Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 47



Lần này họ thuê một căn biệt thự. Dù sao cũng có rất nhiều phòng, không cần lãng phí thuê thêm một phòng khác.  

Kết cấu của resort Phượng Hoàng là biệt thự kiểu gia đình, đầy đủ các cơ sở hạ tầng.  

Dương Bách Xuyên đi vào phòng, đặt Liễu Linh Linh lên sofa, sau đó ngồi xuống cởi giày cao gót của cô ra: “Để tôi xem chân của cậu thế nào.”  

“Úi, cậu nhẹ thôi, đau lắm!” Liễu Linh Linh hít sâu một hơi.  

“Tôi bảo này, cậu có thể đừng yếu ớt như thế có được không? Tôi còn chưa bắt đầu cơ mà?” Dương Bách Xuyên trợn mắt.  

“Cậu nói nhẹ nhàng thế, cậu bị trẹo thử coi?” Liễu Linh Linh không phục.  

Dương Bách Xuyên không nhìn cô, thô lỗ túm lấy chân cô rồi cởi tất ra, tức thì bàn chân trắng nõn ngọc ngà hiện ra.  

Advertisement

Mặt Liễu Linh Linh đỏ bừng vì ngượng.  

Dương Bách Xuyên kiểm tra thì thấy cổ chân đã sưng tấy, trông rất nghiêm trọng, đúng là trẹo rồi.  

Để đánh lạc hướng sự chú ý của Liễu Linh Linh, anh cười khà khà nói: “Ngon đấy, đôi chân ngọc ngà này của Liễu đại tiểu thư có thể chơi cả đời, he he!”  

“Chơi cái… Á!” Liễu Linh Linh chưa kịp thốt ra chữ “đầu cậu” đã hét lên thảm thiết.  

Bởi vì Dương Bách Xuyên đang cầm chân cô bỗng vặn mạnh cổ chân.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 395: Ma lạt thang cá viên

“Dương Bách Xuyên, cậu muốn chết à! Đau chết mất!” Liễu Linh Linh vừa chửi vừa khóc.  

Dương Bách Xuyên cười đểu: “Không đánh lạc hướng sự chú ý của cậu thì cậu càng đau hơn. Ổn rồi, tôi chỉnh khớp rồi đó, để tôi xoa bóp chỗ sưng cho cậu là có thể đi được rồi.”  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên dùng chân khí ở lòng bàn tay giúp cổ chân Liễu Linh Linh giảm sưng. Đừng nói là chân ngọc của cô khiến Dương Bách Xuyên bồn chồn, đành chịu thôi, cảm xúc ở lòng bàn tay rất tuyệt.  

Hành động xoa bóp như có như không khiến Liễu Linh Linh đỏ mặt, toàn thân không kìm được run lên.  

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng không cho phép mình bật ra thành tiếng.  

Mấy phút sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: “Được rồi, đứng lên thử xem có đi được không?”  

Trong tay có chân khí, tiêu sưng chỉ là chuyện nhỏ.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Liễu Linh Linh cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân không còn sưng tấy nữa. Cô thầm nghĩ: “Xem ra y thuật của tên khốn này vượt xa tưởng tượng của mình, không chỉ chữa được các bệnh thường gặp. Không biết cậu ta học bản lĩnh này ở đâu nhỉ?”  

Liễu Linh Linh thở phào một hơi, đỏ mặt đứng dậy thử đi trên mặt đất. Không đau nhức chút nào, đã khỏi hẳn rồi.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 137: C137: Chuyện này

“Sao rồi? Còn đau không?” Dương Bách Xuyên hỏi cô.  

Liễu Linh Linh đang định nói “không đau, đã khỏi rồi”, nhưng lời đến khóe môi cô lại đảo mắt nói: “Ai ui, vẫn còn hơi đau một tí. Cậu dìu tôi đi tắm nhé, toàn thân ướt rượt khó chịu quá.”  

“Được… Gì cơ?” Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, cứ ngỡ mình nghe nhầm.  

“Bà đây bảo cậu dìu đi tắm. Tôi không đi bộ được, lẽ nào cậu bắt tôi bò đi?” Ánh mắt Liễu Linh Linh có ẩn ý.  

“Tôi tắm với cậu không ổn lắm thì phải?” Sắc mặt Dương Bách Xuyên ửng hồng.  

Nhìn dáng vẻ này của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh phụt một tiếng cười rũ rượi: “Ha ha ha, muốn tắm với bà đây á, cậu mơ đẹp nhỉ! Không ngờ cậu cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, ha ha!”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.