Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 36



“Khâu tiểu thư, chớ có tùy hứng.” Hách Liên Dực Mẫn khẽ thở dài một tiếng, hắn cũng biết là sẽ như vậy, những đại tiểu thư gia môn đều nổi tính nóng nảy, hắn đã cảm thấy rất vô lực, quả thật đúng là đàn gảy tai trâu…

“…” Mộ Tĩnh Vân không bày tỏ thái độ gì, âm thầm cười vài tiếng, rõ ràng là đang xem náo nhiệt…

“ ‘Độc Nha’ ở đâu?” Bên này Hách Liên Dực mẫn vẫn còn đang đau đầu, bên kia dị tộc nhân ở trên đường lên tiếng, âm thanh chói tai băng lãnh, âm phát ra cũng có chút quái dị, nghe khiến người ta toàn thân sởn gai ốc, giống như là từ chỗ rất sâu ở trong cổ họng chật vật chen ra ngoài vậy, không khỏi làm người khác liên tưởng đến một động vật bò ra từ chỗ sâu dưới lòng đất, có loại cảm giác như có chất nhầy thấm ướt, từ từ chảy ra từ dưới bàn chân của người nọ, cho dù nhìn không thấy, cũng tràn ngập cảm giác nguy hiểm khiến không ai có thể sơ sót, bao trùm tứ phía…

Dĩ nhiên Khâu Linh Yến bị khiếp sợ, ngay cả lời nói ở đầu lưỡi cũng quên, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều rõ ràng hơi run, hàm răng cũng cắn xuống môi dưới, cơ thể không tự chủ được nghiêng về phía sau, vừa nhìn cũng biết bị dọa không nhẹ.

Mộ Tĩnh Vân thấy bộ dạng này của Khâu Linh Yến, cười lạnh ở trong lòng, thầm mắng một câu ‘thật vô dụng’, nhưng mắng thì mắng, tự mình cũng có chút khó chịu, chủ yếu là vì thanh âm kia thật sự là quá mức ghê tởm, muốn làm như chưa nghe qua cũng không được!

“Độc Nha?” Phản ứng của Hách Liên Dực Mẫn so với hai người này khá hơn một chút, bất quá nghe được cái tên này có hơi ngoài ý muốn, tự lẩm bẩm.

“Miêu Cương gọi là ‘Độc Nha’, Trung Nguyên mới gọi là “Huyền Ti’.” Mộ Tĩnh Vân nghe được, nghiêng đầu, nhỏ giọng giải thích cho hắn nghe.

“Thì ra là như vậy.” ‘Ồ’ lên một tiếng, nghe được Mộ Tĩnh Vân vừa nói như vậy, Hách Liên Dực Mẫn càng thêm xác định được người đứng trước mặt kia là người thế nào, nhưng xác định là xác định, mà không biết nên trả lời thế nào cho tốt, nguyên nhân ở trong đó mặc dù không phức tạp, nhưng cũng không phải một câu có thể nói hết, hơn nữa người này có lẽ cũng sẽ không lắng nghe bọn họ giải thích, cho nên suy tư hồi lâu, vẫn là không lên tiếng, muốn xem xem người này có tính toán gì không rồi hãy bàn…

Dị tộc nhân thấy ba người bọn họ đều không lên tiếng, quả nhiên không nhẫn nại được, nét mặt dữ tợn nhếch mép một cái, xem ra thật là phiền toái, tay không cầm roi bỗng nhiên vung lên, ném thứ gì đó tới!

Khâu Linh Yến đột ngột cả kinh, tưởng là ám khí, “keng keng” hai tiếng giòn vang, lập tức rút ra song đao ở hai bên, nắm trong tay, nhưng không muốn tập trung nhìn vào, vật kia rốt cuộc không phải là để tấn công người, mà là bay tới cách chỗ hắn mấy bước thì rơi xuống, sau khi rơi xuống vẫn còn lăn lăn về phía trước.

Ba ngươi đưa mắt nhìn, không kềm được cảm thấy một trận rùng mình, lúc đầu đúng là một đầu rắn nho nhỏ khô quắt thối rữa – da thịt dính chặt hõm xuống, màu xám cũ, sứt mẻ không chịu được, thậm chí bởi vì da thịt bị khuyết không được đầy đủ, mà không cách nào che đậy được răng nhỏ nhọn lộ ra trong miệng của con rắn, khiến da đầu người nhìn cảm thấy ngứa ngáy…

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

“Ô…” Rốt cuộc cô nương gia môn không nhìn nổi những thứ này, Khâu Linh Yến chỉ nhìn một cái, lập tức dứt khoát không dám nhìn nữa, nhưng chỉ mới nhìn, cũng đã khiến cho nàng nhịn không được nôn mửa ở trên ngựa…

“Khụ! Ngươi muốn thế nào?” Tay Hách Liên Dực Mẫn nắm thành quyền, đặt ở trước miệng ho khan một cái, nói thẳng ra.

“Độc Nha ở đâu?” Vẫn là câu hỏi giống nhau, một giọng điệu, vẫn khiến người ta tởm lợm…

“Chết rồi.” Thở dài một cái, Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên nghĩ thông, thật đúng là một vấn đề lớn – đầu rắn cầm trên tay, đã thối rữa thành cái dạng này, vô luận người nào liếc mắt nhìn cũng biết con rắn kia tuyệt đối không sống nổi, nhưng người này vẫn một lần nữa lại hỏi con rắn kia đang ở đâu, là ý gì thì hắn tạm thời không biết, nhưng hắn khẳng định, nam nhân này, không phải là người ngu, nhất định là người điên!

“Ở đâu?” Lúc này số chữ rốt cuộc có chút thay đổi, nhưng ý tứ vẫn là không có gì khác biệt…

“Ăn” Không còn biện pháp nào khác, buộc lòng phải tiến lên một bước đáp.

Nghe được Hách Liên Dực Mẫn trả lời như vậy, ngũ quan của dị tộc nhân kia trong nháy mắt liền vặn vẹo, chân phải nhảy tới một bước, tay trái cầm roi cũng giơ lên ở trước người.

Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân thấy thế lập tức thẳng người dậy cảnh giác, mặc dù còn chưa xuất thủ, thế nhưng bày ra tư thế công kích, bọn họ cũng sẽ không thể giống như vừa rồi nói chuyện ung dung như thế mà chống đỡ.

Hai người bọn họ tài cao gan lớn, dằn cơn nóng giận, địch không động ta không động, thế nhưng Khâu đại tiểu thư thì không được thế, vốn đã bị cái đầu rắn kia làm cho buồn ói một chút, bây giờ người nọ vừa bày ra điệu bộ như vậy, Khâu Linh Yến bị sợ đến giật mình một cái, song đao trên tay không bình tĩnh được, cố sức đạp chân một cái, song đao chồng chéo nhau, hướng về dị tộc nhân kia bay tới!

Hách Liên Dực Mẫn chứng kiến Khâu Linh Yến động thủ trước, trong bụng thầm nói một câu ‘không ổn rồi’!

Mắt thấy, lòng nghĩ, đầu óc cũng ngay lập tức tạo thành phản ứng, Hách Liên Dực Mẫn không lo thừa, roi ngựa trên tay thẳng theo chiều gió vung một cái – mặc dù roi ngựa không dài, nhưng may mà phản ứng của Hách Liên Dực Mẫn thần tốc, hơn nữa cũng phần nào là khinh công của Khâu Linh Yến không quá xuất sắc, cho nên vung một cái như vậy, tuy rằng roi quá ngắn phải miễn cưỡng chút, nhưng vẫn kịp thời quấn lấy cơ thể của Khâu Linh Yến bay lên!

—— Roi vừa quấn lại, đem kình lực trên roi thuận thế giật một cái, cả người Khâu Linh Yến bị chênh vênh, liền bị roi kéo xuống bên đường, té ngã *hoa mắt chóng mặt*!

(*Nguyên văn là “thiên toàn địa chuyển” (天旋地转): trời đất quay cuồng/ngả nghiêng)

Bên này Hách Liên Dực Mẫn vừa mới giải quyết xong hành động tự tiện của Khâu Linh Yến, không nghĩ tới dị tộc nhân kia thấy Khâu Linh Yến động thủ trước, mình cũng không khách khí, khóe miệng giật giật, giống như là đang cười, nhưng nhìn so với khóc còn khó coi hơn, thật sự rất quỷ dị  ——

Tham Khảo Thêm:  Chương 1830: Ăn long cân

Sau khi dị tộc nhân kia “cười”, lập tức phục hồi lại trở về biểu tình dữ tợn trước kia, dưới chân bất động, trường tiên trong tay run lên một cái, roi dài hơi giống như mắt vậy, thẳng đến yết hầu của người ngồi trước Hách Liên Dực Mẫn – Mộ Tĩnh Vân!!

“Ngươi chiếu cố nàng một chút.” Hách Liên Dực Mẫn thấy khí thế rào rạt của trường tiên, không dám chậm trễ, tay trái đẩy Mộ Tĩnh Vân xuống ngựa, tay phải cũng không nhàn rỗi, giơ roi ngựa lên vung ra, quấn lấy trường tiên xông tới trước mặt.

Hai cây roi vướng vào nhau, không ai nhường ai, song phương đều dùng sức cầm, không dám có chút buông lỏng!

Hách Liên Dực Mẫn dùng toàn bộ tinh thần đối chiến với dị tộc nhân, bị hắn đẩy xuống ngựa, Mộ Tĩnh Vân lảo đảo mấy bước, cuối cùng mới đứng vững không té ngã, chẳng qua Hách Liên Dực Mẫn dùng lực đạo rất vừa vặn, cũng không trực tiếp đẩy y ngã xuống đất, cũng không đẩy y đến chỗ quá xa –— y vừa mới đứng vững, liền thấy Khâu Linh Yến nằm ở bên cạnh…

Ngẩng đầu nhìn một cái, Hách Liên Dực Mẫn và quái nhân kia vẫn còn giằng co chưa xong, mà bởi vì Hách Liên Dực Mẫn ở trên ngựa, ít nhiều về mặt khí lực cũng có ưu thế hơn, nhìn hắn tạm thời cũng không chết được, Mộ Tĩnh Vân dứt khoát đi tới hai bước, đi xem Khâu Linh Yến kia chết chưa – suy cho cùng cũng là ngoại tôn của Lý Hòe, nếu chết ở trước mặt bọn họ, cũng không tiện ăn nói…

“Này…” Thấy hai mắt Khâu Linh Yến nhắm nghiền, đôi môi hé mở, giống như là đã hôn mê, Mộ Tĩnh Vân có chút khẩn trương khẽ đá phía sau hai chân của nàng, lo rằng nàng thật là ngã không nhẹ, nhưng không nghĩ tới khi y đá một cái, Khâu Linh Yến rốt cuộc chợt mở mắt, mặt mang vẻ tức giận, cắn chặt hàm răng, cặp mắt đang bốc hỏa nhìn y chằm chằm.

“Hừ.” Mộ Tĩnh Vân ngược lại không bị nàng hù, đại khái nhìn lướt qua, cũng biết nhất định là ban nãy Khâu Linh Yến bị Hách Liên Dực Mẫn dùng roi nhân tiện phong bế huyệt đạo, cho nên té xuống đất chỉ có thể nằm sấp cho đến bây giờ, không thể động đậy.

Hừ lạnh một tiếng, Mộ Tĩnh Vân nghĩ làm như thế cũng không sai, vị đại tiểu thư này thành sự không đủ bại sự có thừa, liền thả nàng ở chỗ này ngược lại cũng đỡ lo.

Mộ Tĩnh Vân còn đang nhìn đối (địch?) với Khâu Linh Yến, lại nghe Hách Liên Dực Mẫn ở bên kia đột nhiên “Ba” lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, mới biết lúc đầu hai người giằng co rất lâu, Hách Liên Dực Mẫn người ở trên ngựa, chung quy có chiếm chút thuận lợi, quái nhân kia tốn sức không ít, sẽ dùng nội lực ra sức để kéo, khiến roi vướng vào nhau bị đứt ra!

Vốn là do sức lực kéo căng,  bất thình lình bị đứt roi, Hách Liên Dực Mẫn cưỡi trên ngựa không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, mới có thể ngừng rơi xuống, mà Hách Liên Dực Mẫn mới vừa kéo được dây cương để ngựa dừng lại, dị tộc nhân kia đột nhiên nghiêng người về phía trước, cầm trong tay lúc này, không phải là trường tiên, mà là một thanh chuôi đen thân bạc, mũi nhọn lộ rõ hình cung của Miêu đao!

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 130: Thu tĩnh mĩ cùng sát khí lạnh lẽo

Dị tộc nhân dễ dàng cầm đao, xuất thủ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Hách Liên Dực Mẫn, từ dưới gạt nghiêng lên một đao, mặc dù không phải là sát chiêu, nhưng nếu trúng người, cũng nhất định bị trọng thương!

Hách Liên Dực Mẫn phản ứng rất nhanh, khi dị tộc nhân đánh tới trước mặt, hắn đã ứng đối xong – dễ dàng tung một chưởng, dò vào trong tay áo, ngay sau đó lấy tay phóng một cái, chỉ thấy vài tia sáng thoáng qua, một vài tia sáng lạnh lẽo nhắm thẳng người kia đi tới.

Dị tộc nhân kia không ngờ rằng phản ứng của Hách Liên Dực Mẫn có thể nhanh như vậy, dưới sự kinh hãi đã thấy lóe sáng, không vội, dứt khoát không né, đối diện cứng rắn tiếp nhận tia sáng lạnh lẽo phóng tới này của Hách Liên Dực Mẫn – thì ra hẳn là mấy ngân châm lục soát được từ trên người Tĩnh Mộ Vân lần trước.

Hách Liên Dực Mẫn ở đó dùng nhiều lực phóng mấy cây ngân châm trên dưới, hơn nữa đánh ngay vào chỗ gương mặt, cho nên tuy là dị tộc nhân kia dùng nhiều sức lực để đón đỡ lấy, nhưng vẫn là bị kình lực đánh lùi mấy trượng, đợi hắn dừng lại mới nhìn, trên mặt ngay lập tức có thêm mấy lỗ máu, khiến cho khuôn mặt vốn đã lộ vẻ vô cùng quỷ dị của hắn, càng thêm kinh khủng hơn…

Mộ Tĩnh Vân vẫn ở bên cạnh nhìn, y biết rõ Hách Liên Dực Mẫn võ công cao cường, cho nên không có phản ứng gì nhiều, nhưng thấy hình dạng mặt của quái nhân kia nhễ nhại *tiên huyết* (máu tươi) như vậy, rốt cuối cùng “chậc” một tiếng nhíu mày một cái, nhưng lại không giống như là sợ hãi chán ghét, mà ngược lại càng giống như đang lo lắng hay suy nghĩ cái gì đó…

“Ah——“ Thanh âm của Mộ Tĩnh Vân cũng nhỏ, dị tộc nhân kia còn chưa có phản ứng gì, nhưng Khâu Linh Yến ở bên cạnh Mộ Tĩnh Vân lại khác, trước đó chẳng qua bị Hách Liên Dực Mẫn đem theo kình lực ở trên roi ngựa phong bế huyệt đạo, ngay lúc Hách Liên Dực Mẫn ở dưới tình thế cấp bách, đã phải nghĩ biện pháp khiến Khâu Linh Yến quay về, lại phải cẩn thận làm nàng không bị thương, khiến cho kình lực hầu như cũng không có thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, thật là khó khống chế được.

Cho nên hất một cái xuống, tuy là như nguyện vọng phong bế huyệt đạo của Khâu Linh Yến, nhưng cũng không phong bế quá nhiều, trước đó Khâu Linh Yến có thể mở mắt nghiến răng với Mộ Tĩnh Văn, bây giờ bị hình dáng khuôn mặt đầy máu của quái nhân kia hù dọa, trong nháy mắt liền giải khai á huyệt (huyệt câm), đột nhiên cứ như vậy hét ra một tiếng, thanh âm cực lớn, giọng the thé, đừng nói người đứng bên cạnh nàng là Mộ Tĩnh Vân, ngay cả Hách Liên Dực Mẫn cách xa nàng một quãng, đều bị nàng hét lên bất thình lình, dọa đến giật cả mình——

——————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.