Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 78



Editor: Việt Quất

Beta: Anh Đào

Pháo hoa giống như ánh đèn chỉ lối.

Theo phương hướng âm vang, hai người cùng nhau xuống núi.

Nghê Yến Quy đi giày cao gót, bước chậm rãi.

Không thể dựa hoàn toàn vào ánh sáng của pháo hoa, Trần Nhung đi theo đằng sau, anh dùng di động làm đèn pin, chiếu sáng đường núi.

Nghê Yến Quy tìm được phương hướng nghiên cứu mới, lần trước suy luận về mặt nạ của sơn dương, cô bại trận. Có điều đó là trước khi cô học khóa học tâm lý, bây giờ cô sắp hoàn thành một học kỳ rồi, hơn nữa cô đã có bước đầu hiểu biết đối với hai bộ mặt của Trần Nhung, bước kế tiếp chính là bổ sung chi tiết nhỏ cho chân dung phạm tội.

Hai tay cô đút túi áo khoác, hừ lạnh một tiếng với người chếch đằng sau: “Đồ lừa đảo!”

Cho tới bây giờ, anh chưa từng một lần thẳng thắn với cô, nhưng cô đã không cần nữa rồi. Chờ một ngày nào đó cô bóc mẽ anh, cô có thể hòa với anh một ván sau mấy trận thua trong tay anh.

Trần Nhung tưởng tượng ra cái này, bởi vì không tình nguyện bỏ dở dang, tình cảnh cô xấu hổ và giận dữ không thôi cũng không xuất hiện, mà trái lại cô có phần vênh váo đắc ý khiến anh không nhịn được hỏi: “Em còn thích anh à?”

Nghê Yến Quy kinh ngạc quay đầu lại: “Điên rồi ư?”

Ánh mắt anh lạnh buốt đi trong núi.

Dường như cô biết anh muốn nói gì: “Nếu như anh vẫn cảm thấy, hôn tôi vài cái thì tôi chính là người của anh, vậy thì anh quá là ngây thơ rồi. Đầu năm nay có tiêu xài nữ sắc đó, cũng có tiêu xài nam sắc, có thể anh mới là người bị tiêu xài kia thì sao.”

Tiếng cười của cô vang vọng trong con đường nhỏ trên ngọn núi tĩnh mịch.

*

Bạn học dưới chân núi nhìn thấy hai người cùng xuất hiện cũng không hề kinh ngạc.

Triệu Khâm Thư nghe nói hai người này chia tay rất có cảm giác nghi thức, lúc này mặc đồ đen, trai tài gái sắc. Anh ấy thầm nghĩ, hai người này gieo họa cho nhau là được rồi, đừng đi gây đau khổ cho người khác.

Máy ảnh của Triệu Khâm Thư chụp trạng thái tĩnh, sau đó anh ấy dùng điện thoại ghi lại mấy video.

Lần đầu tiên Hà Tư Ly nghịch pháo bông, cầm trong tay hai chuỗi “thú vui tuổi thơ”, đứng ở bên bờ sông ra sức vẫy cánh tay. Cô ấy có cách để nghịch tất cả các trò trông giống như võ thuật vậy.

Triệu Khâm Thư đang nghĩ xem làm thế nào để chỉnh sửa hình ảnh vào video của Hà Tư Ly. Nếu như cô ấy thay trường bào phục cổ, tư thế lưu loát giống như quay phim võ hiệp.

Đột nhiên, sau lưng có một người nhanh nhẹn chui ra. Cô thấp giọng: “Triệu Khâm Thư.”

Triệu Khâm Thư cảm thấy cả gió Bắc cũng chui vào tim anh ấy rồi, anh ấy run rẩy quay đầu: “Dọa chết người mất.”

Không phải sao. Cô gái đẹp tựa yêu tinh u oán nói: “Hỏi cậu một chút.”

Triệu Khâm Thư kiềm chế cảm xúc: “Cậu nói đi.”

“Cậu đang làm bài tập môn tự chọn phải không?”

“Đúng vậy. Cậu và Mộc Hi cùng học môn Nhiếp ảnh, cô ấy cũng có bài tập nặng.”

“Mình cũng có.” Nghê Yến Quy than thở: “Nhưng mình là môn Tâm lý học.”

“Môn hấp dẫn đó.” Triệu Khâm Thư muốn giành nhưng không được một lớp nào.

Nghê Yến Quy: “Cậu lấy Hà Tư Ly làm chủ đề à?”

Triệu Khâm Thư gật đầu.

“Tiểu Hi nhà bọn mình lấy cậu làm chủ đề?”

Triệu Khâm Thư cười: “Ai bảo nhìn mình đẹp trai ý.”

Nghê Yến Quy hỏi: “Đoán thử xem chủ đề của mình là ai?”

Triệu Khâm Thư dùng ngón tay quẹt lông mày một cái: “Không phải cũng là mình đó chứ?”

“Sai rồi.” Nghê Yến Quy cũng không hề thừa nước đục thả câu. “Là bạn học của cậu, bạn tốt của cậu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2201

“Trần Nhung đó.” Bạn trai bạn gái nghiên cứu lẫn nhau cũng nói được.

“Chỉ một mình mình không vẽ ra Trần Nhung hoàn chỉnh cho nên muốn nhờ cậu chỉ giúp.”

Triệu Khâm Thư chỉ cười: “Cái mình biết chỉ là góc nhìn từ phương diện bạn bè thôi.”

Nghê Yến Quy cong môi: “Vậy nói thử một chút về Trần Nhung trong lòng cậu đi.”

“Một người bạn cao không thể với tới.” Triệu Khâm Thư duỗi năm ngón tay ra, nói một cái thì tách một ngón tay: “Khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, học giỏi, tính tình tốt, không nóng tính.” Dùng hết năm ngón tay rồi, Triệu Khâm Thư đưa ra kết luận: “Tổng kết lại là, hoàn mỹ.”

Nghê Yến Quy gạt gạt sợi tóc cạnh gò má: “Dáng người đẹp là chỉ?”

“Ở lớp mình, Trần Nhung chính là cái giá áo, thế này chẳng lẽ không phải dáng người đẹp ư?” Triệu Khâm Thư đối đáp trôi chảy.

Cũng kỳ quái. Nghê Yến Quy bị Trần Nhung lừa đến xoay mòng mòng, nhưng lúc này đứng trước mặt Triệu Khâm Thư, cô rất tỉnh táo, đây cũng là một người giả.

Một chàng trai có thể làm máy điều hòa trung tâm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ có vẻ không bình thường lắm.

Hẳn là Triệu Khâm Thư biết gì đó, có điều, anh ấy giả bộ không biết mà thôi.

*

Sau khi cơm nước no say, mẹ Ôn nói gì đó với Ôn Văn.

Ôn Văn truyền lại lời: “Nếu như về nhà xa quá, tối hôm nay mọi người có thể nghỉ lại chỗ này.”

Mẹ Ôn cười gật đầu.

Mao Thành Hồng: “Đường núi dùng để huấn luyện sức chịu đựng, đây là một căn cứ huấn luyện rất tốt.”

Hà Tư Ly hỏi Triệu Khâm Thư: “Cậu còn chụp không?”

Triệu Khâm Thư: “Đương nhiên. Hơn nữa mình còn có ý tưởng tốt hơn.”

“Vậy mình muốn huấn luyện.” Hà Tư Ly chuyển hướng sang Ôn Văn: “Em rất dễ tính, anh cho em một phòng chứa củi là được rồi. Cám ơn anh.”

“Vậy thì làm khó Ôn Văn rồi. Không có phòng chứa củi, nhưng dãy nhà trọ ở cửa thôn đều là nhà của Ôn Văn.” Thấy người mới đến không rõ, Mao Thành Hồng giới thiệu, nói: “Mẹ Ôn nhiệt tình, hiếu khách, tầng trên nhất của nhà trọ không cho thuê, đặc biệt giữ lại cho khách dùng.”

Triệu Khâm Thư kinh ngạc: “Quả núi là của nhà anh Ôn, đến nhà trọ cũng là của anh Ôn ạ?”

Ôn Văn ngượng ngùng cười: “Không phải nhà trọ, huấn luyện viên Mao nói dễ nghe vậy thôi chứ là nhà tự xây, tiền thuê rất rẻ.”

Hà Tư Ly nhìn về phía cửa thôn, đều là người ở nông thôn, một người thiếu nợ phát mệt mỏi, mà một người lại là ông chú lớn cực kỳ ra dáng.

Chuyến này đi là vì ăn uống vui chơi, cho nên đoàn người cứ ỳ tại chỗ không đi.

Nhà trọ cao sáu tầng, từ tầng một đến tầng năm đã có người thuê. Một tầng có tám phòng, tất cả đều ở kín rồi.

Hà Tư Ly đứng đó đếm thử, sáu tám bốn mươi tám. Đây chính là đại gia trong đám người nông thôn.

Con gái chỉ có Nghê Yến Quy và Hà Tư Ly, đương nhiên hai người được chia cùng một phòng. Ôn Văn rất chăm chút cho con gái, chọn căn phòng có ánh sáng tốt nhất. Triệu Khâm Thư, Trần Nhung, Mao Thành Hồng, ba người, ở hai phòng ngủ ở buồng xép, ngay cách vách Hà Tư Ly.

Triệu Khâm Thư hỏi: “Không phải sáng mai cậu muốn đi tập thể dục sáng sớm sao?”

Hà Tư Ly gật đầu: “Sáu giờ rưỡi lên đường.”

Chân Triệu Khâm Thư nhất thời mềm nhũn: “Sớm vậy.”

Hà Tư Ly thấy Trần Nhung, nhớ lại chuyện của Sử Trí Uy, cô ấy vẫn chưa nói cho anh.

Vấn đề phòng cháy chữa cháy không cản được Sử Trí Uy, có vấn đề thì chỉnh sửa, chuyện rất đơn giản. Anh ta gọi nhà thiết kế tới, lần nữa điều chỉnh sắp xếp của phòng ngầm dưới đất. Xử lý xong xuôi lại chuẩn bị mở lại cửa hàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62

Sử Trí Uy không làm ăn dựa vào tiệm mì, kinh doanh mặt ngoài là để che giấu, trong tối vẫn là kinh doanh giống như trước khi anh ta vào tù.

Kinh doanh cái gì lấy tiền ư? Đương nhiên là thứ bị cấm trong luật hình sự rồi.

Đánh bạc bắt kịp thời đại, hiện đại hóa, trên mạng gọi là rau chân vịt. Giống như Hà Lăng Vân cá cược đua chó vậy, là “thần tài” của Sử Trí Uy, phải đối xử thật tốt.

Lãi suất cho vay cực kỳ cao, ban đầu tỏ vẻ xuất phát từ quan tâm, sau đó lừa gạt Hà Lăng Vân đến quần lót cũng không còn. Sử Trí Uy giống như người lương thiện vậy: “Thiếu tiền à? Anh cho cậu mượn.”

Ký hợp đồng mượn tiền xong, tất cả lại thoái thác hết.

Sử Trí Uy có sở trường lách vào khe hở của luật pháp. Bị kẹt trong điều lệ quy định lãi suất, nhà họ Hà không thể làm gì được anh ta.

Mấy lần Hà Tư Ly xúc động muốn đi dạy dỗ Sử Trí Uy nhưng bị ông nội Hà ngăn cản: “Không nên kích động. Con là con gái, nếu chọc tức đám người này, hắn ta sẽ có cách đối phó với con.”

Hà Lăng Vân có vẻ rất yên tĩnh, trốn trong nhà không dám ra cửa.

Ông nội Hà không biết làm sao, lại lấy sổ đỏ ra, lần này bị Hà Tư Ly ấn về. Cô ấy phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều, rất nhiều. Trong đầu đều là kiếm tiền, cô ấy quên bẵng mất Trần Nhung.

Cô ấy dùng điện thoại nhắn tin WeChat: “Tiệm mì của Sử Trí Uy sắp khai trương lại rồi.”

Trần Nhung: “Ừm, mình biết rồi.”

Hà Tư Ly ngồi xếp bằng trên giường. Cô ấy chỉ là sinh viên, cố chấp đụng vào Sử Trí Uy, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá. Dường như ngoại trừ trả nợ thì không có phương pháp quỵt nợ khác.

Nghê Yến Quy tắm xong, lười biếng dựa vào trên giường. Cô đột nhiên hỏi: “Hà Tư Ly, cậu vào câu lạc bộ vì Trần Nhung, hẳn là cậu có cách nhìn riêng đối với anh ta?”

Hà Tư Ly quay đầu.

Nghê Yến Quy giải thích nói: “Bài tập của tôi là mô tả chân dung của anh ta, muốn hỏi thử từ góc độ của cậu xem Trần Nhung là hạng người gì.”

“Người này rất tốt.”

“Thế là hết rồi à?”

“Những thứ khác thì không rõ.” Hà Tư Ly và Trần Nhung không phải bạn thân. Sử Trí Uy vào tù là do một phần công sức của Trần Nhung, Trần Nhung cũng từng cứu cô ấy. Cô ấy nhớ đến hai phần công ơn này nên không có dè chừng với Trần Nhung. Chỉ như vậy mà thôi.

Qua miệng Triệu Khâm Thư và Hà Tư Ly không kéo được tin tức mấu chốt. Nghê Yến Quy bỗng dưng nghĩ đến một người.

Vừa là thanh mai trúc mã, người hiểu rõ Trần Nhung nhất kia, là Lý Quân.

Giữa Nghê Yến Quy và Lâm Tu không có giấu giếm gì cả. Cô hỏi: “Cậu quen với Lý Quân từ khi nào?”

Lâm Tu: “Tình cờ.”

Nghê Yến Quy: “Cậu ta có nói gì với cậu về Trần Nhung hay không?”

Trùng hợp, Lý Quân có nói, ngay ngày hôm qua.

*

Lâm Tu hết tiết, gặp được Lý Quân ở dưới lầu. Giống như ngày thường, anh ta chào một tiếng đàn chị rồi lập tức chuẩn bị đi luôn.

Lúc sát qua vai nhau, Lâm Tu thấy bạn nam ngày đó mời Lý Quân nhảy đi tới.

Bạn nam lộ vẻ mặt tươi cười: “Lý Quân.””

Lý Quân vén tóc: “Chào cậu.”

Bạn nam: “Liên quan tới kỹ năng điều chỉnh màu sắc lần trước, mình còn phải nhờ cậu chỉ giúp, buổi trưa nể mặt ăn cùng một bữa có được không?”

“À.” Lý Quân gọi một tiếng: “Lâm Tu ơi.”

Lâm Tu dừng lại.

Lý Quân: “Tôi có chuyện quên chưa nói với cậu.”

Lâm Tu: “À vâng.”

Lý Quân nói với bạn nam kia: “Xin lỗi, trưa nay bận rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Chương 14

“Vậy hôm khác đi.” Bạn nam giấu đi ý thù địch, quan sát Lâm Tu. Mắt to mày rậm, là một đối thủ mạnh.

Lý Quân đi tới bên cạnh Lâm Tu: “Đi thôi.”

“Sư tỷ.” Đợi bạn nam kia đi xa, Lâm Tu nói: “Cậu cứ coi tôi làm người công cụ. Cậu sợ tổn thương lòng tự trọng của bọn họ mà không sợ tổn thương tự trọng của tôi ư?”

Lý Quân ngẩn người: “Xin lỗi, tôi không…” Cô ta định nói mình không cố ý, nhưng cô ta đã làm vậy. Cô ta muốn bỏ rơi bạn nam kia mới lấy Lâm Tu làm cớ.

Lâm Tu rất phóng khoáng, mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần. Anh ta không giống những nam sinh khác, thấy cô ta thì lập tức lấy lòng. Người này cứ hờ hững, cô ta tưởng là Lâm Tu không ngại làm bia đỡ đạn. Cô ta đuối lý, chỉ có thể nói xin lỗi.

Lâm Tu thấy mặt cô ta lộ vẻ thẹn thùng, nói: “Sư tỷ, không sao. Tôi đùa thôi.”

“Nếu không tôi mời cậu một bữa cơm đi.” Lý Quân vẫn áy náy, muốn phải bồi thường cái gì đó.

“Được.” Không có cách nào, kinh tế Lâm Tu túng quẫn. Sau khi “xuất huyết nặng” từ buổi concert, đến nay anh ta vẫn chưa hồi lại. Có bữa trưa miễn phí, không có đạo lý nào mà không ăn cả. Có điều anh ta nhắc nhở cô: “Trường học đang truyền tin đồn tình cảm của cậu và Trần Nhung. Tôi sẽ không vui lắm khi xen vào trở thành đề tài đàm tiếu.”

Lý Quân cười một tiếng: “Chuyện này tôi biết. Ban đầu tôi nghĩ bản thân có thể ngăn cản bọn họ.” Ai biết đám con trai đó vẫn tranh lên trước sợ lạc hậu mà đuổi tới.

Lời đồn truyền tới truyền lui, nhưng lại không thể dừng hoa đào của cô lại.

Em trai thất tình, đối tượng là thanh mai của cậu con trai ngồi bên cạnh. Lý Quân hỏi: “Quan hệ giữa bạn thanh mai của cậu và Trần Nhung… thế nào rồi?”

Lâm Tu: “Cãi nhau.”

“Có dấu hiệu làm hòa chưa?”

“Không biết, không hỏi.” Đây là quyết định của Nghê Yến Quy, Lâm Tu chưa từng hỏi tới.

Lý Quân nhẹ giọng nói: “Hy vọng cô ấy không nên tức giận vì chuyện của tôi và Trần Nhung.”

“Nếu là hiểu lầm, vậy tại sao cậu không đi làm sáng tỏ?”

“Thanh giả tự thanh*.” Lý Quân tò mò: “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà cậu và bạn thanh mai chưa từng bị truyền tin đồn ư?”

*Xuất phát từ câu “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc” ý chỉ người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự nội tại trong việc mình là ngay thẳng. Còn người giả dối lòng mình thì dù có che lấp đến bao nhiêu, giải thích như thế nào thì vẫn có sâu mọt đục khoét trong thâm tâm, trong việc làm của họ.

“Có.” Lâm Tu nhún vai: “Cũng là thanh giả tự thanh.”

“Có điều, thanh giả tự thanh cần thời gian, tôi muốn giải thích rõ cho cậu, tôi và Trần Nhung giống như người nhà vậy. Cậu giúp tôi chuyển lời cho cô bạn thanh mai của cậu nhé.”

Nếu nói những lời này với người khác, có thể người ta sẽ cảm thấy hoang đường. Nhưng đối với Lâm Tu, anh ta và Nghê Yến Quy cũng là người nhà. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, sau đó đi học tiểu học, dù là không gặp nhau nhưng trước giờ chưa từng quên hay xa cách đối phương.

Bọn họ cãi lộn, bọn họ còn đánh nhau. Nhưng bọn họ vẫn là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng nhau.

Lý Quân và Lâm Tu kết bạn WeChat. Cô ta gửi tới một tấm ảnh của mình và Trần Nhung: “Tôi và cậu ấy là bạn chơi từ khi còn bé.”

Sự chú ý của Lâm Tu dừng ở mặt tường bên cạnh.

Khung cảnh mà Lý Quân và Trần Nhung chụp chung, là nhà trẻ Hoa hướng dương nhỏ. 

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.