Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 78: 78: Vui Vẻ Thủy Khởi Chín



-“Không quan hệ, cô có thể suy xét cho nó, dù sao vẫn là một đứa trẻ, tôi cũng không bắt buộc!”
Trần Duyệt mím môi, từ từ nói, ánh mắt cô thanh lãnh, tại trong một cái nháy mắt này, khiến cho Diệp Tiêu minh bạch tâm tư của cô.

Kỳ thật Trần Duyệt thực cần một diễn viên như Tiểu Nhiều vậy, chỉ là sợ cô khó xử.

-“Tiểu nhiều, cháu có muốn suy xét không?”
Diệp Tiêu ngồi xổm xuống, suy nghĩ, có phải hay không chờ khi chính mình rảnh rỗi, hẳn là mang theo nó đi mua cái mũ hình dưa hấu, như vậy thoạt nhìn sẽ càng đáng yêu.

Tiểu Nhiều nao nao, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu.

Dáng dấp cái hiểu cái không, so với trong ngày thường càng thêm đáng yêu vài phần, hơi thở trên người lại làm cho người thích nói không nên lời.

Một đôi mắt to ngập nước, chớp chớp, lập tức nhìn về phía Trần Duyệt, đại khái thật là nghe hiểu lời của cô, theo sau mới run run rẩy rẩy quay mặt nhìn Diệp Tiêu,
-“Thật! ! Có thể không?”
Nó thật cẩn thận hỏi.

Ở lại bên người Diệp Tiêu tiểu nhiều phá lệ nghe lời, có thể là vì nguyên nhân ở bên người Giang Ngọc nhận hết ủy khuất, giờ khắc này, vẻ mặt cử chỉ của nó đều cực kỳ lễ phép.

Diệp Tiêu mím môi, gật đầu,
-“Đương nhiên!”
Cô tin tưởng, cho dù là Mạc Thiên Hằng cũng sẽ không nguyện ý can thiệp nhiều đến tương lai Tiểu Nhiều, con đường của nó hẳn là chính bản thân nó chọn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: 12: Cứu Mèo

Vẻ mặt Tiểu Nhiều lập tức khát vọng nhìn Trần Duyệt, nặng nề mà gật gật đầu,
-“Con nguyện ý quay phim, con muốn nuôi sống chính mình! ! ”
Lời nó nói, không hiểu khiến cho mũi Diệp Tiêu đau xót, loáng thoáng ở trên người nó thấy được từng chính mình.

Trần Duyệt cười cười, tựa hồ có lời muốn nói với Tiểu Nhiều, Diệp Tiêu đứng lên, đi tới cửa.

-“Diệp Tiêu!”
Thanh âm Diệp Vũ truyền vào tai, Diệp Tiêu hơi hơi nheo mắt, nhếch môi nhướng mày nhìn Diệp Vũ,
-“Thế nào? Em gái tốt của tôi, cô còn chưa đi? tựa hồ phim trường này đã không còn chuyện gì với cô nữa!”
Cô vân đạm phong khinh.

-“Hừ, Diệp Tiêu, mày đừng nghĩ rằng, mày tranh được vai nữ chính chính là nhục nhã tao, trò chơi của chúng ta mới vừa bắt đầu!” Diệp Vũ cắn cắn môi, gằn từng tiếng nói.

Ánh mắt Diệp Tiêu nghiêm nghị, cắn chặt răng, liếc cô không nhanh không chậm nói,
-“Diệp Vũ, đừng quá tự cho là đúng!”
-“Tao tự cho là đúng? Diệp Tiêu, không bằng đến xem này!”
Diệp Vũ từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, đưa điện thoại di động tới trước mặt Diệp Tiêu, trên màn hình một mẩu tin tức khiến cho Diệp Tiêu hơi giật mình.

‘Nhuệ Vũ nữ minh tinh mới dựa vào thoát y thượng vị!’
Bên cạnh ảnh chụp đều là Diệp Tiêu, cơ hồ cả người lộ ra trọn vẹn, kề sát trên người một nam nhân tai to mặt lớn, đầu trâu mặt ngựa cơ hồ làm cho người ta buồn nôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Anh Ấy Lái G63 Bằng Một Tay Anh Ấy Vừa Có Tình Vừa Có Nghĩa

-“Thế nào? Diệp Tiêu, rất nhanh mày sẽ trở thành tân điểm!”
Diệp Tiêu nheo mắt, đáy mắt thanh lãnh, không hiểu tim đập nhanh hơn vài phần, không thể không nói, người trên ảnh chụp rất giống chính mình, chỉ tiếc, người kia cho tới bây giờ cũng không là cô.

-“Hừ, Diệp Tiêu, đừng ở trước mặt tao giả thanh cao, nói không chính xác người trên ảnh chụp này chính là mày đi? Mày cho là, mày cái gọi là chính trực không sợ gian tà có thể làm cho bọn họ tin tưởng lời nói của một bên sao?”
Diệp Vũ hừ lạnh một tiếng, việc này là cô làm, cô đã quyết định muốn cùng Diệp Tiêu cá chết lưới rách.

Phải biết rằng, vì mấy tấm ảnh này, cô đã tiêu phí vẻn vẹn ba trăm vạn!
Diệp Tiêu hơi giật mình, đang muốn mở miệng nói cái gì, điện thoại không ngừng không nghỉ vang lên.

-“Ở đâu?” Giọng Mạc Thiên Hằng trầm thấp giống như nhất uông thanh tuyền, khiến cô nguyên bản không yên lại tâm bình phục lại.

-“Ở phim trường ‘Duyên Đến!” Cô nhỏ giọng trả lời.

Tâm Mạc Thiên Hằng căng thẳng, trái lại tự nói,
-“Ở đoàn phim chờ anh, không nên đi ra ngoài biết không?”
-“Vâng!”
Xoang mũi Diệp Tiêu hơi hơi lên men, kiếp trước, mấy tấm ảnh bất nhã này cũng đã truyền ra ngoài, thế nhưng, Tôn Hạo chưa từng hướng chính mình nói như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 427-428

Cô muốn khóc, Mạc Thiên Hằng chính là lễ vật trời ban cho cô.

-“Ngoan, đừng khóc, có anh ở đây!” Nghe giọng của cô, tâm Mạc Thiên Hằng đau đớn co rút.

Diệp Tiêu gật gật đầu, không nói gì, thế nhưng nước mắt nơi khóe mắt lại khó có thể ức chế, xoạch xoạch rớt xuống.

Mạc Thiên Hằng không có gác điện thoại, cô loáng thoáng còn có thể nghe được giọng nói lạnh băng của anh,
-“Hiện tại, lập tức, đi tìm luật sư, tra rõ ràng mấy tấm ảnh đó là bị người nào phát ra, tôi muốn bọn họ thân bại danh liệt!”
Giọng lạnh băng của anh là nói với Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo kinh ngạc, ngẩn ra, tay chỉ phải lấy như bay lướt ở trên bàn phím máy tính.

Diệp Tiêu chỉ cảm thấy chuyện năm đó lại tái hiện, nội tâm thật sự sợ hãi khiến cô cơ hồ hít thở không thông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.