“Bao hết cũng là cùng đường hết lối thôi sư phụ ạ. Con nói cho người nè, người không biết đâu, chắc chắn là mười năm rồi Đại trưởng lão không tắm rửa. Ban đầu con dẫn ông ấy đến hồ tắm, nào ngờ ông ấy vừa bước vào cả hồ nước đã đen sì. Sau đó tất cả mọi người đều nhảy ra ngoài, chỉ trỏ Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chê bọn họ ồn ào, mà con cũng sợ những người đó kích thích Đại trưởng lão. Sau đó con bàn bạc với giám đốc, bao cả trung tâm luôn. Đây chẳng phải là bất đắc dĩ sao?” Độc Cô Hối nhăn nhó giải thích.
Dương Bách Xuyên nghe anh ấy giải thích, trong đầu xuất hiện hình ảnh Tửu Tiên lão đầu người bám đầy ghét bước vào hồ tắm, sau đó nước hồ tắm lập tức biến thành màu đen. Chính anh cũng không chịu được nổi da gà.
Nghĩ vậy anh cũng nguôi giận, nói với Độc Cô Hối: “Đi thanh toán đi.”
Nói xong anh định đưa chiếc cặp táp trong tay cho Độc Cô Hối, nhưng không ngờ ở đầu cầu thang xuất hiện mấy người. Người dẫn đầu là một tên trọc đeo kính, bảy tám gã đô con đi theo phía sau, trông cực kỳ khí thế. Hắn nói từ xa: “Nhóc con, có phải cậu nên thanh toán rồi không?”
Độc Cô Hối trợn mắt đáp: “Chẳng phải đã nói là lát nữa sẽ thanh toán sao? Mẹ kiếp, tôi đang ở đây, các người còn sợ tôi chạy ư?”
“Hừ hừ, cậu nói với giám đốc chúng tôi là nửa tiếng, bây giờ đã quá thời gian rồi, tôi đến đòi thanh toán không sai chứ? Thằng nhóc nhà cậu không giống ông chủ lắm tiền. Hôm nay khách của trung tâm spa chúng tôi đều bị các cậu đuổi sạch, tổn thất rất nặng nề. Nếu không trả tiền thì thằng nhóc cậu đừng mong đầy đủ tay chân.” Tên đầu trọc lạnh lùng nói.
Độc Cô Hối tức giận. Từ nhỏ đến lớn cậu chủ Độc Cô này có bao giờ thiếu tiền đâu? Cho tới nay anh ấy chưa từng gặp khó khăn trong vấn đề tiền bạc và bị người ta khinh bỉ như vậy. Lần này chẳng qua là do tiền tiêu vặt hàng tháng từ gia tộc chưa gửi vào tài khoản. Tài vụ của gia tộc Độc Cô do chị gái Độc Cô Vô Tình đặt ra quy định, hàng tháng đều có số tiền và thời gian gửi tiền nhất định.
Tháng này Độc Cô Hối tiêu tiền quá nhanh, nếu không chút tiền đó chẳng đáng để anh ấy phải ngại ngùng mở lời nhờ sư phụ.
“Tên trọc kia, tôi mẹ nó thiếu ông chút tiền lẻ ấy chắc?” Độc Cô Hối cảm thấy bẽ mặt trước sư phụ và sư đệ, lập tức đốp chát lại tên đầu trọc.
“Ranh con, tao mẹ nó biết ngay mày không có tiền còn đến làm màu mà. Anh em ơi, tẩn nó một trận rồi nói tiếp.” Tên đầu trọc vung tay ra hiệu cho mấy gã đô con phía sau đánh Độc Cô Hối.
Lúc này, Độc Cô Hối quay lại nhìn sư phụ Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên gật đầu với anh ấy.
Dương Bách Xuyên đặt ra quy định mà cả giới võ cổ đều phải tuân thủ cho mỗi thành viên trong Vân Môn, đó là không được ra tay với người bình thường. Vì vậy Độc Cô Hối nhìn anh để hỏi xem có được đánh trả hay không.
Dương Bách Xuyên thấy tên đầu trọc và những gã đô con này không phải người tốt, nếu bọn họ ra tay trước thì cứ đánh trả rồi tính sau. Bản tính của anh là bao che cho người phe mình.
Sau đó, Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối cùng ra tay. Chưa đầy một phút đồng hồ, tên đầu trọc và bảy tám gã đô con phía sau hắn đều nằm trên đất kêu gào.
Dương Bách Xuyên đưa cặp táp da cho Độc Cô Hối: “Bao hết cả trung tâm tốn bao nhiêu tiền?”
“Giao hẹn là hai mươi vạn ạ.” Độc Cô Hối trả lời.
“Mở ra cho tên đầu trọc xem, sau đó đi thanh toán.” Dương Bách Xuyên nói.
“Vâng.” Độc Cô Hối thở phì phò đi đến bên cạnh tên đầu trọc đang gào thét trên mặt đất. Anh ấy mở cặp táp ra, bên trong chứa đầy tiền mặt: “Tên trọc kia mở to mắt ra mà nhìn, anh đây giống người thiếu tiền sao?”
Tên đầu trọc và một đám đàn em không dám cãi lại. Đừng nói Độc Cô Hối xách một cặp tiền, cho dù anh không có một cặp tiền, chỉ với giá trị võ lực vừa rồi cũng đủ khiến tên đầu trọc không dám xung đột. Hắn liên tục xin lỗi Độc Cô Hối.