Từ cầu thang đi xuống tầng hầm, vừa bước vào cửa, âm thanh va chạm của máy móc và tiếng hò hét cuồng nhiệt của mọi người đã hoàn toàn bao trùm lấy tai của Bạch Hiển, bên tai có một bàn tay đưa tới.
Là Đường Ninh, đã đeo cho hắn một chiếc tai nghe Bluetooth, âm thanh nói chuyện của hai người cũng lớn hơn nhiều.
“Bình tĩnh, bên trong lúc nào cũng như vậy, đặc biệt là khi cơ giáp chiến đấu cũng thường gây ra thiệt hại, sân đấu sẽ rơi vào hỗn loạn, nhớ theo sát tôi nhé!”
Bạch Hiển gật đầu, thể hiện rằng cậu đã hiểu.
Đi xuống hàng ghế, Đường Ninh dẫn hắn đến một vị trí, chỗ này hơi cao một chút, nhưng không sao, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu của cơ giáp.
Trên sân đang chiến đấu là hai chiếc cơ giáp hình người A6, sức phòng thủ và độ linh hoạt đều tốt hơn nhiều so với các thế hệ 5 trước đó, đây là một trong những cơ giáp tiên tiến nhất trong tinh võng hiện nay.
Trên người cả hai đều mang theo dấu vết đánh nhau, bên xanh cầm một thanh kiếm ánh sáng dài tới hai mét, bên đỏ thì cầm một cái rìu, mỗi lần giao tranh đều phát ra âm thanh va chạm kim loại lớn, khán giả xung quanh đều thể hiện vẻ mặt phấn khích, sôi sục:
“Đánh hắn… chém xuống đi!”
“Phản công, phản công!”
Âm thanh xung quanh quá ồn ào, Bạch Hiển cảm thấy hơi khó chịu, vô thức dựa vào Đường Ninh, Đường Ninh nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Sao vậy? Không thích à?”
Hơi thở bên tai quá gần, dòng nhiệt lướt qua tai khiến hắn hơi ngứa, Bạch Hiển quay đầu tránh đi một chút, “Ừm, ồn quá, không thích, có lẽ tôi không thể thưởng thức được cái gọi là thẩm mỹ bạo lực này nhỉ?”
Đường Ninh cười khẽ, “Đó là vì họ quá thô bạo, tôi có nên biểu diễn cho cậu xem không?”
Ánh mắt Bạch Hiển sáng lên, “Được đó!”
Đường Ninh dẫn hắn rời khỏi vị trí này, đến quầy đăng ký, chọn một phòng riêng, dẫn Bạch Hiển trực tiếp chuyển đến một sân tập nhỏ.
Sân tập này gần giống với nơi Thiên Huyền thực hiện mô phỏng thực chiến, Đường Ninh thành thạo mở menu trên tường, chọn hai chiếc cơ giáp A6, cơ giáp lập tức xuất hiện trên sân, kích thước nhỏ hơn một chút so với những gì họ thấy bên ngoài.
Đường Ninh chỉ vào cơ giáp: “Đi thôi, tôi sẽ chỉ cậu cách sử dụng?”
Hai người đi lên hai chiếc cơ giáp khác nhau, lúc này Bạch Hiển mới nhận ra, không gian bên trong cơ giáp lớn hơn nhiều so với vẻ bên ngoài, phòng chỉ huy cũng có vị trí lái chính và phụ, trên bảng điều khiển ở giữa có vô số nút và tay cầm, Đường Ninh trực tiếp đẩy tất cả qua một bên, lựa chọn điều khiển bằng tinh thần lực.
“Đối với chúng ta, những ngự thú sư có tinh thần lực cao mà nói, điều khiển bằng tinh thần lực sẽ dễ hơn so với điều khiển bằng tay, độ linh hoạt cũng cao hơn, chỉ cần đội mũ giáp ở đây, là có thể điều khiển cơ giáp.” Đường Ninh ngồi vào vị trí lái chính, đội mũ giáp kết nối tinh thần lực.
Sau đó, sau khi Bạch Hiển thấy được một số hành động đơn giản, cơ giáp vung tay, phóng ra một thanh kiếm dài, sau đó Bạch Hiển chứng kiến cái gọi là kỹ thuật thực sự.
Kiếm dài, giáo dài không cần nói, thậm chí còn có súng máy, đại bác và các loại vũ khí hạng nặng khác!
Đường Ninh biểu diễn một cách điêu luyện, nhảy, xoay, lộn ngược và quay nhanh, thành công khiến Bạch Hiển chóng mặt.
“Ôi! Không chơi nữa đâu……” Bạch Hiển ủy khuất nằm sấp xuống chân cơ giáp, Đường Ninh ở bên cạnh áy náy, “Khụ, xin lỗi, quên mất đây là lần đầu cậu chơi cái này.”
Bạch Hiển ngẩng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục không còn gì để nói.
Hắn thực sự không ngờ, Đường Ninh vốn điềm tĩnh lại trở nên như thế khi gặp cơ giáp, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây mới giống một thanh niên nhiệt huyết bình thường.
Bạch Hiển rất tốt bụng tha thứ cho hắn, rồi được Đường Ninh dẫn đi chơi một trò khác.
“A——! Ha ha ha ha ha……Nhanh hơn một chút!” Bạch Hiển vung tay lên, nước bắn vào mặt, rất phấn khích.
Đường Ninh ngồi ngay sau lưng, phụ trách lái tàu cao tốc. Họ đến đây để chơi trò chơi vượt thác, sau khi thử chế độ đơn lẻ một vòng, Bạch Hiển rất thích bộ môn thể thao dưới nước này, đã không còn hài lòng với chế độ chơi đơn chậm chạp, cứ lôi kéo Đường Ninh dẫn hắn đi thi đấu.
Đường Ninh tất nhiên sẽ không để hắn chơi một mình, đành phải đồng ý dẫn hắn đi cùng.
Hai người đang ở trong một thung lũng, dòng suối trong thung lũng chảy rất mạnh, bề ngang rất lớn, đủ để vài chiếc tàu cao tốc chạy song song. Lúc này bên cạnh họ có một chiếc tàu cao tốc khác đang chạy cùng tốc độ.
Đường Ninh quay lại nhìn người bên cạnh một cái, nghe theo lời Bạch Hiển, lại tăng ga, đồng thời cúi người đè Bạch Hiển xuống: “Cúi người! Xuống dốc rồi!”
Không nghi ngờ gì nữa, khi kết thúc một vòng rưỡi trong thung lũng, hai người Đường Ninh đã giành được vị trí thứ nhất. Vào khoảnh khắc vượt qua vạch đích, không biết từ đâu trên tàu cao tốc xuất hiện một đống thiết bị phun nước, khiến hai người bị phun ướt sũng.
Đứng trên mặt đất, Bạch Hiển nhìn về phía Đường Ninh, thì Đường Ninh cũng quay đầu đi, “Đi thôi, về thay đồ rồi chơi tiếp!”
Hành động có chút mạnh mẽ, Bạch Hiển hơi nghi hoặc, nhưng chỉ đáp lại: “Được!”
Không biết rằng trên người họ chỉ có một lớp áo phông và sơ mi, đã ướt sũng từ lâu, áo của Bạch Hiển dính chặt vào người, in rõ vòng eo mềm mại của hắn, những giọt nước trên tóc và cổ rơi xuống, chảy vào trong áo.
Thế nhưng một người nào đó lại không có chút cảm giác nào, còn quay lại thẳng thừng, làn da trắng như phản chiếu ánh sáng, Đường Ninh vô thức quay đầu đi, sau đó lại nhíu mày, tại sao mình phải quay đi, cũng không phải chưa bao giờ thấy qua của người khác?
Bạch Hiển nghi hoặc nhìn hắn đứng im không nhúc nhích, “Hả? Đường ca?”
Đường Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, “À! Đi thôi.”
Hình dáng giật mình khiến Bạch Hiển ngẩn ra, sau đó mơ hồ đi theo hắn trở lại nơi họ đã vào ban đầu.
“Chỗ nghỉ là riêng tư, thay đồ xong thì nói với tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi ra ngoài.”
Giọng nói còn chưa dứt, Đường Ninh đã không thấy đâu nữa.
Bạch Hiển đứng ngây ngốc một lúc, sau đó hơi kỳ lạ thay đồ, Ủa? Hình như Đường Ninh có chút kỳ lạ?
Nhưng vấn đề này nhanh chóng bị hắn bỏ lại sau đầu, hai người lại chạy đi chơi những trò chơi khác, cho đến khi Bạch Hiển cảm thấy bụng mình quặn lại, tỉnh táo lại, cơn đói ập đến toàn thân.
Đường Ninh cũng ảo não vỗ đầu mình, đã hơn sáu giờ rồi, hắn cũng quên mất thời gian, “Đi đi đi, lần sau lại chơi, trước tiên đi ăn.”
Bạch Hiển không có ý kiến, ra khỏi tinh võng, lúc này mưới phát hiện trong đội chỉ còn hai người bọn họ, ôm mũ giáp, Bạch Hiển ngơ ngác hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
Đường Ninh cũng nghẹn một chút, nhưng sau đó quang não lại nhận được tin nhắn: Phòng số 1, tầng 3 khách sạn Thánh Trung.
Đường Ninh bỏ mũ giáp xuống: “Đi thôi, đến khách sạn Tháng Trung ăn cơm, bọn họ tới đó trước rồi.”
Khách sạn Tháng Trung, khách sạn lớn nhất chủ thành, bất cứ ai có thể đặt phòng đều là người giàu có.
Bạch Hiển hoàn toàn không biết, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Đến khi ngồi lên xe của Đường Ninh, Bạch Hiển mới chợt nhớ ra chuyện vừa xảy ra ở phòng thay đồ trong tinh võng, đó là tinh võng mà? Không thể cảm lạnh, sao hắn lại phải thay đồ?
Câu hỏi này bay xa khi Bạch Hiển nhìn thấy khách sạn lấp lánh trước mặt, hắn ngơ ngác nhìn cái vật lấp lánh này, ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa ngã nhào.
Đường Ninh đứng sau lưng đỡ hắn một cái, cười nói: “Không cần nhìn cao như vậy, trên đó toàn là phòng nghỉ, chúng ta chỉ cần lên tầng ba thôi.”
Nhiệt huyết dâng lên, Bạch Hiển nắm lấy góc áo của hắn ra vẻ bình tĩnh, “Vậy đi thôi.”
Đường Ninh nhịn cười, dẫn Bạch Hiển đến phòng bao.
Vừa vào, vài tiếng pháo nổ vang lên bên tai, Bạch Hiển bị dọa một trận, sau đó mới nhìn rõ cách bài trí trong phòng, xung quanh treo đủ loại bóng bay và đèn màu, trên bức tường lớn nhất treo một màn hình ánh sáng, trang trí là “Chúc mừng Bạch Hiển tròn 18 tuổi”, rồi liên tục phát bài hát sinh nhật tinh tế.
Bạch Quỳnh và Chu Ngạn còn lấy hai súng phun ruy băng, chỉ có điều do Đường Ninh chắn trước mặt Bạch Hiển, nên tất cả ruy băng đều bay vào người Đường Ninh.
Tất cả mọi người:……
Bạch Hiển vốn đang trong trạng thái ngơ ngác, nhìn Đường Ninh trên người đầy ruy băng, không hề cảm thấy biết ơn mà bật cười, “Khụ, hahaha… Ừ! Chúng ta vào trong thôi.”
Trong lòng Bạch Hiển âm thầm thương hai người này, hy vọng khi về nhà sẽ không bị Đường Ninh xử lý.
Đường Ninh vẫn bình tĩnh, kéo Bạch Hiển vào trong, trên bàn đã bày sẵn khá nhiều hộp quà, “Đoán xem, đều là quà, cái nào là của ai gửi.”
Bạch Hiển vui vẻ dựa lại gần, rồi trực tiếp cầm lấy một hộp quà có ba màu đỏ, vàng, hồng, “Cái này chắc chắn là của nhị ca!”
Mở ra xem, bên trong là một đống đồ trang trí nhỏ, to bằng nửa bàn tay, có hình Mạc Tư, Lam Giáng, Ngọc Bích, Phao Phao và Ngộ Không, hình dáng rất sống động, Bạch Hiển thử sờ vào, hình như là gỗ, được sơn màu lên, “Wow! Không phải anh tự mình khắc cái này chứ?”
Bạch Quỳnh bị hắn đoán được khiến hắn hơi buồn bực một chút, sau đó lại nghe thấy hắn nói, tự mãn ngẩng đầu: “Đúng vậy, tay nghề không tệ chứ?”
Bạch Hiển liên tục gật đầu, lại mở một hộp quà màu trắng, chỉ được bọc bằng một dải ruy băng đỏ chúc mừng sinh nhật, “Để mình xem, cái này chắc là của Việt ca? Ừ đúng rồi!”
Việt Trạch tặng một cuốn sách <Tổng hợp phân loại ngự thú hiện nay>, bên trong bao gồm phần lớn các loại ngự thú hiện có, đủ để Bạch Hiển hiểu thêm về các ngự thú.
“Tôi nghe nói cậu đã lấy được giấy chứng nhận đào tạo sư, tôi nghĩ những thứ này có thể giúp cậu một chút.” Việt Trạch giải thích.
Bạch Hiển không giấu được sự thích thú, lập tức nhét cuốn sách vào không gian: “Cảm ơn Việt ca! Tôi rất thích!”
Lăng Vị tặng một lọ máu của hoa tinh linh, “Tôi không biết nên tặng nhóc cái gì, thôi thì tặng chút đó thực tế một chút, đây là dược liệu bồi dưỡng rất quý giá, có thể nhóc sẽ dùng đến sau này.”
Vương Kha tặng một chiếc quang não mới nhất: “Tiểu Hiển, quang não của cậu đã dùng lâu lắm rồi, mình thấy cậu thường xuyên làm mới trang để tránh bị lag, nên nhanh chóng đổi một cái mới đi.”
Bạch Hiển không khách sáo trực tiếp nhận lấy, đổi sang quang não mới, rồi mới mở hộp quà của Chu Ngạn ra, cũng giống như Bạch Quỳnh, bọc bằng ba màu khác nhau, nhìn rất không bình thường, bên trong là…?
Chìa khóa xe?
Chu Ngạn cười tươi tiến lại gần, ôm lấy vai hắn, “Cái này không đủ mười tám tuổi à? Thi bằng lái xe rất dễ, xe địa hình AZ86, giống như xe của đại lão, sau này nếu nhóc muốn tự đi chơi cũng được.”
Bạch Hiển do dự một chút, “Chắc đắt lắm nhỉ?”
Bạch Quỳnh trực tiếp kéo hắn ra, rồi nói với Bạch Hiển, “Đừng lo, cứ thoải mái đi, chỉ là một chiếc xe thôi, với cậu ta thì không tính là gì.”
Bạch Hiển vẫn không nhịn được cười, “Được rồi, cảm ơn Chu ca!”
Sau đó Bạch Hiển nhìn về hộp quà duy nhất còn lại trên bàn, nhỏ hơn hộp quà của mấy người Bạch Quỳnh, mở ra xem, là một chiếc mặt ngọc hình đầu sói trắng.
Bạch Hiển: ? ? ?
Đường Ninh nhẹ nhành nói: “Đây là tín vật của gia tộc Wolf, cầm cái này đến bất kỳ cơ quan chính phủ nào ở thành phố nào, đều có thể tìm kiếm sự bảo vệ và giúp đỡ, trong tất cả các cửa hàng của gia tộc Wolf, đều được hưởng đãi ngộ VIP.”
!
Bạch Hiển trợn mắt, “Lợi hại như vậy sao?”
Đường Ninh cười xoa đầu hắn: “Cũng chỉ cho cậu thôi, đổi lại là hai người kia, tôi thật sự sợ họ gây ra chuyện gì, giữ lấy đi, bố tôi cũng đồng ý rồi.”
Bạch Hiển cười hì hì, nghe lời cất đi, Bạch Quỳnh cũng Chu Ngạn bên cạnh liếc nhau, thấy ý nghĩa giống nhau, rồi trực tiếp lao vào Đường Ninh, “Cái gì mà chúng tôi sẽ gây ra chuyện! Chúng tôi có không đáng tin cậy như vậy đâu…”
Trong lúc mấy người đang đùa giỡn, Việt Trạch rất bình tĩnh mở thực đơn ra xem, rồi đợi đến khi phục vụ mang món ăn đến, trong phòng đã bừa bộn một cách thảm hại.
Người phục vụ đẩy xe đồ ăn dừng lại ở cửa, có chút do dự.
————HẾT CHƯƠNG 77————
Đã sửa.