nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, lại có vẻ mọi thứ là điều hiển nhiên.
“Giờ ngươi đã biết, ta là họa quốc yêu nữ, ta ở nơi nào, sẽ mang tới mối họa cho nơi ấy.”
“Nàng là họa quốc yêu nữ, ta là loạn thần tặc tử.” Hắc y tựa màng đêm, tròng mắt như hàn tinh, từng lời nói đi ra từ đôi môi mỏng ấy nóng đến mức, gần như có thể làm bỏng người khác. “Vừa vặn trời sinh một đôi.”
Tưởng Nguyễn ngẩn người im lặng nhìn hắn.
“Nàng muốn trả thù, muốn giết hết những kẻ nợ nàng. Nếu những việc ấy có thể khiến nàng vui vẻ, ta chắc chắn sẽ giúp nàng. Dù nàng sẽ không vui.” Từng lời Tiêu Thiều nói bay theo gió, truyền vào tai Tưởng Nguyễn lại khiến lòng nàng đau xót.
Nàng không vui, giết người sao có thể vui vẻ. Chìm đắm trong thù hận sẽ có một ngày mất đi bản thân, trái tim bị phủ kín thù hận sẽ có ngày khiến nàng trở thành một cỗ máy báo thù. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thiều. Thanh niên nói năng sắc bén, ánh mắt sắc như dao, nhất châm kiến huyết chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng.
Trước mắt hiện ra khung cảnh điện Kim Loan đời trước, nàng ngã xuống từ nơi cao, ánh mắt lạnh nhạt của Tưởng Quyền, khoảnh khắc Tuyên Ly từng câu từng chữ tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ. Lòng bỗng nhiên đau nhói.
Địa ngục không có đường quay lại, hoàng tuyền cũng không. Đời này mạng này là nhờ trời xanh thương xót, cho nàng có cơ hội báo thù, dù cuối cùng rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, nàng cũng không hề hối tiếc. Thế nhưng… Cố tình đời này lại gặp được hắn.
Nàng từ từ rũ mắt, trên môi hiện ra một nụ cười chua chát. “Từ lâu trước kia ta đã biết. Tiêu Thiều, ta rơi vào một cơn ác mộng.”
Biểu cảm yếu ớt thoáng qua rồi biến mất, giọng nàng rất nhẹ, ẩn chứa một tia tuyệt vọng và giãy giụa không dễ phát giác. “Có thể ta vẫn chưa tỉnh lại.”
…
Triệu Cẩn để mật hàm lại chỗ cũ, tỉnh rụi bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp đại ca luyện võ trở về.
Triệu Khiêm nhìn thấy muội muội mình, ngạc nhiên nói. “Tiểu muội, sao muội lại bước ra từ thư phòng của cha, không phải cha chưa về sao?”
“Muội, muội không tìm thấy khăn tay, nên đến thư phòng tìm thử xem có phải lúc hôm qua mang điểm tâm tới cho cha rồi bất cẩn đánh rơi hay không.” Triệu Cẩn lắp bắp nói.
“À.” Triệu Khiêm không nghi ngờ, buồn cười nói. “Muội là một cô gái, chớ cả ngày lỗ mãng quên trước quên sau, cứ như vậy mãi sao có thể tìm được một người chồng tốt.”
“Đại ca.” Triệu Cẩn xấu hổ gãi tai, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xít lại gần Triệu Khiêm nói. “Đại ca, có phải huynh cùng nhị ca và cả cha sắp đi đánh trận hay không?”
Sắc mặt Triệu Khiêm biến đổi, giọng nặng nề. “Muội nghe ai nói!”
“Huynh dữ gì chứ?” Triệu Cẩn bĩu môi, như vô ý nói. “Không phải biên ải cấp báo rồi sao? Chiến sự với nước Thiên Tấn căng thẳng như vậy, bệ hạ nhất định sẽ phái binh chi viện. Bên phía phủ Tướng quân muốn tránh hiềm nghi, Ngô tướng quân và Quan tướng quân xưa nay bất hòa, nhà ta lại là võ tướng, tất nhiên chạy không khỏi.”
“Càn rỡ, tâm ý của thánh thượng há có phải chuyện muội có thể suy đoán?” Triệu Khiêm xụ mạch khiển trách. “Những chuyện này ngàn vạn không thể nói ra ngoài, nếu không sẽ kéo thêm phiền phức tới cho nhà ta, tới đó sẽ cho muội biết tay!”’
“Đại ca ——” Triệu Cẩn không chút sợ hãi, kéo cánh tay Triệu Khiêm lấy lòng nói. “Muội sẽ không nói cho người khác biết, với lại huynh cũng đâu phải người ngoài. Hơn nữa không phải suy đoán thánh ý, mà là quan tâm quốc gia đại sự. Huynh nói cho muội biết đi mà, có đúng hay không ạ? Nếu các huynh đi đánh trận, thế chẳng phải trong nhà chỉ còn mỗi một mình muội, thân gái đơn chiếc.”
Ở trong nhà Triệu Cẩn là tiểu muội, các huynh trưởng cũng hết sức cưng chiều nàng. Nàng nói vậy, hiển nhiên vì không nghe lọt tai những lời Triệu Khiêm cảnh cáo. Triệu Khiêm không biết phải làm sao, thế nhưng hắn thật lòng thương yêu muội muội này. Với cái tính không sợ trời không sợ đất này của Triệu Cẩn, dù có nói sao cũng sẽ không để trong lòng. Không chịu nổi Triệu Cẩn mè nheo đeo bám, cuối cùng Triệu Khiêm vẫn phải nói. “Muội chỉ biết chơi thôi, đã bao lớn rồi, chờ mẹ tìm cho muội một mối hôn sự tốt thì sẽ thành thê tử của người khác rồi, xem thử muội có còn dám vô pháp vô thiên như vậy nữa không. Chuyến này phải tới biên ải chi viện, nước Thiên Tấn vô cùng gian xảo, lần xuất chinh này rất hung hiểm. Cha nghĩ ất hẳn mấy ngày nữa sẽ lên đường.” Hắn nhìn Triệu Cẩn, ân cần nói. “Mình muội ở trong phủ, chớ quậy phá tìm phiền phức.”
“Biết rồi ạ.” Triệu Cẩn đảo tròng mắt, thử dò xét hỏi. “Vậy tình hình bên kia giờ sao rồi ạ, Tưởng phó tướng thật sự bị bắt làm tù binh như lời đồn sao? Lần này chiến bại tất cả đều bởi vì hắn mà ra sao?”
“E rằng không thoát khỏi liên quan, Hoàng thượng…” Triệu Khiêm đột nhiên ý thức được điều gì, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Cẩn, chợt im lặng, đổi lời. “Sao đột nhiên muội lại quan tâm chuyện này như vậy?”
“Chuyện này liên quan đến nhà ta, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.” Triệu Cẩn thẳng thắn nói. “Tất nhiên phải tìm hiểu rõ ràng rồi ạ.”
Triệu Khiêm buồn cười. “Người ra chiến trường cũng không phải muội, muội cần biết nhiều như vậy làm gì.” Không đợi Triệu Cẩn đáp, đã nói. “Đây là chuyện cơ mật, không thể nói với muội.” Vỗ vai Triệu Cẩn. “Ngoan, về viện cùng ma ma học thêu thùa, hôm qua mẹ nói muội thêu uyên ương mà nhìn giống như vịt, sau này làm sao gả cho người. Với lại thu cái tính tình ngang bướng của muội lại. Ta còn có một số việc, không nói chuyện với muội nữa.”
Dứt lời không chờ Triệu Cẩn hỏi nữa, cất bước đi trước. Triệu Cẩn sầu não nhìn theo bóng lưng Triệu Khiêm, rồi đành phải về sân viện của mình, dọc theo đường đi toàn nghe bọn hạ nhân bàn luận chuyện biên ải cấp báo, không ai không hoài nghi vị chiến thần từng tiền đồ vạn dặm mai kia sa cơ, kết cục tốt nhất sợ rằng chỉ còn là một cái xác da ngựa bọc thây, khiến lòng nàng rầu rĩ.