Sau đó, Dương Bách Xuyên trông thấy một người béo tròn, đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ. Hắn ta bay từ trong cánh cửa La Phù ra, nhìn quanh bốn phía và hỏi: “Có đạo hữu cảnh giới Nguyên Anh nào muốn chung nhóm không?”
Từ khí tức Dương Bách Xuyên phát hiện ra tên béo này giống Diệp Ninh, hẳn là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, thảo nào người ta tìm cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Theo lời Diệp Vô Tâm, nhìn bề nổi thì người tu chân cấp cao nhất Sơn Hải Giới là Nguyên Anh, hơn nữa đạt thành Nguyên Anh không dễ.
Mặc dù lúc này trên núi Thông Thiên có nhiều người, nhưng đa số là người tu chân cảnh giới Trúc Cơ và Kim Đan, tìm một Nguyên Anh đâu dễ dàng như vậy.
Advertisement
Hơn nữa chung nhóm tức là hợp tác với nhau cùng mạo hiểm, người xa lạ sao có thể đi?
Vả lại cao thủ cảnh giới Nguyên Anh rất cao ngạo, người ta đi một mình là được, sao phải chung nhóm?
Chắc là không có ai trả lời nên tên béo nói tiếp: “Kim Đan đại viên mãn cũng được. Ta là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, lấy một nửa thu hoạch được chứ?”
Hắn ta nói xong, rất nhiều người bật cười, thì thầm bàn luận: “Tên này bị ngu à? Hắn đường đường là cao thủ Nguyên Anh mà lại tìm người tu vi cấp bậc Kim Đan. Cho dù tìm được báu vật ở núi La Phù, đến lúc phân chia, Kim Đan có thể thắng Nguyên Anh chắc?”
“Đúng thế!”
“Phải đó, có khi còn bị giết ấy chứ. Ai đi thì người đó là đồ ngu.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy mấy lời bàn luận này cũng nghĩ như thế. Hắn cười nhạt, không định quan tâm, tiếp tục đi mua một tấm bản đồ.
Sư phụ Vân Thiên Tà nói con đường tu chân có quy tắc cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm con.
“Não úng nước mới đi!” Hắn vừa lẩm bẩm vừa đi tới trước một gian hàng, chuẩn bị mua bản đồ La phù.
Nhưng đúng lúc này, tên mập kia lại nói tiếp: “Ta biết manh mối của con chồn tầm bảo kia. Lần này ta vội vàng ra ngoài vì muốn tìm người hỗ trợ truy bắt chồn Tầm Bảo. Con súc sinh kia đã bị thương, trốn vào một nơi hiểm hóc, ta chỉ cần tìm một người trợ giúp là có thể bắt được nó. Sau khi bắt được chồn Tầm Bảo, ta bằng lòng dùng chung. Thời gian không đợi người, có đạo hữu nào đi cùng ta không?”
Dương Bách Xuyên nghe đến đây, toàn thân đều run lên, ngẩng phắt đầu nhìn tên béo.
Lúc này lại có người xì xào: “Lừa quỷ à! Thời gian trước có ít nhất ba bốn chục cao thủ cảnh giới Nguyên Anh đi lùng bắt chồn Tầm Bảo, làm gì đến lượt hắn phát hiện?”
“Không sai, ta thấy tên này là kẻ lừa đảo, muốn dụ dỗ người khác vào núi La Phù rồi đoạt bảo hoặc là tu luyện tà công. Ta nghe nói trong núi La Phù có đám Ma đạo chuyên dùng đủ loại thủ đoạn để lừa người khác tu luyện tà công.”
“Chồn Tầm Bảo đúng là một cái cớ đầy hấp dẫn, tên này tính toán hay thật! Ta thấy chắc chắn là có âm mưu, mọi người đừng bị lừa, ai đi theo chính là đồ ngu.”
Mọi người xì xào bàn tán, coi tên béo là kẻ lừa đảo, tuyên bố sẽ không mắc lừa.
Mà tên mập kia thì lộ vẻ sốt ruột, dường như hắn ta thật sự biết manh mối của chồn Tầm Bảo, nếu tới trễ thì chồn Tầm Bảo sẽ trốn đi hoặc bị người khác bắt mất. Hắn ta không tức giận vì lời bàn tán của mọi người, chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người đi vào cửa, coi bộ hắn ta phải đi một mình.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại nôn nóng. Dù tên béo nói thật hay nói dối, hễ là tin tức của con chồn đều khiến hắn rối bời.
Hắn không chờ đám Diệp Vô Tâm nữa, ra lệnh cho yêu vương Tiểu Bạch lập tức đuổi theo tên béo Nguyên Anh sơ kỳ kia. Hắn không muốn bỏ qua bất cứ một manh mối nào về con chồn, lỡ như là thật thì sao?
Nếu là thật thì căn cứ vào lời nói của tên mập, con chồn đã bị thương. Điều này càng khiến Dương Bách Xuyên thêm lo lắng, vì vậy tên ngốc Dương Bách Xuyên nhất định phải đi một chuyến.
Hắn thầm cười khổ trong lòng. Hồi nãy hắn còn nói não ai úng nước mới tin tưởng tên béo, bây giờ xem ra não hắn úng nước rồi.
Dù mang tiếng là đồ ngu hay là não úng nước, hắn cũng phải đi tìm con chồn, lựa chọn tin tưởng tên béo nói thật.
Hắn muốn đuổi theo, hỏi một chút là biết ngay.
Dương Bách Xuyên cũng đã nghĩ đến những phương diện khác. Cho dù tên béo này lừa gạt, mưu đồ giết người đoạt bảo hoặc lừa người tu luyện tà công như đám người kia bàn luận, hắn cũng không sợ.
Bởi vì bên cạnh hắn còn có yêu vương Tiểu Bạch, xét về thực lực thì nó cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, không thua kém người tu chân cùng cảnh giới.
Đây là nguyên nhân hắn dám mạo hiểm.
Đương nhiên đi cùng tên béo cũng được thôi, trên đời này có đầy rẫy biến số, chính bản thân Dương Bách Xuyên cũng không chắc chắn con chồn Tầm Bảo xuất hiện ở núi La Phù có phải là con chồn Hương Hương nhà mình hay không, nhỡ đâu Sơn Hải Giới còn có con chồn thứ hai thì sao?
Dương Bách Xuyên ôm tâm trạng bồn chồn xông vào cảnh cửa núi La Phù cùng yêu vương Tiểu Bạch.
Một giây sau, hắn xuất hiện ở một thế giới khác.
Trước tầm mắt là một khe núi sâu, hoang vu không có cây cối, cũng không có mặt trăng mặt trời, không gian tối tăm, dường như nơi này không phân biệt ngày đêm.