“Ngày gần đây, cảnh sát tỉnh Tân Hải đã phá được vụ trọng án ám thị tự sát của các thanh thiếu niên, hung thủ, Lý mỗ, nam, 44 tuổi, Dư mỗ, nữ, 20 tuổi, một bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu thời kỳ cuối, trong 10 năm qua đã dụ dỗ xúi giục các trẻ vị thành niên có ý định tự sát, ám thị tâm lý họ bằng những cách thức nghiêm trọng làm tổn hại thể xác lẫn tinh thần, cho họ dùng thuốc ức chế thần kinh để mặc tình điều khiển với mục đích tìm thận thích hợp, hành vi tội ác này vô cùng nghiêm trọng, xúc phạm đến Hình pháp nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa chương 200 điều 32….”
Tống Dư Hàng giơ tay tắt radio, đẩy cửa bước xuống xe, phóng viên như những chú ong thợ lập tức xum xoe.
Mấy Cảnh sát tuần tra che chở cô bước vào trong.
Ánh đèn flash chớp nháy loạn xạ.
Phòng họp.
Tám chữ màu xanh xếp thành hình tròn vây quanh quốc huy “Lập cảnh vì công, chấp pháp vì dân”
Tiếp theo là một dòng chữ nhỏ, Cảnh sát tỉnh Tân Hải, Cục cảnh sát thành phố Giang Thành.
Các lãnh đạo theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống, Tống Dư Hàng ngồi vị trí bên cạnh phó Cục trưởng, trước mặt cô là biển chức vị Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Thành.
Tay bị thương của cô vẫn còn băng bó, trang dung sạch sẽ, bộ cảnh phục cực kỳ tươm tất, tóc được vén gọn dưới chiếc mũ rộng vành, huân chương ngôi sao 4 cánh dưới ánh nắng rực rỡ lấp lánh.
Là nữ lãnh đạo, là một nữ lãnh đạo khí chất cực kỳ xuất chúng, ống kính máy quay khó tránh việc luôn hướng về phía cô.
Tống Dư Hàng sắc mặt điềm đạm, thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề của phóng viên, những lúc vô tình hướng ánh mắt sang bên cạnh.
Đó là chỗ của Kỹ trinh, vị trí bên phải trống trơn, trên bàn đặt một biển chức vị “Bác sĩ pháp y Lâm Yêm tổ kỹ thuật hình sự Cục cảnh sát Giang Thành”
Nàng vẫn chưa thể xuất hiện.
Ánh mắt Tống Dư Hàng hơi loé lên, ngồi xuống.
Bản tin còn tiếp tục phát: “Hành vi nhắm vào việc thanh thiếu niên tự sát, chúng ta ngay tại đây kêu gọi gia đình, trường học, cộng đồng cùng chung tay che chở thân thể và tinh thần của thanh thiếu niên, đặc biệt là cha mẹ, cần phải bên cạnh chăm sóc con cái nhiều hơn, lắng nghe suy nghĩ của trẻ nhỏ, nắm được lịch sinh hoạt hằng ngày ở trường, không chỉ quan tâm đến kết quả học tập mà phải chú ý sức khoẻ tinh thần của chúng, tránh lộ ra sơ hở khiến tội phạm dễ dàng lợi dụng. Trước mắt các vụ tự sát liên hoàn trong các tỉnh đã được triệt phá….”
Cuộc họp báo “Bạch Kình án” kết thúc viên mãn, hội trường vỗ tay như sấm.
Lúc tàn tiệc, Tống Dư Hàng muốn đi lại bị Phùng cục gọi vào văn phòng.
Ông chỉ tay vào hộp gấm đặt trên bàn: “Lâm Yêm.”
Tống Dư Hàng ngẩng ra: “Đây là….”
Phùng Kiến Quốc ngồi xuống, nhấp một hớp trà: “Huân chương chiến công, tốt xấu gì cũng đã phá vụ án chấn động như vậy, dù sao thì cũng là cô ấy đã phát hiện ra điểm khả nghi trước, nếu không chúng ta sẽ không tiếp tục theo đuổi tới cùng, hơn nữa lại bị trọng thương, khen ngợi là chuyện đương nhiên, cô mang đến cho cô ấy đi.”
Tống Dư Hàng chạm vào hộp gấm, cũng không biết suy nghĩ gì sau một lúc vẫn là giơ tay ngang huyệt thái dương, kính lễ xoay người rời đi.
“Tống đội, tống đội….” Mấy cảnh sát sôi nổi thăm hỏi cô, Tống Dư Hàng nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Cô nhanh chóng đẩy ra cánh cửa văn phòng tổ kỹ trinh, giờ cơm trưa trong phòng không có ai, Tống Dư Hàng đi đến chiếc bàn làm việc quen thuộc, thả hộp gấm, ngồi xuống.
Chính là chỗ này, nơi các nàng xảy ra trận xung đột đầu tiên.
Tống Dư Hàng cầm lên khung ảnh đặt trên bàn, phủi đi lớp bụi bẩn, Lâm Yêm mỗi khi chụp ảnh tựa hồ không bao giờ thích cười, khẽ nhếch môi hất cằm, nét mặt có chút biểu tình kiệt ngạo khó thuần.
Cô nhìn ngắm bức ảnh như phảng phất nghe được những lời nàng nói bên tai: “Tống đội, ở văn phòng dùng ánh mắt đưa tình nhìn tôi như vậy không tốt lắm đâu?”
“Tống Dư Hàng, chị là người hả? Không phải, chị có phải nữ nhân không?”
“Anh, em không đồng ý hai người ở bên nhau!!!”
“Lâm pháp y, cô chán ghét tôi như vậy sao?”
“Không phải không có hứng thú phá án à?”
“Nhưng tôi cảm thấy hứng thú với Tống đội a, Ngài đi chỗ nào tôi theo chỗ đó ~~”
“Quan tâm tôi?”
“Cấp trên quan tâm cấp dưới là lẽ đương nhiên không phải sao?”
“Anh ta mua không nổi nhẫn kim cương cho chị, nhưng tôi có thể nha~~~”
….
Những mảnh ký ức lần lượt hiện qua trong đầu cô.
Đôi mắt Tống Dư Hàng đỏ hoe nhưng khoé môi lại hàm chứa ý cười, cô đặt khung ảnh trở về, vô tình nhìn thấy một ngăn kéo bàn làm việc của Lâm Yêm vẫn còn cắm chìa khoá.
Tâm tư vừa động, cô chạm vào chìa khoá, cạch một tiếng nhỏ ngăn kéo lập tức bật ra.
Vô số quyển thư tịch pháp y muôn màu muôn vẻ, nhật ký, vài túi cà phê gói cùng một lọ kẹo cao su.
Tống Dư Hàng cầm lên quyển nhật ký lật xem vài tờ, không khỏi cảm thán: — Thật lợi hại nha.
Nàng đã viết lại tất cả các vụ án mà mình phá được, phân loại theo thời gian và nguyên nhân tử vong, chữ viết sạch sẽ tinh tế, bút đỏ làm dấu những nghi điểm khó phát hiện trong giải phẫu, vài chỗ kèm theo giấy dán giải thích.
Lúc ở trấn Du Linh, nàng ở trên sân thượng khóc thê lương bảo rằng người muốn trở thành Pháp y, nên đứng ở đó không phải nàng mà là một người khác.
Chính trong khoảnh khắc này, Tống Dư Hàng lật xem những ghi chú, từ nét chữ cùng cách nhấn nhá trọng điểm cô có thể cảm nhận được từ trong sâu thẳm con người nàng vẫn thích công việc của một pháp y.
Có lẽ chính nàng cũng chưa ý thức được nàng lựa chọn trở thành một pháp y vì ước nguyện báo thù cho Sơ Nam, nhưng nhiều năm trôi qua, bất tri bất giác câu được toàn thể Pháp y tôn sùng đã ăn sâu vào con người nàng.
— Quyền được sống nói thay cho người chết.
Lâm Yêm hoàn toàn chính là một trong những người xuất sắc đó.
Tống Dư Hàng khép lại quyển nhật ký, lau đi giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, thế nhưng ánh mắt vô tình chú ý đến lọ kẹo cao su kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng giải phẫu thi thể Đinh Tuyết.
Lúc nàng mặc áo croptop quần thể thao, mái tóc ướt đẫm xoã hờ trên vai duỗi cánh tay hướng về phía cô: “Kẹo cao su, muốn hai viên không?”
Sau đó thỉnh thoảng ra ngoài làm việc cũng thấy nàng mang theo lọ kẹo này, cho đến trấn Du Linh.
Lâm Yêm đưa cho cô, vốn nàng không nghĩ rằng cô sẽ tiếp lấy nưng ai ngờ cô đã đưa tay ra tóm được, trong khoảnh khắc ánh mắt Lâm Yêm loé lên tia hoảng loạn không thoát được pháp nhãn của cô.
Tống Dư Hàng nhớ lại ánh mắt của nàng lúc đó, lòng có chút tò mò hồi hộp, cô mở nắp hộp kẹo, bên trong chỉ còn hai viên.
Viên tròn nhỏ phân hai mảng bạc hà với đường, thoạt nhìn thật giống một viên kẹo cao su bình thường, Tống Dư Hàng lấy ra một viên bỏ vào miệng thì lập tức nhăn mài, kéo khăn giấy trên bàn phun ra.
Đắng quá.
— Không phải kẹo cao su, là thuốc!!!
Làm thế nào nàng vẫn luôn bình tĩnh khi nhai nó.
Tống Dư Hàng cầm lọ thuốc chạy đến phòng thí nghiệm.
Phương Tân đang khởi động máy móc, mang bao tay, đặt hai viên thuốc bỏ vài khay nuôi cấy: “Tống đội, em sẽ gấp rút trong chiều nay, kết quả nhanh nhất phải tối mới có.”
Tống Dư Hàng gật đầu, vị đắng chắt trong miệng vẫn còn day dẵn không vứt đi được: “Được, làm phiền em, phải tăng ca rồi.”
“Không sao đâu, chuyện nhỏ không tốn tí sức mà thôi.”
•
Buổi chiều không có việc, cũng may gần đây không xảy ra vụ án nghiêm trọng gì.
Tống Dư Hàng vừa cảm thấy may mắn vừa sốt ruột chờ đến tối, Phương Tân gửi tin cho cô bảo cô đến phòng thí nghiệm.
Cô vừa nhận được tin lập tức đứng dậy, suýt chút nữa vấp phải chiếc ghế tựa ngã lăn ra.
Phương Tân cầm hai tờ báo cáo, trả lại phần thuốc đã được nghiền nát cho cô: “Hai viên thuốc, thành phần không giống nhau, một là….”
Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Thuốc chuyên trị hội chứng Guillain Bare, còn chưa được cấp phép đưa ra thị trường Trung Quốc, vị giáo sư đã từng dạy em khi còn học Đại học đã xác nhận.”
Phương Tân đưa tờ giấy ít chữ hơn cho cô, Tống Dư Hàng nhìn mặt giấy liệt kê những phản ứng của thuốc mà bắt đầu phát run.
Mất ngủ, rụng tóc, nôn mửa, buồn chán ăn….
Cô nhắm mắt lại, cổ họng cuộn lên từng cơn, nổ lực muốn bản thân phải bình tĩnh: “Viên còn lại thì sao?”
Phương Tân đánh giá sắc mặt của cô, hơi chút muốn nói lại thôi: “Viên thuốc này cũng tương tự, em đã tham khảo ý kiến của người bạn trong ngành dược, nó chứa một lượng lớn gốc axit gammar hydroxybutyric, điều trị chứng rối loạn lưỡng cực bao gồm chứng mất ngủ, bức bối, trầm cảm, nghiện rượu, quá khích…..”
Tống Dư Hàng xoay người, bả vai run nhẹ.
Phương Tân kéo khăn giấy trên bàn đưa cho cô: “Tống đội….”
Tống Dư Hàng nhận lấy, thả tay xuống: “Không sao, không sao đâu, cảm ơn em, chuyện hôm nay hy vọng em….”
“Chị yên tâm, em sẽ không nói với bất kỳ ai đâu.”
Tống Dư Hàng lắc đầu, siết chặt hai tờ giấy trong tay: “Không, cũng đừng nói với Lâm Yêm rằng tôi biết.”
Phương Tân ngẩng ra, ngay sau đó hiểu được dụng tâm của cô, Lâm tỷ là người quật cường như vậy, nhất định đến bản thân nàng cũng khó chấp nhận được việc mình mắc chứng rối loạn lưỡng cực, nếu không cũng không dùng hộp kẹo cao su làm vỏ bọc che giấu.
Tống Dư Hàng không chỉ đối xử cực kỳ tốt với nàng mà còn bảo hộ tỉ mỉ tự tôn của nàng.
Phương Tân nhất thời có chút cảm khái: “Được, em đã hiểu.”
Tống Dư Hàng miễn cưỡng mỉm cười, cầm kết quả xét nghiệm đi ra ngoài: “Cảm ơn em, hôm nào mời em cũng Đoạn Thành, lão Trịnh ra ngoài dùng cơm.”
Cô đến văn phòng không có lấy một bóng người, bật công tắc máy nghiền giấy, thả hai tờ giấy vào trong, lắng nghe tiếng máy móc ong ong, cô nhắm mắt lại, hai vai kịch liệt run rẩy.
Giờ thì cô mới để mặc cảm xúc bản thân có một thoáng trầm luân.
•
Cô không lái xe, cũng không gọi người đến mà chọn ngồi xe buýt để về nhà.
Lúc còn đi học, thỉnh thoảng những lúc trong người không khoẻ hay tâm tình không được tốt Tống Dư Hàng luôn như vậy ngồi một mình lắc lư trên xe buýt, nhìn cảnh vật thành thị chảy xuôi ngoài cửa kính, như thể đưa cô đến một nơi thật xa.
Nhưng lần này vẫn cùng một vị trí nhưng lại không nhìn ra ngoài cửa sổ mà là chăm chú nhìn điện thoại di động.
“Nguyên nhân dẫn đến bệnh rối loạn lưỡng cược?”
“Triệu chứng rối loạn lưỡng cực có thể chữa trị dứt hẳn hay không?”
“Khi mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực cần điều trị bằng thuốc gì?”
….
Đầu ngón tay cô lướt trên màn hình, mở rất nhiều giao diện, cùng một ít chia sẻ từ những người không may mắc phải triệu chứng này.
Cô chụm những ngón tay lại xoa xoa giữa chân mài, tài xế nhắc nhở đã đến trạm cuối rồi.
Cô sửng sốt, đến trạm cuối nhanh như vậy?
Tống Dư Hàng mang theo túi bước xuống xe, nhìn khung cảnh quen thuộc mà ngẩng người, hồi ức như dời non lấp biển lũ lượt kéo tới.
Có thể nào cô cũng không nghĩ đến trạm cuối cùng của chuyến xe này lại nhà của Lâm Yêm, biệt thự Thanh Sơn.
Cô theo con đường mòn dẫn lên trên núi, căn biệt thư ẩn cư giữa non xanh nước biếc, cô cùng nàng cũng đã từng xảy ra một trận ẩu đả ở nơi này.
Chính là cái đêm mưa ấy, tất cả chuyện xưa lại bắt đầu.
Tống Dư Hàng đã lĩnh giáo thân thủ của nàng, sự dũng cảm sáng suốt của nàng, nét vũ mị gợi cảm của nàng.
Cũng là lần đầu tiên nhận ra lớp vỏ bọc cứng rắn bảo vệ sự mềm yếu trong con người nàng.
Nàng nằm trên vũng nước lẳng lặng rơi nước mắt, nàng ngồi dậy, hai tay kéo lại quần áo bị cô cởi ra.
Lòng Tống Dư Hàng như bị con mèo với bộ móng vuốt sắc nhọn cào ngứa.
Cô nghĩ, có lẽ chính từ lúc ấy đã bắt đầu nảy sinh hảo cảm với nàng.
Sẽ không tự nhiên chú ý đến nàng, quan tâm nàng, chăm sóc nàng, khi đó cô vẫn luôn nghĩ do bản thân đánh nàng thành như vậy nên nảy sinh áy náy, nhưng không ngờ rằng….
Tống Dư Hàng lắc lắc đầu, một lần nữa vì sự trì độn của mình mà cảm thấy cực kỳ hối hận.
Trước cổng căn biệt thự, nơi các nàng đánh nhau đã được cải tạo bằng mấy chậu hoa hướng dương nghiêng mình đón nắng.
Tống Dư Hàng lướt qua chúng, tìm đến bông hoa già nhất hái ra một hạt, cắn vỏ rồi cho vào trong miệng, ngọt thật, vị đắng của thuốc rốt cuộc cũng vơi đi chút ít.
Cô lại lặt thêm một ít gói vào khăn giấy, nghĩ một lát nữa gặp được Lâm Yêm sẽ đưa cho nàng, dù rằng nàng không thể ăn.
Có một điều cô không biết được, buổi sáng sau hôm các nàng đánh nhau, Lâm Yêm rời giường, quản gia đi tới hỏi nàng: “Tiểu thư, trong vườn nên trang trí thêm những gì?”
Lâm Yêm nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời bắt đầu loé lên từ phía chân trời, trên sàn nhà bắt đầu loang lỗ dấu vết màu nắng.
Sau cơn mưa luôn là ánh nắng chói chan ấm áp.
Nàng thuận miệng nói: “Hoa hướng dương đi.”
Lúc nói những lời đó, trong nháy mắt nàng nghĩ đến Tống Dư Hàng, nhớ đến gương mặt không quá mức xinh đẹp nhưng lại có nụ cười rất diu dàng, nhớ đến bộ chiếc áo khoác mà cô khoác lên người mình có hương vị của nắng.
Lâm Yêm ngẩng ra, tính sửa miệng thì quản gia đã đi rồi, nàng cười cười tiếp tục gài cúc áo sơ mi.
Cũng được, hoa hướng dương thì hoa hướng dương đi, cũng hay lắm.
Tống Dư Hàng biết, buổi tối nhà nàng không có ai, cô nên trở về thì hơn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước cửa, ấn chuông.
Tiếng chuông cửa lần lượt vang âm thật dài, màn hình trước cửa truyền đến giọng nói máy móc: “Xin chào, chủ nhân không có nhà, xin mời để lại lời nhắn.”
Còn lặp lại bằng song ngữ Anh Trung thêm vài lần, Lâm Yêm thật là, rất chán ghét người đến làm phiền cô ấy a?
Tống Dư Hàng bật cười xoay người muốn đi chợt nhìn thấy khoá vân tay phía dưới.
Cũng không biết dây thần kinh nào bị lỗi rồi, cô đặt ngón trỏ của mình lên trên đó.
Tích tích hai tiếng vang, cánh cửa lập tức mở ra.
Tống Dư Hàng đứng hình.
Cô nhớ rõ ngày hôm đó qua đêm ở nhà Lâm Yêm, sáng sớm lúc chuẩn bị đi làm.
Cô tò mò nghiên cứu cánh cửa này, đặt ngón trỏ của mình lên ướm thử.
Lâm Yêm hoảng hốt bật thốt: “Đừng ấn lung tung, nó sẽ lưu tự động!”
Nói xong liền cầm tay cô lấy ra, nhưng trên bản điện tử đã lưu lại dấu vân tay cô rồi.
Xoá hay lưu lại?
Lâm Yêm tức muốn hộc máu: “Ai cho phép chị đụng đến cửa nhà tôi? Ai mượn chị tái mái tay chân vậy hả? Giờ còn tính lưu lại dấu vân tay ở nhà riêng của tôi nữa?!”
Tống Dư Hàng thật vô tội: “Xin lỗi…. công nghệ hiện đại quá cho nên….”
Dấu vân tay đó cô cho rằng nàng đã xoá nhưng không nghĩ nàng vẫn giữ cho đến giờ….
Vậy ra rất lâu trước kia, Lâm Yêm cũng đã cho nàng vô cùng sự tín nhiệm.
Rõ ràng lúc đó các nàng vẫn chưa là gì của đối phương.
Vành mắt Tống Dư Hàng nóng lên, bước vào trong.
Cô không rõ hôm nay tìm dấu vết của nàng để làm gì?
Nàng từng ngồi trên bể bơi chụp một bức ảnh gửi qua cho cô.
Cô muốn dùng bức ảnh đó làm màn hình khoá nhưng chung quy vẫn từ bỏ bởi vì sự chiếm hữu của riêng mình đã quấy phá suy nghĩ cô.
Nàng quyến rũ lãnh diễm như vậy, cô không muốn ai khác nhìn thấy cả, vì thế cô thiết lập bức ảnh đó thành hình nền cuộc trò chuyện của hai người.
Tống Dư Hàng đẩy ra cánh cửa kính bước vào phòng khách.
Bên trái là phòng quần áo, nàng từng ở đây tìm áo khoác cho cô.
Bên phải là cửa thông đến phòng bếp, cô từng làm một bát mì cà chua trứng cho nàng.
Nàng ăn rất ngon.
Tống Dư Hàng hơi chút hổ thẹn, cô nghĩ những ngày này phải theo Tống mẫu học nấu ăn để sau này còn nấu mấy món ngon cho nàng ăn nữa chứ.
Tống Dư Hàng dọc theo cầu thang bước lên trên, nhớ đến lúc cô bế nàng từ sô pha bước lên lầu, Lâm Yêm một bên ôm cổ nàng, một bên thì thầm mấy lời kích thích vào tai cô.
“Chị thật yếu đuối, tôi chưa đến trăm cân đã bế đi không nổi, trước đó có một gã đàn ông trần tụi ôm tôi chạy lên xuống còn khoẻ đây….”
Tống Dư Hàng bật cười, lắc lắc đầu đẩy ra cánh cửa phòng ngủ của nàng, những lời này không biết hiện tại nàng có còn nói ra hay không?
Chỉ là nếu nàng thật sự nói ra…..
Ánh mắt Tống Dư Hàng chợt trầm xuống, với cá tính của cô ắt hẳn phải ôm nàng chạy mười vòng là ít.
Hết cách, cô đã quen với việc cạnh tranh rồi.
Phòng ngủ thế nhưng rất đơn giản, lần trước khi đến đây cô đã chú ý đến, trong phòng không có dư đôi dép lê nào, không một thứ gì đi theo cặp đôi chứa đựng tình cảm ý nghĩa nào.
Truyền thông luôn nói nàng là một người buông thả, sáng ba chiều bốn, lăng nhăng không tiết chế……
Nhưng nếu nàng thật sự là một người tình trường bê bối, thì thứ được vứt nhiều nhất trên tủ đầu giường phải là “áo mưa” chứ không phải sách cùng tạp chí liên quan đến Pháp y.
Cảm xúc trong lòng Tống Dư Hàng trở nên hỗn độn, cô đóng cửa lại bước ra ngoài.
Bên cạnh là phòng sách, Tống Dư Hàng ấn chốt mở trên tường, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không gian thông thoáng rộng mở.
Diện tích phòng sách còn lớn hơn phòng ngủ của nàng, bên cạnh bức tường kính kéo dài từ trần xuống sàn nhà là một máy chạy bộ cùng mấy dụng cụ tập thể hình đơn giản, hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ thả lỏng của nàng sau thời gian làm việc mệt mỏi.
Khoé môi Tống Dư Hàng nổi lên đường cong nhu hoà, nhặt lên chiếc bút rơi xuống đất đặt lên bàn làm việc của nàng.
Trên bàn là một sấp ghi chú dày cộm hấp dẫn tầm mắt cô, bên cạnh là một hủ thuỷ tinh trong suốt, Tống Dư Hàng cầm lên lắc lắc.
Là một ngàn con hạc giấy, nàng thế nhưng vẫn còn sở thích trẻ con này sao?
Tống Dư Hàng bật cười, vặn mở nắp lọ thuỷ tinh, không cẩn thận làm rơi mất một con, cô tính nhặt lên bỏ lại vào trong lọ chợt đột nhiên ngẩng người, xuyên qua ánh sáng mờ nhạt cô nhìn thấy những chữ viết li ti ghi trên đó.
Lòng cô thấp thỏm, nhanh chóng đặt lên bàn mở ra, trang giấy nhăn nhúm đề lên những cái tên xa lạ.
Là chữ của Lâm Yêm, cô không hiểu lắm ý nghĩa của nó, sau đó tiếp tục đổ ra ngoài một ít hạc giấy, mở ra từng con.
Giờ thì cô đã hiểu.
“Đinh Tuyết.”
“Lý Thi Bình.”
“Hà Miên.”
“Ngô Uy.”
“Nguỵ Lâm.”
…..
Cô cầm trên tay những mảnh giấy đầy màu sắc bắt đầu phát run, môi run giật, nước mắt đã rơi.
Những cái tên này…. đều là những thi thể trong các vụ án mạng mà nàng đã giải phẫu.
Trông nàng lúc nào cũng lãnh đạm bất cần, lạnh lùng khắc nghiệt, lại dùng phương thức mộc mạc nguyên thuỷ nhất để hoài niệm về họ, hơn nữa chính là nàng nhớ rất rõ tên từng người.
Trong tủ kính của Lâm Yêm có rất nhiều lọ thuỷ tinh lớn bé tương tự, Tống Dư Hàng không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cất bước chạy ra ngoài.
Chưa bao giờ cô có ý niệm mãnh liệt muốn nhìn thấy nàng như lúc này, ngay và lập tức, chưa từng có.
Tống Dư Hàng một đường chạy xuống chân núi, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
•
“Con bị bệnh sao không nói sớm với ta?”
Lâm Yêm tựa người vào giường, vốn dĩ nàng đang nằm, y tá nhìn thấy Lâm Hựu Nguyên ngồi xe lăn đẩy vào, cảm thấy như vậy không quá tôn trọng chủ tịch nên nâng giường của nàng lên.
Ống dẫn thức ăn vẫn còn cắm thông qua đường mũi nàng, trên mu bàn tay là kim truyền dịch, lặng lẽ gấp hạc giấy.
Lâm Hựu Nguyên nhìn động tác của nàng, thân thể nàng hiện tại chưa hoàn toàn bình phục nên mảnh giấy gấp hạc cũng không được đẹp mắt.
“Trở về Cảnh Thái, chữa bệnh, sau này không cần phải đi làm nữa, về phía lãnh đạo Cục cảnh sát Giang Thành ta sẽ cho người đến bái phỏng.”
Ngữ khí của ông hoàn toàn là ra lệnh.
Lâm Yêm ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có động tác gấp hạc giấy là hơi chút gấp vội, nhưng mặc cho nàng gấp ghép cỡ nào, ngón tay yếu ớt cũng không thể gấp chuẩn được.
Lâm Hựu Nguyên nhìn nàng như vậy trong mắt tỏ vẻ ghét bỏ: “Nhìn xem bộ dáng sống không ra hồn gì của con xem, y hệt mẹ con, đáng lẽ ta nên mặc con chết ở xó xỉnh nào đó, sống cũng chỉ tổ làm mất mặt Lâm gia.”
Ngón tay Lâm Yêm bắt đầu phát run, từng đợt mồ hôi lạnh chảy xuôi, vừa tỉnh không được mấy ngày, còn chưa thể tự mở miệng nói chuyện.
Lâm Hựu Nguyên nhìn trúng điểm này của nàng, vừa đấm vừa xoa: “Ta đã hỏi Giáo sư Vương, Guillain Barre không di truyền, chờ con khoẻ hơn một chút ta sẽ sắp xếp buổi ra mắt với Tổng giám đốc Hưng Nghiệp, nếu vừa ý lập tức kết hôn, sau này đừng bôn ba ở bên ngoài nữa, ngoan ngoãn ở nhà giúp người chồng CEO của con quán xuyến chuyện gia đình.”
Lâm Hựu Nguyên vừa nói xong, con hạc giấy trong tay của Lâm Yêm xoạc một tiếng bị xé thành hai nửa, nàng bất ngờ nhìn lên, mở miệng không ra hơi, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn ông chằm chằm, trong mắt toàn là tơ máu.
Ánh mắt tàn nhẫn, âm lãnh, tựa hồ muốn xé xác ông.
Lâm Hựu Nguyên cười cười: “Trứng chọi đá, từ mười bốn năm trước con vẫn chưa biết giác ngộ? Nếu con một mực muốn phản kháng, ta không ngại khiến con phải trải qua thêm mười bốn năm tương tự một lần nữa.”
Lâm Yêm cắn răng, đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, nàng thở hổn hển, hô hấp giống như xả gió mỗi lúc mỗi trầm trọng.
Nàng thốt ra mấy chữ xuyên qua kẻ răng: “Ông, đừng, động, đến, chị ấy.”
Lâm Hựu Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười đã tín toán từ trước, trong mắt người khác ông là một lão tổng hiền lành nhiệt tâm, nhưng trong mắt nàng, ông chính là ma quỷ, một con quỷ khát máu bò ra từ địa ngục.
Nàng nghiến chặt răng nhìn ông ta điều khiển xe lăn rời đi: “Vậy thì phải xem con làm thế nào đã.”
Ông vừa đi vừa nói, màn hình điện tâm đồ kịch liệt dao động, Lâm Yêm ngửa mặt lên trời sau đó ngã xuống giường, cả người run rẩy, mảnh giấy trong tay lây lất rơi xuống đất.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đâu, mau đến a!” Y tá thấy không ổn lập tức chạy ra gọi bác sĩ.”
—————
—————