Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 316



Thoáng cái trời đã tối, Tiêu Thiều ngồi trong phòng, phê từng sấp rồi lại từng sấp công văn, sắc thái không có gì gọi là mệt mỏi. Lâm quản gia tới mấy lần khuyên hắn nghỉ ngơi sớm, Tiêu Thiều chỉ nói còn việc phải làm, người sáng suốt lập tức hiểu được hắn chỉ đang mượn cớ để trông nom Tưởng Nguyễn mà thôi. Thế nhưng ý của chủ tử người hầu khó lòng can thiệp được, sau mấy lần khuyên bảo không có kết quả nên cũng thôi.

Lộ Châu đẩy cửa đi vào, tay bưng chén thuốc, thấy Tiêu Thiều vẫn còn đây, liền nói. “Cô gia, thuốc Hạ thần y kê cho cô nương đã được sắt xong rồi, thuốc này do nô tỳ và Thiên Trúc canh chừng từ đầu tới cuối, không có ai chạm qua.” Bởi vì nghi ngờ Tưởng Nguyễn bị người dưới hạ độc, nay vương phủ đều rất cẩn thận với thức ăn và thuốc men, sợ kẻ khác âm thầm giở trò. Một ngày chưa tra ra kẻ hạ độc, Tưởng Nguyễn sẽ luôn chực chờ nguy hiểm.

Tiêu Thiều ngước mắt nhìn, nói. “Ngươi ra ngoài đi, ta đút nàng ấy.”

Lộ Châu không dám nói gì, đặt chén thuốc lên bàn sách rồi quay lưng đi ra ngoài. Sau khi Lộ Châu đi khỏi, Tiêu Thiều mới bưng chén thuốc lên đi tới mép giường, đỡ Tưởng Nguyễn dựa vào người mình, thổi nước thuốc màu nâu đen, từ từ đút vào miệng Tưởng Nguyễn.

Dộng tác rất dịu dàng, sợ rằng vô tình làm đau Tưởng Nguyễn. Nếu để người khác nhìn thấy con người lạnh lùng như Tiêu Thiều nay lại dịu dàng cẩn thận thế này, hẳn sẽ kinh ngạc đến mức rớt luôn cặp mắt ra ngoài.

Tưởng Nguyễn vẫn còn đang hôn mê, nước thuốc theo khóe miệng chảy ra, rơi xuống giường, làm ướt một mảnh trước ngực Tiêu Thiều. Hắn cũng hồn nhiên không hay biết, chỉ đưa tay nhẹ nhàng lau nước trên mép Tưởng Nguyễn. Đút thế này hẳn không được rồi, Tiêu Thiều rũ mắt suy nghĩ, chợt bưng chén thuốc lên nhấp một ngụm, sau đó nâng càm Tưởng Nguyễn, cúi người dán lên môi nàng, từ từ đưa nước thuốc vào.

Thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc, ngày thường luôn tỏ vẻ dịu dàng hờ hững, mà giờ đây nằm yên bất động, đôi môi mềm mại, mang theo vị đắng của nước thuốc. Nếu là thường ngày, hẳn sẽ nảy sinh ý khác, nhưng hiện tại Tiêu Thiều lòng không tạp niệm, khi nhìn Tưởng Nguyễn chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Khom người từ từ đút thuốc cho Tưởng Nguyễn. Hồi sau, Tiêu Thiều bỏ chén không xuống, lúc đang định đỡ nàng nằm xuống, chợt cảm thấy vạt áo trước ngực bị nắm lấy, hắn hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt đang trợn to của Tưởng Nguyễn.

“Nàng..” Trong nháy mắt hắn cảm thấy khó xử, tiếp đó là ngạc nhiên mừng rỡ, Tiêu Thiều đỡ vai Tưởng Nguyễn, nói. “Nàng tỉnh rồi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: Lục chinh, ba phút cuối cùng!

Tưởng Nguyễn không trả lời hắn, mắt trừng cực lớn, trong mắt không phải sự điềm tĩnh, mà là khủng hoảng và bất lực, Tiêu Thiều ngẩn ra, thần thái ấy xuất hiện trên người Tưởng Nguyễn quá đỗi xa lạ. Nàng lại như không hề cảm giác được Tiêu Thiều đang ở trước mặt, chỉ cố chấp nắm chặt vạt áo Tiêu Thiều, miệng lẩm bẩm gì đó.

Tiêu Thiều nhíu mi, kê tai sát tới, lời Tưởng Nguyễn rõ rành rạnh truyền vào tai hắn, nàng đang lẩm bẩm rằng. “Cứu ta.”

Tiêu Thiều đột nhiên thảng thốt, Tưởng Nguyễn co người lại thành một cục, siết chặt vạt áo hắn không buông, như đang nắm chiếc phao cứu mạng cuối cùng, nhỏ giọng, liên tục lập đi lập lại. “Cứu ta, mau cứu ta.”

“A Nguyễn,” Tiêu Thiều dịu dàng trấn an, vỗ nhẹ lưng nàng. “Đừng sợ, ta là Tiêu Thiều.”

Tưởng Nguyễn trừng to mắt nhìn hắn, như xuyên qua hắn nhìn thứ gì khác, tay Tiêu Thiều đang giương nửa chừng thì dừng lại, Tưởng Nguyễn điên cuồng lui về phía sau. Trong mắt đều là tuyệt vọng và tiêu điều, như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, nàng tức giận chất vấn. “Tuyên Ly, sao ngươi có thể đối xử với ta như thế!”

Tiêu Thiều nhìn chăm chú vào mắt nàng, lần đầu tiên cảm thấy tay chân luống cuống. Hắn bỗng dưng hét lớn một tiếng. “Dạ Phong!”

Dạ Phong vội đẩy cửa đi vào. “Chủ tử, sao vậy ạ?” Chợt thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn lúc này, Dạ Phong cũng kinh ngạc không nhẹ. Tưởng Nguyễn nào từng chật vật như thế, dáng vẻ ấy tựa như người trước mặt nàng không phải Tiêu Thiều, mà là kẻ địch có huyết hải thâm thù vậy. Vẫn chưa khỏi bàng hoàng, đã nghe âm thanh Tiêu Thiều lạnh lùng vang lên. “Kêu Hạ Ngũ lăn vào đây!”

Hạ Thanh nhanh chóng chạy tới, để tiện chăm sóc bệnh tình Tưởng Nguyễn, nên cậu ta dứt khoát ở lại Cẩm Anh vương phủ. Nửa đêm bị người kéo ra từ trong chăn, Hạ Thanh mơ hồ có dự cảm xấu. Đợi lúc vào phòng nhìn thấy hình dáng cử chỉ dị thường của Tưởng Nguyễn, lòng giật thót. Mặt Tiêu Thiều trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, hỏi. “Tại sao nàng lại biến thành như vậy?”

Hạ Thanh không dám khinh thường, vội bước lên bắt mạch cho Tưởng Nguyễn, vừa chạm vào đã ngơ ngẩn, như không dám tin, sau đó tỉ mỉ khám lại lần nữa, mới nhìn Tiêu Thiều nói. “Tam ca, cơ thể Tam tẩu không thành vấn đề. Nhưng cử chỉ cứ như trúng tà. Sợ rằng trong lòng có tâm ma, hôm nay trời xui đất khiến bị kích thích ra.” Hạ Thanh lúng túng, bất tri bất giác phá vỡ bí mật của Tưởng Nguyễn, lấy tính tình sấm rền gió cuốn của Tam tẩu, sau khi tỉnh lại không biết sẽ xử lý cậu ta thế nào nữa. Tuy nhiên mặc dù có điều cố kỵ, nhưng nói sao cũng là tẩu tử của mình, Hạ Thanh nói. “Đây là tâm ma của Tam tẩu, ta chỉ có thể khai thuốc an thần cho tẩu ấy, cuối cùng có hữu dụng hay không, ta thật sự không biết. Tam ca, ta là đại phu, nhưng không thể giúp người chữa tâm bệnh, huynh đừng làm khó ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1690

Lời này không giả, Tiêu Thiều tự biết có ép Hạ Thanh cũng không có cách gì tốt hơn, trầm giọng nói. “Ra ngoài.” Hạ Thanh sờ đầu, mọi người có mặt trong phòng cũng vội lui ra ngoài. Chỉ chừa Dạ Phong và Tiêu Thiều.

Tưởng Nguyễn rúc vào góc giường, vẻ mặt tiêu điều hoảng hốt, cặp mắt trống rỗng đặc quánh, Tiêu Thiều nhìn thấy thì giật mình, người trên đời này sao lại có ánh mắt như thế? Nhiều năm qua Cẩm y vệ giết không ít người, trước khi chết cũng giãy giụa cầu xin, nhưng không hề thảm thiết như thiếu nữ trước mặt. Đôi mắt quyến rũ không còn sáng chói và linh hoạt như xưa, chỉ có tuyệt vọng khắc vào xương tủy, như chỉ cần nhìn vào cặp mắt ấy, sẽ cảm thấy trên đời chẳng còn ánh sáng nữa.

Tâm ma? Tiêu Thiều nhớ tới lời Hạ Thanh, lòng Tưởng Nguyễn có ma? Mắt hắn lạnh như băng, nhìn thiếu nữ trước mặt. Bắt đầu từ rất lâu trước kia, hắn đã cảm thấy Tưởng Nguyễn có một bí mật không ai biết. Nàng thường xuyên hành động kỳ lạ, nhưng những hành động ấy chưa từng là vô dụng, nàng tựa như một ánh sáng bất ngờ nhạt màu xuất hiện ở Đại Cẩm, kỳ dị mà thần bí, không biết rốt cuộc đại biểu cho điều gì. Mà lời vừa rồi nàng nói, Tiêu Thiều không coi thường. Tuyên Ly. Nàng làm rất nhiều chuyện, như có như không liên quan đến Tuyên Ly. Hắn cũng từng phái ẩn vệ điều tra quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tuyên Ly, nhưng không tra ra được gì. Vốn tưởng rằng chỉ là tình cờ, nay xem ra, suy đoán của hắn không sai, Tưởng Nguyễn với Tuyên Ly nhất định có va chạm gì đó, nhìn hình dáng, nói là huyết hải thâm cừu cũng không quá! Rốt cuộc Tuyên Ly đã làm gì nàng? Khiến nàng hỏi với thái độ bi thảm và khổ sở như thế.

Vừa rồi Dạ Phong nhìn thấy cũng hết hồn, ngày thường Tưởng Nguyễn là hạng người gì, tựa như không có bất kỳ nhược điểm nào, dù đối mặt với kẻ thù gian trá bậc nào, cũng luôn thản nhiên. Mà sau khi trúng độc, tâm ma bị ép ra, lại để lộ mặt yếu ớt này. Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 9

Tiêu Thiều nhẹ nhàng nhích tới, sợ quấy rầy nàng, Tưởng Nguyễn lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn. Tiêu Thiều đưa tay ra, muốn ôm nàng vào lòng để trấn an, không ngờ vừa tiến tới gần, Tưởng Nguyễn đã chụp lấy tay hắn rồi tàn nhẫn cắn xuống.

“Chủ tử!” Dạ Phong kinh hô, Tưởng Nguyễn cắn rất hung, hôm nay Tiêu Thiều mặc đồ nhạt màu, máu lập tức thấm đẫm. Mà hắn chỉ hơi nhíu mi, mặc nàng cắn, sau đó dùng tay khác nhẹ nhàng sờ đầu nàng, giọng nhu hòa. “Đừng sợ, ta ở đây.”

Hắn bất động, Tưởng Nguyễn cũng cắn riết không buông, khiến Dạ Phong nhìn mà vội. Không biết qua bao lâu, Tưởng Nguyễn như đã mệt mỏi, mới nhả ra, Tiêu Thiều rút tay khỏi miệng nàng, nhưng không vội kiểm tra vết thương của mình. Trái lại vươn tay giúp nàng lau máu dính trên môi. Tưởng Nguyễn sững sờ nhìn hắn, bỗng dưng mắt đỏ au, một giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống mu bàn tay Tiêu Thiều.

Chẳng lẽ tỉnh rồi chăng? Tiêu Thiều ngẩn ra, Tưởng Nguyễn đột nhiên che mặt, âm thanh như khóc rồi lại như cười, Dạ Phong không dám thở mạnh, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nàng kêu khóc hết sức rõ ràng. Nàng lấy tay ra, trên gương mặt minh diễm xuất hiện cảm xúc khó phân biệt, như tuyệt vọng, rồi lại như đau thương khiến người ta kinh hãi. Nàng chất vấn từng câu. “Cha, ngươi chính là như thế mà đưa ta xuống Hoàng tuyền đấy à, thì ra ngươi và bọn họ hùa nhau lừa gạt ta, thì ra ngươi muốn dùng mạng ta để lót đường cho Tưởng Tố Tố! Thì ra từ lúc bắt đầu, ngươi đã muốn dùng ta để đổi lấy công lao và sĩ đồ, ngươi quả nhiên lòng dạ độc ác!”

Không phải Tưởng Tố Tố chết rồi ư? Sao lại nhắc tới cô ta? Dạ Phong nghi ngờ, công lao và sĩ đồ của Tưởng Quyền lại là làm sao? Lời Tưởng Nguyễn nói ra khiến Dạ Phong nghe mà như lọt vào sương mù. Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Ta không phải họa quốc yêu nữ, Hoàng thượng không phải ta giết!”

“Ngoan, A Nguyễn đừng nghĩ nữa.” Tiêu Thiều mạnh mẽ kéo nàng vào lòng mình, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra được cảm xúc gì, giọng lại dịu dàng trấn an.

Tưởng Nguyễn kéo lấy tay áo hắn, đột nhiên nói. “Ngươi mau cứu ca ca, ngươi mau cứu huynh ấy với, bọn chúng muốn hại chết huynh ấy, ngươi mau cứu ca ca ta với.”

Tiêu Thiều nhắm hai mắt, lúc mở ra lần nữa, con ngươi như băng, lạnh lùng nói. “Dạ Phong, ngươi lập tức đến thượng thư phủ một chuyến, mời Tưởng Tín Chi tới cho ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.