Khoảng cách hơn bốn mươi mét ngắn ngủi, anh chỉ mất thời gian chưa đầy mười nhịp thở đã xông đến vị trí cách cách bầy khỉ mười mét.
“Kéc!”
Lúc này, bầy khỉ phát ra một tiếng rú dài.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy quả nhiên là con khỉ lông vàng kia ra lệnh, anh khẳng định trăm phần trăm nó chính là vua khỉ.
Khi vua khỉ ngừng rú, một đám khỉ lập tức cầm đá ném tới tấp về phía Dương Bách Xuyên.
“Kéc kéc…”
Kèm theo tiếng kêu của lũ khỉ. Hình như chúng rất sợ Dương Bách Xuyên xông tới.
Thoáng cái Dương Bách Xuyên đã bị đá ném trúng mười mấy phát làm anh mím chặt môi.
May mà anh có lồ ng chân khí bảo vệ toàn thân nên lũ khỉ ném đá không làm anh bị thương đáng kể.
Hơn nữa tốc độ của anh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lao vào giữa bầy khỉ.
Anh vung hai tay hất bay con khỉ chắn phía trước, vọt thẳng đến chỗ vua khỉ ở giữa bầy khỉ.
Có lẽ vua khỉ cảm nhận được nguy hiểm, cho nên khi Dương Bách Xuyên ra tay, nó rú dài một tiếng rồi định chạy vào trong hang ngay lập tức.
Thế nhưng Dương Bách Xuyên bất chấp bị ném đá là để bắt nó, sao có thể để cho nó chạy trốn.
Anh lạnh lùng hừ mũi rồi nhảy vọt lên, một tay túm cổ vua khỉ.
“Kéc kéc…”
“Kéc kéc kéc kéc…”
Bầy khỉ lập tức hỗn loạn như ong vỡ tổ, con nào con nấy đều sợ hãi chạy tứ tán, lại còn phát ra tiếng gào rú khiến người ta bực bội.
Vua khỉ lông vàng trong tay Dương Bách Xuyên cũng rú lên từng hồi dồn dập, bốn chân quơ loạn xạ nhưng bị Dương Bách Xuyên túm trong tay.
Kết cục của nó đã định.
Lũ khỉ xung quanh không dám tấn công Dương Bách Xuyên nữa, chỉ tản ra bốn phía nhìn anh chằm chằm và cất tiếng, gào rú.
Dù sao chúng cũng là một bầy khỉ hoang, vẫn biết sợ con người.
Dương Bách Xuyên xách vua khỉ lông vàng, cười hì hì nói: “Con khỉ chết tiệt, cho mày ra lệnh lấy đá ném tao nè. Mày còn động đậy nữa là tao vặn gãy cổ đó!”
Anh vừa nói vừa bóp mạnh tay, con khỉ này lập tức im miệng, không quơ chân túm Dương Bách Xuyên nữa.
Bầy khỉ ở cửa hang cũng yên tĩnh lại, giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.