Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 96



Ta mở mắt ra trong bóng đêm, không biết đang ở phương nào, cũng không biết mình còn sống hay đã chết.

Chẳng lẽ sau cái chết sẽ là bóng đêm vĩnh hằng ư?

Nhưng nước suối Tử Sinh từng nói, với cách chết dầu hết đèn tắt như kiểu của ta, cuối cùng ba hồn bảy phách đều sẽ cháy ra tro, không còn chừa lại chút nào.

Ta lẳng lặng nằm đó, rất nhiều suy đoán nảy lên trong lòng. Bỗng chợt, ta nghe thấy một giọng âm u vọng lại, “Ngươi đã đi hết kiếp trước, có thể ra khỏi ảo cảnh rồi. Có kẻ đang không buồn ăn uống chờ ngươi bên ngoài đó.”

Ta sợ hết hồn, hoảng hốt hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”

Giọng nói kia u ám trả lời: “Ta là Tấn Như Sương, lúc ngươi vừa vào ảo cảnh ta đã nói mấy câu với ngươi đó.”

Ta nhắm mắt lại, thầm nghĩ, giấc mộng quái quỷ gì thế này, sao ta lại ở trong Tấn Như Sương của A Phụ, bên ngoài là đâu cơ?

Ta lẩm bẩm hỏi: “Ta còn nhớ mình đang ở trong tiểu viện trên đỉnh Thần Chung, sao lại nằm trong Tấn Như Sương được. Bên ngoài là chỗ nào nữa, mà ai đang đợi ta cơ?”

Giọng nói kia cất lên: “Khi ngươi mới tới ta đã nhắc nhở rồi, vào cửa này thì sẽ quên hết tất cả chuyện cũ năm xưa.”

Ta cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ ra gì cả, bèn ngập ngừng nói: “Ta chưa từng quên chuyện cũ năm xưa mà.”

Từ thuở đầu gặp gỡ đến bây giờ, ta chưa từng quên bất kỳ khoảnh khắc nào.

Giọng nói kia lại cười nói: “Ngươi chỉ nhớ được những việc đã trải qua trong ảo cảnh, tìm về ký ức kiếp trước mà thôi. Chuyện của kiếp này, ngươi đã quên sạch sẽ trong thời khắc đẩy cửa vào đây rồi.”

Ta lẩm bẩm: “Kiếp trước… kiếp này… đã hai kiếp rồi sao…”

Giọng nói kia vừa cười vừa than, “Ngươi ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ hiểu hết tất cả thôi.”

Ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên có một cánh cửa nhỏ tinh xảo. Ta bỗng nhận ra mình lại có thể cử động.

Ta ngập ngừng đứng lên, đi mấy bước về phía cánh cửa kia, rồi lại chợt dừng bước.

Giọng nói kia hỏi ta: “Sao không đi nữa?”

Ta nói: “Lỡ như ra ngoài rồi ta vẫn không hiểu hết thảy, mà còn chẳng biết gì hết thì phải làm sao?”

Lỡ như ra ngoài kia rồi, ta còn không nhớ nổi chàng là ai thì biết làm sao bây giờ…

Giọng nói kia cười hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Ta đáp: “Ta còn muốn nhìn chàng thêm chút nữa…”

Giọng nói than nhẹ, “Cũng được, người bên ngoài đã đợi ngươi bấy lâu, đợi thêm chút nữa cũng chẳng bõ bèn gì. Vả lại, có mấy chuyện trong quá khứ, chưa chắc hắn đã sẵn lòng đề cập với ngươi, cứ để ta dẫn ngươi đi xem vậy.”

Cánh cửa phía trước bỗng dưng biến mất, bóng tối xung quanh nhanh chóng lùi bước, bầu trời rợp sao chợt hiện lên trên đỉnh đầu. Ta ngây thơ mờ mịt bước vài bước về phía trước, một dòng suối nông trong vắt dần hiện ra trước mắt.

Một bóng hình quen thuộc đang ở bờ suối, khoác bộ đồ trắng, đứng bên dòng nước.

Trái tim ta như hẫng một nhịp, “Sư huynh…”

Ta vừa gọi chàng, vừa chạy về hướng chàng.

Nhưng chàng chẳng nghe thấy gì hết, bấy giờ ta mới nhớ ra cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh.

Ta đi đến cạnh chàng, thử nắm tay chàng, nhưng thứ chạm vào chỉ là ảo ảnh trống trơn, lòng không khỏi hẫng đi.

Một con bồ câu trắng muốt bay tới từ đằng xa. Chàng ngước mắt nhìn con bồ câu kia, thoáng đau đớn hiện lên trong ánh mắt, cuối cùng vẫn không duỗi tay đón nó.

Bồ câu đành tự quyết định đậu xuống vai chàng.

Tinh Trầm đứng lặng hồi lâu bên dòng nước, rồi mới đưa tay tháo cuộn giấy nhỏ cột trên chân bồ câu xuống. Lại phải mất một lúc thật lâu, dường như chàng mới tích cóp đủ dũng khí, chậm rãi mở cuộn giấy ra.

Có lẽ chàng tưởng bồ câu đưa tin ngày đại hôn của ta và Cảnh Húc sư huynh…

Ta nhón mũi chân rướn người lại gần xem tờ giấy trong tay chàng. Đó là nét chữ thanh thoát đẹp đẽ của Cảnh Húc sư huynh, “Phinh Phinh bệnh tình nguy kịch, mau về.”

Tinh Trầm ngơ ngẩn nhìn dòng chữ trên tờ giấy. Chỉ sáu chữ ít ỏi, nhưng hình như chàng lại không hiểu nổi ý nghĩa của chúng…

Ta cũng ngơ ngẩn nhìn chàng, bỗng nhiên lại muốn nói với giọng nói kia, hay là bỏ đi, ta không cần thiết phải biết những chuyện xảy ra sau này nữa…

Trong tiểu viện lạnh lẽo trên đỉnh Thần Chung, hai con người bị chia cách bởi một cánh cửa. Cảnh Húc sư huynh đờ đẫn đứng ngoài cửa, người trong cửa suy sụp ngồi dưới đất, ôm một chiếc bình trong lòng.

Họ đã giằng co như vậy bao lâu, một ngày, hai ngày, hoặc rất nhiều ngày, hình như ta không nhớ rõ lắm…

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Lời Từ Bi 12

Ta nhẹ nhàng vuốt v3 gò má gầy guộc đến nỗi gần như trũng xuống của chàng, thì thầm với chàng: “Muội còn chưa đi mà, huynh đừng như vậy nữa được không.”

Nhưng chàng không nghe được, cũng không thể cảm giác được.

Ta bất đắc dĩ nhìn lướt qua chiếc bình trong tay chàng, có lẽ đó là hình dáng của ta trước khi phi thăng.

Cửa phòng lại bị gõ nhẹ mấy cái, giọng nói dịu dàng của Cảnh Húc sư huynh mang theo nỗi buồn bực đè nén, huynh ấy sẵng giọng hỏi: “Đệ như thế đã đủ chưa?”

Tinh Trầm cúi đầu không nói, dường như đã ôm cái bình kia hóa đá…

Một khoảng lặng dài lại tiếp diễn ngoài cửa. Tiếng ầm lớn đột nhiên vang lên, cánh cửa bị Cảnh Húc sư huynh đá văng bằng một chân.

Huynh ấy sải bước vào trong phòng, túm cổ áo Tinh Trầm, rốt cuộc không kìm nổi lửa giận hừng hực nữa.

Huynh ấy nắm chặt một thứ tròn tròn được bao trùm trong lớp hào quang mỏng màu vàng kim. Ta biết chắc hẳn đó là nội đan của Tinh Trầm, đã ở trong bụng ta hơn nửa năm, suýt bị ta luyện hóa thành một viên hoàn toàn khác…

“Nuốt đi.”

Cảnh Húc sư huynh lạnh lùng nói.

Tinh Trầm cúi đầu không lên tiếng. Nếu không phải thi thoảng hàng mi dài của chàng lại rung động, thì ta thực sự sợ rằng chàng đã biến thành một hòn đá.

Cảnh Húc sư huynh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đệ muốn để muội ấy chết vô ích sao?”

Khuôn mặt của Tinh Trầm hơi thay đổi. Chàng chậm rãi giật giật cánh tay, cẩn thận đặt chiếc bình trong lòng mình lên giường.

Sau đó chàng đứng dậy, đẩy ngã Cảnh Húc sư huynh bằng một tay. Chàng giơ nắm đấm lên, vung thật mạnh về phía gương mặt huynh ấy.

Ta vốn tưởng chàng rốt cuộc cũng chịu nhận nội đan, đã định thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cảnh Húc sư huynh vẫn không nhúc nhích, để mặc chàng thụi từng quyền vào mặt, vào người mình.

Ta luống cuống can ngăn, nhưng chỉ phí công, chẳng ai trong họ cảm nhận được sự tồn tại của ta cả.

Ta chưa bao giờ thấy chàng ngỗ nghịch như thế trước mặt huynh trưởng, cũng chưa từng thấy Cảnh Húc sư huynh dịu dàng như ngọc phải chật vật như vậy bao giờ.

Tinh Trầm đánh một lát, dần dà không đánh nổi nữa. Chàng buông lỏng tay, quỳ sụp xuống đất, bả vai run nhẹ, dòng lệ lặng lẽ chảy xuống.

Ta cũng quỳ gối bên cạnh chàng, vuốt v3 gương mặt đẫm nước mắt của chàng, lặp đi lặp lại với chàng rằng ta vẫn ở đây.

Cảnh Húc sư huynh gian nan ngồi dậy, đưa nội đan đến cạnh miệng chàng, nhẹ nhàng bảo: “Nuốt đi.”

Tinh Trầm siết chặt quyền, lại định nhào lên. Cảnh Húc sư huynh đột nhiên đứng dậy, thành thạo bắt chéo hai tay Tinh Trầm ra sau người chàng, lạnh lùng nói: “Nội đan của ta đã khôi phục như ban đầu, hôm nay có ba đứa đệ cùng xông lên cũng đừng hòng đánh lại ta. Muốn đánh ta à, bao giờ khoẻ hẳn rồi hẵng nói.”

Huynh ấy bỗng dưng ụp tay lên mặt Tinh Trầm, ánh vàng kim lập lòe giữa những kẽ ngón tay.

Nội đan của Tinh Trầm đã bị huynh ấy ép vào người chàng.

Sau đấy huynh ấy điểm mấy huyệt lớn trên người Tinh Trầm, rồi chợt ấn mạnh tay lên trán chàng. Cơn đau đớn bất chợt khiến Tinh Trầm quỳ rạp xuống đất, chàng há miệng gào lên, nhưng lại không thể phát ra tiếng động nào.

Luồng chân khí cuồn cuộn không ngừng trào ra từ trán Tinh Trầm, chui hết vào lòng bàn tay Cảnh Húc sư huynh. Tinh Trầm giãy giụa điên cuồng, dần hiểu ra điều gì đó, hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn Cảnh Húc.

Cảnh Húc sư huynh nói nhẹ tênh: “Ta không điên, đệ ý kiến gì.”

Tinh Trầm đang vô cùng đau đớn, nhưng không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn chút chân khí cuối cùng chui hết vào lòng bàn tay Cảnh Húc sư huynh.

Cảnh Húc sư huynh nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh ứa ra trên trán mình, khom lưng nhấc Tinh Trầm về giường, đắp chăn cho chàng đàng hoàng. Huynh ấy thả lớp rèm thật dày xuống, sau đó mệt mỏi ngồi lên ghế, thở hắt ra.

Huynh ấy ngồi im lìm, lẳng lặng nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, như thể đang chờ đợi ai đó.

Một lát sau, cổng viện rít ầm lên, hình như có kẻ hấp tấp vọt vào.

Đế hậu mặt mũi trắng bệch, thở phì phò nhìn Cảnh Húc sư huynh đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Ai động vào chân khí trên người Tinh Trầm? Không thể nào, ngoài ta ra, không ai có thể di chuyển chân khí trên người nó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Cậu Thanh Niên Cố Duẫn

Cảnh Húc sư huynh không nói gì, chỉ đứng dậy thản nhiên nhìn bà ta, ánh mắt xa cách như muôn sông nghìn núi.

Đế hậu nghi hoặc nâng mặt huynh ấy lên, căm tức gầm gào: “Con bị thương, nó đánh con à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Húc sư huynh tránh khỏi tay đế hậu, hờ hững đáp: “Con động đó. Hình như chân khí nhận nhầm con là người. Dù gì con cũng có quan hệ huyết thống với người, chân khí lại chẳng thông minh bằng người.”

Đế hậu giận dữ, hung hăng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao con không tới hỏi trước xem ta có bằng lòng hay không?”

Cảnh Húc sư huynh đáp nhẹ tênh: “Mẫu hậu, khi người làm những chuyện đó, vì sao không hỏi trước xem con có bằng lòng hay không…”

Đế hậu lạnh lùng hỏi: “Con động vào chân khí trên người nó làm gì? Nó đâu? Chẳng phải nó đi rồi sao?”

Cổng viện lại phát ra tiếng động, bóng Tễ Nguyệt sư huynh xuất hiện trong tầm nhìn, sau đấy là Mạn Mạn sư tỷ, thêm cả Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh.

Tễ Nguyệt sư huynh lờ đế hậu đi, chỉ nói với Cảnh Húc sư huynh đang đứng trong phòng: “Huynh trưởng tìm đệ gấp thế vì chuyện gì ạ?”

Mạn Mạn sư tỷ thấy đế hậu cũng ở trong phòng, vội cúi đầu thi lễ, rụt người tới cạnh Tễ Nguyệt, như thể đánh hơi được mưa gió bão bùng sắp đến.

Cảnh Húc sư huynh nhướng mày hỏi Tễ Nguyệt: “Sao đệ lại mang mấy muội ấy tới đây?”

Mạn Mạn sư tỷ áy náy nói: “Hai người về từ bao giờ ạ? Đã lâu không gặp Phinh Phinh, hai cô nhóc cũng nhớ muội ấy, quấy quả đòi sang…”

Cảnh Húc sư huynh nhẹ nhàng bảo: “Muội đưa hai đứa đi trước đã, ở đây còn mấy việc gia đình cần xử lý.”

Mạn Mạn sư tỷ gật đầu nghe theo, lặng lẽ liếc nhau với Tễ Nguyệt sư huynh, kéo Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh ra ngoài cửa.

Với cái tính nhanh nhẩu hóng hớt của Mạn Mạn sư tỷ, tất nhiên tỷ ấy chỉ ngoan ngoãn hiểu chuyện ngoài mặt thôi. Quả nhiên, ta bước mấy bước ra ngoài theo tỷ ấy, là thấy ngay tỷ ấy rẽ qua một chỗ gấp khúc trên hành lang, lại lén đưa hai đứa bình nít quay về, nín thở ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén.

Ta bất đắc dĩ vỗ vỗ vầng trán thanh tú của tỷ ấy, rồi lại đi vào căn phòng đang cực kỳ căng thẳng kia.

Cảnh Húc sư huynh nói với Tễ Nguyệt sư huynh: “Ta gọi đệ tới không phải vì việc gì khác. Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, đệ chỉ cần bảo vệ Tinh Trầm cẩn thận thôi. Đây là thứ chúng ta đang nợ đệ ấy, đệ đã hiểu chưa?”

Tễ Nguyệt sư huynh ngơ ngác gật đầu, lại còn không phản bác lời Cảnh Húc.

Ta nhớ tới cảnh tượng ngày xưa cứ gặp Tinh Trầm là hai người lại đánh nhau chí chóe, chóp mũi không khỏi cay xè.

Đế hậu lại tìm kiếm khắp phòng như phát rồ, “Chẳng phải nó đi rồi sao? Con động vào chân khí trên người nó làm cái gì?”

Đế hậu chợt nghi hoặc nhìn bốn xung quanh, lẩm bẩm hỏi: “Phinh Phinh đâu? Vợ con đâu rồi?”

Cảnh Húc sư huynh nói nhẹ tênh: “Muội ấy không phải là vợ của con… trước nay đều không phải…”

Đế hậu ngẩn ngơ nhìn về phía Cảnh Húc, mãi lâu sau mới lẩm bẩm thì thầm: “Mấy đứa… Mấy đứa gài bẫy ta ư? Con bé đâu? Con bảo nó ra đây gặp ta ngay.”

Bà ta hóa điên hóa khùng, giật tấm rèm trên giường ra. Đầu tiên bà ta nhìn thấy Tinh Trầm đang nằm trên giường, kế đó là chiếc bình đặt bên cạnh chàng.

Bà ta ngẩn ra một lát, ngoái đầu nhìn Cảnh Húc với vẻ khó tin, lẩm bẩm hỏi: “Phinh Phinh đâu? Con bé đi đâu rồi?”

Cảnh Húc vẫn thản nhiên nói: “Chẳng phải mẫu hậu đã thấy rồi sao?”

Đế hậu đờ người nhìn Cảnh Húc, sau đấy toàn thân bắt đầu run rẩy. Dường như bà ta tức giận tới nỗi không nói năng rành rọt nổi, chỉ tay vào Cảnh Húc lắp bắp chất vấn: “Con… Con đã biết đến đâu? Làm sao con biết được?”

Cảnh Húc sư huynh trả lời: “Những gì mẫu hậu biết, con đây đều biết cả rồi. Những gì mẫu hậu còn chưa rõ, con đây cũng đã rõ cả. Có lẽ mẫu hậu không biết quá khứ giữa thượng thần Phong Lăng và Phong Sương tiên tử, đó là một đoạn quá khứ đủ để thượng thần cam tâm tình nguyện tan thành tro bụi…”

Đế hậu lảo đảo một bước, lẩm bẩm: “Không thể nào, sao lại thế được…”

Giọng điệu của Cảnh Húc sư huynh hờ hững, nhưng từng chữ lại như găm sâu vào tim, “Sao lại không thể kia chứ? Chuyện người dùng Vô Ngôn cướp đoạt vận số của Tinh Trầm giúp con, chẳng phải con đã biết rồi đó sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 607: C607: Chương 607

Hôm nay đến lượt đế hậu bị người ta nện một đòn búa tạ. Bà ta chết trân hồi lâu thì mới bừng tỉnh hỏi: “Con đã biết rồi… tại sao còn đối xử với ta như thế… con có biết vì con mà ta đã… phải làm đến mức nào không?”

Cảnh Húc sư huynh lại hỏi lần nữa: “Khi người làm những chuyện đó, tại sao không hỏi trước xem con có bằng lòng hay không?

“Tại sao người không hỏi con rằng, con có muốn giẫm lên hài cốt của đệ ấy, bước lên ngôi vị đế tôn không?

“Tại sao người không hỏi con rằng, trong quãng đời còn lại, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến đệ ấy thôi, thì làm sao con có thể sống tiếp nổi?”

Tiếng rít gào mơ hồ phát ra từ họng đế hậu, tựa như một báo mẹ bị thương, “Nội đan đâu, nội đan của nó đâu?”

Cảnh Húc sư huynh thong thả đáp: “Phinh Phinh dùng nước suối Tử Sinh nghịch chuyển quá trình luyện hóa hai viên nội đan, giờ chúng đã về với chủ cũ.”

Đế hậu cười thảm thiết, rút kiếm bổ về phía Tinh Trầm. Thân hình Tễ Nguyệt chợt nhoáng lên, chắn ngay trước giường chỉ trong giây lát. Anh ta đặt ngang kiếm trước ngực, tiếng chát chúa khi kim loại chạm vào nhau hẵng còn vang vọng trong không trung.

Đế hậu buồn bã cười nói, “Các con tưởng rằng ta không giết nổi nó sao?”

Cảnh Húc sư huynh nhìn đế hậu thật sâu, nói từng câu từng chữ: “Mẫu hậu, quay đầu lại là bờ, hiện giờ người buông tay, có lẽ chúng ta đều còn có cơ hội…”

Dự cảm bất ổn chợt dấy lên trong lòng ta. Tinh Trầm nằm trên giường không thể nói năng động cựa cũng hoảng sợ ra mặt. Chàng dùng hết sức để giãy giụa, gân xanh gần như nứt ra trên trán, đôi mắt hẹp dài dần vẩn tia máu.

Ta liều mạng gào lên với đế hậu: “Bà hãy nghe huynh ấy nói đi, không là bà sẽ hối hận, bà sẽ hối hận đó…”

Đế hậu ném thanh trường kiếm đánh choang xuống đất, giơ ngón tay lên, bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú.

Đôi mắt Tinh Trầm gần như nhỏ ra máu.

Đế hậu lạnh lùng nhếch môi cười với chàng.

Ta hoảng sợ thét gào, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cảnh Húc sư huynh cứ đứng phía sau như thế, nỗi thê lương chan chứa trong đáy mắt. Huynh ấy mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và thản nhiên như trước, “Mẹ à, mẹ đã làm gì thế này?”

Hai hàng huyết lệ chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt Cảnh Húc sư huynh. Tinh Trầm nằm trên giường chợt gầm lên như xé tim xé phổi. Máu tươi dần nở bung từng mảng trên bộ áo quần trắng muốt của chàng, chạy dọc theo những huyệt vị bị Cảnh Húc sư huynh khóa kín, nứt ra từng chỗ một…

Chàng dùng nội lực để ép nổ những huyệt vị lớn đã bị Cảnh Húc sư huynh khóa lại, nhào về phía Cảnh Húc.

Chàng túm cánh tay Cảnh Húc, lúng búng kêu lên: “Ca…”

Sau đấy hai đầu gối mềm nhũn, chàng ôm chân Cảnh Húc sư huynh quỳ sụp xuống đất, phun ra một búng máu to.

Giọng nói run rẩy của Tễ Nguyệt cũng vang lên trong phòng, “Ca, ca, huynh làm sao thế…”

Đế hậu đờ đẫn quay đầu, rốt cuộc cũng chịu ngoái lại nhìn Cảnh Húc đang yên lặng đứng đằng sau bà ta…

Bà ta chợt dừng lời chú mình đang đọc, sau đấy phát ra một tiếng r3n rỉ rất dài.

“Tại sao…”

Bà ta thì thầm hỏi: “Tại sao con lại phải tra tấn ta như thế?”

Máu tươi ào ạt trào ra từ tai mắt mũi miệng của Cảnh Húc sư huynh, huynh ấy lẩm bẩm: “Bởi vì đây là đều mà người đáng phải chịu…”

Bà ta cười lớn, nghênh ngang bỏ đi. Trận cuồng phong rung chuyển trời đất chợt nổi lên trong viện. Cây đại thụ trong đình bật gốc, mang theo một lực như ngàn quân, đổ sập vào tòa nhà.

“Ta đáng phải chịu, ha ha, ta đáng phải chịu…

“Con và con bé đó cùng gài bẫy ta…”

Tiếng cười của bà ta xa dần. Mặt đất dưới chân lạt đột nhiên rung lắc. Bàn ghế tủ kệ cửa sổ ngói mái đều nứt toác. Tễ Nguyệt sư huynh bế Cảnh Húc lên bằng một tay, tay kia xách Tinh Trầm, bày ra một kết giới bảo vệ ba người thật kín kẽ.

Tinh Trầm chợt quay đầu nhìn về phía chiếc giường tan tành từng mảnh, gian nan bò về phía cái bình đã nứt toác, nhưng lại bị Tễ Nguyệt ghìm chặt trong khuỷu tay.

Ta nghe thấy tiếng gào kèm theo tiếng khóc nức nở của Mạn Mạn sư tỷ ở bên ngoài, “Tiểu Thạch Lựu, Thiên Thanh, hai đứa làm sao thế này?”

Chỉ trong chốc lát, một cơn gió khủng khiếp rung núi chuyển bể từ con rồng xanh biếc quét qua, cuốn đi nhà cửa, cuốn đi con người, cuốn cả chân thân đã nát tan từ lâu của ta…

[HẾT CHƯƠNG 96]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.