Răng nanh của lôi lăng lộ ra, nó ngao một cái, Trác Tiên Khởi vỗ lên người nó, “Đi nghỉ đi.”
Lôi lang quay người nằm dưới một gốc cây, bên cạnh có vài con sói xanh quây quần quanh nó.
Trác Tiên Khởi đi đến ngồi bên cạnh họ, nhìn thấy chỉ trong thời gian ngắn đã nhóm được một đống lửa không nhỏ, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng không thể giấu nổi, “Có vẻ như các con cũng không tệ nhỉ.”
Ở đây quan hệ của Bạch Hiển là gần ông nhất, hơn nữa Bạch Hiển cũng không sợ ông, lúc này kiêu ngạo ngẩng đầu, “Đương nhiên, làm sao mà không được, cũng từng thoát ra từ một đám trùng tộc mà.”
Triệu Tiên Khởi bật cười, ông cũng biết chuyện bí cảnh Tứ Hải bị xâm nhập, thấy hiện giờ Bạch Hiển vẫn có thể đùa giỡn về chuyện này, có vẻ như không bị ảnh hưởng nhiều.
Những người bên cạnh Bạch Quỳnh cũng lại gần, thái độ của Trác Tiên Khởi thật sự rất thân thiện, dễ dàng hòa nhập với nhóm nhỏ này, cho đến khi vài người lính đánh thuê mang thịt tới, cùng nhau ngồi xuống ăn thịt uống rượu, không khí càng thêm sôi nổi.
Cuối cùng, hai nhóm người trộn lẫn thành một đám, đống lửa cũng trở thành một cái rất lớn đặt ở giữa, sau khi hỏi ý kiến của họ, Trác Tiên Khởi đứng dậy thông báo, “Các anh em, mấy đứa nhỏ này có chút quan hệ với tôi, mấy ngày tới sẽ dẫn theo chúng đi!”
Những lính đánh thuê xung quanh đều giơ tay chào mừng, họ luôn rất tin tưởng vào đội trưởng, và cũng có ấn tượng tốt về nhóm Đường Ninh.
Trong số lính đánh thuê cũng có không ít thành viên nữ, Lăng Vị gần như bị kéo đi trò chuyện, không lâu sau đã hòa thành một đội.
Cảm nhận được sự nhiệt tình và yêu thương từ cậu của mình, Bạch Hiển đánh bạo ghé sát tai ông nói, “Cậu ơi! Đường Ninh rất ngưỡng mộ cậu, ngự thú của anh ấy cũng là một con sói.”
Trác Tiên Khởi quay đầu lại, ánh mắt đầy ý cười, thằng nhóc này này quan hệ với đội trưởng rất tốt nhỉ, “Yên tâm, đã gặp thì cậu chắc chắn sẽ dẫn theo.”
Bạch Hiện cười hì hì, cắn một miếng bánh ăn trên tay, rồi nhận lấy bình nước từ Trác Tiên Khởi uống hai ngụm, kết quả bị cay tới nghi ngờ nhân sinh, “Khụ khụ khụ khụ……cậu……”
Trác Tiên Khởi ở bên cạnh cười không ngừng, một lính đánh thuê gần tuổi cũng cười, “Không được đâu nhóc, đội trưởng lúc bằng tuổi nhóc đã có thể uống một bình rồi.”
Bạch Hiển ngẩng đầu, mắt hơi đỏ vì bị sặc, không vui nhìn họ.
Trác Tiên Khởi cười đủ rồi, mới vỗ vỗ người bên cạnh, “Thôi đi lão Cổ, thằng nhóc này vốn đã sức khỏe kém, giờ như vậy là tốt lắm rồi.”
Lão Cổ là bạn thân của Trác Tiên Khởi, tự nhiên biết tình hình nhà hắn, nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ cười với Bạch Hiển.
Bạch Hiển rất kiêu ngạo “hừ” một tiếng, “Con không còn là con trước đây nữa, sớm muộn gì cũng khiến các người bất ngờ.”
Biểu cảm kiêu ngạo này khiến hai người đàn ông trung niên, đã làm cha lâu năm, chỉ có ấn tượng là những đứa trẻ hư hỏng, cảm thấy dễ thương, họ đều gật đầu, “Tốt tốt tốt, hiện tại con đã lợi hại hơn rồi.”
Không thể không nói, có lẽ vai trò của nhân vật này hoàn toàn nằm ở chỗ được yêu thương trong đội, Bạch Hiển vừa ăn vừa nghĩ, sao mà mọi người đều thích chiều chuộng mình thế nhỉ?
——
Ngày thứ ba, Trác Tiên Khởi không hề giấu diếm mà dẫn Đường Ninh đi bên cạnh, với tư cách là đội trưởng của hai cháu trai, lại là người hâm mộ của ông, bất kể là để cậu ta học một chút kỹ năng chiến đấu hay kỹ năng dẫn dắt đội, đều rất hữu ích.
Đường Ninh cảm kích nhìn Bạch Hiển một cái, rồi theo sát bên cạnh đối phương, học rất nghiêm túc.
Trong hai ngày kế tiếp, nhóm của Đường Ninh đã sống một cuộc sống “hạnh phúc”, ăn uống, vấn đề an toàn hoàn toàn không cần họ lo lắng, đội lính đánh thuê sẽ tự động giúp họ giải quyết.
Họ thậm chí còn quan sát thấy sự nhạy bén và khả năng quyết định khó tin của những lính đánh thuê, chỉ cần quan sát một vài dấu vết, họ có thể chính xác phán đoán nơi này có nguy hiểm hay không, thậm chí lính đánh thuê sẽ rất chú ý đến vị trí của họ để bảo vệ, đã cứu họ khỏi nguy hiểm vài lần.
Độ ăn ý khó nói của đoàn lính đánh thuê cũng khiến một bọn họ không khỏi kinh ngạc. Hơn ba mươi người, theo lý thuyết là rất khó để phối hợp chính xác, nhưng những người trong đoàn lính đánh thuê Roar lại có thể phối hợp một cách hoàn hảo để hạ gục đủ loại ma thú và ma thực.
Họ cũng có hệ thống tiến bộ theo đội, nhưng khi hai hoặc thậm chí nhiều đội gặp nhau, họ có thể ngay lập tức thay đổi đội hình, sử dụng một cách an toàn và chắc chắn hơn để chống lại nguy hiểm.
Họ cũng đã chứng kiến được nền tảng của đoàn lính đánh thuê số một, có một vài con sâu cát cấp 50 trở lên chắn đường, không cần những người mạnh nhất trong đoàn ra tay, chỉ cần vài đội liên thủ đã có thể dễ dàng giải quyết, còn phân tách đối phương thành nhiều loại vật tư.
Trong đoàn lính đánh thuê Roar, Trác Tiên Khởi và Lão Cổ có thực lực điều khiển ngự thú cao nhất, nhưng đều trên cấp 65, trong khi người yếu nhất trong đoàn cũng có cấp 45, thậm chí còn sở hữu hai con ngự thú, đó chính là lý do họ tự tin, không sợ hãi khi ở ngoài hoang dã! Đó chính là sức mạnh của đoàn lính đánh thuê số một!
Phối hợp ăn ý, đội hình hoàn hảo, nhóm Đường Ninh đã học được không ít kỹ năng về chiến đấu đơn lẻ và phối hợp, mỗi người đã ghi chép rất nhiều trên quang não, quyết định sẽ thử nghiệm từng cái khi trở về.
Thái độ học hỏi này càng khiến cho những người trong đoàn lính đánh thuê nâng cao cảm tình với họ, ai nấy đều coi họ như trẻ con mà chiều chuộng, thậm chí khi vô tình lạc vào chỗ nguy hiểm và bị Trác Tiên Khởi mắng, vẫn có không ít người bênh vực, “Ôi, thanh niên có tinh thần khám phá là bình thường, chúng ta chỉ cần chú ý một chút là được mà…”
Trác Tiên Khởi đương nhiên không còn gì để nói, ông vốn lo sợ rằng những người trong đoàn sẽ nghĩ rằng nhóm Đường Ninh vào đoàn nhờ quan hệ, sẽ có sự phản cảm với họ, nhưng kết quả…
Trác Tiên Khởi nhìn Bạch Hiển, bắt đầu suy nghĩ, đứa trẻ thông minh như vậy rốt cuộc từ đâu xuất hiện!
Đúng vậy, Bạch Hiển đã hòa nhập với toàn bộ đoàn lính đánh thuê, điều quan trọng là cậu còn rất hiểu biết về đối nhân xử thế, gặp đội viên nữ thì gọi là chị, gặp đội viên nam thì gọi là chú, cái gì, bạn nói gọi sai thế hệ? Đối xử khác nhau?
“Ai nha ~ ngài không biết được kêu là chị thì nghe trẻ trung hơn sao?
“Ngài không thấy gọi chú có cảm giác an toàn hơn sao?”
Bạch Hiển đã thành công trở thành đoàn sủng của cả đoàn một lần nữa.
“Phía trước có cồn cát lớn, chú ý đi đường vòng!”
Một lính đánh thuê đi thám thính quay lại báo cáo.
Họ lập tức bắt đầu đi đường vòng, đúng khi họ đi qua một khu cát đang hơi chảy ở bên trái, tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm lần này có lẽ cũng có thể an toàn vượt qua.
Nhưng nguy cơ bất ngờ xảy ra, dưới lớp cát không phải là cát lầy mà là một hố sâu khổng lồ, ngay lập tức, vài con trùng tộc hung ác từ dưới cát nhảy ra, những mũi nhọn dài và sắc bén của chúng không chút do dự lao về phía mọi người.
May mắn là họ không phải lần đầu gặp trùng tộc, những lính đánh thuê đều là những người đã trải qua nhiều trận chiến, ngay lập tức, những lá chắn phòng ngự được hình thành từ nhiều yếu tố khác nhau đứng vững trước mặt họ, thành công ngăn chặn cuộc tấn công của những con trùng tộc này.
Một loại trùng tộc mới, khác biệt rất lớn với những gì Bạch Hiển đã gặp trước đó, phần trước giống như bọ cánh cứng với lớp vỏ cứng, phần sau giống như rắn, có một cái đuôi dài, chỉ ở đầu đuôi có vài cái gai ngược, rất linh hoạt.
Một cái đuôi quật tới, khiến họ buộc phải tách đội hình, mỗi người một công việc, nhưng bên cạnh Bạch Hiển chỉ còn lại Lão Cổ và một lính đánh thuê khác, trùng tộc không chút do dự chọn đội nhỏ này để tấn công.
Một con rồng xuất hiện ngay trước mặt Bạch Hiển, hai cái đuôi va chạm, phát ra âm thanh lớn, trực tiếp đánh bay trùng tộc đó ra xa 10 mét.
Lam Giáng lạnh lùng quan sát tình hình xung quanh, từ từ hạ thấp cơ thể, đặt Bạch Hiển lên lưng mình. Sau đó, Mạc Tư và Ngọc Bích cũng được triệu hồi, tham gia vào cuộc chiến của các lính đánh thuê.
Lớp vỏ ngoài cứng cáp của Mạc Tư và những lần quấy rối, đã mang lại nhiều phiền phức cho trùng tộc, chúng thậm chí không thể tập trung tấn công vào một chỗ, buộc quay lại cắn Mạc Tư.
Rồi lại bị tiếng gầm to lớn của Ngọc Bích ở phía sau làm cho lùi lại, thấy chúng đứng yên tại chỗ mãi không động đậy, Bạch Hiển lặng lẽ nổi lên một chút đồng cảm, không nói đến cái khác, Ngọc Bích cấp 40 khi ở đây vẫn còn có một chút sức chiến đấu, chưa nói đến việc đòn tấn công của nó chủ yếu là công kích sóng âm bằng tinh thần lực.
Lão Cổ ngạc nhiên nhìn Ngọc Bích, rồi lại quay đầu nhìn Lam Giáng ở bên cạnh, vỗ vai Bạch Hiển, “Nhóc con, cậu được đấy!”
Bạch Hiển rất tự hào ngẩng đầu lên, “Không phải sao, cháu đã nói rồi, cháu mạnh lắm đó.”
Ngọc Bích và Mạc Tư đi theo sau lưng nhóm lính đánh thuê, với sự quấy rối kép từ chúng, sức chiến đấu của trùng tộc giảm đi đáng kể, nhóm lính đánh thuê gần như không tốn nhiều sức để xử lý mấy con trùng tộc đang nhảy ra.
“Thế nào, đoàn trưởng, vẫn đi tiếp à, hay đổi đường đi?” Một tên lính đánh thuê đến gần hỏi.
Trác Tiên Khởi suy nghĩ một hồi, “Các cậu thấy sao, chỉ cần không đụng phải một bầy trùng tộc lớn, không va phải một ổ trùng tộc, tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm lớn.”
Phía trước có rất nhiều dược liệu quý giá và động vật hiếm có, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, nhóm lính đánh thuê đầy tự tin liền quyết định tiếp tục tiến về phía trước.
Một nhóm người lại lên đường, để giảm bớt mục tiêu, bọn họ lại thu hồi các ngự thú, chỉ để lại vài con nhạy bén phụ trách canh gác và dò đường.
Lôi lang vững vàng đi giữa đội, bên cạnh có một con sói bạc trắng rất quen thuộc, so với tiền bối của nó, Khiếu Thiên có vẻ quá hoạt bát, thỉnh thoảng lại nhanh chân, thỉnh thoảng lại trở về bên cạnh chủ nhân, cứ như một chú chó nhiệt tình.
Trong mấy ngày qua, Lôi Lang đã bị đồng loại của mình hoàn toàn chinh phục, tuy biết con này còn nhỏ, sao mà tính cách lại bất ổn như vậy chứ?!
Lôi Lang bất đắc dĩ gầm gừ, gọi Khiếu Thiên quay trở lại bên cạnh, Khiếu Thiên lại vui vẻ chạy về hướng đó.
Đường Ninh đã xấu hổ che mặt, không thể nào nhìn thẳng, Trác Tiên Khởi không nhịn được bật cười, “Hahaha…… không sao đâu, các cậu còn nhỏ mà, hoạt bát một chút là bình thường.”
Đường Ninh im lặng tiếp nhận những lời này, “Nhưng mà quá hoạt bát thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức…”
Lần này ngay cả mấy người bên cạnh Bạch Hiển cũng cười lên.
————HẾT CHƯƠNG 80————
Đã sửa.