Mười ngày sau, Tiêu Thiều dẫn một trăm ngàn Cẩm y vệ xuất chinh. Cùng lên đường, còn có Triệu lão tướng quân và ba người con trai Triệu gia, có điều Triệu gia quân tới Tây Nhung, gần đây lũ Tây Nhung thường xuyên sinh sự, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh tâm tư khác. Tâm tư đế vương khó đoán, ngay lúc này hoàng đế phái Triệu gia ra là vì ý gì không ai biết được, giờ Triệu gia chỉ còn ba người Triệu Nghị, Triệu Ngọc Long và Triệu Phi Châu, tất nhiên không tạo nổi sóng gió, ba người này vẫn chưa đủ lông đủ cánh, nếu giờ khắc quan trọng hiện tại có kẻ bỏ đá xuống giếng, sợ rằng Triệu gia sẽ sứt đầu mẻ trán.
Nhưng ý chỉ của hoàng đế không ai dám chống, cả nhà Triệu gia trung can nghĩa đảm, tất nhiên không có lý gì lại từ chối. Ngày đó cùng Tiêu Thiều xuất lĩnh Cẩm Y vệ ra khỏi kinh thành.
Cẩm Anh vương nắm giữ ấn soái xuất chinh, trong nhà vẫn còn một vị hôn thê đợi cưới. Theo như tập tục Đại Cẩm, nữ tử được đính ước nhưng phu quân phải xuất chinh, thì cô gái đó có thể ở trong phủ của phu quân tương lai để đợi. Thái hậu thương tiếc Hoằng An quận chúa, ban ý chỉ, đặc biệt cho phép Hoằng An quận chúa ở lại Cẩm Anh vương phủ.
Mà nhà mẹ Hoằng An quận chúa là thượng thư phủ, lại liên tiếp gặp chuyện xấu. Đầu tiên là Tưởng thượng thư ngộ thương di nương nhà mình, di nương tổn thương nguyên khí, không lâu sau đã vong mạng. Sau thì Nhị tiểu thư mất tích được tìm thấy, thì ra bị sơn tặc bắt đi, Nhị tiểu thư vì bảo vệ sự trong sạch tự vẫn mà chết. Giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, mặc dù khi còn sống danh tiếng của Tưởng Tố Tố không quá tốt, nhưng chết là hết, đối với mỹ nhân con người luôn có một sự khoan dung đặc biệt.
Khiến người khác khiếp sợ là Đại phu nhân Tưởng gia nhiễm bệnh đã một thời gian lâu, nay không gượng nổi mà bỏ mạng. Nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân Hạ thị không quá ba tháng đã đưa một vị bà con xa tới—- Tưởng phủ nghênh đón một vị phu nhân mới.
Ai cũng nghĩ rằng sau khi Tưởng Đại phu nhân chết, mối liên hệ cuối cùng giữa Tưởng gia và Hạ gia đã mất, không ngờ Hạ gia lại đưa một cô vợ mới đến. Mối thông gia giữa Hạ gia và Tưởng gia được duy trì, nhiều người đang xem náo nhiệt chợt bật ngửa.
Mặc dù quan hệ giữa Hạ gia và Tưởng gia không đứt, nhưng Tưởng thượng thư lại vì vậy mà bị thế nhân lên án, chiết tử vạch tội của quan Ngự sử không ngừng bay đến bàn của hoàng đế, từng câu từng chữ đều chỉ trích hài cốt của Tưởng Đại phu nhân chưa lạnh mà Tưởng thượng thư đã cưới người mới, thật sự không có tình người.
Nhiều năm qua, Tưởng gia sừng sững không ngã trong triều, mang danh thanh chính liêm minh giữa trăm họ, hôm nay, liên tiếp gặp phải chuyện xấu, hành động này của Tưởng Quyền, cuối cùng khiến lão mất hết thanh danh. Từ đây, mọi người nhắc tới thượng thư phủ, đã không phải là phủ đệ thanh lưu liêm chính, mà chỉ là nhà của một vị quan nội trạch hỗn loạn thôi.
Những thay đổi này như một giọt nước nhỏ xuống màn mưa, vẫn chưa đủ để khiến người khác chú ý, đến ngay cả đương sự vẫn chưa ý thức được điểm này, nhưng con đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một ổ kiến, mọi thứ nhìn như chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, cuối cùng sẽ kéo theo hàng loạt sự kiện, nay, tất cả chỉ là sự khởi đầu.
Nếu nói hiện nay trong kinh thành có chuyện gì đáng để vui mừng, thế cục hậu cung hỗn loạn, ba phi vị hãy còn đang trống, nhóm tú nữ mới tiến cung được cất nhắc, có vài người hiện chạm tay là phỏng.
Ba người lần lượt theo thứ tự là, Vương Liên Nhi nhà Hàn Lâm, thứ nữ Mục Tích Nhu đại phòng của phủ Uy Vũ Hậu, Tứ tiểu thư Tưởng gia Tưởng Đan.
Lúc căn cơ đế vương chưa vững, sủng hạnh cưng chiều nữ nhân nào đều có liên quan đến quyền thế địa vị sau lưng người đó, đại biểu cho thế lực. Khi đế vương nghiệp lớn đã thành, lúc không còn gì có thể dao động giang sơn và địa vị của mình, ông ta sẽ không sủng hạnh những cô gái có gia thế hiển hách nữa. Ngược lại, hoàng đế sẽ chọn những người không có căn cơ, thậm chí không có bối cảnh để sủng hạnh, bởi vì các cô yếu đuối không nơi nương tựa, không tạo nổi sóng gió gì, chỉ có dựa vào sự sủng ái của đế vương mới có thể sinh tồn trong cung. Từ xưa đế vương đa nghi, chỉ những cô gái như vậy mới là sự tồn tại vô hại, mới sẽ không nảy sinh tâm tư khác.
Mấy người này hoặc nhà không có thế lực, không có thực quyền, hoặc thứ nữ nhỏ bé, không hề được gia tộc coi trọng. Cho nên đối với đế vương mà nói, loại người kia không có chút uy hiếp nào. Mà ba người này quả thật có tài năng nổi bật giữa nhóm tú nữ. Vương Liên Nhi am hiểu thi tình họa ý, là loại hình đế vương thích, tính cách ôn nhu uyển ước, giống như cô gái Giang Nam dịu dàng cầm dù đi giữa màn mưa phùn, có mấy phần tương tự với Trần Quý phi.
Mục Tích Nhu tướng mạo xinh đẹp nhất, tựa như u lan trong sơn cốc, tuy nhiên tính tình quá lạnh lùng, thái độ đối với hoàng đế cũng rất lạnh nhạt. Nhưng chính sự lạnh nhạt ấy, trái lại khiến hoàng đế nảy sinh hứng thú nhiều nhất, hậu cung giờ đây đã có mỹ nhân lạnh lùng rồi.
Trong ba người này, tướng mạo Tưởng Đan kém nhất, tính tình cũng không giống một người dịu dàng hiểu chuyện. Cuộc gặp gỡ giữa nàng ta và hoàng đế có hơi trùng hợp, tối đó nàng ta đứng trong sân bái trăng cầu phúc, từng câu từng chữ đều cầu mong người nhà bình an thuận lợi, lời nói chất phác. Hoàng đế thấy qua đủ loại mỹ nhân, lại lần đầu tiên gặp được một cô gái tính tình chất phát như vậy, sau che giấu thân phận cùng nàng ta tâm sự một đêm, càng lúc càng cảm thấy nữ tử này tính tình trong sáng, hôm sau sẽ sai người đưa thánh chỉ thăng vị đến cho.
Giờ ba người từ tú nữ nhỏ bé thăng thành Tứ phẩm Mỹ Nhân, đối với thứ nữ mà nói như một bước lên trời. Trước mắt người được sủng ái nhất là Vương Liên Nhi, hoàng đế hứng thú với Mục Tích Nhu, Tưởng Đan sau khi được thăng vị lại không được hoàng đế triệu kiến, nhưng nàng ta không hề giận hờn, vẫn sống vui như cũ. Thấy Tưởng Đan như thế người hầu cận cũng nóng lòng, hy vọng tự chủ tử của mình sẽ nhận được ân sủng, khuyên nàng ta tìm cách gặp mặt Hoàng thượng, tránh bị người khác cướp mất sự sủng ái, Tưởng Đan lại làm như không biết, ngày ngày vẫn chỉ chuyên tâm làm việc của mình, sống thản nhiên tự đắc, nhìn một đám cung nhân gấp gáp nóng vội.
Hôm nay Tưởng Đan tới hoa viên ngắm hoa, có lẽ ngắm lâu thấy mệt, nên tới lương đình ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên nổi hứng thú, sai người thu thập cánh hoa, rồi xem có thể gom được sương sớm mai hay không, sau đó lấy đi ủ rượu Bách Hoa. Có lẽ thấy cung nhân làm chưa đúng ý mình, dứt khoát xách váy đứng lên, cũng đi ra tìm cùng.
Nàng ta tự tìm niềm vui, không hề phát hiện ở một đầu khác của hoa viên, có người đang đứng xa xa, chăm chú nhìn từng động tác của mình.
Tưởng Siêu cúi đầu, đứng đối diện với Tuyên Ly, nói. “Điện hạ đã nghĩ kỹ rồi ạ, thật sự là nó sao?” Gã hơi chần chờ. “Không bằng điện hạ đổi một người khác, Tưởng Đan thật sự. Dùng nó thật sự quá mạo hiểm.”
Tuyên Ly hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói. “Ồ? Ngươi nói mạo hiểm, ngươi có nhận định gì về nàng ta sao?”
Tưởng Siêu trầm ngâm giây lát, như đang cố gắng nhớ lại chuyện liên quan đến Tưởng Đan, nhưng ngày thường cảm tình giữa gã và Tứ muội này mỏng nhạt, cũng không xảy ra việc gì. Một lát sau, gã mới lắc đầu nói. “Tứ muội này của ta —— được thiếp thất sinh ra, từ nhỏ được phu nhân nuôi lớn, tính tình hèn yếu. Bình thường nếu nghe tiếng nói chuyện lớn cũng sẽ bị hù dọa, thật sự không thể trọng dụng.” Dừng một chút, gã lại nói. “Hơn nữa cũng không quá thông minh, sao điện hạ lại chọn nó làm người của chúng ta?”
Tuyên Ly lắc đầu một cái. “Tưởng Siêu, ngươi có biết ngươi đi theo ta lâu như vậy, vì sao vẫn nhiều lần không thể đạt tới vị trí tốt hơn, vì sao không thể nắm chắc cơ hội ta cho ngươi? Luôn để người ngoài chiếm tiên cơ?”
Tưởng Siêu ớn lạnh, nghiêm mặt nói. “Xin điện hạ chỉ giáo!”
“Ngươi lòng dạ dứt khoát, làm việc có thủ đoạn, đáng tiếc, quá tự phụ.” Tuyên Ly lắc đầu. “Ngươi từ không nghiêm túc quan sát người xung quanh, cho tới coi thường bọn họ. Ví dụ như nói, bây giờ đang coi thường Tưởng Đan trước mắt này.”
“Điện hạ, thuộc hạ không hiểu.” Tưởng Siêu nói. “Dù Tứ muội đã là Mỹ Nhân, ấy cũng vì phía sau có cha ta chu toàn mọi mặt và nhờ vào vận may. Nhưng nó không có dã tâm, không phải điện hạ nói, người không có dã tâm không thể trọng dụng sao? Tứ muội này của ta, rõ ràng được hoàng đế thăng vị, lại không biết tự tranh thủ vì bản thân, lãng phí thời cơ tốt một cách vô ích, trong ba vị mỹ nhân, Vương Liên Nhi và Mục Tích Nhu còn được sủng ái hơn nó nhiều.”