Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 108: 108: Ký Hiệu



Hôm đó sau khi Vương Cường tỉnh dậy, tự biết mình có lỗi với cô, ôm cô không ngừng an ủi.
Lâm Yêm nhân cơ hội này dò hỏi chút tin tức liên quan tới lô hàng ba ngày nữa giao đến.
“Lúc mười một giờ đêm, Lão Hổ sẽ đến, không phải chúng ta muốn nhập thêm một lô rượu về sao? Hàng sẽ theo xe chở rượu cùng đưa đến, chúng ta giao dịch trực tiếp.”
Lâm Yêm không biết trước kia Bùi Cẩm Hồng đã từng nhìn thấy qua “Lão Hổ” hay chưa, vậy nên do dự một hồi cũng không nói gì.
Vương Cường chỉ nghĩ rằng cô đang sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, ngày đó Thiên Hổ ca cầm súng chĩa vào em cũng là bất đắc dĩ, nội ứng đã bị Lưu Chí gϊếŧ, vậy nên không cần lo lắng nữa, lỡ như, anh ta thật sự ra tay với em, anh cũng sẽ che chở em mà.”
Lâm Yêm vờ như một chú chim non rúc vào lòng hắn: “Vẫn là anh Vương tốt với em.”
Thấy sắc mặt Vương Cường rất hưởng thụ, Lâm Yêm lại nói tiếp: “Hiếm khi có được cảnh tượng hoành tráng như thế, em cũng muốn đến xem một chút, hơn nữa, hàng của chúng ta cũng sắp sử dụng hết rồi.”
Cô vừa nói, vừa uốn qua uốn lại không ngừng trong ngực hắn, ngáp dài một cái rồi ch ảy nước mắt, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ nghiện m a túy.
Vương Cường cười to: “Được, nghe em hết, lần này có hàng tốt, chúng ta lấy về thử ít đi!”
Thấy trời đã khuya, Vương Cường còn đang băn khoăn tiểu yêu tinh bị oan ức kia đâu, nên dự định rời đi.
“Trên người không phải còn đang bị thương sao? Nghỉ ngơi trước, anh đi thu xếp.”
Lâm Yêm trong lòng cười lạnh, đoán chừng là đi thu xếp cùng Trần Phương lên giường.
Đáy lòng cô dâng lên một cỗ chán ghét, nhưng trên mặt lại rất dửng dưng.
“Anh Vương cũng nghỉ ngơi sớm.”
Vương Cường gật đầu, mặc quần áo chỉnh tề, ra cửa đã ngay lập tức hỏi người phục vụ phòng của Trần Phương ở đâu.
Lúc Lưu Chí bưng rượu đi qua hành lang, nghe thấy âm thanh phát ra từ khe cửa.
“Ai ô ô, tiểu tâm can, chịu khổ rồi.”
Trần Phương nức nở: “Chị Hồng muốn trừng phạt em, em nào dám nói nửa chữ không?”
Vương Cường ôm cô nàng đặt lên giường: “Này, nói thật anh cũng rất không thích ở cùng cô ta, cô ta quá mạnh mẽ, nhưng em cũng biết chúng tôi bên cạnh nhau đã rất nhiều năm, dưới tay cô ta có rất nhiều người, nhất thời…”
Tiếng khóc Trần Phương trở nên đứt quãng: “Nói đi, rốt cuộc anh thích ai?”
Giọng Vương Cường có vài phần sốt sắng: “Tiểu tâm can, anh đương nhiên là thích em, vừa trẻ tuổi, xinh đẹp lại dịu dàng như nước.”
Đằng sau còn kèm theo mấy lời trêu chọc của hai người họ, cùng vài lời cợt nhả về Bùi Cẩm Hồng.
Lưu Chí nghe không nổi nữa, các khớp ngón tay nắm chặt cái khay đến trắng bệch, quay người sải bước rời đi.
Tống Dư Hàng ra khỏi toilet, đi tới bậc thang, vừa định nhấc chân bước lên liền bị ngăn lại.
“Xin chào, lầu hai đều là ghế cho khách VIP, cần có một hội viên lâu năm dẫn đầu và tiêu tốn hơn một triệu nhân dân tệ mới có thể vào.”
Người phục vụ mặc âu phục đi giày da cảnh giác nhìn cô, bộ đàm cài sau thắt lưng, túi quần căng phồng, rất có thể là một loại vũ khí nào đó.
Vài người phục vụ quanh quẩn cách đó không xa cũng đến vây quanh cô.
Tống Dư Hàng lùi lại một bước, không có ý định đối đầu trực diện với bọn họ, vì vậy cũng bỏ lỡ cơ hội gặp được Lâm Yêm.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm, nơi này lớn quá, lối ra ở đâu?”
Người phục vụ chỉ rõ hướng đi cho cô: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
“Không cần.” Tống Dư Hàng liên tục xua tay, đi ngang qua nhìn vào hàng ghế dài mà bọn họ đã ngồi lúc mới đến đây, không có một ai.

Có lẽ Đoạn Thành bọn họ đã ra ngoài trước, lúc này nội tâm cô mới buông lỏng, để mặc cho người phục vụ kia đi theo cô một đoạn đường không xa không gần, mãi đến khi nhìn thấy cô đi ra ngoài mới thôi.
Nhóm người tụ họp lại trên xe.
Tống Dư Hàng cầm vô lăng: “Bọn họ cảnh giác rất cao, camera giám sát phủ kín hành lang, nhân viên phục vụ cũng rất nhiều, thay vì nói phục vụ ở khắp mọi nơi chẳng bằng nói giám sát ở khắp mọi nơi, hộp đêm này nhất định có vấn đề.”
Đoạn Thành cũng nhẹ gật đầu: “Chị vừa đi không bao lâu, mấy người kia không ngừng kéo đến kêu bọn em gọi món, không gọi đồ uống thì nhất định không đi, người đến càng ngày càng nhiều, bọn em sợ bị phát hiện nên ra ngoài trước.”
Tống Dư Hàng thuận tay đưa chiếc thẻ hội viên lại cho Phương Tân: “Dù sao cũng là 100.000 tệ, vẫn nên trả lại cho họ đi.”
Phương Tân gật đầu, hiểu ý của cô, cầm thẻ hội viên xuống xe đi đến trước cửa hộp đêm Hoan Ca, đưa lại cho nhân viên hội quán.
“Tôi nhặt được ở ngã tư phía trước không xa, nhìn thấy trên này có ký hiệu của hội quán các người, phiền trả lại cho người đánh rơi, cảm ơn.”
Đối phương khẽ giật mình, lật qua lật lại xác nhận một chút, nhìn lại thì Phương Tân đã rời đi từ lâu.
Sau khi đưa ba người bọn họ về nhà, Tống Dư Hàng cũng lái xe trở về nhà mình.
Cô vào cửa đặt ba lô xuống rồi đi rửa tay, sau đó quay lại đi đến hương án thắp lên ba nén nhang, cô nhìn chằm chằm bức ảnh của Lâm Yêm, bức ảnh không bám bụi nhưng cô vẫn theo thói quen lau tới lau lui một chút mới đặt xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tống Dư Hàng trở về phòng mình khóa cửa lại, ngồi xếp bằng trước tấm bảng trắng bắt đầu gấp hạc giấy, thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng lần đầu tiên cô gấp, không phải bên này khuyết một góc thì bên kia thiếu cái đầu, cánh cũng không kéo lên được, phải gấp rất nhiều cô mới từ từ quen tay được.

Vừa hút một điếu thuốc, một con hạc giấy sống động như thật cũng đã gấp xong.

Tống Dư Hàng xoay mở cái nắp bình thủy tinh, vẫn dùng cái bình ngày hôm đó mẹ đưa cho cô, hạc giấy cô mang từ biệt thự Thanh Sơn về không nhiều, vẻn vẹn chỉ có nửa bình.
Mỗi khi Lâm Yêm giải phẫu một thi thể sẽ gấp một con hạc giấy vì người đã khuất mà cầu phúc, bây giờ Tống Dư Hàng học theo nàng, cứ qua một ngày sẽ gấp một con hạc giấy, rất nhanh đã đầy đến miệng bình.
Thế nhưng pháp y tiểu thư thân yêu của cô, rốt cuộc cũng không bao giờ trở lại nữa.
Tống Dư Hàng nâng tay lau khóe mắt, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu khác châm lửa, nghĩ xem hôm nào đó sẽ đi dạo siêu thị mua mấy cái bình thủy tinh.
Cô còn đang suy tính thì chuông cửa vang lên, cả người Tống Dư Hàng căng cứng, liếc qua màn hình giám sát bên cạnh, phát hiện nhân viên giao hàng đứng ở cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi mở cửa.
“Xin chào, bữa ăn của cô đã giao đến, mời từ từ thưởng thức.”
“Cảm ơn.”
Tống Dư Hàng mang hộp cơm đi trở về, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm hóa đơn giao hàng.
Đúng rồi, con người dù thế nào cũng phải ăn cơm, trùm m a túy cũng vậy, nếu hộp đêm Hoan Ca là một cái phố đèn đỏ, kinh doanh các loại rượu, trên menu còn có đồ ăn nhẹ, như vậy nhất định phải có một lối vào riêng để nhập hàng.

Tìm được lối vào này chẳng khác nào nắm giữ huyết mạch của bọn họ, thu hoạch được so với việc cô đường hoàng đi vào chắc chắn không kém hơn.

Tống Dư Hàng đặt cái hộp lên bàn, cơm cũng không thèm ăn, cầm chìa khóa lại đi ra ngoài.
Lần này cô không có đánh rắn động cỏ, lái xe quanh hộp đêm Hoan Ca một vòng, phát hiện trong con hẻm phía sau có cái cửa nhỏ, thỉnh thoảng có vài người lao công đi ra đổ rác.
Tống Dư Hàng đánh dấu trên bản đồ, cô đỗ xe ở đầu ngõ, lén lút quan sát mọi thứ.
Kim đồng hồ vừa điểm mười một giờ, một chiếc xe tải in dòng chữ “Phân phối siêu tốc” chậm rãi lướt qua cô.

Tống Dư Hàng lập tức lên tinh thần.
“Két” một tiếng vang nhỏ, cửa sau bật mở, vài nhân viên bước ra, cầm theo sổ sách trong tay có lẽ là muốn kiểm tra số lượng.
Tài xế xuống xe ký tên, cửa xe mở ra, từng thùng rượu lần lượt được khiêng vào.

Tống Dư Hàng gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng, quy trình này rất tiêu chuẩn, cũng không có bất kì hành động nào bất thường.
Sau khi bàn giao xong, một nhân viên cầm tiền mặt trực tiếp thanh toán cho tài xế, tài xế cúi đầu nhận tiền rồi rời đi.
Tống Dư Hàng đạp nhẹ chân ga chạy theo chiếc xe tải phía trước.

Sáng sớm, bệnh viện không nhiều người qua lại.
Lâm Yêm nhanh chóng bấm số, xếp hàng vào phòng chờ.
Lưu Chí được Vương Cường phân phó đi theo cô.
Bác sĩ yêu cầu cô cởϊ qυầи áo ra để thuận tiện cho việc thay băng, Lâm Yêm liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào, kéo tay áo xuống một nửa, để lộ bờ vai trắng như tuyết.
Lưu Chí đỏ mặt, lui về sau một bước: “Chị dâu, em chờ ở bên ngoài.”
Lâm Yêm nhẹ gật đầu, mê hồn mà nhìn hắn.
Lưu Chí mở ra một khe cửa nhỏ, đứng bên ngoài đợi.
Bên trong nói cái gì thì ở khoảng cách này hắn đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bác sĩ hỏi cô vài vấn đề thông thường, sau đó bắt đầu vào chuyện chính: “Tới đây mất bao lâu? Thấy cô ở đây từ sáng sớm.”
“Hừm, bị tắc đường, khoảng 20 phút thì đến, trời chưa sáng đã đi rồi.”
“Thật sao? Bây giờ không chỉ bác sĩ vất vả, bệnh nhân đến khám cũng không dễ dàng gì, nào, nâng cánh tay lên.”
Lưu Chí nhìn qua khe cửa, bác sĩ đang dùng tăm bông xử lý vết thương cho cô, Lâm Yêm cắn chặt môi dưới, khuôn mặt dưới ánh nắng ban mai trắng nõn như ngọc.
Hắn lại quay mặt đi.
“Được rồi, trở về đừng để vết thương dính nước, không nên vận động mạnh, đúng hẹn đến thay băng, nếu cảm thấy khó chịu thì phải kịp thời đến khám.”
Bác sĩ đỡ cô một tay, Lâm Yêm thuận thế đứng dậy, đem tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay thấm mồ hôi nhét vào trong tay vị bác sĩ kia.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Vừa nói cô vừa vội vàng rút tay lại, chỉnh trang quần áo, Lưu Chí đẩy cửa vào, đỡ cô ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, bác sĩ mở cửa nhìn hành lang một chút, treo tấm bảng “Xin đừng làm phiền”, quay người khóa cửa lại, mở tờ giấy kia ra.
Lâm Yêm xiêu xiêu vẹo vẹo viết: “Hai ngày sau, hộp đêm Hoan Ca giao dịch, có nhân vật lớn xuất hiện.”

Ngày giao dịch càng đến gần, bầu không khí trong hộp đêm Hoan Ca càng yên lặng căng thẳng hơn, lầu trên lầu dưới tăng thêm không ít người canh gác.
Bùi Cẩm Hồng vừa mới trở về, Lưu Chí đã bị gọi đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vương Cường ngồi dựa vào ghế sofa hút thuốc, Trần Phương nũng nịu nằm trong lòng hắn, trước mặt anh em hắn cũng không kiêng nể gì.
“Sáng nay Cẩm Hồng ra ngoài làm gì?”
Lưu Chí cúi đầu: “Đi khám bệnh.”
“Vẫn là cái bệnh viện trước kia cô ấy đã đến?”
Lưu Chí nhẹ gật đầu: “Vâng.”
“Đã nói với bác sĩ những gì?”
Lưu Chí suy nghĩ một chút: “Cũng không có gì, chỉ nói sáng nay lúc đến có chút tắc đường, nói không đến năm phút đã ra rồi.”
Vương Cường rít một ngụm xì gà: “Được, lui xuống đi.”
Lưu Chí từ từ quay người lại, nhìn người phụ nữ nằm trong ngực hắn, rồi nhìn đại ca của mình một chút.
“Ca, anh để tôi đi theo Hồng tỷ, là vì không tin tưởng chị ấy sao?”
Vương Cường bật cười một tiếng, dụi tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy vuốt thẳng vai áo cho hắn.
“Tin, đương nhiên là tin, nhưng Hồng tỷ của cậu quá thông minh, không thể không đề phòng, hơn nữa, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo, mà đã là quần áo, sớm muộn gì cũng phải thay.”
“Được rồi, ngày giao dịch cũng sắp đến, cậu mau đi thu xếp đi, cô ấy có động tĩnh gì, lập tức báo cho tôi.”
Lưu Chí khẽ cúi đầu, quay người rời đi, ầm thầm siết chặt nắm đấm.

“Thượng Sĩ.

” (một thuật ngữ trong cờ vua)
“Tướng.”
Trên bàn cờ vua, các quân cờ đen đỏ đã phân rõ thắng bại.
Ông lão ung dung mỉm cười, đúng lúc gặp Khố Ba cùng người đàn ông mặc đồ Camo bước vào.
“Đỉnh Gia, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.” Người đàn ông mặc áo camo nói.
“Lão Hổ đến rồi.” Ông lão đem quân cờ rải xuống bàn cờ, run rẩy đứng dậy.
Khố Ba đỡ ông ngồi xuống ghế sofa.
Lâm Khả từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu, cười nhạo một tiếng: “Tôi không hiểu, sao phải làm phức tạp như vậy, nếu đã nghi ngờ, sao ko trực tiếp gϊếŧ cho xong.”
Khố Ba cũng châm một điếu cho ông, đôi mắt vẩn đυ.c của ông đỏ ngầu, gương mặt chi chít nếp nhăn và mấy vết sẹo, bởi vì quạt điện xoay tròn trên đầu mà tia sáng hắt ra bên dưới càng thêm vẻ âm trầm đáng sợ.
“Cậu còn trẻ, gϊếŧ người thì dễ, quản lý mạng lưới quan hệ rộng lớn kia mới khó.”
Ông lão được gọi là “Đỉnh Gia” chậm rãi thở dài: “Lần trước cậu nói ai là nội ứng?”
Lão Hổ cung kính cúi đầu: “Là thuộc cấp của Vương Cường.”
Ông lão thở ra một vòng khói, bên trong làn khói mù lượn lờ kéo một nụ cười, để lọt một ngụm khói vào giữa hai cái răng cửa vàng khè, trông vừa âm hiểm lại giảo hoạt.
“Vậy sao? Tôi thực sự chờ mong đấy.”
Ông vừa nói, tựa hồ như vừa nhớ tới cái gì đó, hai tay run rẩy chỉ vào cái rương đặt trên mặt đất.
“Lần này tới cũng mang chút đồ tốt cho cậu, thử xem.”
Lão Hổ mở ra xem xét, lập tức mừng quýnh.
Một dãy ống nghiệm chồng chất được xếp ngay ngắn, đủ cho hắn dùng cả tháng.
Hắn biết đây là Đỉnh Gia tín nhiệm hắn, lập tức quỳ xuống cúi đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

“Cảm tạ Đỉnh Gia!”
Lâm Khả kéo khóe môi dưới khinh thường chẳng thèm ngó tới, ném quân cờ vào bàn cờ.
Ông lão chuyển hướng nhìn hắn: “Bên cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Lâm Khả đứng dậy: “Yên tâm đi, nhưng mà, sau này không có việc gì đừng phái người đến tìm tôi, tôi không có thời gian.”
Trên mặt ông lão hiện lên một tia bất mãn, Khố Ba nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị ông phất tay ngăn lại.
“Đỉnh Gia, anh ta….”
“Thôi, thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, cứ để cậu ta đi.”
Ông lão thở dài một tiếng, trong giọng nói hơi có một chút bất đắc dĩ.
Chờ hầu hạ Đỉnh Gia nghỉ ngơi xong, Khố Ba và Lão Hổ cùng đi ra ngoài.
Lão Hổ: “Cái tên Lâm thiếu gia kia rốt cuộc là ai, đối với Đỉnh gia vô lễ như vậy, thế mà Đỉnh Gia lại không tức giận?”
Khố Ba nhìn hắn một cái, dùng chút tiếng phổ thông ngọng nghịu nói.
“Không…!Không biết, lão gia chưa từng nói qua.”
Cái người này luôn nói những lời rất khó hiểu, một gậy cũng không thể đánh rắm.

(Một gậy không thể đánh rắm: một câu thành ngữ Trung, ẩn dụ một người không dễ nói hay bày tỏ thái độ quan điểm của mình, ý chỉ những người rất thu mình và hầu như không thể hiện bản thân)
Lão Hổ từ bỏ, vỗ vai hắn rồi rời đi.
“Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, tôi cũng nhanh về hưởng thụ bữa tiệc của mình đây.”
Khố Ba lúc này mới cười nói: “Cho tôi một ít, cho tôi một ít, thèm, thèm…”

Tống Dư Hàng nhìn chiếc xe tải lái về khu công nghiệp ở vùng ngoại thành.
Cô dừng xe bên ngoài, đợi bọn họ đi hết mới lặng lẽ trèo tường vào, trước khi ánh đèn pha chiếu tới đã kịp lăn vào trong bóng tối.
Cô men theo chân tường đi, vài nhân viên tuần tra cầm đèn pin hướng về phía cô.
Tống Dư Hàng nghiêng mình trốn vào bên trong thùng container, điều chỉnh nhẹ hơi thở, gần như cùng bóng tối hòa vào làm một.
Cô xuyên qua các khe hở trên thùng hàng nhìn bên ngoài.
Mấy nhân viên tuần tra đội mũ bảo hộ đi tới đi lui, ánh sáng đèn pin quét qua đôi mắt của cô.
Tống Dư Hàng trốn sâu vào bên trong.
“Kỳ lạ, rõ ràng tôi vừa thấy bóng người.”
“Chắc là hoa mắt rồi, đi đi đi, trời nóng như vậy, chúng ta mau về bật điều hòa đi.”
Người nhân viên đội mũ bảo hộ bị đồng bọn kéo đi, Tống Dư Hàng lại lần nữa đưa mắt nhìn qua khe hở.
Trăng đêm nay rất tròn, cô nhìn thấy rất rõ ký hiệu quen thuộc trên trang phục của hai người nhân viên kia.
Kỷ ức lũ lượt tràn về.
Trở lại cái ngày đầu tiên cô và Lâm Yêm gặp nhau, quản gia đưa cho cô tấm danh thϊếp.
“Có việc cứ gọi điện thoại liên lạc với chúng tôi.”
Cô nhớ tới, ký hiệu hình bán cầu trên quần yếm của người nhân viên cùng với ký hiệu của tập đoàn Cảnh Thái trên tấm danh thϊếp vàng kia giống nhau như đúc!
Đồng tử Tống Dư Hàng đột nhiên co rút lại..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.