Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 51



Về nhà… thử là biết?

Gò mặt đột nhiên nóng bừng, lời anh nói thật sự quá mờ ám, hơn nữa động tác còn rất ngả ngớn, ý ám chỉ quá rõ ràng.

Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Sau đó, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một giọng nam trẻ tuổi quen thuộc vang lên, tràn ngập không kiên nhẫn và vội vàng.

“Ngu Thanh Vãn, mở cửa ra cho ông!”

Bầu không khí mờ ám nháy mắt bị đập nát, Ngu Thanh Vãn lập tức tỉnh táo lại khỏi cơn ý loạn tình mê.

Là giọng Dung Tập.

Sao Dung Tập lại đột nhiên đến đây? Chẳng phải cậu còn đang đi công tác ở nước ngoài à?

Gần như là phản xạ có điều kiện, Ngu Thanh Vãn đẩy người trước mặt ra, sau đó kéo Hạ Thành rời xa cánh cửa.

Cô nhanh chóng đảo mắt một vòng, trong phòng vẽ tranh còn một phòng chứa đồ nhỏ hẹp có thể trốn vào.

“Nhanh lên, có thể vào phòng chứa đồ trốn tạm.”

Hạ Thành còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cô kéo đi.

Anh nhướn mày, vừa định mở miệng đã thấy Ngu Thanh Vãn nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin, nhỏ nhẹ nói: “Hạ Thành, anh vào trốn trước một lúc có được không…”

Cô sợ Dung Tập tính tình táo bạo mà đụng phải Hạ Thành thì sẽ dỡ phòng tranh vừa mới trang trí xong của cô mất.

Dưới ánh đèn, người phụ nữ trưng đôi mắt đẹp lộ ra vẻ cầu xin, ngực Hạ Thành bỗng thắt lại, vẻ hung tàn nơi đuôi mắt rút đi một ít.

Bờ môi mỏng khẽ mím lại, nhưng anh còn chưa kịp nói gì, cửa phòng chứa đồ đã bị đóng lại một cách vô tình.

Ngu Thanh Vãn đóng của phòng chứa đồ xong, vội vàng đi mở cửa cho Dung Tập.

Chỉ thấy Dung Tập mặc áo khoác hàng hiệu, kính râm màu đen gác trên sống mũi, mệt mỏi sau chuyến đi dài đứng trước cửa, không hề che giấu khí thế của cậu công tử nhà giàu.

Ngu Thanh Vãn vừa mở cửa, Dung Tập đã không hề khách sáo nhấc chân bước vào, dáng vẻ hầm hầm như sắp hỏi tội.

Cậu tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú đang sa sầm: “Nếu không phải em nhìn thấy tin tức trên mạng thì chị còn định giấu em chuyện chị và Hạ Thành đã kết hôn bao lâu nữa?”

Ngu Thanh Vãn lập tức chột dạ cúi đầu y như đứa trẻ phạm lỗi.

Từ khi cô và Hạ Thành kết hôn đến bây giờ, Dung Tập vẫn luôn ở Mỹ xử lý công việc, cô vẫn luôn bắt tay với quản gia ở nhà tổ gạt Dung Tập, giả vờ rằng mình vẫn còn ở nhà tổ.

Không ngờ Dung Tập lại đột nhiên trở về, chuyện cứ thế bị vạch trần.

Dung Tập ngồi xuống sofa không hề khách sáo, đôi chân dài bắt chéo, đanh mặt hỏi cô: “Chị nói thật cho em biết, rốt cuộc có phải Hạ Thành đe dọa chị không…”

Ngu Thanh Vãn không đợi cậu nói hết câu đã gần như buột miệng thốt ra lời phủ nhận: “Không phải.”

Cô nhớ lại Hạ Thành vẫn còn ở đây, lông mi run rẩy, bỗng nhiên có hơi ngại mở miệng.

Tạm dừng một lát, Ngu Thanh Vãn vẫn hít sâu một hơi, ngước lên nhìn Dung Tập, nghiêm túc nói: “Là tự chị muốn gả cho anh ấy.”

Dung Tập nghe vậy, suýt chút nữa đã tức đến bật cười, thì ra những lời cậu trở về khuyên cô đều là vô ích.

“Chị bị anh ta chuốc cho bùa mê thuốc lú rồi hả?”

Dung Tập thật sự không hiểu vì sao Ngu Thanh Vãn lại mù quáng như vậy.

Vì một người đàn ông mà bị nhốt ở nhà họ Dung bao nhiêu năm, bây giờ còn chủ động đưa tới cửa để bị nhốt cả đời.

Nhưng cậu hiểu tính Ngu Thanh Vãn.

Trông thì có vẻ dễ tính, nhưng thực ra cô lại rất lì, đã xác định rồi thì sẽ không quay đầu lại.

Giờ cô đã quyết định, người khác nói cái gì cũng đã muộn rồi.

Phòng tranh yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Dung Tập nhận thua trước.

Cậu chỉ có thể nhìn Ngu Thanh Vãn bằng ánh mắt hận sắt không thành thép: “Đúng là kém cỏi.”

Ngu Thanh Vãn biết Dung Tập thật sự quan tâm cô, trong lòng dâng lên chút áy náy, lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé Dung Tập, không phải chị cố ý muốn gạt em.”

Cô sợ tính tình Dung Tập nóng nảy, lỡ như đụng mặt Hạ Thành, hai người học chắc chắn sẽ thành sao Hoả đâm vào Trái Đất.

Ban đầu cô cũng cảm thấy sau cuộc chia tay ầm ĩ kia, bọn họ không thể trở lại như trước kia nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: C12: Không cần nóng vội

Nhưng rồi bọn họ vẫn đi tới bước đường như hiện giờ.

Cô vô thức nhìn thoáng qua phòng chứa đồ.

Lồng ngực như căng đầy cảm xúc ấm áp, Ngu Thanh Vãn bất giác mỉm cười, dưới ánh đèn, gương mặt cô hiện lên nét dịu dàng.

“Em yên tâm, Hạ Thành anh ấy… đối xử với chị rất tốt. Thật đấy!”

Trên đời này không còn ai đối xử với cô tốt hơn Hạ Thành nữa.

Dung Tập thấy cô nói không giống như miễn cưỡng, cuối cùng sắc mặt cũng dịu lại hơn khi vừa mới đến.

Việc đã đến nước này, cậu cũng bó tay.

Nếu để cậu biết Hạ Thành đối xử với cô có nửa phần không tốt, cậu sẽ lập tức đánh ngất người này đưa về Mỹ.

Nghĩ tới đây xong, Dung Tập bèn hỏi sang chuyện khác: “Trời tối rồi, chị về đâu?”

Ngu Thanh Vãn nghĩ đến kế hoạch đêm nay: “Đến nhà bạn chị, hôm nay sinh nhật em trai cô ấy.”

Dung Tập ném ra một câu: “Để em đưa chị đi.”

Ngu Thanh Vãn không kìm được mà ngó sang phòng chứa đồ, chột dạ nói: “Vậy… Vậy em xuống trước đi, chị lấy chút đồ.”

Dung Tập không nghi ngờ, đứng dậy xuống tầng chờ cô.

Chờ cậu đi rồi, Ngu Thanh Vãn mới vội vàng trở lại phòng chứa đồ.

Cửa vừa mở, eo cô đã bị người bên trong giữ chặt, trở tay đặt cô lên tường.

Người đàn ông sa sầm mặt nhìn Ngu Thanh Vãn, toát lên vẻ nguy hiểm khó lòng giải thích.

“Bà Hạ, anh là tình nhân của em à?”

Rõ ràng cầm giấy tờ hợp pháp, nhưng cô lại làm như thể yêu đương vụng trộm không bằng.

Chẳng lẽ anh không đáng gặp người khác đến thế cơ à?

Hạ Thành càng nghĩ càng nhíu chặt mày.

Ngu Thanh Vãn biết tính chiếm hữu của anh rất mạnh, cô mím môi, dịu giọng giải thích: “Em cũng không ngờ Dung Tập lại đột nhiên đến đây…”

Hạ Thành lạnh lùng ngắt lời: “Về nhà với anh.”

Trơ mắt nhìn bà xã nhà mình bị người đàn ông khác dẫn đi, coi anh chết rồi hả?

Nghe anh nói vậy, Ngu Thanh Vãn nhíu đôi mày thanh tú lại, khó xử nói: “Tối nay tổ chức sinh nhật cho Gia Tứ, em đã đồng ý tối về ăn bánh kem với bọn họ rồi, không thể thất hứa được.”

Sắc mặt Hạ Thành lập tức trầm xuống, trong đôi mắt mây đen giăng kín, mưa dữ gió rền, tuyên bố sắp hết sạch kiên nhẫn.

Ngu Thanh Vãn thấy thế, không còn cách nào, chỉ có thể dỗ anh: “Đêm mai em về nhà được không? Chiều mai đến phòng triển lãm một lúc, sau đó có lẽ không bận gì nữa.”

Không đợi Hạ Thành lên tiếng, cô đã tự cổ vũ tinh thần rồi nhón chân lên nhanh chóng hôn một cái chuồn chuồn lướt nước lên môi anh, sau đó nhét chìa khóa phòng tranh vào tay anh.

“Lúc đi nhớ khóa cửa cho em nha, cảm ơn ông xã.”

Người đàn ông nghe xưng hô kia xong lập tức cứng đờ.

Ngu Thanh Vãn nói xong câu cuối cùng thì liền đỏ mặt xoay người chạy, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt Hạ Thành.

“Rầm…”

Cửa phòng tranh đóng lại, trong phòng quay về yên tĩnh.

Cô đi rồi, Hạ Thành mới giật mình tỉnh táo lại.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại giơ tay lên, bụng ngón tay chạm vào nơi vừa được cô hôn, ánh mắt sâu xa dâng lên vài phần cảm xúc không biết tên, yết hầu anh khẽ trượt.

Vừa rồi cô gọi anh là gì cơ?

Ngu Thanh Vãn cầm quà cho Tần Gia Tứ vội vàng xuống lầu, lên xe của Dung Tập, sau đó nói địa chỉ cho cậu.

Dung Tập cài chỉ đường rồi khỏi động xe.

Xe đi được một đoạn, Dung Tập đánh tay lái, giọng khá nghiêm túc.

“Chuyện lần trước chị nhờ em điều tra đã có tin tức rồi.”

Ngu Thanh Vãn giật mình, vội vàng quay sang nhìn cậu.

Dung Tập nhíu mày: “Có người nói bốn năm trước Thẩm Tri Cẩn từng xuất hiện ở ga tàu hỏa thành phố Lâm, nhưng còn chưa kịp lên xe, người của Dung Khâm Hoa đã đuổi đến. Bà ấy vội vàng bỏ chạy khỏi ga tàu hỏa, thuê một chiếc xe ở gần đó chạy mất. Sau đó không còn ai nhìn thấy bà ấy nữa.”

Một người biến mất bặt vô âm tín nhiều năm như vậy thì chỉ có một khả năng thôi.

E là dù cô không muốn tin cũng phải chấp nhận.

Nghe thấy đáp án nằm trong dự kiến, Ngu Thanh Vãn nhắm mắt cố gắng kiềm chế cơn chát đắng trong lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Một Khác Nhập Phẩm, Đào Phạm Tới Truy Sát (2)

Rất nhanh, xe đã đến dưới lầu nhà Tần Duyệt Ninh, Dung Tập đề nghị đưa cô lên, còn giúp xách bánh kem và quà mua trên đường cho Tần Gia Tứ.

Hai người đi thang máy lên lầu, Tần Duyệt Ninh nhanh chóng chạy mở ra mở cửa, cô ấy mặc áo ngủ phim hoạt hình, tóc tai được tùy tiện cài lên bằng cài cá mập, toát lên vẻ ngây thơ.

Tần Duyệt Ninh ngước lên, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, lúc ánh mắt giao nhau với tầm mắt Dung Tập, vẻ mặt hai người cùng biến sắc, đồng thanh nói.

“Là cô?”

“Là anh? Tên biến thái ở sân bay?”

Tần Duyệt Ninh cứ như gặp quỷ: “Thanh Vãn, đây… đây là…”

Ngu Thanh Vãn thấy sắc mặt hai người rõ ràng không bình thường, cũng ngây ra.

“Đây là Dung Tập, đã từng nhắc với cậu rồi đấy, em trai tớ.”

Cô mờ mịt chớp chớp mắt: “Dung Tập, đây là Duyệt Ninh.”

Nhìn gương mặt quen thuộc trong phòng, Dung Tập cười mỉa một tiếng, hoàn toàn không có ý định ở đây thêm nữa.

“Em đi đây.”

Dung Tập đặt bánh kem và đồ chơi Transformers xuống huyền quan, sau đó xoay người bỏ đi, để lại Ngu Thanh Vãn ngơ ngác đứng đó.

Vào nhà, Tần Duyệt Ninh bực bội cào tóc, sau đấy mới bắt đầu tức giận giải thích với Ngu Thanh Vãn.

“Là thế này, nửa tháng tớ đi công tác đó, chưa kể với cậu đúng không.”

Thật ra lần đầu tiên gặp Dung Tập là sự nhầm lẫn khôi hài.

Nửa tháng trước, Tần Duyệt Ninh đi công tác thì gặp phải tên biến thái rình coi trong nhà vệ sinh ở sân bay.

Cô vừa mới đuổi theo gã ra WC nữ thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang chạy ra ngoài.

Xung quanh không có ai khác, Tần Duyệt Ninh lập tức xác định người đàn ông này chính là tên cuồng biến thái rình mò trong WC, thế là bèn đi tới tát cho người kia một cái rồi chửi ầm lên, lan tỏa chính nghĩa cho phái nữ.

Cuối cùng khiến bảo vệ sân bay kéo đến, cô ấy mới phát hiện mình bắt nhầm người rồi, tên cuồng rình coi thật đã thừa dịp hỗn loạn trốn vào WC nam bên cạnh.

Còn Dung Tập tự dưng bị coi thành tên háo sắc, bị mắng là biến thái trước mặt mọi người còn bị cho ăn tát thì thôi không nói làm gì. Nhưng ngặt nỗi hôm đó cậu còn có một buổi hội thảo quan trọng, cuối cùng phải đánh mấy lớp phấn nền mới miễn cưỡng che lại được dấu bàn tay, làm mặt mày Dung Tập sa sầm xuống.

Cuối cùng chuyện này còn hại Dung Tập bị trễ chuyến bay, Tần Duyệt Ninh chủ động yêu cầu bồi thường, nhưng không ngờ người đàn ông kia lại cười mỉa, kiêu ngạo nhìn cô ấy.

“Mười phút ba triệu, cô cảm thấy có đền nổi không?”

Những lời lúc ấy làm Tần Duyệt Ninh tức đến ứa gan, hoàn toàn không còn áy náy chút nào nữa.

Ngu Thanh Vãn nghe xong toàn bộ câu chuyện thì lập tức hiểu ra, không ngờ cuộc gặp gỡ giữa hai người lại bi hài thế này, hơn nữa lần đầu gặp mặt đã kết thù sâu sắc như vậy.

Bảo sao lúc nãy sắc mặt người này còn đen hơn người kia.

Tần Duyệt Ninh bĩu môi, càng nói càng không tự tin: “Thì lúc đấy tớ cũng có cố ý đâu, với lại cũng xin lỗi rồi còn gì, ai kêu cậu ta keo kiệt như vậy…”

Ngay sau đó, Tần Duyệt Ninh xốc lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không sao cả, dù sao sau này cũng chỉ cần tránh không gặp mặt là được, nếu không tớ sợ không nhịn được lại tát cậu ta. Có tiền thì ghê gớm lắm chắc?”

Tần Duyệt Ninh ghét nhất là gặp phải mấy kẻ điệu bộ như cậu ấm nhà giàu như Dung Tập.

Kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Mặc kệ đấy! Cô ấy thuộc tuýp nô lệ cho tư bản như bao người nên căm thù kẻ giàu.

Tần Gia Tứ ở bên cạnh đang hào hứng mở Transformers mà Dung Tập mang đến, không nhịn được nói: “Chị à, chị đánh người ta dùng sức lớn cỡ nào, bản thân chị còn không biết sao?”

Tần Gia Tứ chơi đồ chơi, giọng điệu như ông cụ non: “Anh trai kia bị chị tát xong còn có thể tự đi được đã giỏi lắm rồi.”

“…”

Suýt chút nữa Tần Duyệt Ninh đã vén tay áo, tức giận đến xù lông: “Biết cái gì mà nói, lo chơi đồ chơi của em đi.”

Ngu Thanh Vãn không khỏi bật cười.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Ép Cha Thoái Vị

Cô còn chưa nói cho Tần Duyệt Ninh biết, hiện tại Dung Tập là lãnh đạo trực tiếp của cô ấy.

Bây giờ Dung Tập về nước rồi, e là hai người không tránh khỏi gặp nhau ở công ty.

Trước mắt xem ra, hai người kết thù sâu thế này, cô vẫn nên tìm thời cơ thích hợp để nói khéo cho Tần Duyệt Ninh biết thì tốt hơn.

Cùng lúc đó.

Một chiếc Maybach thuần đen từ tòa nhà công ty chạy ra, vững vàng lướt đi trong bóng đêm.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Sầm Duệ quan sát vẻ mặt người ngồi ở ghế sau.

Kỳ lạ thật, rõ ràng mợ chủ không theo tổng giám đốc Hạ về nhà.

Nhưng hình như tâm trạng anh vẫn hơi phơi phơi nhỉ?

Anh ta ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh bên trong xe: “Tổng giám đốc Hạ, chuyện anh bảo tôi điều tra lúc trước đã có ít manh mối rồi.”

Hạ Thành hoàn hồn lại, ngước mắt lên khỏi văn kiện: “Nói.”

Sầm Duệ: “Năm đó mợ chủ được một người đàn ông trung niên đưa đến trại trẻ mồ côi, tôi đưa ảnh chụp cho nhân viên trại trẻ mồ côi lúc ấy nhận dạng, đúng là Ngu Dật Đức.”

“Năm đó vợ chồng nhà họ Ngu bất ngờ xảy ra chuyện, Ngu Dật Đức thân là em trai ruột, lấy cớ nuôi dưỡng cháu gái còn nhỏ để tiếp quản công ty nhà họ Ngu, bên ngoài nói là đưa đứa nhỏ ra nước ngoài nuôi nấng, nhưng thực tế là đưa đến trại trẻ mồ côi mới đúng, sau đó bỏ mặc thèm không quan tâm.”

Không khác với dự đoán của Hạ Thành lắm.

Anh trầm ngâm một lúc, sau đó nheo mắt, trầm giọng nói: “Khoan hẵng để mợ chủ biết chuyện này.”

“Vâng.”

Giọng Sầm Duệ nặng nề hơn vài phần: “Còn chuyện bà Thẩm Tri Cẩn mất tích, lần cuối cùng xuất hiện là ở thành phố Lâm, nhưng trước mắt vẫn chưa tra được manh mối mới…”

Mấy năm nay, Hạ Thành vẫn luôn cho người điều tra chuyện Thẩm Tri Cẩn mất tích, nhưng trước sau vẫn không thu hoạch được gì.

“Còn tra được một chuyện. Bốn năm trước chủ tịch Hạ cũng từng đến thành phố Lâm, nguyên nhân vẫn chưa rõ lắm.”

Hạ Thành lạnh lùng dặn: “Tiếp tục điều tra.”

Biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển.

Ban đêm, biệt thự rộng lớn trống rỗng, quản gia và người giúp việc thấy Hạ Thành trở về một mình thì lập tức hiểu lý do.

Về tới nhà, Hạ Thành trở lại phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc ban ngày, con thỏ ngoan ngoãn nằm trong lồng đôi mắt như viên ngọc đỏ nhìn người đàn ông sau bàn làm việc.

Không lâu sau, người giúp việc dè dặt gõ cửa, đưa vào một cái hộp, lễ phép nói: “Ông chủ, hình như đây là chuyển phát nhanh của mợ chủ, giao đến hồi chiều.”

Hạ Thành không ngước lên, chỉ thờ ơ nói: “Đặt ở kia đi.”

Chờ Hạ Thành xử lý xong hồ sơ trên tay mới khép máy tính lại, day day trán.

Khóe mắt anh bỗng liếc qua cái hộp màu hồng nhạt mà người giúp việc đưa đến lúc nãy, khựng lại một hồi.

Cửa hàng nội y?

Hạ Thành mở hộp ra với vẻ mặt tỉnh bơ, sau khi thấy thứ bên trong thì nhướn mày, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào mấy món đồ cực kỳ mờ ám bên trong.

Người đàn ông đưa ngón tay thon dài, lạnh lẽo khều cái lục lạc lên, quấn một vòng trên đầu ngón tay, ánh mắt anh tối đi, im lặng thưởng thức cái lục lạc kia như đang suy tư gì đó.

Anh rung nhẹ, lục lạc lập tức phát ra âm thanh trong trẻo, quanh quẩn trong phòng làm việc yên tĩnh.

Trong hộp còn có một cái váy ngủ dây màu đen, thiết kế táo bạo, rõ ràng không phải phong cách thường ngày của Ngu Thanh Vãn.

Xem ra là có mục đích khác.

Tưởng tượng chiếc váy này mặc trên người cô, yết hầu Hạ Thành không kìm được là lăn lên trượt xuống, đôi mắt càng tối hơn.

Lúc này, di động trên bàn bỗng rung lên.

Hạ Thàn hoàn hồn lại, thuận tay cầm lên, thấy là Hạ Minh Phi gửi tin nhắn đến.

Hạ Minh Phi: “Ngày mai em có muốn đi thư giãn với Thanh Vãn không? Là dạng resort suối nước nóng, chị có sẵn hai thư mời đây. Coi như cho hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Đèn trong phòng làm việc êm dịu, chiếu lên gương mặt người đàn ông tối đen không rõ.

Anh im lặng nhìn tin nhắn, một lúc sau mới trả lời: “Đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.