Dư Giai cũng rất kinh ngạc. Cô biết gia cảnh của Dương Bách Xuyên. Hồi đi học hai người đều là học sinh xuất sắc, Dương Bách Xuyên có thể coi là một nam sinh có quan hệ rất tốt với cô thời cấp ba, chỉ có điều cả hai người đều hướng nội ít nói.
Trước kia Dương Bách Xuyên từng viết thư tình cho cô, thật ra về sau cô biết chuyện này là bởi vì chủ nhiệm lớp đưa bức thư tình đó cho cô đọc, đồng thời dặn dò cô đặt việc học lên đầu, bằng không yêu sớm sẽ hủy hoại tương lai của hai người. Lúc đó cô đều nghe lọt tai những lời này, và cũng khắc ghi nội dung bức thư tình trong đầu.
Chẳng qua là cô không nói cho Dương Bách Xuyên mà thôi.
Đối với Dư Giai, Dương Bách Xuyên cũng là một ký ức thời thanh xuân.
Bức thư tình năm đó khiến cô mãi nhớ về anh.
Bầu không khí có phần lúng túng, một bạn học khác ra mặt hòa giải.
“Bốn Mắt à, sáng nay tôi học lái xe ở trung tâm xong rồi mà vẫn chưa từng lái xe bên ngoài, cho tôi lái xe của cậu được không?”
“Hả? Được!” Nghiêm Bốn Mắt thuận đà xuống nước, cùng với mấy người khác lên xe đi trước.
Dương Bách Xuyên cười hờ hững, lên xe cùng Cung Lăng Phong, Dư Giai và hai bạn học khác.
Trên xe, Cung Lăng Phong nói đùa: “Nhóc Xuyên được đấy, xem ra bây giờ cậu ăn nên làm ra rồi nhỉ? Mấy năm nay anh đây kinh doanh dược liệu không tốt lắm, sau này đi Cố Đô lăn lộn với cậu được chứ?”
“Chỉ sợ cậu không đến thôi. À đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi cậu kinh doanh dược liệu gì?” Dương Bách Xuyên chợt nảy ra một ý. Hiện tại công ty của anh và Lưu Tích Kỳ không thể tách rời dược liệu, sau này sản phẩm của công ty tăng thì nhu cầu dược liệu sẽ rất cao, anh có thể dẫn theo Cung Lăng Phong cùng làm ăn.
“Chủ yếu là trồng dược liệu, cũng mua qua bán lại nữa. Mấy năm nay ảm đạm lắm, không kiếm được mấy đồng. Hiện giờ trong nhà kho của tôi còn chất đống dược liệu của một hai năm đây này, không bán được thì thành củi đốt thôi.” Cung Lăng Phong than thở.
Dương Bách Xuyên cũng biết dược liệu chính là như thế, bán được tiền thì là thuốc, không bán được thì là củi.
“Phong này, lát nữa tôi cho cậu một số điện thoại, ở Cố Đô tôi có một người anh em kinh doanh rượu thuốc, chắc hẳn cần rất nhiều dược liệu. Cậu liên lạc với cậu ấy, nhanh chóng bán hết dược liệu tồn đi. Vả lại cậu trồng dược liệu rất hợp với hướng đi của công ty kia, có thể bàn chuyện hợp tác lâu dài.”
Dương Bách Xuyên nghĩ rằng có lẽ giới thiệu Cung Lăng Phong cho Lưu Tích Kỳ cũng tốt, dù sao tương lai Công ty Vân Kỳ sẽ làm ăn lớn, nhất định phải có cứ điểm dược liệu của mình. Anh và Lưu Tích Kỳ từng bàn bạc chuyện này, mà Cung Lăng Phong cũng phù hợp với hướng đi của công ty.
“Thật ư?” Cung Lăng Phong mừng rỡ. Anh ta biết với tính cách của Dương Bách Xuyên, anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa.
“Tôi có thể lừa cậu chắc?” Dương Bách Xuyên lườm Cung Lăng Phong, dứt khoát đọc số điện thoại của Lưu Tích Kỳ cho đối phương và bảo ngày mai hãy gọi điện.
Mấy người đến quán karaoke đi hát trong tiếng nói cười vui vẻ.
Quán karaoke ở huyện nhỏ không lớn lắm, đi vào cửa là đến hành lang. Phía trước có bốn năm thanh niên trông giống côn đồ, tóc ngắn ngang tai, tay còn xăm hình. Bọn họ khoác vai bá cổ đi đến, xem chừng uống say rồi.
Mấy người Dương Bách Xuyên còn cố ý tránh sang bên cạnh nhường đường. Họ đến đây là để vui vẻ hát hò chứ không phải để gây chuyện, cũng không muốn gây chuyện.
Nhưng đôi khi rắc rối cứ tự tìm tới.
Lúc hai bên đi qua nhau, Cung Lăng Phong bị một người trong số đó huých vai vào người. Anh ta vốn nóng tính, lập tức nổi giận nhưng bị Dương Bách Xuyên cản lại: “Thôi Phong ơi, chúng ta đến đây để ca hát.”