Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 118: Chương 118: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 4



 
Chương 4
 
Editor: Hardys
 

Không biết là do tố chất Quý Minh Phượng đặc biệt thích hợp luyện võ, hay là Trần Lưu làm sư phụ quá tốt, Quý Minh Phượng liên tục luyện võ ba tháng, chỉ dựa vào thân thủ nhanh nhẹn đã có thể đánh bại một hộ viện thông thường có thân hình cường tráng rồi.
 
Sau khi Tào Luyện biết chuyện, nhìn Quý Minh Phượng lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn mỉa mai: “Hộ vệ biết nàng là nữ nhân của ta, không dám sử dụng toàn lực, nàng muốn luyện tập, ta luyện tập cùng nàng.”
 
Quý Minh Phượng nhìn Trần Lưu, hỏi hắn: “Võ nghệ của ngươi so với hắn thì sao?”
 
Tào Luyện chẳng thèm trả lời.
 
Trần Lưu cúi đầu: “Thuộc hạ thua xa Thế Tử.”
 
Quý Minh Phượng không tin, Tào Luyện là con nhà quan, bình thường đã tốn quá nhiều thời gian vào việc xã giao, tranh đoạt danh lợi, làm sao có thể so với người được bồi dưỡng riêng để làm ám vệ như Trần Lưu? Nhưng mà Trần Lưu thân là thuộc hạ, vì để giữ thể diện cho chủ tử mới nhiệt tình nịnh nọt Tào Luyện.
 
Đối với ánh mắt nghi ngờ của nàng, Tào Luyện cười nói: “Dám đấu với ta không? Nể tình nàng chỉ mới học, ta trói chặt hai tay, dùng chân để đấu với nàng.”
 
Quý Minh Phượng bị ánh nhìn của Tào Luyện làm nhục, thứ nhất nàng không tin Tào Luyện lợi hại như vậy, thứ hai Quý Minh Phượng cũng muốn xem thử bản lĩnh của mình tới đâu, vì vậy đã đồng ý.

 
Trời đông giá rét, đêm qua tuyết bay ngập trời, hậu viện ở biệt viện đã bị đóng một lớp tuyết thật dày trên đất.
 
Tào Luyện muốn chơi đùa cùng nữ nhân của mình, cho Trần Lưu dùng dây thừng trói chặt hai tay hắn lại, tiện thể lệnh Trần Lưu và Ngô Đồng lui xuống hết, hậu viện chỉ còn hai người là hắn và Quý Minh Phượng.
 
Hai tay Tào Luyện bị buộc ở trước, nhìn Quý Minh Phượng toàn thân mặc nam trang ở đối diện, Tào Luyện cười, ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía nàng.
 
Trận “so tài” này, Tào Luyện nhường Quý Minh Phượng rất nhiều, chẳng những tự trói hai tay của mình mà còn cho phép Quý Minh Phượng sử dụng vũ khí. Ở biệt viện có đủ tất cả vũ khí như đao, kiếm, thương, bổng, Quý Minh Phượng dùng kiếm luyện võ, tới nay đã học được một bộ kiếm pháp sơ cấp. Giơ thanh kiếm vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, Quý Minh Phượng sử dụng một chiêu kiếm đâm về phía Tào Luyện.
 
Tào Luyện vẫn bất động tại chỗ, thậm chí trên mặt còn mang theo sự chế nhạo kiểu “Nàng cũng chỉ có vậy”, lúc kiếm của Quý Minh Phượng lao thẳng về ngực hắn, hai chân Tào Luyện vẫn không di chuyển, đột nhiên hắn ngã người ra phía sau, một kiếm của Quý Minh Phượng xẹt qua người hắn rồi đâm vào không khí. Quý Minh Phượng nhanh nhẹn xoay người qua phải rồi đâm kiếm, nhưng Tào Luyện hạ thấp eo, chân dài quét qua một cái, Quý Minh Phượng chỉ cảm thấy bắp chân đau xót, lập tức khụy xuống, trường kiếm trong tay rơi xuống một bên.
 
Nàng vội vàng đứng dậy, Tào Luyện lại không chút thương tiếc mà đá một cước, Quý Minh Phượng không kịp nhặt kiếm, cả người nằm úp sấp trong tuyết.
 
“Khoa tay múa chân, ngay cả ca cơ múa kiếm còn có dáng vẻ tốt hơn.” Tào Luyện đứng bên cạnh, thản nhiên nói.
 
Quý Minh Phượng siết chặt các ngón tay, hai tay nắm chặt tuyết, vẻ mặt rất không cam lòng.
 
Tào Luyện nhìn gương mặt không chịu khuất phục của nàng: “Đấu lại?”
 

Tuy Quý Minh Phượng biết có đấu lại nàng cũng thất bại, nhưng nàng không cam lòng chịu thua như vậy, khẽ cắn môi, nàng nhặt thanh trường kiếm rồi đứng lên.
 
Lần này Tào Luyện bước ra xa vài bước, xoay lưng về hướng nàng đang đứng trong tuyết.
 
Xem thường nàng như vậy, Quý Minh Phượng nhìn thanh kiếm trong tay, đột nhiên chạy thẳng về phía Tào Luyện.
 
Vẫn là tư thế đâm thẳng, nhưng lúc kiếm của nàng cách lưng Tào Luyện còn chưa tới một bước chân, Quý Minh Phượng bất ngờ thay đổi phương hướng, đâm vào đùi phải. Như vậy, dù Tào Luyện có lắc mình, nàng còn có thể đổi lại thành chém ngang, cũng có thể làm chân trái Tào Luyện bị thương.
 
Nhưng Tào Luyện không tránh, mũi chân hắn chĩa xuống đất rồi nhảy bật lên, nhảy lên nhẹ nhàng và bay ra xa vài bước.
 
Dáng người nam nhân thon dài, cả người mặc một bộ trường bào màu đỏ, khi hắn nhảy lên không trung giống như một con hồng hạc từ trong tuyết bay ra, nhanh nhẹn như tiên.
 
Quý Minh Phượng sửng sốt trong nháy mắt.
 
Tào Luyện rơi xuống cách đó vài bước, tiếp tục đưa lưng về phía nàng.
 
Quý Minh Phượng cắn răng, nắm chặt chuôi kiếm rồi ném về phía hắn như vứt tảng đá.
 
Tào Luyện dễ dàng tránh né.
 
Quý Minh Phượng xoay người lại, đi thẳng về phía trước, hắn biết khinh công, không đánh nàng cũng có thể né đòn đánh của nàng, nàng đuổi theo cả ngày cũng không thắng được, tiếp tục thi đấu cũng vô ích, mà chỉ bị Tào Luyện trêu đùa như đứa ngốc mà thôi.
 
Quý Minh Phượng chịu thua, hơn nữa tự thề với lòng sẽ không tự cao chỉ vì một chút tiến bộ.
 
“Đứng lại.” Tào Luyện vẫn chưa chơi đã, hắn gọi nàng lại.
 
Quý Minh Phượng quay đầu lại, chỉ thấy Tào Luyện đã tự cởi bỏ dây thừng trên tay, đang đi về phía nàng.
 
Quý Minh Phượng im lặng nhìn hắn.
 
Tào Luyện chỉ vào cây hòe lớn ở hậu viện, cười đề nghị: “Nghe nói nàng luyện được kỹ năng bắn cung cũng khá lắm, chúng ta thay phiên nhau bắn cung được không?”
 
Quý Minh Phượng đã nhắm chừng được khả năng của hắn, nàng trực tiếp chịu thua.
 
Tào Luyện dụ dỗ nàng: “Ta nhường nàng bảy mũi tên, nếu nàng thắng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của nàng.”
 
Quý Minh Phượng nhíu mày.
 
Tào Luyện cười nói: “Ngoại trừ ta thả nàng, muốn yêu cầu chuyện gì cũng được.”
 
Quý Minh Phượng hừ nói: “Muốn ngươi đi chết cũng được à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 81: Hại người hại mình

 
Tào Luyện hỏi lại: “Nàng cảm thấy được sao?”
 
Quý Minh Phượng mím môi, một lát sau hỏi: “Luật thi đấu như thế nào?”
 
Tào Luyện chỉ vào nhánh cây hòe bị phủ đầy tuyết: “Cho nàng bắn mười mũi tên, ta ba mũi, ta và nàng đứng cách mười bước, ai bắn cho tuyết rơi xuống nhiều hơn, người đó thắng.”
 
Quý Minh Phượng lâm vào do dự.
 
Kêu nàng đứng cách cây hòe mười bước, khoảng cách như vậy, nàng muốn bắn trúng nhánh cây nhỏ thì không dễ gì, nhưng bắn rơi tuyết còn bị đọng trên cành cây thì vẫn nằm trong khả năng của nàng. Tuy nhiên, Tào Luyện dám chấp nàng bảy mũi tên, chắc chắn hắn rất tự tin, nhưng không có nghĩa nàng không có chút khả năng thắng nào.
 
“Nếu ta thua?”
 
“Nàng thua, nàng phải đồng ý với ta một yêu cầu, yên tâm, ta sẽ không làm khó dễ nàng.” Tào Luyện cười nói.
 
Thân thể của Quý Minh Phượng đều đã trao cho hắn, nàng nghĩ Tào Luyện cũng không đề ra yêu cầu gì khó hơn chuyện bắt nàng ngủ với hắn.
 
“Đấu thì đấu.”
 
Tào Luyện gọi Trần Lưu đi lấy cung tên cho hắn, Ngô Đồng đi quét tuyết, tốc độ Trần Lưu rất nhanh, chốc lát sau đã đưa hai cây cung, mỗi người mười mũi tên đến đây.
 
Ngô Đồng cũng là ám vệ, võ công rất cao, nàng và Trần Lưu cùng nhau cầm một cây chổi lớn rồi quét cùng nhau, chỉ khoảng một chén trà nhỏ, hai người đã quét sạch sẽ tuyết còn đọng xung quanh gốc cây hòe, lộ ra một vùng đất nâu màu xám.
 
Tào Luyện nhường Quý Minh Phượng bắn trước.
 
Cây hòe ở giữa, bên trái là Quý Minh Phượng, bên phải là Tào Luyện, để tránh trường hợp không phân biệt được tuyết dưới đất là do ai bắn rơi xuống.
 
Quý Minh Phượng ngửa đầu quan sát, sau đó nàng tập trung nhắm vào một nhánh cây to đọng nhiều tuyết nhất. 
 
Mũi tên thứ nhất bắn vào không trung, nhưng cũng làm rơi một ít bông tuyết nhỏ, bông tuyết nhỏ vụn nhẹ nhàng rơi xuống đất, sáng lấp lánh như pha lê dưới ánh mặt trời, giống như do một con chim sẻ nhỏ bay ngang qua.
 
Tào Luyện cong khóe môi lên.
 
Quý Minh Phượng tập trung nhắm, mười mũi tên chỉ bắn trúng bốn lần, có một đống tuyết nhỏ ở giữa để giữ khoảng cách riêng cho hai bên.
 
Nhìn kết quả thi đấu của bản thân, Quý Minh Phượng lùi về hai bước, nhìn về phía Tào Luyện.
 
Tào Luyện cười cười, đặt ba mũi tên lên cung tên cùng lúc.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 139: Đội Trưởng (6)

Ánh mắt Quý Minh Phượng hơi thay đổi.
 
Tào Luyện không hướng mũi tên về phía nhánh cây, đích nhắm của hắn chính là ở giữa thân cây dài thẳng tắp to bằng thùng nước lớn, ba mũi tên cung bay tới, “Bụp” một tiếng đồng thời cũng bắn trúng thân cây, cây hòe to lớn giống như bị người khác dùng lực đạp vào một cước, từ trên đỉnh ngọn cây cho tới những cành cây to rậm rạp bên dưới đều bị lắc lư và đong đưa theo, bông tuyết đổ xuống rào rào, chất đống đầy đất.
 
“Kỹ thuật bắn cung của Thế Tử lợi hại quá!” Ngô Đồng hâm mộ nói.
 
Trần Lưu không nịnh nọt, nhưng trong mắt cũng tràn đầy vẻ khen ngợi giống nàng ta.
 
Tào Luyện hạ tay xuống, nhìn về Quý Minh Phượng đứng cách đó không xa.
 
Quý Minh Phượng xoay người đi về nội thất.
 
Nàng sớm biết Tào Luyện là võ tướng, nhưng vẫn luôn nghĩ Tào Luyện là tướng quân thông thường, loại người vung đao chém giết địch trên chiến trường, chắc chắn võ công không lợi hại cho lắm. Nhưng mà hôm nay nàng đã chứng kiến khinh công của Tào Luyện, chứng chiến lực cánh tay kinh người của Tào Luyện, chút võ công của nàng so với Tào Luyện không phải khoa tay múa chân hay sao?
 
Quý Minh Phượng vô cùng thất vọng.
 
Nhưng nàng lại càng quyết tâm hơn!
 
Nếu nói mục đích học võ ban đầu của Quý Minh Phượng là vì hộ thân, bây giờ nàng thật sự rất thích học võ, nàng không muốn đấu với Tào Luyện, chỉ cần có thể học hết tất cả võ công của Trần Lưu, Quý Minh Phượng cũng vô cùng hài lòng rồi.
 
Trần Lưu có thể vượt nóc băng tường, có thể dễ dàng bay lên một ngọn núi cao, còn có thể cắt cổ người bằng một kiếm….
 
Lúc nàng đang mơ ước thì Tào Luyện vào tới.
 
Môi Quý Minh Phượng mấp máy: “Ngươi muốn ta làm gì?”
 
Tào Luyện muốn yêu cầu nàng làm rất nhiều việc, ví dụ như muốn nàng múa một khúc thật xinh đẹp như ca cơ, hoặc muốn nàng chủ động ngồi lên người hắn tự mình chuyển động, nhưng những thứ này chỉ là nhất thời, không đủ thử thách nàng.
 
Trong phòng rất ấm áp, Tào Luyện cởi lớp áo ngoài trên người ra, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Tào Luyện nhớ tới muội muội A Ngư vừa làm cho phụ thân một đôi tất vải thật dày.
 
Nhưng bít tất quá nhỏ, Tào Luyện ngồi bên cạnh Quý Minh Phượng, không để ý phản kháng của nàng mà ôm nàng vào ngực, cười hỏi: “Nàng biết may vá không?”
 
Đương nhiên Quý Minh Phượng biết, trước khi nàng gả vào Viên gia, y phục của phụ thân ruột, kế mẫu, đệ đệ và muội muội sinh sau đều do nàng làm.
 
“Biết thì tốt rồi, làm cho ta một bộ y phục xuân đi.” Tào Luyện đưa yêu cầu của bản thân ra.
 
Quý Minh Phượng nhíu mày: “Kỹ thuật may của ta cũng không tốt lắm, Thế Tử vân nên đổi yêu cầu khác đi.”
 
May y phục phí quá nhiều thời gian, nàng không muốn phí thời gian đó.
 
Chuyện nàng không muốn làm, Tào Luyện càng muốn nàng làm, cầm cằm của nàng: “Có chơi có chịu, nếu không ta sẽ điều Trần Lưu đi.”
 
Trần Lưu đi rồi, Quý Minh Phượng cũng không thể học võ.
 
Không còn cách nào khác, Quý Minh Phượng đành đồng ý.
 
Tào Luyện sai Trần Lưu chuẩn bị tơ lụa và kim chỉ, hắn ôm Quý Minh Phượng vào nội thất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 314

 
Hai trận thi đấu đã khiến tâm trạng Tào Luyện tốt hơn, hơn nữa hắn không đã lâu không tới đây, lăn qua lăn lại một hồi cũng đã nửa canh giờ.
 
Quý Minh Phượng vẫn nằm nghiêng đầu.
 
Trước kia vào lúc này nàng đều không muốn nghĩ gì hết, hôm nay ma xui quỷ khiến lại nhớ tới bóng lưng bay lên cao của Tào Luyện, cùng với ba mũi tên khiến tuyết động tuôn rơi của hắn.
 
“Suy nghĩ gì đó?” Đột nhiên Tào Luyện bẻ cằm của nàng qua, khiến nàng đối mặt với hắn.
 
Quý Minh Phượng liếc hắn một cái, rũ mắt xuống: “Suy nghĩ ngươi học võ của ai.”
 
Lúc Tào Luyện nghe nàng nói ra ba chữ đầu tiên, không hiểu sao tim hắn bị lỡ mất một nhịp, tiếc là không chờ hắn lộ vẻ xúc động, Quý Minh Phượng đã nói xong một câu rồi.
 
Cảm xúc bị lên rồi xuống trong khoảng thời gian ngắn này khiến khuôn mặt tuấn tú của Tào Luyện đen lại, không muốn trả lời vấn đề này của nàng.
 
Chờ đợi Quý Minh Phượng không phải là câu trả lời của hắn, mà một cơn sóng tình ập tới.
 
Quý Minh Phượng: ….
 
Rốt cuộc Tào Luyện cũng làm xong việc, còn cả người Quý Minh Phượng gần như gục ngã.
 
Tào Luyện phải đi, hắn đứng trên sàn nhà, khoác thêm áo bào phía ngoài, nói với nữ nhân đang dựa vào giường: “Tết sắp đến rồi, có lẽ trước Tết Nguyên Tiêu ta không không có thời gian đến đây được, nàng đừng quên y phục xuân của ta, một tháng đủ để nàng may vá, nếu lần sau ta đến mà nàng còn chưa may xong, nàng biết hậu quả rồi đó.”
 
Quý Minh Phượng biết, may y phục không xong thì hắn sẽ điều Trần Lưu đi.
 
Vì học võ, Quý Minh Phượng không thể không cầm kim chỉ lại lần nữa.
 
Còn Tào Luyện có dáng người cao ráo, chân dài, Tào Luyện có để lại mấy bộ y phục ở bên cạnh, Quý Minh Phượng trực tiếp lấy một bộ ra, may dựa theo kiểu dáng của bộ đó.
 
Quý Minh Phượng may đồ rất nhanh, bởi vì nàng muốn lập tức chuyên tâm luyện võ. 
 
Rốt cuộc Quý Minh Phượng cũng làm xong trước giao thừa một ngày.
 
Ngày hôm sau nàng tiếp tục đi theo Trần Lưu chạy bộ quanh núi, Ngô Đồng dọn dẹp phòng, thấy bộ y phục xuân kia, Ngô Đồng ngẫm nghĩ rồi tự mình quyết định, nàng sai người giao bộ y phục đó đến phủ Bình Dương Hầu.
 
Tào Luyện nói chuyện với phụ thân, vừa về đã thấy bộ xiêm y do Quý Minh Phượng may cho hắn, hắn không nhịn được mà bảo người trong phòng lui ra, ngồi một mình thử tới thử lui trong phòng.
 
Không dài, không ngắn, không rộng, không chật, vừa y.
 
Tào Luyện nở nụ cười.
 
Nữ nhân kia nhìn giống như một tảng đá cứng rắn, nhưng thật ra vẫn động lòng thôi, nếu không sao lại may y phục vừa vặn với hắn như vậy?
 
Nếu hắn đoán không lầm, chắc chắn lúc bình thường Quý Minh Phượng nhìn lén hắn không ít lần.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.