Hàng năm ở địa hạt Đại Hoang, thú triều giết chết biết bao con dân Nhân tộc chúng ta, ai ai cũng biết. Dương Bách Xuyên cấu kết với Yêu tộc, bản thành chủ quyết định đuổi hắn ra khỏi thành Tán Tu, thành Tán Tu chúng ta không thu nhận phần tử cặn bã của Nhân tộc.”
Cao Thịnh Thiên nói rất hùng hồn, sau đó vung tay nói với một tên thuộc hạ bên cạnh: “Người đâu, dán cáo thị truy nã treo thưởng của m Dương Tông và thành Chiêu Dao lên cho mọi người xem.”
Sau đó, tên thuộc hạ bên cạnh Cao Thịnh Thiên lấy ra một miếng ngọc phù rồi kích hoạt nó, tức khắc có chữ xuất hiện, cáo thị của m Dương Tông và thành Chiêu Dao xuất hiện trong không khí.
Quả nhiên Dương Bách Xuyên bị truy nã đúng như Cao Thịnh Thiên nói.
Trong sân lập tức xôn xao, một số người khen Dương Bách Xuyên lúc trước bắt đầu đổi phe, quay ra mắng hắn.
“Giết kẻ cặn bã cấu kết với Yêu tộc!”
“Giết Dương Bách Xuyên!”
“Đuổi khỏi thành Tán Tu…”
Dương Bách Xuyên vô cùng thản nhiên. Hắn cười gằn, sau đó dùng chân khí nói chuyện, giọng nói vang vọng khắp sân: “Mưu kế của thành chủ Cao rất hay! Ngươi nói hồi lâu mà không nhắc tới chuyện mở quan trang đặt cược linh thạch lấy một chữ, quạt gió thổi lửa nói lảng sang chuyện khác chẳng phải là vì không muốn bồi thường linh thạch sao? Thành Tán Tu muốn chối cãi, muốn làm vô lại thì cứ nói sớm, cần gì phải dối trá như thế?”
Diệp Vô Tâm cũng lên tiếng: “Đúng vậy! Bây giờ đang nói đến chuyện phủ thành chủ mở quan trang bồi thường, phó thành chủ Cao nói Dương Bách Xuyên bị m Dương Tông và thành Chiêu Dao phát lệnh truy nã, chuyện này đâu liên quan gì đến việc phủ thành chủ các ngươi mở quan trang bồi thường linh thạch đúng không? Mọi người đang chờ phủ thành chủ bồi thường linh thạch đấy. Lúc đặt cược, chúng ta đều trả linh thạch hàng thật giá thật.
Nếu chúng ta thua cược, phủ thành chủ các ngươi thắng cược, liệu các ngươi có trả lại linh thạch cho chúng ta không? Bây giờ Dương Bách Xuyên thắng rồi, còn đồng ý trả lại đủ linh thạch cho mọi người. Thế nhưng phó thành chủ ngươi gán cho Dương Bách Xuyên cái tội cấu kết với Yêu tộc, muốn đuổi hắn ra khỏi thành Tán Tu, như vậy thì không cần bồi thường trăm vạn linh thạch nữa. Phải nói là phó thành chủ Cao tính toán rất hay!”
Diệp Vô Tâm không phải đèn cạn dầu. Nàng là người của thương hội Thiên Diệp, còn là con gái của Diệp Vô Đạo hội trưởng thương hội Thiên Diệp chi nhánh thành Tán Tu, vì vậy nàng không sợ Cao Thịnh Thiên. Diệp Vô Tâm nhìn ra âm mưu của Cao Thịnh Thiên, bèn nói toạc ra.
Sắc mặt Cao Thịnh Thiên đen như đít nồi, trong mắt lóe lên sát ý. Sau khi nhìn thấy người nói chuyện là Diệp Vô Tâm, ông ta lập tức nén giận. Quả thật ông ta không thể chọc vào Diệp Vô Tâm.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều nghe thấy lời nói của Diệp Vô Tâm, tức thì có người bắt đầu ồn ào, tuy nhiên đối tượng nhắm tới lần này là Cao Thịnh Thiên.
“Đúng thế, cho dù Dương Bách Xuyên cấu kết với Yêu tộc cũng chẳng liên quan đến việc bồi thường linh thạch. Cao thành chủ vẫn nên lấy linh thạch ra thì hơn.”
“Đúng vậy, ta còn đặt cược mười viên linh thạch cho Dương Bách Xuyên đấy, chiếu theo tỉ lệ đặt cược thì ta được một nghìn linh thạch.”
“Nói nhiều vô ích, lấy linh thạch ra đây!”
…
Cao Thịnh Thiên bị Diệp Vô Tâm chọc tức gần chết. Khó khăn lắm ông ta mới dời thù hận và sự chú ý sang Dương Bách Xuyên, vậy mà lại bị Diệp Vô Tâm hóa giải.
Bây giờ mọi người lại nhắc đến việc trả linh thạch, hơn nữa bầu không khí càng lúc càng sôi nổi, lợi ích vĩnh viễn xếp thứ nhất.
Cao Thịnh Thiên híp mắt lại, trong lòng nổi sát ý. Hiện tại chỉ có một con đường để đi, đó là giết Dương Bách Xuyên. Chỉ khi Dương Bách Xuyên chết, phủ thành chủ mới không cần bỏ ra khoản linh thạch này.
Điểm bất lợi duy nhất là sẽ có một số kẻ phá rối, đến lúc đó cứ giết mấy tên để răn đe là được.
Trăm vạn linh thạch là con số khổng lồ, đến mức Cao Thịnh Thiên không tiếc phá vỡ quy định không được giết người trong thành Tán Tu.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn quan sát Cao Thịnh Thiên. Sau khi Diệp Vô Tâm nói xong, hắn cảm nhận được sát ý trên người Cao Thịnh Thiên. Dương Bách Xuyên giật mình, lập tức đoán ra Cao Thịnh Thiên định làm gì.
Hắn không ngờ Cao Thịnh Thiên lại bất chấp quy định của thành Tán Tu, đúng là vô liêm sỉ!
Dương Bách Xuyên lập tức mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, mở chế độ phòng ngự cao nhất. Hắn không dám coi thường khi đối đầu với người tu chân Kim Đan đại viên mãn.
Quả nhiên khi Dương Bách Xuyên cảm thấy nguy hiểm liền kích hoạt giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, Cao Thịnh Thiên hóa thành một bóng mờ xông về phía hắn.
“Không được!”