Khiến Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra, Dương Bách Xuyên dữ dằn lườm Hầu Đậu Đậu: “Đi thôi! Tao cảnh cáo mày, ở công ty đừng làm tao bẽ mặt nữa, coi chừng tao đánh chết mày đấy.”
Dương Bách Xuyên mắng xong liền đi ra ngoài. Hầu Đậu Đậu yếu ớt đi theo anh ra khỏi thang máy.
Một người một khỉ đi vào cửa Công ty Vân Kỳ, tiếp tân đã đổi thành người khác, chính là Trương Thiến đi cùng Bộ Thanh Mai.
Trương Thiến nhìn thấy Dương Bách Xuyên từ xa, lập tức mỉm cười hô: “Xin chào Chủ tịch!”
Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt sáng lấp lánh, tâm tư chuyển biến. Từ khi biết thân phận của Dương Bách Xuyên, cô ta vẫn mong ngóng Dương Bách Xuyên đến công ty, nhưng sau lần trước không thấy anh xuất hiện ở công ty.
Trương Thiến nhiều lần xúi giục Thanh Mai gọi điện cho Dương Bách Xuyên hẹn ăn cơm, bởi vì cô ta biết mình có thể vào Công ty Vân Kỳ là nhờ chị em tốt Bộ Thanh Mai. Mà từ tình hình ngày hôm đó có thể thấy hình như Dương Bách Xuyên rất ưu ái Bộ Thanh Mai.
Trương Thiến nghĩ rằng nếu có thể xúi giục Thanh Mai hẹn Dương Bách Xuyên ra ngoài, cô ta là chị em tốt có thể đi cùng, vậy thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với vị Chủ tịch trẻ tuổi Dương Bách Xuyên, có cơ hộ…
Trương Thiến làm việc cho Công ty Vân Kỳ hơn nửa tháng, tận mắt chứng kiến công ty mới vừa cất bước chỉ tung ra một loại rượu thuốc dưỡng sinh, vậy mà trong một tuần lễ đã gây nên tiếng vang lớn khắp giới kinh doanh Cố Đô, thậm chí là nổi tiếng toàn Trung Quốc. Một tuần lễ có vô số công ty tìm Vân Kỳ hợp tác, đơn đặt hàng đã xếp lịch đến một năm sau, hình như lợi nhuận đã trên trăm triệu.
Vị Chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai Dương Bách Xuyên đã trở thành mục tiêu cưa cẩm của Trương Thiến.
Tuy nhiên, Trương Thiến không biết rằng Dương Bách Xuyên chẳng có tí hứng thú gì với cô ta.
“Chào cô Trương, đã quen việc chưa?” Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
Lời hỏi han này khiến Trương Thiến vui như mở cờ trong bụng, lập tức liếc mắt đưa tình: “Tôi rất thích môi trường làm việc ở Công ty Vân Kỳ. Cảm ơn Chủ tịch vẫn còn nhớ tôi.”
Trương Thiến liếc mắt đưa tình làm Dương Bách Xuyên nổi da gà, cười gượng mấy tiếng rồi đi vào khu văn phòng.
Khi mở cửa khu văn phòng ra, Dương Bách Xuyên còn tưởng mình đi nhầm chỗ. Lần trước anh đến đây chẳng có ai, hôm nay vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy rất nhiều giọng nói vang leen.
Mỗi người đều ngồi trong khu vực làm việc của mình. Người thì sử dụng máy tính, kẻ thì gọi điện, trông có vẻ bận rộn.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì thấy cả khu văn phòng có khoảng năm sáu chục người.
Anh thầm nghĩ thế này mới giống dáng vẻ của công ty.
Dương Bách Xuyên muốn đi đến văn phòng của Lưu Tích Kỳ. Anh đến cửa đúng lúc cánh cửa mở ra, người mở cửa là trợ lý Tiểu Lưu lần trước. Khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cô ấy vui mừng ra mặt, định chào anh là Chủ tịch nhưng bị Dương Bách Xuyên giơ tay ngăn cản, bởi vì anh thấy trong văn phòng của Lưu Tích Kỳ có mấy người đang làm việc nên không muốn quấy rầy.