Trong những người có cảnh giới ngang hàng, Diệp Khai cho rằng không còn có võ học nào có thể so sánh với Phong Vân Chưởng của nhà họ Diệp, hơn nữa với tính cách hiếu chiến của anh ta, cũng không hề sợ hãi mà xông về phía Dương Bách Xuyên, Diệp Khai được xưng là kẻ điên bởi vì trong đó có nguyên nhân là tính hiếu chiến của anh ta.
Trong lòng Diệp Khai nghĩ, hôm nay anh ta chắc chắn phải đánh bại Dương Bách Xuyên để có thể cho toàn thế giới biết chỉ có gả cho Diệp Khai mới là lựa chọn duy nhất của Triệu Nam.
Đối với việc Diệp Khai ra tay, Dương Bách Xuyên cũng không thèm để ý, bởi vì anh biết tu luyện thuật dẫn thể chỉ là võ đạo mà thôi, tuy là dùng võ nhập đạo rất bá đạo nhưng tổng thể cũng không thể so sánh với việc tu chân.
Cho tới nay anh vẫn luôn giữ quan niệm về khái niệm này.
Thế nhưng sau khi Diệp Khai đánh một chưởng tới thì sắc mặt Dương Bách Xuyên hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được từ trên tay Diệp Khai chính là nội lực hùng hậu không thôi.
Tuy rằng nội lực võ đạo không thể so sánh bằng với người tu chân tu luyện bằng chân khí giống như Dương Bách Xuyên, thế nhưng khi nội lực đạt tới một số lượng nhất định thì tình huống sẽ khó nói.
Mặc dù anh là người tu chân Luyện Khí Kỳ tầng một nhưng là cấp nhập môn thấp nhất của tu chân.
Vào giây phút này, từ khi Dương Bách Xuyên tu luyện tới nay đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nguy hiểm.
Nhìn thấy một chưởng nhanh vô cùng của Diệp Khai đã đến, Dương Bách Xuyên đang vội vàng vận chuyển chân khí trong cơ thể, nghênh đón gấp rút một nắm đấm của Diệp Khai.
“Ầm~”
Hai chưởng gặp nhau tạo ra một tiếng nổ nhức tai vang lên.
Một đòn vừa rồi làm hai người bị đẩy ngược lại.
Mỗi người lùi lại ba bước.
Trong lòng Diệp Khai âm thầm giật mình trước nội lực tinh thuần của Dương Bách Xuyên, chân khí của anh so với anh ta còn cao hơn một bậc, đây chính là ưu thế về định lượng.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng giật mình vì nội công hùng hậu của Diệp Khai đều có thể sánh vai cùng với tu vi Luyện Khí kỳ một tầng của anh.
Mặt khác Dương Bách Xuyên đang nghĩ đến việc anh xem thường thuật dẫn thể của Diệp Khai này, tuyệt đối không ngờ trên Trái đất cũng có người có thể luyện thuật dẫn thể đến năng lực bằng tu chân…
Trình độ có thể ngang bằng với người tu chân khí.
Hai người đều có tâm tư riêng, nhìn nhau ba giây, lại lần nữa va chạm vào nhau.
Nhưng vào lúc này, Dương Bách Xuyên lại sử dụng chiêu thức “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” mà anh đã luyện ra.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, sâu trong thâm tâm của anh còn tu luyện Công Pháp Cao cấp của Tu Chân “Càn Khôn Tạo Hóa Quyết” còn bên ngoài thì tu luyện “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể”, đối với anh nó chỉ là một chiêu thức mà thôi.
Cũng là chiêu thức tạm thời.
Chờ đến một ngày tu vi của anh có thể sử dụng pháp thuật, là lúc anh có thể không cần luyện chiêu thức thuật dẫn thể mà chỉ cần chuyên tâm tu luyện pháp thuật.
Tạm thời tu vi bây giờ của anh quá thấp, không tu luyện được pháp thuật mà chỉ có thể đòi “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” từ chỗ sư phụ, thứ nhất là để rèn luyện cơ thể, thứ hai là để phòng thân, kết quả thật sự đúng lúc hôm nay phải dùng đến.
Nếu như nói về thi đấu giữa sức mạnh thì anh tương đương với Diệp Khai cho nên Dương Bách Xuyên cho rằng cộng thêm “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” nữa thì Diệp Khai sẽ không phải là đối thủ của anh.
Sau khi Diệp Khai đánh ra Phong Vân Chưởng bằng toàn bộ sức lực thì Dương Bách Xuyên cũng đã có kế sách ứng phó, sức công phá của “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” khi đã thi triển ra, ngay lúc này đặc biệt là tất cả các xương cốt đều sẽ phát ra tiếng nổ vang, nó thật sự giống như hổ gào thét.
“Rầm rầm~”
Vừa mới chạm mặt, Dương Bách Xuyên đã đánh ra ba quyền đầy uy lực, hai quyền trước đã hóa giải được công kích của Diệp Khai, một quyền cuối cùng đánh vào bắp chân của anh ta.
“Răng rắc~”
“A~”