Tỳ nữ câm há miệng “a a”, qua loa gật đầu mấy cái. Nguyên Xuyên nhíu mày. “Ăn nhiều như vậy, sao còn gầy trơ cả xương…” Mâm đồ ăn tỳ nữ câm đang bưng nhìn qua không ít, nhưng con chó trắng Tưởng Nguyễn nuôi lại không có chút béo ú nào, thậm chí còn rất gầy. Nếu là bình thường, chút chuyện nhỏ này Nguyên Xuyên căn bản sẽ không để tâm, nhưng hễ là chuyện liên quan đến Tưởng Nguyễn, Nguyên Xuyên luôn cảm thấy không hề đơn giản, nhất định phải tìm ra nguyên do. Gã suy tư nhìn thật lâu.
Tỳ nữ câm lảo đảo, vô tình làm đĩa thức ăn rơi xuống, Nguyên Xuyên thức tỉnh khỏi dòng suy tư, chán ghét nhìn đống đồ bừa bãi trên đất, vì không nghĩ ra nguyên nhân, nên chỉ có thể phiền muộn xoay người bỏ đi.
…
Phủ Cẩm Anh vương, Tiêu Thiều thay quan bào, bởi vì thường ngày hắn không hay vào triều, phần lớn đều ở bên ngoài, thời điểm mặc quan bào không nhiều, áo choàng vẫn mới toanh. Kỳ lân thêu bằng chỉ kim tuyến vô cùng uy vũ, khi hắn đổi y phục, lập tức tăng thêm sự uy phong lẫm liệt.
Hắn vốn tuấn mỹ, cực kỳ nổi bật trong đám đông, nhưng hôm nay bên cạnh dẫn theo một nam tử xa lạ, người này mặc quan phục màu đỏ nhạt, dạng quan phục có chút cũ kỹ, như kiểu dáng nhiều năm trước, nhưng mặc trên người nam nhân này, không hề có cảm giác cứng ngắc, ngược lại mang đến cảm giác thuần túy như rượu nếp lâu năm.
Người này nhìn Tiêu Thiều, nói. “Chủ tử, đi thôi.”
Bên ngoài có hai con ngựa đợi sẵn, một con đen nhánh, một con trắng như tuyết, Tiêu Thiều xoay mình nhảy lên tuấn mã đen nhánh, người kia tất nhiên nhảy lên con trắng như tuyết, hai người giơ roi quất ngựa. Nóc nhà sau cửa phủ, Cẩm Tam “phì” một tiếng phun cỏ xanh nhai trong miệng ra, nói. “Không ngờ Lâm quản gia thật sự là một mỹ nam, lúc trước ta còn tưởng ông ấy nói bậy nói bạ.”
Cẩm Tứ lắc đầu. “Nhìn người không thể xem bề ngoài, người này nhìn đứng đắn quá, nhìn hơi không quen.”
Mấy ngày qua, ở phủ Cẩm Anh vương, mọi người đều chú ý tới sự thay đổi của Lâm quản gia, ngày một trẻ hơn, ngày một trở nên anh tuấn hơn. Trên đời này trừ cách dịch dung thì không còn cách gì có thể khiến một người trở nên đẹp hơn, nhưng dịch dung thì chỉ cần tốn chút thời gian là xong, nào cải thiện từng ngày như vậy. Tuy nhiên Cẩm y vệ hành tẩu giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng, vừa nhìn đã nghĩ ra nguyên nhân, có lẽ năm xưa Lâm quản gia đã uống thuốc gì đó khiến dung mạo biến xấu, che giấu dung mạo thật sự của bản thân, nay có lẽ đã uống thuốc giải, mới dần khôi phục hình dáng ban đầu.
“Tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được giải dược, hẳn rất vui nhỉ.” Cẩm Tam cảm khái nói. “Bây giờ, chắc không còn ai hoài nghi khi ông ấy nói mình là mỹ nam nữa rồi.” Từ xấu xí tới đẹp, có lẽ ai cũng sẽ thấy vui, có ai chê mặt mũi dáng dấp mình quá đẹp đâu? Lâm quản gia cũng là một người chú trọng bề ngoài, trước đó mang bộ dáng kia, còn tự bình phẩm lung tung về bản thân mình, bây giờ phối với xiêm y càng làm nổi bật gương mặt đó, ấy chẳng phải là lý thú đời người sao?
“Thế thì không nhất định.” Cẩm Tứ lắc đầu. “Nhiều năm qua, ông ấy thật thật giả giả cải trang thành quản gia, chưa chắc không biết cách khôi phục dung mạo của mình. Cũng như lúc chúng ta làm nhiệm vụ phải che giấu thân phận vậy, có lẽ Lâm quản gia làm vậy, cũng vì để che giấu thân phận của bản thân.”
“Vậy tại sao bây giờ lại khôi phục dung mạo?” Cẩm Tam cảm thấy Cẩm Tứ nói có lý, chỉ là còn hơi không rõ.
Cẩm Tứ thở dài. “Hẳn vì bây giờ có chuyện gì đó xảy ra, ép ông ấy phải trở về thân phận thật, tất cả biểu hiện ngụy trang khi trước điều biến mất. Ngươi không phát hiện dạo gần đây tính cách lão Lâm không còn giống lão Lâm khi xưa nữa sao?” Cẩm Tứ vòng hai tay ra sau đầu nằm xuống. “Cẩm Anh vương phủ sắp không còn lão Lâm nữa rồi.”
Lão Lâm lúc xưa đã không còn, bây giờ nam nhân trung niên tuấn mỹ ấy khôi phục thân phận ban đầu, có lẽ sẽ không quay lại làm một quản gia nho nhỏ nữa. Người như vậy, hẳn có lai lịch rất lớn.
Cẩm Tam cũng trầm lặng theo, hồi lâu sau mới nói. “Hy vọng bọn họ một đường thuận lợi, đừng cô phụ sự hy sinh thân phận của lão Lâm.”
…
Vừa vào cung, Tiêu Thiều và Lâm quản gia tách ra hai đường, hai người hiển nhiên không đi cùng một con đường. Lâm quản gia từ hành lang dài xuyên qua vườn hoa đi vào trong, dáng vẻ ông xa lạ, lập tức có thái giám và thị vệ tới ngăn lại, Lâm quản gia tháo lệnh bài bằng đồng bên hông ra quơ quơ trước mặt thị vệ, thị vệ kinh ngạc, tựa như không dám tin nhìn đi nhìn lại lệnh bài kia, lúc này mới không thể không tránh ra, đợi Lâm quản gia đi khỏi, vẫn còn dõi mắt nhìn theo.
Tiểu thái giám tò mò lên tiếng hỏi. “Đại ca, vừa rồi người nọ cho ngươi xem thứ gì, sao lại cho hắn đi, rõ ràng trông rất lạ mặt.”
“Ngươi biết cái gì.” Thị vệ kia vội vàng bảo người kia nhỏ tiếng chút, đáp. “Thứ người đó cầm trong tay là lệnh bài thông hành của thái tử Hồng Hi, lệnh bài kia có hai cái, ta đã gặp một lần, trong tay Lý công công có một cái, sau khi Thái tử Hồng Hi đi, Lý công công chưa từng lấy ra dùng, không ngờ hôm nay lại gặp được.” Nói đến đây, thị vệ cũng thấy kỳ quái. “Thế nhưng rốt cuộc người nọ là ai, lại có vật này, trông có vẻ rất quen thuộc với hoàng cung, không giống người lạ, chẳng lẽ là cố nhân của Thái tử Hồng Hi điện hạ?”
Đúng vậy, đường nẻo trong cung phiền phức, bước chân Lâm quản gia lại rất ổn, nhiều năm qua, dù ít thứ đã thay đổi, trong cung cũng có thêm không ít hoa viên, nhưng đại thể vẫn không thay đổi, giống như lòng người. Thứ dễ dàng thay đổi nhất là nó, không dễ thay đổi nhất vẫn là nó. Lâm quản gia cảm thấy rất phức tạp, ông không thể miêu tả cảm giác trong lòng mình lúc này, nếu như có thể, ông tình nguyện cả đời không vào cung lần nào nữa. Tương lai của ông, phong quan của ông, hoài bão của ông, tri kỷ của ông đều tống táng chốn hoàng cung lạnh lẽo này. Thâm cung vô tình, Lâm quản gia biết rõ hơn so với bất kỳ ai. Nhưng hôm nay ông vẫn phải tới, không vì gì khác, chỉ vì một cam kết.
Phương hướng ông đang đi là cung Từ Ninh.
Dương cô cô cẩn thận đấm vai cho Ý Đức Thái hậu, lực đạo khống chế rất tốt, đã ở bên Ý Đức Thái hậu mấy thập niên, Dương cô cô luôn chu đáo như vậy. Trước kia, Ý Đức Thái hậu được đấm bóp sẽ thả lỏng hơn chút, nhưng hôm nay, chân mày Ý Đức Thái hậu chưa từng giản ra, cứ như gặp phải một chuyện khó giải quyết, mày cứ nhíu chặt lại.
Dương cô cô thầm thở dài trong lòng, có lẽ tin Tuyên Phái hành thích vua đã không giấu được, dù cố hết sức giấu đi, nhưng cơ hội tốt như thế để công kích Tuyên Phái, sao phe Bát hoàng tử có thể bỏ qua. Hôm nay cả triều trên dưới đều là chiết tử hy vọng mau chóng lập Trữ quân, đức hạnh của Thập Tam hoàng tử không xứng là đế, Bát hoàng tử xứng đáng làm chủ nhân tương lai của Đại Cẩm. Mặc dù những âm thanh đó không dám phách lối thể hiện ra mặt, tuy nhiên gần như đã trãi rộng toàn bộ triều đường. Tuyên Phái bị giam lỏng, dĩ nhiên không biết những chuyện bên ngoài, ấy có lẽ là chuyện tốt. Dương cô cô nghĩ trong đầu, đó chỉ là một đứa bé mới lớn, mới từng đấy tuổi đã phải đối mặt với tình huống cốt nhục tương tàn và điên đảo thị phi, đối với cậu bé mà nói thật sự quá tàn nhẫn.
Những chuyện tàn khốc này Tuyên Phái không trực tiếp đối mặt, tất cả áp lực đều đẩy lên đầu Ý Đức Thái hậu, Ý Đức Thái hậu buông rèm chấp chánh không thể quá lâu, nếu không sẽ bị lên án, giống như tiền triều có một Thái hậu sau khi hoàng đế chết tự mình thống trị quốc gia vậy, dù có thống trị tốt thế nào đi nữa, vẫn bị lên án là yêu hậu, cuối cùng bị văn võ bá quan và cả nhiếp chính vương lật đổ.
Nếu là Ý Đức Thái hậu cũng chậm chạp không bày tỏ thái độ, vậy triều thần sẽ cho rằng bà muốn nắm giữ triều chính. Nhưng một khi Tuyên Phái chọc vào chuyện này, Ý Đức Thái hậu không thể ngoài sáng ủng hộ cậu, với tình huống triều đường hiện nay, người vốn theo Tuyên Phái cũng đã có một số kẻ phản bội, đội ngũ của Tuyên Ly càng thêm nhiều hơn.
Dương cô cô rõ ràng tâm tư của Ý Đức Thái hậu, ban đầu hoàng đế muốn lập Tiêu Thiều thành trữ quân, nhưng Tiêu Thiều xưa nay không có ý này, Ý Đức Thái hậu cho rằng mình nợ Tiêu Thiều, không thể nào không cân nhắc đến ý nguyện của Tiêu Thiều. Nếu Tiêu Thiều không muốn ngôi vị hoàng đế này, Ý Đức Thái hậu tất nhiên sẽ không ép, còn lại Bát hoàng tử và Thập Tam hoàng tử, bình tâm mà nói, bất luận Ý Đức Thái hậu lựa chọn ai, đối với bà đều vô hại. Bà chung quy vẫn là hoàng tổ mẫu, Tuyên Phái và Tuyên Ly không thể làm gì bà, nếu không chắc chắn sẽ bị nước miếng của thiên hạ thương sanh nhấn chìm.
Dựa vào bản tính khi xưa của Ý Đức Thái hậu, tất nhiên sẽ không ra tay, nhưng phủ Cẩm Anh vương đã tỏ rõ đứng về phía Tuyên Phái, đại biểu cho thái độ của Tiêu Thiều. Mặc dù nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ Tưởng Nguyễn, nhưng sau đó sự thật chứng minh, Tuyên Ly và Nam Cương có mối quan hệ dây dưa không rõ, đối với Ý Đức Thái hậu, đã trở thành thứ không thể dùng tới.
Cho nên Ý Đức Thái hậu sẽ không tỏ thái độ công khai ủng hộ Tuyên Ly, dù chuyện ngày một tệ hơn, dù Ý Đức Thái hậu phải chống chịu vô số áp lực, nữ nhân này đã từng cứng rắn vượt qua những năm tháng gió tanh mưa máu khốn khổ nhất, nên bà sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai.
“Nương nương, hôm nay…” Dương cô cô rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra vấn đề nghi hoặc lòng trong. “Ngài khổ sở chống đỡ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
“Vì chờ một thời cơ.” Ý Đức Thái hậu nhắm mắt đáp.
“Thời cơ. Là thời cơ của Thập Tam điện hạ sao?” Dương cô cô hỏi.
“Nếu như nó chỉ có bản lĩnh chờ đợi, thì không cần suy nghĩ tới vị trí kia nữa.” Ý Đức Thái hậu mở mắt, ánh mắt thanh minh và sắc bén, tựa như có cảm xúc khác chợt lóe, chẳng qua Dương cô cô không thấy thôi.
“Thái hậu nương nương, thật sự quá cực khổ.” Dương cô cô nhẹ giọng nói, bầu không khí u ám trong cung chưa từng tiêu tán, Ý Đức Thái hậu làm bao nhiêu chuyện, người ngoài có thể thấy, chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi.
Đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng tiểu thái giám thông báo. “Khải bẩm Thái hậu nương nương, ngoài cửa có người cầm lệnh bài cầu kiến —— ”
Tiểu thái giám hai tay dâng lệnh bài lên, Dương cô cô nhận lấy đưa tới tay Ý Đức Thái hậu, khi Ý Đức Thái hậu nhìn thấy lệnh bài kia, thoạt đầu ngẩn ra, tựa như lâm vào ký ức nào đó, ngay sau đó, vẻ mặt bà đột nhiên sắc bén, trầm giọng nói. “Dẫn vào!”