*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ tới vấn đề gia thế của Triệu Nam như thế nào, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản. Điều này khiến anh bực bội một cách khó hiểu.
Sau đó, anh nghe thấy Ngải Diệp ngật đầu nói: “Thôi được, tôi đi sắp xếp trước.”
“Ừm, đi đi, mười phút nữa tôi sẽ đến. Cứ để bọn họ chờ trước đi, tôi uống trà xong rồi tính tiếp.” Triệu Nam không thèm để ý tới những cổ đông kia của công ty.
Sau khi Ngải Diệp ra ngoài, Triệu Nam quay sang mỉm cười hỏi Dương Bách Xuyên: “À này, buổi chiều anh có việc gì không? Nếu không có thì tôi mời anh ăn cơm. Lần trước tôi đã hứa mời anh ăn cơm, lần này bù nhé!”
Tổng giám đốc xinh đẹp mời ăn cơm, Dương Bách Xuyên sẽ nói không có thời gian ư?
Tất nhiên là không, anh còn ước gì ấy chứ!
Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rụt rè: “Được, để tôi mời cô, tôi còn chưa cảm ơn lần trước cô đã cứu tôi.”
“Ha ha, đã nói là anh cứu Vượng Tử nhà tôi trước rồi mới có chuyện tôi cứu anh mà, xem như duyên phận đi. Được rồi, tôi mời anh, hôm khác anh mời tôi. Cứ quyết định như vậy đi!” Giọng nói tràn đầy khí chất nữ vương, không cho Dương Bách Xuyên cơ hội.
Điều này khiến cho tên họ Dương nào đó cảm thấy rất áp lực, không hiểu sao ở trước mặt Triệu Nam anh luôn có cảm giác bó tay bó chân.
“Anh ở lại văn phòng chờ tôi một lát, nhân tiện trông Vượng Tử giúp tôi được không? Tôi đi họp, họp xong chúng ta đi ăn được chứ?” Triệu Nam lại nói tiếp.
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Được, cô cứ làm việc đi.”
Sau đó Triệu Nam đứng dậy đi họp.
Dương Bách Xuyên ở lại văn phòng, đương nhiên còn có một con chó lông vàng mà Triệu Nam gọi là Vượng Tử nữa. Hôm nay Dương Bách Xuyên mới biết tên nó.
Sau khi Triệu Nam rời đi, Dương Bách Xuyên lập tức thở phào, vừa nhìn Vượng Tử dưới chân vừa lẩm bẩm một mình: “Cô chủ của mày mạnh mẽ quá, thế này thì anh đây tiếp xúc với cô ấy kiểu gì?”
“Gâu gâu!”
“Ha ha, mày cũng cảm thấy cô ấy rất mạnh mẽ hả?”
Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý, lấy hai quả dại của con chồn trong không gian bình Càn Khôn ra. Giờ anh đã đặt tên cho loại quả dại màu đỏ có hương thơm mê người này là quả hồng thơm. Anh tiện tay đặt một quả bên mép Vượng Tử, quả còn lại thì cho vào miệng mình cắn một miếng.
Cả vẻ ngoài lẫn hương vị của quả hồng thơm đều tuyệt vời. Vượng Tử hít mũi ngửi, dáng vẻ muốn ăn nhưng không dám ăn.
Dương Bách Xuyên biết chó thường khá thông minh, sẽ không ăn đồ của người lạ trừ khi chủ nhân cho phép. Anh vừa cười vừa nói: “Ăn đi, chúng ta cũng được xem là bạn cũ, tao có thể hại mày chắc?”
Cũng không biết là Vượng Tử nghe thấy câu nói của Dương Bách Xuyên, hay là không cưỡng lại được sự cám dỗ của quả hồng thơm, thế là nó cắn một phát. Một lúc sau, nó vẫy đuôi với Dương Bách Xuyên như mừng chủ, tựa như đang nói ăn rất ngon.
Dương Bách Xuyên nhìn mà buồn cười, sau đó lại cho nó thêm hai quả.
Anh chờ trong văn phòng của Triệu Nam hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy cô ấy về. Dương Bách Xuyên thấy hơi ngột ngạt, bèn đi ra ngoài văn phòng cho thoáng.
Dương Bách Xuyên vừa mới bước chân ra ngoài hành lang, với thính lực vượt xa người thường anh đã nghe thấy một giọng nói quen tai hình như đang gọi điện thoại.
Anh thoáng suy nghĩ rồi cẩn thận lắng nghe, thì ra là thư ký Ngải Diệp của Triệu Nam đang gọi điện.
Anh nghe thấy cô ta nói vào điện thoại: “Đúng vậy, hôm nay cô chủ muốn sa thải sáu cổ đông! Đúng… Ừm… Chắc chắn… Được… Ông chủ yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình hình bên cô chủ cho ngài đầu tiên… Không ạ, cô ấy không phát hiện ra tôi là người mà ngài sắp xếp bên cạnh cô ấy, chỉ cho rằng tôi là người bên Phố Wall. Ừm… Được… Ok, tạm biệt.”
Dương Bách Xuyên biết Ngải Diệp là trợ lý của Triệu Nam, vậy mà bây giờ cô ta lại lén lút gọi điện cho ai đó, nhắc tới ông chủ cô chủ gì đó. Anh không hiểu gì cả, ý nghĩ đầu tiên là thư ký Ngải là gián điệp.
Anh lập tức chú ý đến việc này.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì trông thấy Ngải Diệp gọi điện xong liền đi ra từ lối đi an toàn bên hông rồi bước vào một cánh cửa lớn, trên đó viết là phòng họp.
Sau khi Ngải Diệp mở cửa, trong phòng họp bỗng vọng ra tiếng “choang”, có vẻ là tiếng thứ gì đó kiểu như tách trà bị vỡ.
Tiếp đó là tiếng hét “á” vang lên.
Dương Bách Xuyên nghe rõ đó là giọng của Triệu Nam, hình như cô ấy bị hoảng sợ. Anh lập tức sải bước chạy thẳng đến phòng họp, bỗng dưng trong lòng căng thẳng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì.