Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 20



Trong lúc không khí giữa hai người có chút vi diệu, xe ngựa đang lao rất nhanh trên đường, lại đột nhiên ngừng lại. Hách Liên Dực Mẫn đẩy bức rèm che về phía trước, đưa mắt nhìn, đã thấy một nhóm hắc y, che mặt cầm đao cả người lẫn ngựa bao vây bọn họ. Đao đã rút ra khỏi vỏ, nhưng vẫn chưa tiến lên, chỉ bình tĩnh đứng ở trước xe ngựa khoảng vài bước, ánh mắt lộ ra chút sát khí nguy hiểm tiềm ẩn. Đứng đầu là một người, đứng thẳng, hai tay để ở sau lưng, cũng có hơi chút phong độ của đại tướng, xem ra đúng là người dẫn đầu rồi.

“Vừa mới ra khỏi thành được mấy trượng, ‘Thỉnh an’ đã tới rồi, xem ra vị ‘Bằng hữu cũ’ đó quả nhiên là rất ‘nhớ’ ngươi đó.” Hách Liên Dực Mẫn thoáng đánh giá hắc y nhân đầu lĩnh kia một chút, nhưng cũng không có nhiều phản ứng, quay đầu lại nói hai câu trêu chọc Mộ Tĩnh Vân, tay nắm rèm kéo lên cũng thuận tiện thu trở về, theo đó người cũng về vị trí cũ—— “Lệnh Tiễn, giết sơ sơ là được rồi, cản bọn chúng lại để chúng ta chạy.” giọng điệu rất là nhẹ nhàng, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười, nhưng mà nghe thấy những lời này,lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái một chút nào…

“Vâng, chủ tử.” Lệnh Tiễn cũng đã dự liệu là chủ tử nhà mình sẽ nói như vậy, cho nên lời còn chưa dứt, người đã không chút do dự phi thân rút kiếm vọt tới, đao quang kiếm ảnh, thân giống như Du Long, chỉ nháy mắt, đã lấy được thủ cấp của tên đầu lĩnh đó, bắt giặc phải bắt vua trước. Quả nhiên, người dẫn đầu vừa chết, những người còn lại cũng lập tức loạn cả lên, có tử sĩ, có lính đào ngũ, cuối cùng cũng không ra hồn, tuy là rối loạn một trận, nhưng cũng đã sớm phân thắng bại!

“Không lưu lại một người sống hỏi một chút là thần thánh phương nào sao?” Bên ngoài đánh nhau va chạm không ngừng bên tai, mà như trước nằm ở trong xe ngựa không hề động, đến lúc này Mộ Tĩnh Vân cuối cùng mới có chút phản ứng nâng thân thể lên, lấy tay chống bên má, âm hiểm cười nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn hỏi…

“Không có gì để hỏi cả. Dù sao đến lúc đó tự nhiên sẽ biết, những con tôm tép này, hỏi cũng không ra được gì.” Hách Liên Dực Mẫn cười giống như gió xuân, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nằm nghiêng qua, đưa tay nắm lấy một lọn tóc rũ xuống của Mộ Tĩnh Vân, cầm trong tay tinh tế thưởng thức —— cái mở đầu này, tựa hồ tiến hành coi như không tệ. Tĩnh Vân đối với chuyện tình sát thủ gì gì đó, đã không hề giống mấy năm trước biết mà không nói với hắn nữa, tuy rằng vẫn chưa đến mức tự mình chủ động, nhưng cũng không có tiếp tục cố gắng giấu diếm hắn.

—— mà về phần cái bàn tay tà ác phía sau kia, tin tưởng lúc lên trên núi Tây Lương Sơn, tự nhiên sẽ hiện thân thôi…

“Vậy ngươi chậm rãi ‘Chơi’ đi, phía sau vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.” Tựa hồ có chút không vừa mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn dù bận vẫn ung dung, lão thần tại tại. Mộ Tĩnh Vân liền ‘hừ’ một tiếng, rút lọn tóc của mình trong tay nam nhân kia ra, xoay người, đưa lưng về phía nhau.

“Ngủ đi, khi nào đến ta gọi ngươi.” Sủng nịch cười cười, lại lần nữa nắm lên lọn tóc khác, để tới trước mặt lướt qua chóp mũi của mình…

Thật ngứa, ha ha…

Lộ trình tiếp theo, quả nhiên như lời Mộ Tĩnh Vân, thích khách sát thủ không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, dường như không có dấu hiệu ngừng lại.

Trong đám người đó không thiếu cao thủ, đương nhiên cũng có chút hạng người đạo chích. Chỉ là đụng phải ba tên sát tinh này, tất nhiên là không chiếm được lợi gì rồi. Cái “bàn tay tà ác ở phía sau” kia hao hết nhân lực tâm cơ muốn đưa Mộ Tĩnh Vân vào chỗ chết như thế, thế nhưng y lại rất phẩm chất đạo đức không đếm xỉa  đến mà xem náo nhiệt, thỉnh thoảng cao hứng mới hợp tác một chút. Còn ngày thường, gần như nhìn cũng không nhìn một cái, giống như hoàn toàn không liên quan đến mình.

Bọn họ đi lần này, đúng vào mùa hạ nhiều mưa, cũng may lượng mưa không nhiều lắm, mặt đất cũng còn chưa lầy lội đến nỗi không thể đi. Hơn nữa, ít nhiều cũng có dự kiến trước, thay xe ngựa bằng đi bộ, tránh đi phiền phức do mưa gây lại, ít nhiều cũng tiết kiệm được một ít thời gian.

Càng gần phía Tây, đường cũng càng thêm hoang vắng, rừng cây hoang dã bên trong, cũng cho những kẻ có tâm kia nhiều cơ hội và lợi thế. Cho đến lúc này, Mộ Tĩnh Vân mới dần dần hiện ra không kiên nhẫn và bực bội. Tuy là vì y mà đến, nhưng mà trên đường y cũng chưa từng để trong lòng. Có hai cao thủ  bảo vệ ở bên cạnh, căn bản không cần y tự mình ra tay, chẳng qua dây dưa thật sự quá lâu, mỗi ngày ở trước mắt ngươi tới ta đi, cũng sẽ có một ngày nhìn thấy chán…

Một đường *quá quan trảm tướng, vượt qua gió mưa, Tây Lương Sơn đã gần ngay trước mặt, sát khí trên người Mộ Tĩnh Vân chỉ có tăng chứ không giảm.

(Quá quan trảm tướng 过关斩将: vượt qua khó khăn để tiến lên)

Hách Liên Dực Mẫn quả nhiên dự đoán chính xác, thời tiết không thuận, hơn nữa vì bị cản trở, vốn là lộ trình bảy, tám ngày, cuối cùng lại kéo đến gần mười hai ngày,  cuối cùng đi đến dưới chân núi Tây Lương Sơn đã lâu không tới ——

Cách lần đầu tiên hắn tới đây, cũng đã bảy năm rồi, phong ba bão táp, năm tháng vô tình, trong cuộc sống có nhiều sự việc, sớm đã cảnh còn người mất, Thương Hải Tang Điền. Nhưng mà, những chuyện thế tục phàm trần này, tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến ngọn núi nguy nga này —— mây mù mờ ảo trên đỉnh núi, núi non trùng điệp, cổ thụ cao chọc trời, tựa như năm đó bọn họ buộc dây thừng thả ngựa ở gốc cây to kia, vẫn lẳng lặng đứng sừng sững tại chỗ, tất cả giống như chưa từng có gì thay đổi…

Đứng ở chỗ này, tự nhiên không thể tránh không nghĩ tới bảy năm trước Tranh Vân được sinh ra, giống như vận mệnh buộc bọn họ phải gặp lại nhau. Hách Liên Dực Mẫn quay sang, biểu cảm xúc động hiếm khi thấy được, rồi lại mang theo sự bàng hoàng không thể che dấu, ánh mắt như nước, tình ý kéo dài với Mộ Tĩnh Vân…

Tham Khảo Thêm:  Chương 61

—— Hắn vẫn luôn cảm thấy may mắn, bảy năm trước, hắn chạy đến…

“…” Đột nhiên chống lại hai mắt nhu tình như nước của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân trong nháy mắt lại cảm thấy trong lòng gợn sóng, giống như bị người khác ném vào một cục đá, tạo ra từng gợn sóng —— đột nhiên tim đập có chút nhanh hơn, khiến cho y có chút không biết phải làm sao, cảm thấy hỗn loạn một trận, cũng không biết rốt cuộc tâm ý của mình là gì, chỉ hiểu được trong lòng bây giờ thật sự rất hoảng, rất loạn, nhưng cũng không nghĩ ra manh mối gì, trong lòng trống rỗng, cũng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt, không nhìn Hách Liên Dực Mẫn nữa…

“Bây giờ đi lên luôn hay là nghỉ ngơi trước một chút đây?” Làm như xem thấu Mộ Tĩnh Vân, nhưng không vạch trần, mà là lời nói xoay chuyển, nhìn về phía đỉnh núi cao ẩn trong đám mây.

—— từ từ sẽ đến, chúng ta có rất nhiều thời gian, không vội, ha ha…

“Lên đi, đến thì cũng đã đến rồi.” Hách Liên Dực Mẫn chuyển đề tài qua chỗ khác, lại khiến cho Mộ Tĩnh Vân nới lỏng một ngụm khí to, theo ánh mắt của nam nhân nhìn về phía trước, nhìn thấy vách núi đứng và cây cổ thụ kì quái, trong lòng không khỏi lại khó chịu —— y chán ghét đến chỗ này nhất! Trên đường khó đi không nói, đã đến chân núi, còn phải mất nhiều khí lực hơn!

—— nếu là lúc trước thì y nhất định không vội vàng xông lên như thế, nhưng mà bị Hách Liên Dực Mẫn nhìn như vậy, lại đột nhiên khiến cho y luống cuống tay chân. Không muốn tiếp tục tình huống xấu hổ như vậy nữa, cũng chỉ có thể làm chuyện này mà thôi, làm cho bọn họ tạm thời mất đi sự chú ý với nhau…

“Được rồi. Huyền Quắc trước kia đã từng nói có đường đi lên. Phải đi lên từ chỗ nào đây?” Gật gật đầu, mặt mày mang nét cười, tâm tình của Hách Liên Dực Mẫn trong đoạn đường này dường như cũng không tồi lắm…

“Con đường tồi tàn đó, có hay không có cũng có gì khác nhau? Còn không bằng trực tiếp đi lên từ đây.” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy ‘xuy’ một tiếng, vẻ mặt rất là phiền chán, xem ra là *hận ốc cập ô, chỉ cần là đồ trên Tây Lương Sơn, y sẽ không thích…

(Hận ốc cập ô, tức là ghét ốc, ghét cả ổ – ghét ai, ghét lây cả nhà; tương tự câu ‘Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng’ của Việt Nam.)

“Vậy, cứ như thế đi.” Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn bật cười, cánh tay dài kéo qua, siết chặt thắt lưng của y, đề khí một chút, bắt đầu bay lên phía trên đỉnh núi.

Lệnh Tiễn theo sát phía sau, cũng không nói nhiều, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc, hơn nữa thần kinh cũng buộc chặt, vừa đi lên, vừa cẩn thận lưu ý đến tình hình xung quanh.

Mà xe ngựa, đều là vật ngoài thân, ba người này cũng không để ở trong lòng, tùy tiện để ở dưới chân núi, không để ý tới.

Vách núi Tây Lương Sơn dốc đứng, nhưng mà cũng may có rất nhiều cổ thụ, cành lá rậm rạp, kéo dài vô số, nên rất râm mát, cho dù thời tiết bên ngoài nóng bức khó nhịn như thế nào, nơi này cũng không bị ảnh hưởng, chỉ cần đứng vào bên trong, hơi nóng toàn bộ tiêu tán, đợi một lúc, thậm chí còn sẽ cảm thấy được có chút âm khí xâm nhập vào trong cơ thể, nếu là thân thể yếu ớt, chắc chắn là không chịu được âm khí lạnh như thế.

“Lúc trước vì sao lại chọn nơi này?” Hách Liên Dực Mẫn một tay bế Mộ Tĩnh Vân, dọc theo cành cây của các cây cổ thụ mà leo lên, nội lực của hắn thâm hậu, khinh công rất cao, đương nhiên cũng không thấy chỗ nào khó khăn, bò lên trong chốc lát, vẫn cảm giác nơi này thật sự quá im lặng, thế cho nên làm cho người ta không khỏi cảm thấy được có chút áp lực khó chịu, trầm mặc một lát, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm với Mộ Tĩnh Vân.

“Hả?” Vẫn như đang vào cõi thần tiên, ngẩn người, đột nhiên nghe thấy giọng Hách Liên Dực Mẫn vang lên bên tai, lúc này mới hơi giật mình hồi phục thần trí, khó hiểu về phía nam nhân đang ôm y…

“Trước đây, lúc có Tranh Vân, vì sao lại chọn chỗ này?” Vấn đề này, hắn đã muốn hỏi y từ lâu rồi —— muốn giết Tĩnh Vân, không thể không nghi ngờ là có quan hệ không cạn với Tây Lương Sơn. Bởi vì nếu là cừu gia khác, tên thư sinh này sẽ không bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, đoạn đường này đuổi giết bọn họ liên tục như thế, cho dù có muốn biết hay không thì bọn họ cũng đúng hẹn mà đến rồi …

“Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất không phải sao?” ‘A’ một tiếng, trả lời *tứ lưỡng bát thiên kim…

(Tứ lưỡng bát thiên kim: khéo léo chuyển chủ đề)

“Đám người đuổi giết chúng ta tới đây là thế nào?” ‘Hừ’ một tiếng, nói rõ hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy…

“Chờ đợi thời gian, tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết.” Nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái, Mộ Tĩnh Vân âm dương quái khí nói, vẫn không chịu nhả ra…

“Ta sẽ biết ngươi sẽ nói như vậy.” Cười cười, nhưng cũng không hề truy vấn nữa, trong lòng hiểu được, coi như có hỏi tiếp, cũng không phải là lời nói thật. Nhưng nếu là hắn ngừng hỏi như vậy, tiểu tử này hẳn là sẽ chủ động nói chút gì đó ra —— đối phó với người thích làm trái ý người khác, không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.

“Ngươi nếu cho ta thêm một gốc cây Thiên Nhật Túy Lan, ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết.” Quả nhiên, Mộ Tĩnh Vân quả thật là người thích làm trái ý người khác, hơn nữa, còn là một người rất biết cò kè mặc cả…

“Bỏ hai chữ ”Cân nhắc”, ta sẽ đáp ứng ngươi.” Đáng tiếc người nào đó cũng nổi danh là gian thương…

“Vậy ngươi chậm rãi ‘Cân nhắc’ đi, dù sao ta cũng không vội.” Đắc ý cong khóe miệng một cái.

“Ta cũng không cho.” Hấp dẫn ở phía trước, trên môi trộm hương, Hách Liên Dực Mẫn phi thân một cái, nhảy lên ngọn núi cuối cùng, thừa dịp người nào đó còn chưa kịp nổi giận, đã nói hai chữ: “Tới rồi.”Trong lúc không khí giữa hai người có chút vi diệu, xe ngựa đang lao rất nhanh trên đường, lại đột nhiên ngừng lại. Hách Liên Dực Mẫn đẩy bức rèm che về phía trước, đưa mắt nhìn, đã thấy một nhóm hắc y, che mặt cầm đao cả người lẫn ngựa bao vây bọn họ. Đao đã rút ra khỏi vỏ, nhưng vẫn chưa tiến lên, chỉ bình tĩnh đứng ở trước xe ngựa khoảng vài bước, ánh mắt lộ ra chút sát khí nguy hiểm tiềm ẩn. Đứng đầu là một người, đứng thẳng, hai tay để ở sau lưng, cũng có hơi chút phong độ của đại tướng, xem ra đúng là người dẫn đầu rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: 34: Yến Thượng Tị

“Vừa mới ra khỏi thành được mấy trượng, ‘Thỉnh an’ đã tới rồi, xem ra vị ‘Bằng hữu cũ’ đó quả nhiên là rất ‘nhớ’ ngươi đó.” Hách Liên Dực Mẫn thoáng đánh giá hắc y nhân đầu lĩnh kia một chút, nhưng cũng không có nhiều phản ứng, quay đầu lại nói hai câu trêu chọc Mộ Tĩnh Vân, tay nắm rèm kéo lên cũng thuận tiện thu trở về, theo đó người cũng về vị trí cũ—— “Lệnh Tiễn, giết sơ sơ là được rồi, cản bọn chúng lại để chúng ta chạy.” giọng điệu rất là nhẹ nhàng, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười, nhưng mà nghe thấy những lời này,lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái một chút nào…

“Vâng, chủ tử.” Lệnh Tiễn cũng đã dự liệu là chủ tử nhà mình sẽ nói như vậy, cho nên lời còn chưa dứt, người đã không chút do dự phi thân rút kiếm vọt tới, đao quang kiếm ảnh, thân giống như Du Long, chỉ nháy mắt, đã lấy được thủ cấp của tên đầu lĩnh đó, bắt giặc phải bắt vua trước. Quả nhiên, người dẫn đầu vừa chết, những người còn lại cũng lập tức loạn cả lên, có tử sĩ, có lính đào ngũ, cuối cùng cũng không ra hồn, tuy là rối loạn một trận, nhưng cũng đã sớm phân thắng bại!

“Không lưu lại một người sống hỏi một chút là thần thánh phương nào sao?” Bên ngoài đánh nhau va chạm không ngừng bên tai, mà như trước nằm ở trong xe ngựa không hề động, đến lúc này Mộ Tĩnh Vân cuối cùng mới có chút phản ứng nâng thân thể lên, lấy tay chống bên má, âm hiểm cười nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn hỏi…

“Không có gì để hỏi cả. Dù sao đến lúc đó tự nhiên sẽ biết, những con tôm tép này, hỏi cũng không ra được gì.” Hách Liên Dực Mẫn cười giống như gió xuân, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nằm nghiêng qua, đưa tay nắm lấy một lọn tóc rũ xuống của Mộ Tĩnh Vân, cầm trong tay tinh tế thưởng thức —— cái mở đầu này, tựa hồ tiến hành coi như không tệ. Tĩnh Vân đối với chuyện tình sát thủ gì gì đó, đã không hề giống mấy năm trước biết mà không nói với hắn nữa, tuy rằng vẫn chưa đến mức tự mình chủ động, nhưng cũng không có tiếp tục cố gắng giấu diếm hắn.

—— mà về phần cái bàn tay tà ác phía sau kia, tin tưởng lúc lên trên núi Tây Lương Sơn, tự nhiên sẽ hiện thân thôi…

“Vậy ngươi chậm rãi ‘Chơi’ đi, phía sau vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.” Tựa hồ có chút không vừa mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn dù bận vẫn ung dung, lão thần tại tại. Mộ Tĩnh Vân liền ‘hừ’ một tiếng, rút lọn tóc của mình trong tay nam nhân kia ra, xoay người, đưa lưng về phía nhau.

“Ngủ đi, khi nào đến ta gọi ngươi.” Sủng nịch cười cười, lại lần nữa nắm lên lọn tóc khác, để tới trước mặt lướt qua chóp mũi của mình…

Thật ngứa, ha ha…

Lộ trình tiếp theo, quả nhiên như lời Mộ Tĩnh Vân, thích khách sát thủ không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, dường như không có dấu hiệu ngừng lại.

Trong đám người đó không thiếu cao thủ, đương nhiên cũng có chút hạng người đạo chích. Chỉ là đụng phải ba tên sát tinh này, tất nhiên là không chiếm được lợi gì rồi. Cái “bàn tay tà ác ở phía sau” kia hao hết nhân lực tâm cơ muốn đưa Mộ Tĩnh Vân vào chỗ chết như thế, thế nhưng y lại rất phẩm chất đạo đức không đếm xỉa  đến mà xem náo nhiệt, thỉnh thoảng cao hứng mới hợp tác một chút. Còn ngày thường, gần như nhìn cũng không nhìn một cái, giống như hoàn toàn không liên quan đến mình.

Bọn họ đi lần này, đúng vào mùa hạ nhiều mưa, cũng may lượng mưa không nhiều lắm, mặt đất cũng còn chưa lầy lội đến nỗi không thể đi. Hơn nữa, ít nhiều cũng có dự kiến trước, thay xe ngựa bằng đi bộ, tránh đi phiền phức do mưa gây lại, ít nhiều cũng tiết kiệm được một ít thời gian.

Càng gần phía Tây, đường cũng càng thêm hoang vắng, rừng cây hoang dã bên trong, cũng cho những kẻ có tâm kia nhiều cơ hội và lợi thế. Cho đến lúc này, Mộ Tĩnh Vân mới dần dần hiện ra không kiên nhẫn và bực bội. Tuy là vì y mà đến, nhưng mà trên đường y cũng chưa từng để trong lòng. Có hai cao thủ  bảo vệ ở bên cạnh, căn bản không cần y tự mình ra tay, chẳng qua dây dưa thật sự quá lâu, mỗi ngày ở trước mắt ngươi tới ta đi, cũng sẽ có một ngày nhìn thấy chán…

Một đường *quá quan trảm tướng, vượt qua gió mưa, Tây Lương Sơn đã gần ngay trước mặt, sát khí trên người Mộ Tĩnh Vân chỉ có tăng chứ không giảm.

(Quá quan trảm tướng 过关斩将: vượt qua khó khăn để tiến lên)

Hách Liên Dực Mẫn quả nhiên dự đoán chính xác, thời tiết không thuận, hơn nữa vì bị cản trở, vốn là lộ trình bảy, tám ngày, cuối cùng lại kéo đến gần mười hai ngày,  cuối cùng đi đến dưới chân núi Tây Lương Sơn đã lâu không tới ——

Cách lần đầu tiên hắn tới đây, cũng đã bảy năm rồi, phong ba bão táp, năm tháng vô tình, trong cuộc sống có nhiều sự việc, sớm đã cảnh còn người mất, Thương Hải Tang Điền. Nhưng mà, những chuyện thế tục phàm trần này, tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến ngọn núi nguy nga này —— mây mù mờ ảo trên đỉnh núi, núi non trùng điệp, cổ thụ cao chọc trời, tựa như năm đó bọn họ buộc dây thừng thả ngựa ở gốc cây to kia, vẫn lẳng lặng đứng sừng sững tại chỗ, tất cả giống như chưa từng có gì thay đổi…

Đứng ở chỗ này, tự nhiên không thể tránh không nghĩ tới bảy năm trước Tranh Vân được sinh ra, giống như vận mệnh buộc bọn họ phải gặp lại nhau. Hách Liên Dực Mẫn quay sang, biểu cảm xúc động hiếm khi thấy được, rồi lại mang theo sự bàng hoàng không thể che dấu, ánh mắt như nước, tình ý kéo dài với Mộ Tĩnh Vân…

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

—— Hắn vẫn luôn cảm thấy may mắn, bảy năm trước, hắn chạy đến…

“…” Đột nhiên chống lại hai mắt nhu tình như nước của Hách Liên Dực Mẫn, Mộ Tĩnh Vân trong nháy mắt lại cảm thấy trong lòng gợn sóng, giống như bị người khác ném vào một cục đá, tạo ra từng gợn sóng —— đột nhiên tim đập có chút nhanh hơn, khiến cho y có chút không biết phải làm sao, cảm thấy hỗn loạn một trận, cũng không biết rốt cuộc tâm ý của mình là gì, chỉ hiểu được trong lòng bây giờ thật sự rất hoảng, rất loạn, nhưng cũng không nghĩ ra manh mối gì, trong lòng trống rỗng, cũng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt, không nhìn Hách Liên Dực Mẫn nữa…

“Bây giờ đi lên luôn hay là nghỉ ngơi trước một chút đây?” Làm như xem thấu Mộ Tĩnh Vân, nhưng không vạch trần, mà là lời nói xoay chuyển, nhìn về phía đỉnh núi cao ẩn trong đám mây.

—— từ từ sẽ đến, chúng ta có rất nhiều thời gian, không vội, ha ha…

“Lên đi, đến thì cũng đã đến rồi.” Hách Liên Dực Mẫn chuyển đề tài qua chỗ khác, lại khiến cho Mộ Tĩnh Vân nới lỏng một ngụm khí to, theo ánh mắt của nam nhân nhìn về phía trước, nhìn thấy vách núi đứng và cây cổ thụ kì quái, trong lòng không khỏi lại khó chịu —— y chán ghét đến chỗ này nhất! Trên đường khó đi không nói, đã đến chân núi, còn phải mất nhiều khí lực hơn!

—— nếu là lúc trước thì y nhất định không vội vàng xông lên như thế, nhưng mà bị Hách Liên Dực Mẫn nhìn như vậy, lại đột nhiên khiến cho y luống cuống tay chân. Không muốn tiếp tục tình huống xấu hổ như vậy nữa, cũng chỉ có thể làm chuyện này mà thôi, làm cho bọn họ tạm thời mất đi sự chú ý với nhau…

“Được rồi. Huyền Quắc trước kia đã từng nói có đường đi lên. Phải đi lên từ chỗ nào đây?” Gật gật đầu, mặt mày mang nét cười, tâm tình của Hách Liên Dực Mẫn trong đoạn đường này dường như cũng không tồi lắm…

“Con đường tồi tàn đó, có hay không có cũng có gì khác nhau? Còn không bằng trực tiếp đi lên từ đây.” Mộ Tĩnh Vân nghe vậy ‘xuy’ một tiếng, vẻ mặt rất là phiền chán, xem ra là *hận ốc cập ô, chỉ cần là đồ trên Tây Lương Sơn, y sẽ không thích…

(Hận ốc cập ô, tức là ghét ốc, ghét cả ổ – ghét ai, ghét lây cả nhà; tương tự câu ‘Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng’ của Việt Nam.)

“Vậy, cứ như thế đi.” Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Mộ Tĩnh Vân, Hách Liên Dực Mẫn bật cười, cánh tay dài kéo qua, siết chặt thắt lưng của y, đề khí một chút, bắt đầu bay lên phía trên đỉnh núi.

Lệnh Tiễn theo sát phía sau, cũng không nói nhiều, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc, hơn nữa thần kinh cũng buộc chặt, vừa đi lên, vừa cẩn thận lưu ý đến tình hình xung quanh.

Mà xe ngựa, đều là vật ngoài thân, ba người này cũng không để ở trong lòng, tùy tiện để ở dưới chân núi, không để ý tới.

Vách núi Tây Lương Sơn dốc đứng, nhưng mà cũng may có rất nhiều cổ thụ, cành lá rậm rạp, kéo dài vô số, nên rất râm mát, cho dù thời tiết bên ngoài nóng bức khó nhịn như thế nào, nơi này cũng không bị ảnh hưởng, chỉ cần đứng vào bên trong, hơi nóng toàn bộ tiêu tán, đợi một lúc, thậm chí còn sẽ cảm thấy được có chút âm khí xâm nhập vào trong cơ thể, nếu là thân thể yếu ớt, chắc chắn là không chịu được âm khí lạnh như thế.

“Lúc trước vì sao lại chọn nơi này?” Hách Liên Dực Mẫn một tay bế Mộ Tĩnh Vân, dọc theo cành cây của các cây cổ thụ mà leo lên, nội lực của hắn thâm hậu, khinh công rất cao, đương nhiên cũng không thấy chỗ nào khó khăn, bò lên trong chốc lát, vẫn cảm giác nơi này thật sự quá im lặng, thế cho nên làm cho người ta không khỏi cảm thấy được có chút áp lực khó chịu, trầm mặc một lát, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm với Mộ Tĩnh Vân.

“Hả?” Vẫn như đang vào cõi thần tiên, ngẩn người, đột nhiên nghe thấy giọng Hách Liên Dực Mẫn vang lên bên tai, lúc này mới hơi giật mình hồi phục thần trí, khó hiểu về phía nam nhân đang ôm y…

“Trước đây, lúc có Tranh Vân, vì sao lại chọn chỗ này?” Vấn đề này, hắn đã muốn hỏi y từ lâu rồi —— muốn giết Tĩnh Vân, không thể không nghi ngờ là có quan hệ không cạn với Tây Lương Sơn. Bởi vì nếu là cừu gia khác, tên thư sinh này sẽ không bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, đoạn đường này đuổi giết bọn họ liên tục như thế, cho dù có muốn biết hay không thì bọn họ cũng đúng hẹn mà đến rồi …

“Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất không phải sao?” ‘A’ một tiếng, trả lời *tứ lưỡng bát thiên kim…

(Tứ lưỡng bát thiên kim: khéo léo chuyển chủ đề)

“Đám người đuổi giết chúng ta tới đây là thế nào?” ‘Hừ’ một tiếng, nói rõ hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy…

“Chờ đợi thời gian, tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết.” Nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn một cái, Mộ Tĩnh Vân âm dương quái khí nói, vẫn không chịu nhả ra…

“Ta sẽ biết ngươi sẽ nói như vậy.” Cười cười, nhưng cũng không hề truy vấn nữa, trong lòng hiểu được, coi như có hỏi tiếp, cũng không phải là lời nói thật. Nhưng nếu là hắn ngừng hỏi như vậy, tiểu tử này hẳn là sẽ chủ động nói chút gì đó ra —— đối phó với người thích làm trái ý người khác, không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.

“Ngươi nếu cho ta thêm một gốc cây Thiên Nhật Túy Lan, ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết.” Quả nhiên, Mộ Tĩnh Vân quả thật là người thích làm trái ý người khác, hơn nữa, còn là một người rất biết cò kè mặc cả…

“Bỏ hai chữ ”Cân nhắc”, ta sẽ đáp ứng ngươi.” Đáng tiếc người nào đó cũng nổi danh là gian thương…

“Vậy ngươi chậm rãi ‘Cân nhắc’ đi, dù sao ta cũng không vội.” Đắc ý cong khóe miệng một cái.

“Ta cũng không cho.” Hấp dẫn ở phía trước, trên môi trộm hương, Hách Liên Dực Mẫn phi thân một cái, nhảy lên ngọn núi cuối cùng, thừa dịp người nào đó còn chưa kịp nổi giận, đã nói hai chữ: “Tới rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.