Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 7: Giương thương múa kiếm



Trải qua hai ngày đi đường liên tục, đoàn người Hách Liên Dực Mẫn, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng đến được vùng Giang Nam sông nước hữu tình—— đại trạch Hách Liên gia.

“Đợi lát nữa phiền toái Tĩnh tiên sinh dùng chút điểm tâm, làm phiền rồi.” Không đếm xỉa đến bọn nô tài nha hoàn hành lễ trên dọc đường, Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân đi thẳng vào trong nhà, ngựa quen đường cũ đi đến một gian nhà có chút khác biệt so với các gian khác trong viện, vừa đi vừa dặn Mộ Tĩnh Vân vài câu, chủ yếu vẫn là muốn nhắc nhở vị đại phu không kiên nhẫn này, một lát nữa nhớ phải nhẫn nhịn một chút!!

—— tuy rằng không hợp lễ, nhưng vô luận như thế nào, hắn đều phải ở bên cạnh coi chừng mới được, để cái tên gia hỏa giết người không chớp mắt này cùng một chỗ với người bệnh, hắn điên rồi mới chấp nhận chuyện đó!

“Người bệnh là nữ?” Đưa mắt nhìn trang trí xung quanh, với lại vị trí đặc biệt của nó trong viện, Mộ Tĩnh Vân mặc dù không hiểu biết về văn hóa và phong tục ở Trung Nguyên lắm, nhưng ít nhiều vẫn có thể đoán được một ít.

“Ta chưa nói qua với ngươi sao?” Nghe vậy Hách Liên Dực Mẫn dừng một chút, có chút không hiểu ra sao hỏi lại Mộ Tĩnh Vân, chẳng lẽ hắn chưa nói qua người cần chữa trị là ai chăng?

“Ờ, Hách Liên công tử có thể cho rằng là ta chưa từng nghe qua, ta không để ý bị người khác hiểu lầm.” Âm dương quái điều châm chọc Hách Liên Dực Mẫn một câu, Mộ Tĩnh Vân bị hắn làm  phiền tròn ba ngày tâm tình mới xem như có tí xíu chuyển biến tốt hơn…

“Tĩnh tiên sinh vẫn là nên giữ tinh thần đó để một chút nữa khám chữa bệnh đi!” Trong lòng bị Mộ Tĩnh Vân nói câu kia mà không thoải mái. Nhưng hắn bây giờ không có biện pháp nói Mộ Tĩnh Vân không đúng, cho nên chỉ tự mình uất nghẹn, kỳ thật ở trong lòng sớm luân bạch Mộ Tĩnh Vân vài lần…

“Không phiền ngươi nói lời vô nghĩa.” Mộ Tĩnh Vân tuyệt đối không phải một người tốt, chứng kiến Hách Liên Dực Mẫn càng tức giận, y lại càng vui vẻ, vậy thì người bệnh trên tay y mới có thể sẽ ít chịu khổ hơn một chút…

“Thải Vân, nâng tiểu thư nhà ngươi dậy, để Tĩnh tiên sinh bắt mạch cho muội ấy.” Sợ nếu mình tiếp tục nói chuyện với Mộ Tĩnh Vân nữa sẽ không nhịn được mà muốn bóp chết y. Hách Liên Dực Mẫn bước nhanh hơn, đi thẳng vào khuê phòng, cũng không thèm nhìn đến nha hoàn đã bị dọa mất hết hồn phách cả buổi, phân phó một câu, bước chân không ngừng đi tới nội thất, tức giận thả Mộ Tĩnh Vân xuống ghế bên cạnh giường —— đương nhiên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lúc Hách Liên Dực Mẫn đặt Mộ Tĩnh Vân lên ghế thì lực tay tựa hồ có chút yếu. Cho nên ngay lúc Mộ Tĩnh Vân ngồi lên ghế, trong miệng của y, cũng phát ra một tiếng hít không khí không nhỏ…

“…” Không nói gì, chính là mạnh mẽ xoay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Hách Liên Dực Mẫn, chịu đau chính là chỗ đó, y lại không thể kêu ra tiếng, càng không có khả năng giống bình thường, không quan tâm gì mà trào phúng một phen —— dù sao cái người bị ăn đến không còn một mảnh là y, lúc này nếu kêu ra tiếng, sẽ chỉ làm cho mình càng thêm khó chịu hơn thôi…

“Hừ!” Rốt cuộc hòa nhau một ván, Hách Liên Dực Mẫn đắc ý hừ một tiếng, vẻ mặt cao ngạo không cần nói cũng hiểu, thật sự là vẻ mặt muốn ăn đòn mà…

“…, Tĩnh, Tĩnh tiên sinh… mời bắt mạch… giúp tiểu thư…” Nha hoàn tên là Thải Vân ở một bên ấp úng nói chen vào, hơn nữa còn cúi đầu hai tay dâng lên, đưa cho Mộ Tĩnh Vân một sợ tơ tinh tế màu đỏ—— mặc dù có chút nhát gan, nhưng dù sao nàng cũng không phải người mù. Cho nên sóng ngầm mãnh liệt giữa Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy được, bất quá nàng chỉ là một hạ nhân, không thể quản được chuyện của chủ tử. Chuyện nàng có thể làm, chỉ có tạm thời ngăn cuộc đối chọi gay gắt của hai ngày, trước tiên chữa bệnh cho tiểu thư đã rồi nói sau…

“Đây là cái gì?” Mộ Tĩnh Vân nhận lấy, nhìn thoáng qua sợi tơ đó, vứt nó qua một bên, ‘xuy’ một tiếng, không khách khí nói: “Chơi bắt mạch bằng huyền ti sao? Vậy các ngươi nên mời cao nhân khác đi.”

“Cái này… là cấp bậc lễ nghĩa… tiểu thư vẫn chưa lấy chồng, không tốt lắm…” Thải Vân nhỏ giọng nói. Tuy rằng vị Tĩnh tiên sinh đang cùng khẩu chiến với biểu thiếu gia lúc nào cũng rất cường thế. Nhưng nhìn bộ dạng thư sinh văn nhược của y, thật sự không thể tưởng tượng được y vẫn đối xử như thế với một tiểu cô nương như nàng…

“Biểu muội của ta vẫn chưa lấy chồng, muội ấy cũng không phải là nhân sĩ trong giang hồ, làm thế không tốt với danh tiết của muội ấy. Tĩnh tiên sinh có thể chịu khó một chút không?” Nữ tử khuê phòng dù sao cũng không giống với nữ hiệp hào sảng trong giang hồ. Các nàng rất coi trọng chuyện nhỏ như vậy, coi danh tiết là hàng đầu. Thậm chí ngay cả người biểu ca là hắn, cũng phải kính lễ ba phần, không dám tùy tiện vượt qua quy củ. Cho nên có thể nói hắn ở đây vào lúc này cũng không hợp lễ, bất quá chuyện quá khẩn cấp, cứu người quan trọng hơn, hắn cũng không quản nhiều như vậy.

Mà hắn đã như thế, Mộ Tĩnh Vân thân là người ngoài, thì càng không cần phải nói.

Hơn nữa hắn cũng không tin Mộ Tĩnh Vân không biết bắt mạch bằng huyền ti.Có lẽ là y đang tức giận chuyện mình vừa nãy làm y đau, nên bây giờ muốn lấy chuyện này gây khó dễ với mình thôi!

Thật sự là một người cực kỳ khó tính!!

“Không thể.” … Mặc dù nói vị thiên kim tiểu thư này rất ưu tú khó tìm. Nhưng mà có thể nói những lời khiến người khác giận điên lên như thế,  Mộ Tĩnh Vân cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất …

Tham Khảo Thêm:  Chương 1451: Chúng ta chơi trò chơi

“Tĩnh tiên sinh còn cần Thiên Nhật Túy Lan nữa không?” Bị Mộ Tĩnh Vân trả lời thật đến không thể thật hơn khiến mình buồn bực không chịu được nữa, Hách Liên Dực Mẫn kiên nhẫn cũng còn còn không nhiều lắm, nửa uy hiếp nói…

“Ngươi luyến tiếc Thiên Nhật Túy Lan thì nó cũng không chết được, hơn nữa cũng không phải chỉ mình ngươi có. Ta cũng không cần gấp, chậm một chút cũng không sao. Các người có rất nhiều thời gian để thay đổi ý đó, chính là vị biểu tiểu thư này không đợi được, tính mạng của nàng ta không thể kéo dài hơn Thiên Nhật Túy Lan đâu.” Nói những lời ác độc giết người không đền mạng đó với Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã tự đắc, mắt cũng không chớp, cứ thế ngồi tại chỗ dưỡng thần, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn ——

Bây giờ là các người đang cần ta, vậy cho nên phải là ngươi cầu xin mới đúng!

“Ngươi!!” Hách Liên Dực Mẫn bị Mộ Tĩnh Vân làm nghẹn nói không ra lời, từ “Ngươi” này tuy rằng mang theo ngoan kình (hung dữ + dữ dội) mười phần, nhưng lý trí trong nháy mắt nhảy ra, nhắc hắn không được hành động theo cảm tính —— “Được thôi! Thải Vân! Để Tĩnh tiên sinh bắt mạch cho tiểu thư!” Hít sâu lớn tiếng nói, mắt Hách Liên Dực Mẫn lộ ra hung quang, cắn chặt răng đưa ra thỏa hiệp —— Mộ Tĩnh Vân!! Ngươi tốt nhất đừng để cho ta nắm được nhược điểm gì!!

Nếu không, nhất định ngươi sẽ sống không bằng chết!!!

“Sớm như vậy không phải tốt sao, lãng phí thời gian của mọi người.” Quả nhiên là một người ngoan độc, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội phản kích nào…

“Tĩnh tiên sinh… mời…” Rốt cuộc vẫn là nha hoàn trong gia đình phú thương, phản ứng vẫn tương đối nhanh, vì tránh hai người kia lại muốn cãi nhau tiếp, Thải Vân nhanh chóng tiến lên vén góc chăm, từ trong chăn lấy tay tiểu thư ra: “Tiểu thư bệnh đã lâu, thân thể hết sức yếu ớt, sắc mặt không tốt, khó coi không tiện gặp khách, xin Tĩnh tiên sinh bỏ qua cho…” Có thể là sợ Mộ Tĩnh Vân đem chuyện sắc mặt tiểu thư không tốt truyền ra ngoài, Thải Vân thận trọng bỏ thêm một câu…

“Được rồi, mặt người bệnh lâu ngày cũng không có gì để xem.” Nhìn thấy cánh tay đưa ra nho nhỏ, khô khốc gầy teo, xương bọc da, gân xanh đều lồi ra, tái nhợt quả thật không giống như da người sống, giọng điệu Mộ Tĩnh Vân bình thường, thần thái ngạo mạn, nói một câu, liền đem thiên kim tiểu thư nhà người ta biến thành không đáng một đồng…

“…” Thải Vân không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể  lui qua một bên, trộm ở trong lòng bất bình thay tiểu thư nhà mình…

Mà Hách Liên Dực Mẫn, thì đã sớm tức giận ngồi ở một nơi rất xa, chỉ có ánh mắt quan sát hết tất cả mọi chuyện, chẳng buồn để ý chuyện khác…

Một lát sau ——

“Nàng ta không phải bị bệnh, mà là bị trúng độc.” Mộ Tĩnh Vân rút tay về trong tay áo, thản nhiên mở miệng nói…

“Độc? Độc gì?” Biểu tình Hách Liên Dực Mẫn thật bình tĩnh, không giống như là cố ý ra vẻ hoặc là giật mình. Nhưng dáng vẻ đó của hắn, làm cho người ta thấy không thể nào hiểu được…

“Một loại cỏ độc tên là ‘Hạ càn tử’, lấy rễ nó phơi khô, nghiền nhỏ thành bột phấn sẽ thành độc dược, người trúng độc chỉ cần nếm qua một lần, tinh thần sẽ chậm rãi uể oải không phấn chấn, không lòng dạ nào làm việc, mất ăn mất ngủ, lâu ngày, thân thể kém dần, cả người tê cứng. Loại độc này thông thường rất ít người dùng, bởi vì hiệu quả quá chậm, không phải một năm nửa năm vẫn không nhìn không ra biểu hiện gì rõ ràng, gặp phải thân thể tốt, còn có thể sống được bốn, năm năm. Cho nên loại độc này, cũng không phải thứ tốt. Như vậy xem ra, cái người hạ độc này, cũng coi như là rất có tâm với tiểu thư nhà ngươi đó.” Giả vờ không thấy Hách Liên Dực Mẫn giả bộ, Mộ Tĩnh Vân nói câu đó, chính là nói với Thải Vân…

—— hừ, giả bộ rất giống, rõ ràng hắn đã sớm biết là trúng độc, còn muốn giả bộ là nhìn không ra…

“Loại thủ đoạn này còn nói là thật ‘Có tâm’? Cách lý giải của Tĩnh tiên sinh thật là độc đáo!” Hách Liên Dực Mẫn bĩu môi, thật sự là chịu không nổi thái độ của Mộ Tĩnh Vân, có người nào sẽ nói như vậy chứ…

“Nếu cần hạ độc, hơn nữa là muốn người trúng độc phải chết, vậy chứng tỏ người hạ độc kia quả thật là muốn mạng người. Nhưng mà lại chọn loại độc phát tác chậm như vậy, cũng không biết hắn không muốn nàng ta chết nhanh như vậy, hay là không muốn nàng ta chết dễ dàng như vậy. Kéo dài một hai năm không dài không ngắn, chờ đợi, phương thức giết người quanh co như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.” Mộ Tĩnh Vân ngồi dựa trên ghế, vừa nói đến độc được khiến mình hứng thú, rõ ràng là nói nhiều hơn nhiều.

“Có lẽ hắn làm như vậy, chỉ là không muốn mình bị nghi ngờ?” Nội dung câu chuyện dần dần bị lệch khỏi quỹ đạo, đã muốn chuyển lên cái người rắp tâm hạ độc kia…

“Đó là chuyện của Hách Liên gia các người, đâu có liên quan gì đến ta?” Đáng tiếc Mộ Tĩnh Vân cũng không có hứng thú bàn luận chuyện này, nói một câu đã ngăn lại vấn đề này…

“Được rồi. Nhưng ít nhất thì phương thuốc giải độc, ngươi cũng phải đưa chứ? Thải Vân, lấy giấy và mực bút tới đây.” Tốt lắm, đại phu này không phải loại người lắm miệng —— Hách Liên Dực Mẫn thử đủ rồi, cũng không muốn nói nhiều nữa…

“Dạ.” Thải Vân lên tiếng, tay chân lanh lợi, lập tức mở đồ vật này nọ xếp ra, bắt đầu mài mực.Trải qua hai ngày đi đường liên tục, đoàn người Hách Liên Dực Mẫn, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng đến được vùng Giang Nam sông nước hữu tình—— đại trạch Hách Liên gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đợi lát nữa phiền toái Tĩnh tiên sinh dùng chút điểm tâm, làm phiền rồi.” Không đếm xỉa đến bọn nô tài nha hoàn hành lễ trên dọc đường, Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân đi thẳng vào trong nhà, ngựa quen đường cũ đi đến một gian nhà có chút khác biệt so với các gian khác trong viện, vừa đi vừa dặn Mộ Tĩnh Vân vài câu, chủ yếu vẫn là muốn nhắc nhở vị đại phu không kiên nhẫn này, một lát nữa nhớ phải nhẫn nhịn một chút!!

—— tuy rằng không hợp lễ, nhưng vô luận như thế nào, hắn đều phải ở bên cạnh coi chừng mới được, để cái tên gia hỏa giết người không chớp mắt này cùng một chỗ với người bệnh, hắn điên rồi mới chấp nhận chuyện đó!

“Người bệnh là nữ?” Đưa mắt nhìn trang trí xung quanh, với lại vị trí đặc biệt của nó trong viện, Mộ Tĩnh Vân mặc dù không hiểu biết về văn hóa và phong tục ở Trung Nguyên lắm, nhưng ít nhiều vẫn có thể đoán được một ít.

“Ta chưa nói qua với ngươi sao?” Nghe vậy Hách Liên Dực Mẫn dừng một chút, có chút không hiểu ra sao hỏi lại Mộ Tĩnh Vân, chẳng lẽ hắn chưa nói qua người cần chữa trị là ai chăng?

“Ờ, Hách Liên công tử có thể cho rằng là ta chưa từng nghe qua, ta không để ý bị người khác hiểu lầm.” Âm dương quái điều châm chọc Hách Liên Dực Mẫn một câu, Mộ Tĩnh Vân bị hắn làm  phiền tròn ba ngày tâm tình mới xem như có tí xíu chuyển biến tốt hơn…

“Tĩnh tiên sinh vẫn là nên giữ tinh thần đó để một chút nữa khám chữa bệnh đi!” Trong lòng bị Mộ Tĩnh Vân nói câu kia mà không thoải mái. Nhưng hắn bây giờ không có biện pháp nói Mộ Tĩnh Vân không đúng, cho nên chỉ tự mình uất nghẹn, kỳ thật ở trong lòng sớm luân bạch Mộ Tĩnh Vân vài lần…

“Không phiền ngươi nói lời vô nghĩa.” Mộ Tĩnh Vân tuyệt đối không phải một người tốt, chứng kiến Hách Liên Dực Mẫn càng tức giận, y lại càng vui vẻ, vậy thì người bệnh trên tay y mới có thể sẽ ít chịu khổ hơn một chút…

“Thải Vân, nâng tiểu thư nhà ngươi dậy, để Tĩnh tiên sinh bắt mạch cho muội ấy.” Sợ nếu mình tiếp tục nói chuyện với Mộ Tĩnh Vân nữa sẽ không nhịn được mà muốn bóp chết y. Hách Liên Dực Mẫn bước nhanh hơn, đi thẳng vào khuê phòng, cũng không thèm nhìn đến nha hoàn đã bị dọa mất hết hồn phách cả buổi, phân phó một câu, bước chân không ngừng đi tới nội thất, tức giận thả Mộ Tĩnh Vân xuống ghế bên cạnh giường —— đương nhiên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lúc Hách Liên Dực Mẫn đặt Mộ Tĩnh Vân lên ghế thì lực tay tựa hồ có chút yếu. Cho nên ngay lúc Mộ Tĩnh Vân ngồi lên ghế, trong miệng của y, cũng phát ra một tiếng hít không khí không nhỏ…

“…” Không nói gì, chính là mạnh mẽ xoay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Hách Liên Dực Mẫn, chịu đau chính là chỗ đó, y lại không thể kêu ra tiếng, càng không có khả năng giống bình thường, không quan tâm gì mà trào phúng một phen —— dù sao cái người bị ăn đến không còn một mảnh là y, lúc này nếu kêu ra tiếng, sẽ chỉ làm cho mình càng thêm khó chịu hơn thôi…

“Hừ!” Rốt cuộc hòa nhau một ván, Hách Liên Dực Mẫn đắc ý hừ một tiếng, vẻ mặt cao ngạo không cần nói cũng hiểu, thật sự là vẻ mặt muốn ăn đòn mà…

“…, Tĩnh, Tĩnh tiên sinh… mời bắt mạch… giúp tiểu thư…” Nha hoàn tên là Thải Vân ở một bên ấp úng nói chen vào, hơn nữa còn cúi đầu hai tay dâng lên, đưa cho Mộ Tĩnh Vân một sợ tơ tinh tế màu đỏ—— mặc dù có chút nhát gan, nhưng dù sao nàng cũng không phải người mù. Cho nên sóng ngầm mãnh liệt giữa Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy được, bất quá nàng chỉ là một hạ nhân, không thể quản được chuyện của chủ tử. Chuyện nàng có thể làm, chỉ có tạm thời ngăn cuộc đối chọi gay gắt của hai ngày, trước tiên chữa bệnh cho tiểu thư đã rồi nói sau…

“Đây là cái gì?” Mộ Tĩnh Vân nhận lấy, nhìn thoáng qua sợi tơ đó, vứt nó qua một bên, ‘xuy’ một tiếng, không khách khí nói: “Chơi bắt mạch bằng huyền ti sao? Vậy các ngươi nên mời cao nhân khác đi.”

“Cái này… là cấp bậc lễ nghĩa… tiểu thư vẫn chưa lấy chồng, không tốt lắm…” Thải Vân nhỏ giọng nói. Tuy rằng vị Tĩnh tiên sinh đang cùng khẩu chiến với biểu thiếu gia lúc nào cũng rất cường thế. Nhưng nhìn bộ dạng thư sinh văn nhược của y, thật sự không thể tưởng tượng được y vẫn đối xử như thế với một tiểu cô nương như nàng…

“Biểu muội của ta vẫn chưa lấy chồng, muội ấy cũng không phải là nhân sĩ trong giang hồ, làm thế không tốt với danh tiết của muội ấy. Tĩnh tiên sinh có thể chịu khó một chút không?” Nữ tử khuê phòng dù sao cũng không giống với nữ hiệp hào sảng trong giang hồ. Các nàng rất coi trọng chuyện nhỏ như vậy, coi danh tiết là hàng đầu. Thậm chí ngay cả người biểu ca là hắn, cũng phải kính lễ ba phần, không dám tùy tiện vượt qua quy củ. Cho nên có thể nói hắn ở đây vào lúc này cũng không hợp lễ, bất quá chuyện quá khẩn cấp, cứu người quan trọng hơn, hắn cũng không quản nhiều như vậy.

Mà hắn đã như thế, Mộ Tĩnh Vân thân là người ngoài, thì càng không cần phải nói.

Hơn nữa hắn cũng không tin Mộ Tĩnh Vân không biết bắt mạch bằng huyền ti.Có lẽ là y đang tức giận chuyện mình vừa nãy làm y đau, nên bây giờ muốn lấy chuyện này gây khó dễ với mình thôi!

Thật sự là một người cực kỳ khó tính!!

“Không thể.” … Mặc dù nói vị thiên kim tiểu thư này rất ưu tú khó tìm. Nhưng mà có thể nói những lời khiến người khác giận điên lên như thế,  Mộ Tĩnh Vân cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất …

Tham Khảo Thêm:  Chương 59: Tôi bảo là tiếp tục, cô không nghe thấy sao?

“Tĩnh tiên sinh còn cần Thiên Nhật Túy Lan nữa không?” Bị Mộ Tĩnh Vân trả lời thật đến không thể thật hơn khiến mình buồn bực không chịu được nữa, Hách Liên Dực Mẫn kiên nhẫn cũng còn còn không nhiều lắm, nửa uy hiếp nói…

“Ngươi luyến tiếc Thiên Nhật Túy Lan thì nó cũng không chết được, hơn nữa cũng không phải chỉ mình ngươi có. Ta cũng không cần gấp, chậm một chút cũng không sao. Các người có rất nhiều thời gian để thay đổi ý đó, chính là vị biểu tiểu thư này không đợi được, tính mạng của nàng ta không thể kéo dài hơn Thiên Nhật Túy Lan đâu.” Nói những lời ác độc giết người không đền mạng đó với Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã tự đắc, mắt cũng không chớp, cứ thế ngồi tại chỗ dưỡng thần, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn ——

Bây giờ là các người đang cần ta, vậy cho nên phải là ngươi cầu xin mới đúng!

“Ngươi!!” Hách Liên Dực Mẫn bị Mộ Tĩnh Vân làm nghẹn nói không ra lời, từ “Ngươi” này tuy rằng mang theo ngoan kình (hung dữ + dữ dội) mười phần, nhưng lý trí trong nháy mắt nhảy ra, nhắc hắn không được hành động theo cảm tính —— “Được thôi! Thải Vân! Để Tĩnh tiên sinh bắt mạch cho tiểu thư!” Hít sâu lớn tiếng nói, mắt Hách Liên Dực Mẫn lộ ra hung quang, cắn chặt răng đưa ra thỏa hiệp —— Mộ Tĩnh Vân!! Ngươi tốt nhất đừng để cho ta nắm được nhược điểm gì!!

Nếu không, nhất định ngươi sẽ sống không bằng chết!!!

“Sớm như vậy không phải tốt sao, lãng phí thời gian của mọi người.” Quả nhiên là một người ngoan độc, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội phản kích nào…

“Tĩnh tiên sinh… mời…” Rốt cuộc vẫn là nha hoàn trong gia đình phú thương, phản ứng vẫn tương đối nhanh, vì tránh hai người kia lại muốn cãi nhau tiếp, Thải Vân nhanh chóng tiến lên vén góc chăm, từ trong chăn lấy tay tiểu thư ra: “Tiểu thư bệnh đã lâu, thân thể hết sức yếu ớt, sắc mặt không tốt, khó coi không tiện gặp khách, xin Tĩnh tiên sinh bỏ qua cho…” Có thể là sợ Mộ Tĩnh Vân đem chuyện sắc mặt tiểu thư không tốt truyền ra ngoài, Thải Vân thận trọng bỏ thêm một câu…

“Được rồi, mặt người bệnh lâu ngày cũng không có gì để xem.” Nhìn thấy cánh tay đưa ra nho nhỏ, khô khốc gầy teo, xương bọc da, gân xanh đều lồi ra, tái nhợt quả thật không giống như da người sống, giọng điệu Mộ Tĩnh Vân bình thường, thần thái ngạo mạn, nói một câu, liền đem thiên kim tiểu thư nhà người ta biến thành không đáng một đồng…

“…” Thải Vân không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể  lui qua một bên, trộm ở trong lòng bất bình thay tiểu thư nhà mình…

Mà Hách Liên Dực Mẫn, thì đã sớm tức giận ngồi ở một nơi rất xa, chỉ có ánh mắt quan sát hết tất cả mọi chuyện, chẳng buồn để ý chuyện khác…

Một lát sau ——

“Nàng ta không phải bị bệnh, mà là bị trúng độc.” Mộ Tĩnh Vân rút tay về trong tay áo, thản nhiên mở miệng nói…

“Độc? Độc gì?” Biểu tình Hách Liên Dực Mẫn thật bình tĩnh, không giống như là cố ý ra vẻ hoặc là giật mình. Nhưng dáng vẻ đó của hắn, làm cho người ta thấy không thể nào hiểu được…

“Một loại cỏ độc tên là ‘Hạ càn tử’, lấy rễ nó phơi khô, nghiền nhỏ thành bột phấn sẽ thành độc dược, người trúng độc chỉ cần nếm qua một lần, tinh thần sẽ chậm rãi uể oải không phấn chấn, không lòng dạ nào làm việc, mất ăn mất ngủ, lâu ngày, thân thể kém dần, cả người tê cứng. Loại độc này thông thường rất ít người dùng, bởi vì hiệu quả quá chậm, không phải một năm nửa năm vẫn không nhìn không ra biểu hiện gì rõ ràng, gặp phải thân thể tốt, còn có thể sống được bốn, năm năm. Cho nên loại độc này, cũng không phải thứ tốt. Như vậy xem ra, cái người hạ độc này, cũng coi như là rất có tâm với tiểu thư nhà ngươi đó.” Giả vờ không thấy Hách Liên Dực Mẫn giả bộ, Mộ Tĩnh Vân nói câu đó, chính là nói với Thải Vân…

—— hừ, giả bộ rất giống, rõ ràng hắn đã sớm biết là trúng độc, còn muốn giả bộ là nhìn không ra…

“Loại thủ đoạn này còn nói là thật ‘Có tâm’? Cách lý giải của Tĩnh tiên sinh thật là độc đáo!” Hách Liên Dực Mẫn bĩu môi, thật sự là chịu không nổi thái độ của Mộ Tĩnh Vân, có người nào sẽ nói như vậy chứ…

“Nếu cần hạ độc, hơn nữa là muốn người trúng độc phải chết, vậy chứng tỏ người hạ độc kia quả thật là muốn mạng người. Nhưng mà lại chọn loại độc phát tác chậm như vậy, cũng không biết hắn không muốn nàng ta chết nhanh như vậy, hay là không muốn nàng ta chết dễ dàng như vậy. Kéo dài một hai năm không dài không ngắn, chờ đợi, phương thức giết người quanh co như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.” Mộ Tĩnh Vân ngồi dựa trên ghế, vừa nói đến độc được khiến mình hứng thú, rõ ràng là nói nhiều hơn nhiều.

“Có lẽ hắn làm như vậy, chỉ là không muốn mình bị nghi ngờ?” Nội dung câu chuyện dần dần bị lệch khỏi quỹ đạo, đã muốn chuyển lên cái người rắp tâm hạ độc kia…

“Đó là chuyện của Hách Liên gia các người, đâu có liên quan gì đến ta?” Đáng tiếc Mộ Tĩnh Vân cũng không có hứng thú bàn luận chuyện này, nói một câu đã ngăn lại vấn đề này…

“Được rồi. Nhưng ít nhất thì phương thuốc giải độc, ngươi cũng phải đưa chứ? Thải Vân, lấy giấy và mực bút tới đây.” Tốt lắm, đại phu này không phải loại người lắm miệng —— Hách Liên Dực Mẫn thử đủ rồi, cũng không muốn nói nhiều nữa…

“Dạ.” Thải Vân lên tiếng, tay chân lanh lợi, lập tức mở đồ vật này nọ xếp ra, bắt đầu mài mực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.