Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nguyễn dậy rất sớm, Tiêu Thiều thấy nàng như vậy, nghi ngờ nói. “Sao không ngủ thêm nữa?”
“Vào cung một chuyến, thăm Phái nhi.” Tưởng Nguyễn nói. “Thời gian gần đây có lẽ thằng bé cũng không nhẹ nhàng, có một số việc ta phải thương lượng với thằng bé.”
Tiêu Thiều tất nhiên sẽ không ngăn nàng, trầm lặng giây lát, nói. “Trong kinh không yên ổn, để Cẩm Nhất Cẩm Nhị đi theo nàng.” Lai lịch của đám người Nam Cương vẫn chưa rõ, không chừng còn có hậu chiêu. Tưởng Nguyễn lắc đầu, từ chối ý của hắn. “Không cần, Cẩm Nhất Cẩm Nhị còn có nhiệm vụ trên người, ta chỉ vào cung, sẽ không ở lâu, có Thiên Trúc bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Vã lại hiện nay người Nam Cương trốn còn không kịp, sao có thể tự làm bại lộ thân phận chứ? Huynh yên tâm đi, ta sẽ về nhanh thôi.”
Tiêu Thiều thoáng do dự, Tưởng Nguyễn kiên trì như vậy, trước nay hắn đều theo ý Tưởng Nguyễn, nên không nói thêm nữa, chỉ dặn dò Thiên Trúc mấy câu, Tưởng Nguyễn mỉm cười, đứng trước mặt Tiêu Thiều. Hôm nay Tiêu Thiều cũng phải đi ra ngoài, chuyện của Cẩm y vệ càng phức tạp hơn, huống chi còn phải phân tích hướng đi của Nam Cương. Từ sáng đã phải đến Thiên Cơ doanh, Tưởng Nguyễn nhìn hắn, chủ động giúp hắn vuốt phẳn nếp nhăn trên áo.
Tiêu Thiều hơi ngẩn ra, mặc dù nay Tưởng Nguyễn đã rất thân mật với hắn, nhưng trừ những lúc tính toán lòng người, chưa từng chú trọng tiểu tiết ở những mặt khác. Nay chủ động như thế, khiến hắn được cưng mà sợ.
“Nàng…” Hắn dừng một chút, không nói gì. Bản thân Tưởng Nguyễn vốn không thấp, nhưng đứng trước mặt Tiêu Thiều thì trở nên nhỏ bé. Nàng ngước đầu, còn phải hơi nhón chân mới bằng với cổ áo Tiêu Thiều, Tiêu Thiều rủ mắt nhìn nàng, nàng tỏ ra hết sức nghiêm túc, vì vậy vẻ mặt Tiêu Thiều dần nhu hòa, trong mắt là sự dịu dàng đến cả bản thân cũng không nhận ra.
Tưởng Nguyễn làm xong, ngẩng đầu đã thấy Tiêu Thiều đang nhìn mình chăm chú, thanh niên trời sinh xuất chúng, đôi mắt sâu lắng sáng ngời, tròng mắt như hàn băng, ngày thường thần sắc lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn người khác chăm chú, sẽ khiến người khác cảm thấy đẹp đến choáng váng. Cứ như tất cả phong nhã trên thế gian, đều gom trong đôi mắt tựa như nước mùa thu ấy. Sắc đẹp hoặc người, dù đây là người bên gối, có lúc Tưởng Nguyễn vẫn sẽ nhìn đến thất thần, nàng thường xuyên nghĩ, có lẽ không có việc gì trên đời này mà Tiêu Thiều không thể làm được, chỉ cần hắn chịu dùng mỹ nhân kế.
Ví dụ giờ phút này, Tưởng Nguyễn cứ ngẩn người nhìn Tiêu Thiều gần trong gang tấc, lại không nhìn thấy trong con ngươi của thanh niên chợt lóe vẻ gian trá, ngay sau đó, Tiêu Thiều cúi đầu mổ nhẹ lên khóe miệng nàng.
“Khụ khụ,” Tưởng Nguyễn bất ngờ lấy lại tinh thần, hơi tức giận bản thân hoa mắt vì sắc đẹp, trước cử chỉ bất ngờ của Tiêu Thiều cũng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu sau mới trợn mắt nhìn Tiêu Thiều, lui về phía sau một bước nói. “Có người đấy.”
Mấy người Thiên Trúc đã sớm hăng hái quay đầu sang chỗ khác, hình như còn đang cười trộm, Tưởng Nguyễn không biết làm sao, Tiêu Thiều sờ đầu nàng nói. “Đi sớm về sớm nhé, hôm nay ta không bận lắm, sẽ về sớm, có thể ra ngoài đi dạo.”
Tiêu Thiều dạo gần đây bận rộn nào có thời gian đi dạo với nàng, Tưởng Nguyễn hiển nhiên đồng ý, cười nói. “Được.”
Hắn không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Liên Kiều cười nói. “Cô gia và Thiếu phu nhân cảm tình thật tốt, có câu thế nào nhỉ, nguyện làm uyên ương không làm tiên. Thoại bản ta xem cũng không đẹp đôi như thiếu phu nhân và cô gia nhà ta.”
Lộ Châu cũng cười, cười xong lại có hơi ngẩn ngơ, nghĩ về chuyện của bản thân và Cẩm Nhị chỉ cảm thấy đau đầu. Tất nhiên Cẩm Nhị đã nói rõ ràng mọi chuyện với cô, hơn nữa cũng đã xin lỗi cô rồi. Thật ra mọi tức giận trong lòng Lộ Châu đã sớm tiêu tan, cô không phải người không nói phải trái, đối với Lộ Châu mà nói, Tưởng Nguyễn vĩnh viễn xếp hạng vị thứ nhất, đối với chủ tử cô có lòng trung thành tuyệt đối. Cho nên, Cẩm Nhị vừa vì toàn bộ phủ Cẩm Anh vương, cũng vì Tưởng Nguyễn, cô dĩ nhiên không câu oán hận. Lộ Châu khoan dung, không hề xoắn xuýt mãi chuyện ấy, chẳng qua Cẩm Nhị. Mắt cô có chút ảm đạm, chỉ là không vượt qua được bức tường trong lòng, giống như ngăn cách luôn tồn tại, không chịu nói ra.
Đang suy nghĩ, Lâm quản gia đi vào, tay cầm một đống sổ sách, nhìn dáng vẻ mấy người Tưởng Nguyễn như muốn ra ngoài, hơi ngạc nhiên, hỏi. “Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài sao?”
“Vào cung một chuyến.” Tưởng Nguyễn cười. “Để sổ sách lên bàn đi. Sau khi về ta sẽ xem.”
Lâm quản gia đáp, nhưng Lộ Châu run sợ nhìn Lâm quản gia, như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau đột nhiên phụ họa cười nói. “Ta nói sao hôm nay nhìn cứ khang khác, Lâm quản gia nhìn trông trẻ hơn rất nhiều, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng ít hơn, hình như còn trắng hơn? Có phải Lâm quản gia bôi phấn không ạ?” Lộ Châu vừa nói vừa kéo Lâm quản gia qua. “Phấn mua ở cửa hàng nào đấy ạ, tốt như vậy. Đúng rồi, không phải Lâm quản gia coi trọng tỷ tỷ nhà nào rồi đấy chứ, cho nên mới đột nhiên chăm chút bản thân? Ý, nếu coi trọng, ta đi nói thay thúc nhé?”
Lộ Châu tuông một tràng, Lâm quản gia bị cô nói đến nghẹt thở, dừng một chút mới nói. “Xú nha đầu nói bậy nói bạ gì đó! Từ lâu đã nói với cô rồi, lão phu năm đó cũng là mỹ nam tử phong lưu hào phóng, bao nhiêu cô nương tiểu tức phụ đều say mê trước lão phu. Phấn gì chứ, lão phu cũng là một đại nam nhân, phải dùng những thứ kia sao, đây là thiên sinh lệ chất!”
Lộ Châu le lưỡi, cười hì hì không phản bác gì. Trái lại Tưởng Nguyễn nghe vậy nghiêm túc quan sát Lâm quản gia một phen, quả nhiên, hôm nay nhìn Lâm quản gia trẻ tuổi hơn, mặc dù không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn khiến người nhìn sáng mắt lên. Tưởng Nguyễn biết chuyện cũ của Lâm quản gia, nghĩ năm xưa phong tư của Lâm quản gia đã làm không biết bao người thổn thức, nhưng thói đời hồng nhan bạc phận, bề ngoài không đủ chứng minh đều gì, Lâm quản gia có thể bỏ qua xác ngoài mà người người đều theo đuổi, hiển nhiên là một người đại trí tuệ, rất đáng khích lệ.
Nàng dùng ánh mắt đầy suy tư nhìn Lâm quản gia, khiến Lâm quản gia nổi da gà, không biết Tưởng Nguyễn lại đang suy nghĩ gì, không khỏi chột dạ, vội vàng nói mấy câu rồi đi chuẩn bị ngựa cho Tưởng Nguyễn.
Chờ mấy người Tưởng Nguyễn vào cung, đầu tiên đến cung Từ Ninh của Ý Đức Thái hậu ngồi một chút, Ý Đức Thái hậu vẫn khí thế mạnh mẽ như xưa, nhưng không che giấu được nét tang thương. Nữ nhân từng hoành đao lập mã trước cuộc phản loạn của Tám Vương, nay đã bị năm tháng mài mòn đến già nua. Cộng thêm hiện tại hoàng đế bệnh nặng, Ý Đức Thái hậu nhất định phải quên bản thân là một người mẹ, đầu tiên phải trấn an quần thần chấn chỉnh hậu cung. Cuộc chiến đoạt đích sắp tới, nay được giấu dưới vẻ sóng êm gió lặng. Ý Đức Thái hậu không thể nào không biết, muốn giữ gìn đại cuộc dưới tình huống này, không thể nói rằng không khó khăn.
Tưởng Nguyễn vốn không có quá nhiều cảm tình với Ý Đức Thái hậu, năm xưa lúc tiếp cận bà, chỉ vì muốn lợi dụng Ý Đức Thái hậu để đề cao thân phận mình. Nhưng nay tình huống bất đồng, Ý Đức Thái hậu là hoàng tổ mẫu của Tiêu Thiều, dù trước kia có chuyện gì, bây giờ nhìn lại, bà cũng không bức ép Tiêu Thiều làm bất cứ chuyện gì. Mà Tưởng Nguyễn nói xa nói gần cũng thấy rõ thái độ của Ý Đức Thái hậu, bà sẽ không để Tiêu Thiều ngồi lên vị trí hoàng đế này.
Tưởng Nguyễn nói chuyện với Ý Đức Thái hậu một hồi, rồi đến cung của Tuyên Phái. Bây giờ cả triều đều biết Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái cảm tình sâu dày, tỷ đệ nửa đường cảm tình từ đâu ra, mọi người đều chỉ cho rằng, tất cả đều là Tưởng Nguyễn đại biểu phủ Cẩm Anh vương đứng về phía Tuyên Phái thôi. Hôm nay nàng đến Nam Uyển, tất nhiên có vô số ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, Tưởng Nguyễn biết, nhưng đây chính là mục đích nàng muốn đạt được.
Vừa vào Nam Uyển, Tuyên Phái đang luyện chữ, nhìn thấy Tưởng Nguyễn tới, đầu tiên hơi kinh ngạc, ngay sau đó vô cùng vui vẻ, lập tức bỏ bút xuống đi tới đón. “Mẫu. Vương phi.”
Tưởng Nguyễn cười khẽ, trong điện Tuyên Phái đều là người mình, nhưng thật sự có hơi chướng mắt, Tuyên Phái phất tay bảo tất cả lui ra ngoài. Tưởng Nguyễn cũng nói mấy người Liên Kiều trông cửa, bản thân ngồi xuống với Tuyên Phái.
Tuyên Phái vui mừng, cậu đã lâu không gặp Tưởng Nguyễn, gặp được Tưởng Nguyễn tất nhiên rất vui, làm nũng nói. “Sao mẫu phi không đến thăm con, gần đây trong cung rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có chuyện để xem, con cứ nghĩ mẫu phi nhất định sẽ thừa dịp xem náo nhiệt đến thăm con, kết quả chờ mãi chờ mãi mà vẫn không chờ được người. Trái lại cái tên Cẩm Anh Vương thỉnh thoảng vào cung sẽ còn không mời mà tới, Nam Uyển của con há phải nơi ai muốn đến cũng được chứ!” Nói xong lời cuối, giọng nói đã có vẻ tức giận, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với Tiêu Thiều. Tuyên Phái và Tiêu Thiều thật sự là một đôi oan gia, Tưởng Nguyễn không biết tại sao Tuyên Phái cứ thích bới lông tìm vết với Tiêu Thiều, chỉ coi đó là tính khí trẻ con, cười nói. “Tùy tiện vào cung chỉ sợ sẽ mang phiền phức đến cho con, sau khi hoàng thượng bệnh nặng, nghĩ hẳn con cũng không dễ dàng gì, hắn không làm gì con chứ?”
“Hắn” tất nhiên là chỉ Tuyên Ly, lòng mẹ con hai người biết rõ, Tuyên Phái chớp mắt, mặt mày hớn hở nói. “Hắn nào dám tìm con gây phiền phức? Vốn là con rùa đen rúc đầu, nay càng hận không thể phong bế bản thân, trong tình thế nguy cấp này, hắn sẽ không gây ra chuyện rắc rối gì, cho dù con có phun nước miếng lên người hắn, hắn cũng sẽ nói huynh hữu đệ cung không trách tội con.”
Tưởng Nguyễn. “….”
Hôm nay Tuyên Phái nói chuyện bất giác mang theo chút khí chất thổ phỉ, không biết là học ai, ánh mắt Tưởng Nguyễn không tự chủ được nhìn về phía Minh Nguyệt. Tuy nói Minh Nguyệt là người Tiêu Thiều sắp xếp cho Tuyên Phái, có điều Minh Nguyệt là Cẩm y vệ, Cẩm y vệ vốn bò ra từ thi cốt, mà ngày ngày Minh Nguyệt hầu hạ Tuyên Phái, khó tránh khỏi sẽ làm hư Tuyên Phái. Hình tượng bên ngoài của Tuyên Phái là thiếu niên hoàng gia quý khí xinh đẹp, sao nói năng cứ như thổ phỉ vậy. Trong lòng Tưởng Nguyễn cũng hơi hoài nghi rốt cuộc vì sao Tiêu Thiều phải đưa Minh Nguyệt tới.