Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề lại xem hiệu quả.
Lần này vẻ mặt cười nhạo của Miêu Mậu Thiên cũng cứng lại.
Cả năm mươi bốn châm được hoàn thành trong một cá phất tay, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, cho dù là Miêu Mậu Thiên cũng không làm được.
Dương Bách Xuyên chỉ thi triển mỗi chiêu thức này đã đánh vào mặt Miêu Mậu Thiên một cái bạt tai.
Mà mấy người Lăng Hư Tử cũng đồng thời thấy được chỗ không tầm thường của chiêu thức châm cứu này của Dương Bách Xuyên.
Diệu m sư thái của Nga Mi hít vào một hơi: “Cả năm mươi bốn châm đều được hoàn thành trong thời gian một giây, chỉ sợ tinh thần lực của Dương tiểu hữu đã đạt lên trên đại viên mãn Tiên Thiên tầng chín rồi!”
Vô Ưu lão hòa thượng của Thiếu Lâm híp mắt nói: “Các người hãy nhìn kỹ vị trí ngân châm trên người Thân Đồ Thạch.”
Lăng Hư Tử và Diệu m nghe vậy thì nhìn lại, ngay sau đó cả người đều chấn động.
“Châm hạ thành trận!” Diệu m sư thái cảm thán.
“Trận pháp châm cứu thật tinh diệu, hôm nay người trong nghề xem như có thêm kiến thức rồi.” Ánh mắt Lăng Hư Tử lóe sáng.
“Thánh Thủ của giới võ cổ sắp ngã xuống, cũng sắp sống lại.” Vô Ưu lão hòa thượng nói.
Lăng Hư Tử và Diệu m nghe Vô Ưu lão hòa thượng nói đều sững sờ, nhưng hai người lập tức hiểu ý của Vô Ưu lão hòa thượng.
Diệu m sư thái nhìn Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Đúng vậy, thành tựu y đạo của người này chỉ e Miêu Mậu Thiên cũng không sánh bằng, hôm nay nhất định sẽ có một vị lão Thánh Thủ ngã xuống, một Thánh Thủ mới vùng lên. Chuyện này với giới võ cổ mà nói chưa hẳn không phải chuyện tốt.”
“Đúng vậy, mấy năm qua Miêu Mậu Thiên ỷ vào thủ đoạn y thuật mà hoành hành ngang ngược trong giới võ cổ, đã sớm đánh mất y đức, kéo theo toàn bộ đệ tử Miêu trại của ông ta cũng làm việc không kiêng nể gì, thật sự là có chút quá mức.” Lăng Hư Tử híp mắt nói.
“A Di Đà Phật, lão tăng cho rằng nếu để Dương Bách Xuyên làm Thánh Thủ của giới võ cổ thì thích hợp hơn. Hành vi mấy năm nay của một số người Miêu trại, lúc lão tăng du lịch, tiếng oán than của dân gian với Miêu trại rất lớn. Có lẽ Miêu Mậu Thiên đã nhập ma, là ma đạo thì nên diệt trừ, trả lại cho giới võ cổ một mảnh trời quang.” Vô Ưu lão hòa thượng cũng sâu kín nói.
Côn Luân, Thiếu Lâm, Nga Mi là ba môn phái đi đầu đứng thứ ba trong tám đại tông môn nổi tiếng của Hoa Hạ, trong lời nói tạo thành một loại ăn ý.
“Mọi chuyện vẫn phải xem thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, nếu cậu ta thật sự có thể chữa khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì hôm nay đã định sẵn cái chết của Miêu Mậu Thiên.” Lăng Hư Tử híp mắt nói.
“Không sai, xem kết quả đi.” Diệu m sư thái cũng tán thành.
Cả ba người đều không nói hết, nhưng ai cũng hiểu ý của đối phương.
Kỳ thật nguyên nhân thật sự là bốn tông môn lớn Thanh Thành, Thần Tông, m Nguyệt Môn cộng thêm Mật Tông âm mưu muốn mở thông đạo đến Sơn Hải Giới.
Đây là điều tất cả tông môn ở giới võ cổ không muốn thấy, ai cũng biết rõ hậu quả khi mở thông đạo, đối với bên Trái Đất mà nói thì chính là một tai họa.
Côn Luân, Thiếu Lâm và Nga Mi, các cao thủ phía sau mấy nhà khác đã sớm nhận được tin tức, hiển nhiên muốn ngăn cản.
Đối với đám người Lăng Hư Tử, bọn họ không hi vọng Miêu trại tham gia vào thế lực phá hoại thông đạo Sơn Hải. Hôm nay vừa lúc Dương Bách Xuyên xuất hiện, đón lấy nhân quả này, ba tông môn đi đầu liền chuẩn bị ra tay với Miêu trại để cảnh cáo những thế lực do Thanh Thành Thần Tông cầm đầu không được quấy rối, lại càng không nên ngã về phía Thanh Thành.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Dương Bách Xuyên phải chữa khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch, thể hiện y thuật cao siêu, từ đó thay thế Miêu Mậu Thiên.