Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 3: 3: Mới Gặp



Rõ ràng một cái tát hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vũ lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ rực.

-“Tiện nhân, mày đánh tao?! Tao muốn giết mày!”
Diệp Vũ sửng sốt ba giây, đột nhiên thét chói tai nhằm về phía Diệp Tiêu.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha Diệp Tường cũng không chạm vào mình một ngón tay, nhưng Diệp Tiêu dám đánh mình một tát tay, Diệp Vũ cô sao có thể chịu được!
Chính là, Diệp Tiêu làm sao lại cho Diệp Vũ cơ hội động thủ?
Xem dáng dấp Diệp Vũ chật vật như vậy, Diệp Tiêu giọng mỉa mai cười, lấy điện thoại cầm tay ra, nhanh chóng chụp Diệp Vũ mấy tấm ảnh.

-“Diệp Tiêu, ngươi phát cái thần kinh gì?”
Diệp Vũ thấy động tác này của Diệp Tiêu, cơ hồ phát điên, trước kia Diệp Tiêu nơi nào có lá gan cùng mình hồ nháo, nhưng nay thì không giống với ngày xưa.

-“Một bộ đông cung đồ sống tốt như vậy, ngươi nói, tôi có nên phát lên trên mạng để cho mọi người thưởng thức không?”
Diệp Tiêu cười lạnh, ánh mắt đen tối không rõ của cô dừng ở trên người Diệp Vũ, khóe môi vòng quanh lành lạnh mà lại hờ hững tươi cười.

-“Mày……” Diệp Vũ cắn cắn môi, tức giận cơ hồ sắp nổ tung.

Cô lập tức bước xuống, nắm lấy tóc dài của Diệp Tiêu,
-“Con mẹ mày, một cái tiểu diễn viên tam tuyến, mày cho là trang mạng của mày có mấy fan hâm mộ?”
Diệp Tiêu cũng không giận, giày cao gót ở chân một cước đạp vào bụng Diệp Vũ, Diệp Vũ ăn đau một cái, lảo đảo ngã sấp xuống ở sàn khách sạn.

Diệp Vũ hoàn toàn phẫn nộ, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tiêu, hai tay chống đỡ muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng mà……!
-“Ngươi đang làm cái gì?”
Đúng lúc này, một giọng nam trầm lạnh khêu gợi chợt vang lên, động tác Diệp Vũ trong nháy mắt cũng cương cứng tại chỗ, động cũng không dám động, cơ hồ hô hấp đều nhẹ đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 290: Thôn Vàng Bạc (69): Sẽ che cho người khác.

Diệp Tiêu theo tiếng nhìn lại, vừa vặn chạm đến một đôi con ngươi đen như sao đêm, lạnh như băng xen lẫn nhè nhẹ cao ngạo, trong ngạo nghễ lại lộ ra một chút mỉa mai, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ không gì có thể so sách của anh ta, nhưng lại làm cho cô thất thần một lát.

Quanh thân anh ta còn có hơi nước, bộ ngực to lớn lộ ở bên ngoài, dáng người thẳng tắp, thân ảnh cao to bao phủ Diệp Tiêu ở trong đó, hạ thân bọc một cái khăn tắm.

-“Hằng……!Em!”
Diệp Vũ ủy khuất cực kỳ, gian nan từ trên mặt đất đứng lên, thấy Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu đối diện, trong lòng ghen ghét không thôi.

-“Câm miệng!”
Mạc Thiên Hằng thu hồi tầm mắt, mày kiếm nhíu lại, hướng về phía cô lạnh giọng quát.

-“Ai cho ngươi lá gan xưng hô với tôi như vậy?”
Diệp Vũ trong lòng run lên, sắc mặt xanh đỏ, vừa thẹn vừa giận, nhưng sợ thân phận cùng khí thế của Mạc Thiên Hằng, cũng không dám phản bác nửa phần.

-“Em……”
-“Lăn!”
Đang lúc Diệp Vũ muốn giải thích, Mạc Thiên Hằng lạnh lùng đảo qua bộ dáng áo rách quần manh của cô, con ngươi đen xẹt qua châm chọc cùng không kiên nhẫn.

(Chú thích: áo rách quần manh là thiếu thốn quần áo)
Tại Tòa Thành Thị này, nữ nhân muốn trèo lên giường Mạc Thiên Hằng chỗ nào cũng có, Diệp Vũ bất quá là cái rất không biết liêm sỉ kia thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62

-“Mạc tổng, em……”
Diệp Vũ thật cẩn thận nhìn Mạc Thiên Hằng, nhưng khi chạm đến ánh mắt anh, liền không can đảm cúi đầu.

-“Tôi nhớ được vừa rồi thời điểm ngươi đi vào phòng, tôi đã cảnh cáo ngươi, thế nào? Còn muốn tự rước lấy nhục?”
Mạc Thiên Hằng không chút để ý hỏi, ánh mắt ghét bỏ dừng ở trên người Diệp Vũ.

Diệp Vũ cảm thấy ‘lộp bộp’ trầm xuống, nguyên tưởng rằng chính mình chủ động đưa tới cửa, là một nam nhân đều sẽ ngăn cản không được dụ hoặc, kết quả……!
Cô cắn chặt răng, dư quang đảo qua Diệp Tiêu đứng ở một bên, lại là cô ta!
Diệp Tiêu tiện nhân này, đoạt đi hết thảy thuộc về mình, còn vọng tưởng cùng mình cướp lấy Mạc Thiên Hằng?
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Tiêu!
Diệp Tiêu cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của Diệp Vũ, lạnh lùng nhíu mày, đưa cho cô ta một ánh mắt đùa cợt, càng như là đang khiêu khích, ‘Đừng quên, ngươi còn có mấy tấm hình lõa lồ ở trong tay ta!’
-“Còn chưa cút?”
Mạc Thiên Hằng dường như không có xem ân oán của các nàng vào trong mắt, lại coi như hết thảy việc này đều không nhập vào được mắt anh.

-“Diệp Tiêu, mày chờ đó cho tao!” Diệp Vũ lượm lên quần áo, sau khi hung tợn ném lại một câu, liền mở cửa rời đi.

Diệp Tiêu câu môi, cười lạnh không thôi.

-“Tôi chờ đấy!”
Thời điểm Diệp Tiêu nói chuyện, còn không quên đắc ý dào dạt quơ quơ di động màu trắng trong tay, trên mặt tươi cười càng ngày càng sáng tỏ.

Diệp Vũ, mày yên tâm, tao nhất định sẽ chờ……!Nhìn mày một ngày nào đó sống không bằng chết!
Diệp Tiêu nghĩ, khóe môi lạnh như băng tươi cười dũ phát rõ ràng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 237: Liên quan rắm gì đến cô?

Đứng ở một bên Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, khóe môi gợi lên một chút tươi cười lạnh như băng.

-“Vị tiểu thư này còn không đi?”
Trên mặt anh, lộ ra vài phần tà mị.

Từ thời điểm Mạc Thiên Hằng ra khỏi phòng, Diệp Tiêu cũng đã hiểu rõ chính mình đi nhầm phòng, đôi mắt đẹp của cô nheo lại, cười yếu ớt.

-“Đang chuẩn bị đi, bất quá, nói trở về, tiên sinh, khẩu vị của ngài cũng thật đủ độc đáo!”
Trong lời Diệp Tiêu nói lộ ra trào phúng như có như không, hiển nhiên là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mạc Thiên Hằng cũng không giận, con ngươi thâm thúy giống như đầm nước, bao phủ cô ở trong đó, anh đi về phía trước hai bước, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, hỏi:
-“Độc đáo à?”
Khoảng cách nam nhân gần trong gang tấc để cho Diệp Tiêu có chút không thích ứng, theo bản năng lui về sau hai bước, cũng đã đi đến cuối cùng, phía sau chính là vách tường lạnh như băng.

-“Tiên sinh, mời ngài tự trọng!”
Cứ việc trong lòng sợ hãi, nhưng Diệp Tiêu lại vẫn duy trì trấn định, tốt xấu bản thân cũng đã chết qua một lần, cái sóng to gió lớn gì không trải qua?
Nhưng nghe xong lời của cô, Mạc Thiên Hằng lại phác lên nụ cười tà mị, hỏi:
-“Tôi nơi nào không tự trọng? Nhớ không lầm như trong lời nói, tựa hồ là cô xông vào phòng tôi, sau đó đuổi đi nữ nhân trèo lên giường tôi…… Thế nào? Tính toán chính mình thay thế cô ta?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.