Giết toàn bộ người đạt Ám Kình của nhà họ Hồng tức là diệt môn, sau hôm nay nhà họ Hồng sẽ bị xóa tên khỏi giới võ cổ.
Nghe thấy một chữ “giết” từ Dương Bách Xuyên, đám Thiên Tuyệt và Phong Thiên Nhai không chút do dự lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên. Giết thì sao nào?
Khi Dương Bách Xuyên ra tay với Hồng Huyền Thiên, bọn họ cũng xông về phía người nhà họ Hồng, đi đến đâu giết đến đó, hễ là người nhà họ Hồng có tu vi đạt Ám Kình đều giết không tha.
Dương Bách Xuyên vung một chưởng về phía Hồng Huyền Thiên khiến lão ta không né kịp, chỉ có thể gắng gượng đỡ Chấn Thiên chưởng to lớn của Dương Bách Xuyên.
Bộp!
“Á!”
Không có gì bất ngờ, một kích Chấn Thiên chưởng đánh trúng người Hồng Huyền Thiên làm lão ta hét lên thảm thiết, kiếm tuột khỏi tay, ngã mạnh ra đất.
Máu trong cơ thể sôi trào, lão ta phun ra một ngụm máu to.
“Khụ khụ! Dương Bách Xuyên, mày đang diệt môn đấy, tông môn lâu đời sẽ không tha cho mày đâu. Từ xưa đến nay giới võ cổ có quy tắc không được tàn sát cả nhà. Mày… mày bảo bọn họ dừng tay đi!”
Hồng Huyền Thiên ngã trên mặt đất, hộc máu, tóc tai bù xù. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên bước từng bước về phía mình, rồi lại nhìn người nhà họ Hồng liên tiếp ngã trong vũng máu, giận dữ quát Dương Bách Xuyên.
“Hôm nay tôi dám giết hết cả nhà họ Hồng ông đấy. Ha ha, ông còn biết quy tắc giới võ cổ cơ à? Lúc ông ra lệnh cho hai đứa con trai sử dụng thuốc nổ hại tôi, sao lại quên quy tắc giới võ cổ không cho sử dụng vũ khí nóng? So với sử dụng vũ khí nóng, diệt môn còn nhẹ chán. Bây giờ ông mới nhớ tới quy tắc hả? Muộn rồi lão già!”
Dương Bách Xuyên bình tĩnh thốt ra từng chữ. Khi nói chuyện, trong đầu anh toàn là hình ảnh chị Mai bị sức nén của vụ nổ lớn nghiền nát thân thể. Dương Bách Xuyên nhìn Hồng Huyền Thiên bằng đôi mắt đỏ ngầu. Hôm nay anh phải giết sạch nhà họ Hồng.
“Mày… mày có chứng cứ gì mà nói nhà họ Hồng chúng tao sử dụng thuốc nổ?” Hồng Huyền Thiên không cam tâm, vẫn không tin Dương Bách Xuyên biết chuyện, có lẽ đối phương chỉ suy đoán thôi.
“Ha ha ha!” Dương Bách Xuyên cười điên cuồng. Chốc lát sau tiếng cười ngưng bặt, anh thình lình giẫm lên chân trái của Hồng Huyền Thiên.
Rắc!
“Á!”
Chân trái của Hồng Huyền Thiên phát ra tiếng “rắc”, bị Dương Bách Xuyên giẫm gãy xương.
Sau đó, Dương Bách Xuyên lạnh lùng cất lời: “Lão già chết đến nơi rồi còn không thừa nhận. Được thôi, tôi cho ông chết được rõ ràng.”
Nói xong anh gọi với ra cổng nhà họ Hồng: “Đàm Miêu vào đây!”
Lúc ở đảo hoang Dương Bách Xuyên nghe thấy mấy người Đàm Miêu, Triệu Nam nói mình bị nổ là do ông ba và ông bảy nhà họ Hồng sử dụng thuốc nổ, hơn nữa đường dây tình báo khẩn cấp đã điều tra được chứng cứ xác thực.
Ở một nơi cách cổng nhà họ Hồng mấy trăm mét, Đàm Miêu và Lưu Tích Kỳ đang hút thuốc hết điếu này đến điếu khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi “Đàm Miêu vào đây”.
Lưu Tích Kỳ bỗng run lên, đầu lọc trong tay rơi xuống đùi.
Đàm Miêu cũng nghe rõ, giọng nói này… là giọng Dương Bách Xuyên.
Hai người đều sững sờ, giọng nói của Dương Bách Xuyên trực tiếp vang lên trong đầu họ: “Đừng ngây người nữa, hai người mang chứng cứ vào đây. Tôi vẫn chưa chết.”