Tuy nhiên dù có động lòng người thế nào đi chăng nữa, thì cũng là nữ nhân của phụ hoàng. Mặc dù Tuyên Hoa hoang đường, thế nhưng sự dạy dỗ của Đức phi vẫn có tác dụng, biết có vài nữ nhân có thể trêu chọc, có vài nữ nhân sơ ý một chút sẽ trở thành mối họa trí mạng cho mình. Thu lại sự rạo rực trong lòng. Chỉ nói. “Tưởng Chiêu nghi đa nghi rồi, hiện nay phụ hoàng rất sủng ái ngươi đấy thôi.”
Tưởng Đan chú ý vẻ say mê chợt lóe trong mắt Tuyên Hoa, nàng ta đắc ý, lại có chút ngạc nhiên và mừng rỡ. Con người luôn có lòng tham, ban đầu Tưởng Đan vào cung, muốn mưu cầu giàu sang và địa vị, làm kẻ đứng trên người khác, vì thế nàng ta hy sinh sự tự do. Đến khi từng bước bò được tới vị trí mình muốn, nàng ta không thỏa mãn nữa, càng muốn nhiều hơn.
Ví như sự bất mãn đối với hoàng đế mỗi ngày tích lũy một nhiều thêm, Tưởng Nguyễn có thể gặp được một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi như Tiêu Thiều, nàng ta lại phải cùng một gã nam nhân tuổi xấp xỉ cha mình ngày ngày triền miên. Nàng ta đang ở độ tuổi xuân thì, cô gái nào lại không có tư xuân, chẳng lẽ cứ ở lỳ trong cung, giành giật một lão nam nhân, trơ mắt để một bông hoa xinh đẹp như bản thân khô héo theo thời gian? Nàng ta không cam lòng.
Tuyên Ly lòng dạ quá sâu, đến tận bây giờ, Tưởng Đan cũng không nhìn thấu người này, Tuyên Hoa lại đơn giản hơn, giờ phút này nhìn Tuyên Hoa, hình dáng cũng coi như tuấn mỹ, quan trọng hơn là, trẻ tuổi, phối với tuổi tác của bản thân thì rất xứng đôi. Tưởng Đan hoảng hốt nghĩ, đột nhiên nhếch môi cười, nói. “Dù có sủng ái nhiều hơn nữa, vẫn phải phân với rất nhiều nữ nhân, lúc phân đến chỗ thần thiếp, cũng chỉ là nhỏ giọt chút ít thôi.” Nàng ta vuốt tay áo rộng lớn, để lộ đoạn cánh tay trắng nõn như bạch ngọc, móng tay sơn đỏ tựa như đóa hoa nở rộ, nàng ta dịu dàng nói. “Rất nhiều lúc, tẩm cung này đều trống không, chẳng có một ai, thần thiếp nói sao cũng là nữ tử, cũng sẽ cô đơn, sẽ sợ hãi.”
Tuyên Hoa khẽ động, như nghe ra được rất nhiều từ lời Tưởng Đan nói, nhìn cô gái ngồi giữa cung điện to lớn, xinh đẹp như hoa, thâm tình u oán, đôi mắt yêu kiều bình tĩnh nhìn hắn, tựa như chất chứa vô hạn tình ý và khát vọng. Tuyên Hoa rốt cuộc ngồi không yên, Tưởng Đan như vô tình đốt xông hương, đó là xông hương Tây Vực tiến cống, mùi thơm vô cùng nhạt, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mà lại có thể khiến người ta bất tri bất giác điên cuồng, mỗi lần hoàng đế tới, nàng ta đều sẽ đốt xông hương này, hôm nay là lần đầu tiên dùng trên người nam nhân khác.
Nhưng có một khoái cảm kích thích, tựa như sự điên cuồng được khơi thông. Ánh đèn trong tẩm cung chiếu lên người, giữa trời đêm truyền ra tiếng thở dốc, từ từ tiêu tán trong gió rét.
…
Tưởng Nguyễn để quyển sách trên tay xuống, thám tử hồi báo trở lại đã lâu, Tiêu Thiều tắm xong đi ra nhìn thấy Tưởng Nguyễn ngồi trên giường suy tư, ngay cả sách cũng cầm ngược, không biết đang nghĩ gì mà đến nỗi thất thần.
Hắn đi qua rút sách khỏi tay Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn quay đầu lại, Tiêu Thiều vén chăn chặt hơn giúp nàng, hỏi. “Sao vậy?”
“Ta đang suy nghĩ. Ước chừng ngày mai bọn chúng sẽ lục soát ra mũi tên bắn vào thái tử nằm trong vương phủ chúng ta.” Tưởng Nguyễn đáp.
Một câu ‘vương phủ chúng ta’ mặc dù là lời Tưởng Nguyễn vô tình nói ra, nhưng hiển nhiên đã lấy lòng Tiêu Thiều, hắn cười mỉm, nói. “Không có gì hay để nghĩ cả.” Có hắn ở đây, tất nhiên sẽ không để xảy ra chuyện bất lợi cho vương phủ, Tưởng Đan và Tuyên Hoa tính toán hay lắm, nhưng chúng đánh giá đối thủ quá thấp, cho rằng người trên thế gian đều ngu như chúng vậy.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, có Tiêu Thiều bên cạnh luôn bớt được rất nhiều việc, chuyện gì hắn cũng xử lý tốt cả. Nàng nói. “Thật ra nếu huynh không làm gì cả, cứ theo như kế hoạch của chúng, hoàng đế cũng sẽ không trách tội huynh.” Hoàng đế không phải người quả quyết, ánh mắt thiển cận, nhưng có một ưu điểm từ đầu đến cuối không thay đổi, ấy chính là tin tưởng Tiêu Thiều tuyệt đối.
Tưởng Đan không biết thân thế Tiêu Thiều, nàng ta và Tuyên Hoa cho rằng chỉ cần đổ tội cho Tiêu Thiều là xong, vạn lần không biết chuyện này từ lúc bắt đầu đã sai. Một khi thật sự tra ra có liên quan với phủ Cẩm Anh vương, ý nghĩ đầu tiên của hoàng đế chính là có người đang vu khống Tiêu Thiều, thay vào đó sẽ điều tra từ những kẻ đối nghịch với Tiêu Thiều.
Nếu thuận lợi, hẳn sẽ tra ra được Tưởng Đan và Tuyên Hoa, chẳng qua vậy thì phải cần một thời gian.
Tiêu Thiều nói. “Nếu làm vậy, nàng lại gặp phiền phức.” Tưởng Nguyễn vốn không được hoàng đế yêu thích, nhiều năm qua Tuyên Hoa chưa từng hành động thiếu suy nghĩ với phủ Cẩm Anh vương phủ, tại sao đột nhiên lại ra tay. Chủ mưu tất nhiên là Tưởng Đan, đang êm đẹp tại sao Tưởng Đan phải xúi giục Tuyên Hoa, dĩ nhiên là vì Tưởng Nguyễn. Cứ vậy, hoàng đế sẽ lại cho rằng Tưởng Nguyễn là một họa tinh, định kiến tồn tại dài lâu, vì để tránh phiền phức, Tiêu Thiều ra tay xử lý rắc rối trước.
Tưởng Nguyễn không ngờ Tiêu Thiều còn nghĩ tới điểm này, thoáng sửng sốt, tiếp đó cười. “Huynh cũng biết chuyện giữa Tuyên Hoa và Tưởng Đan?”
Tiêu Thiều im lặng gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Lá gan nàng ta quả nhiên lớn thật.” Tưởng Đan gian díu với Tuyên Hoa, theo Tưởng Nguyễn thấy đây là việc không tưởng tượng nổi. Thật ra Tưởng Đan không phải người quá thông minh, hay thủ đoạn cao siêu gì. Sở dĩ leo lên được vị trí hiện tại, hoàn toàn nhờ vào một chữ nhẫn. Tựa như Tuyên Ly và Tuyên Lãng xưa kia vậy. Ngày trước ở phủ thượng thư luôn tỏ vẻ vô hại hèn nhát, mà khi đó nàng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tưởng Đan giỏi ẩn núp, làm việc càng rất tỉ mỉ, không để lại nhược điểm. Người như thế sao có thể gian díu với Tuyên Hoa, một khi ra việc, ngày sau tất sẽ trở thành mối họa. Tưởng Đan thà mạo hiểm cũng phải dính với Tuyên Hoa, thật sự không phù hợp với bản tính cẩn thận của nàng ta. Hay muốn lấy việc này để đổi chác thứ gì đó với Tuyên Hoa, sắc mặt Tưởng Nguyễn trở nên kỳ lạ, thế là. Tuyên Hoa này?
Hẳn Tưởng Đan không thích Tuyên Hoa, tuy nhiên Tưởng Nguyễn đã từng nghe qua chuyện phi tử không chịu nổi cảnh cô đơn mà gian díu với người khác. Có lẽ Tưởng Đan cũng không khác với những người đó, khát vọng nhục dục. Hoàng đế đã lớn tuổi, sao đủ để thỏa mãn đây?
Tưởng Nguyễn hỏi Tiêu Thiều. “Chuyện này huynh muốn nhúng tay sao?”
“Tùy nàng,” Tiêu Thiều nói. “Ta luôn đứng phía sau nàng.”
Tưởng Nguyễn không nén nổi nụ cười, quan sát Tiêu Thiều từ trên xuống dưới, trầm ngâm nói. “Bây giờ nhìn lại, vận may của ta cũng không tệ. Tưởng Đan tìm một người lớn tuổi như hoàng đế, khó trách muốn dính với người trẻ tuổi như Tuyên Hoa. Mà ta sống trước sau hai kiếp, tuổi tác cộng lại. Có lẽ cũng đủ làm trưởng bối của huynh, xem ra ta lời to rồi. Chẳng cần hồng hạnh xuất tường.”
“Hồng hạnh xuất tường?” Tiêu Thiều híp mắt, giọng chợt trở nên nguy hiểm.
Bình thường Tưởng Nguyễn hiểu rõ cảm xúc con người nhất, vậy mà cố tình không nghe ra được sự khác biệt từ giọng điệu của Tiêu Thiều, như cũ nói. “Huynh xinh đẹp như vậy, ta dĩ nhiên không bỏ được.”
Một giây sau, bị Tiêu Thiều đè xuống giường, ánh mắt Tiêu Thiều thâm thúy, giọng lạnh nhạt. “Ừ, ta cố gắng nhiều hơn một chút, nàng cũng không còn tinh lực xuất tường.”
Tưởng Nguyễn. “…”
…
Một đêm im ắng trôi qua, Tưởng Đan sửa sang xiêm y, người bên cạnh chẳng biết đã đi tự lúc nào. Nàng ta cảm thấy toàn thân đau nhức, đêm qua điên cuồng, dường như trong phòng vẫn sót lại dư âm. Từ trên người Tuyên Hoa, nàng ta tìm lại được sự mới mẻ và thanh xuân, cảm thấy mình khác với những bà lão trong cung.
Tuyên Hoa hoàn toàn bất đồng với hoàng đế, tuổi trẻ, tinh lực tốt không tưởng tượng nổi, chuyện dục vọng, thực tủy biết vị, Tưởng Đan cảm thấy, cứ thế mãi cũng không tệ.
Đêm qua lúc tình nồng, Tuyên Hoa nói. “Nữ nhân thông minh lại xinh đẹp như nàng, làm ta hơi không nỡ bỏ, ngày sau đợi nghiệp lớn của bổn điện thành, nàng hãy đổi tên rồi ở bên cạnh bổn điện.”
Lúc ấy Tưởng Đan chỉ cho rằng là lời đùa giỡn, giờ phút này lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời Tuyên Hoa. Đúng thế, nàng ta không muốn phí hoài cả đời bên hoàng đế, sau khi hoàng đế băng hà đám phi tần hoặc phải chết theo, hoặc phải đến am ni cô, thế cớ gì không suy nghĩ cho nửa đời sau của mình chứ? Thiên hạ này cuối cùng nếu không rơi vào tay Tuyên Ly thì chính là Tuyên Hoa, giờ Tuyên Ly đã vứt bỏ nàng ta, Tuyên Hoa là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng Đan kêu người tới. “Thái tử thế nào rồi?”
“Hình như tìm được tên rồi ạ,” Châu nhi đáp. “Nhưng trông có vẻ như bệ hạ rất tức giận, không nghe nói có tin tức gì.”
Tưởng Đan nhíu mày, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, chân mày dần giãn ra, chẳng sao, không có tin tức gì chính là tin tốt. Ví muốn lấy được mũi tên giống với tên của phủ Cẩm Anh vương mà chúng đã tốn không ít thời gian, ngày đó mũi tên Tiêu Thiều bắn hổ trắng mọi người đều thấy. Trở về chung với Tuyên Phái nên càng khiến nhiều người chú ý. Cẩm Anh vương phủ và Thập Tam hoàng tử đồng mưu hại chết Thái tử ý đồ soán vị, cái danh mưu đồ gây rối một khi chồng lên đầu, phủ Cẩm Anh vương lại có vết xe đỗ trước kia, cho dù không muốn nhận tội, cũng là rất khó.
Bây giờ hoàng đế tất nhiên tức giận, tuy nhiên vì liên quan đến hoàng tử, nên mới không muốn để người ngoài nghe được, ấy là chuyện bình thường. Tên dã loại Tuyên Phái luôn ỷ thân phận hoàng tử mà khinh thường nàng ta, nay phải bắt nó trả giá thật lớn. Tưởng Đan cười khẽ, nhìn mình trong gương, rút trâm hoa, thay một cây trâm bạc mộc mạc, nói. “Đi thôi, Thái tử điện hạ xảy ra chuyện, Bổn cung cũng hết sức lo lắng, nên tới thăm nom, thể hiện tâm ý của ta.”