Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 47



“Bà ấy cho ngươi vật này lúc nào? Sao ta không biết?” Lúc Hách Liên Dực Mẫn và Đan Tuyền Liễm nói chuyện, Mộ Tĩnh Vân vẫn luôn rất im lặng, cũng không bày tỏ thái độ gì, mãi cho đến khi nghe được ba chữ “Định Hồn Châu” này, y mới sợ hết hồn chen vào một câu, vẻ mặt rất kinh ngạc, giống như khó tin – viên Định Hồn Châu này vẫn luôn giống như thần khí trong truyền thuyết, chỉ nghe kỳ danh chưa thấy được bao giờ, rốt cuộc thế gian này có vật này hay không, cũng không ai dám bảo đảm – Định Hồn, tên giống như công dụng, dĩ nhiên chính là định thần thủ hồn, ý là kéo lại dương mệnh.

Hơn nữa ngoại trừ bản thân Định Hồn Châu khiến y lấy làm kinh hãi ra, càng làm cho y không tưởng được là chủ sở hữu của Định Hồn Châu lại là *nãi nãi* (bà nội) của y – thái phu nhân của Mộ gia, Mộ lão phu nhân – vì sao y trở lại Mộ gia nhiều lần như vậy, nhưng từ trước đến nay không biết lão thái thái lại có vật hiếm vậy chứ?!

“Lấy viên châu trang trí ở trên trán xuống, lúc nói chuyện trước đêm tiệc mừng thọ.” Trong đó có rất nhiều lời, trong khoảng thời gian ngắn này, Hách Liên Dực Mẫn cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Đơn giản tóm tắt một câu, liền đứng dậy lấy một kiện áo choàng gấm hoa văn bằng tơ vàng ra, sau khi tỉ mỉ bọc kĩ lưỡng Mộ Tĩnh Vân lại mới ôm ngang y, đi ra khỏi cửa ——

Minh thúc làm việc tay chân nhanh nhẹn vững vàng tỉ mỉ, mới vừa phân phó xuống đã lập tức sắp xếp xong xuôi xe ngựa đang chờ đâu vào đấy. Chỉ trong khoảng thời gian Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân nói hai câu, lão đã chuẩn bị gần đủ hết.

Đan Tuyền Liễm là đại phu, chuyến này liên quan đến sống chết hiển nhiên không thể thiếu hắn, mà vốn là muốn để Lệnh Tiễn ở lại chăm sóc đại tiểu Hách Liên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định để đi cùng, dù sao đường đến Côn Luân xa xôi, ở Hách Liên đại trạch ít nhất còn có Minh thúc và đám hạ nhân ám vệ trông coi, có muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng khó. Nhưng bọn họ đi đường xa, chăm sóc người có thể phức tạp, tình cảnh đều có thể hết sức khác biệt.

Mọi người thương lượng hoàn tất, liền lập tức khởi hành. chuyện xảy ra đột ngột, đi quá gấp, cũng không tính nói lời từ biệt với hai nhi tử, lên xe ngựa, vung *trường tiên* (roi dài) xuống, vừa mới quay trở lại không lâu lại phải rời nhà đi, nhưng mà lúc này không cách nào nhẹ nhõm như mấy lần trước được…

Vì chức trách của Lệnh Tiễn, việc đánh xe vẫn luôn do hắn phụ trách, Đan Tuyền Liễm cũng coi như là nửa khách nhân, nhưng không chịu đi vào trong xe ngựa, chỉ kiên quyết chen tới bên cạnh Lệnh Tiễn, cũng không biết là gây rối hay là hỗ trợ.

Bên trong xe ngựa, Mộ Tĩnh Vân nằm nghiêng ở trên lớp đệm da chồn mềm mại, nghiêng nửa người trên tựa vào trên đùi của Hách Liên Dực Mẫn.

“Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta vẫn luôn không muốn ở lại rồi chứ.” Mộ Tĩnh Vân ôn thuận tựa vào trong ngực Hách Liên Dực Mẫn, nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng lẽ đợi nam nhân trong chốc lát, nhưng không thấy hắn mở miệng nói gì, không nhịn được ngẩng đầu liếc Hách Liên Dực Mẫn, phá vỡ sự yên lặng trước ——

“Dạy cho Tĩnh Mẫn những thứ kia, nhất định là chuẩn bị cho giờ phút này?” Cũng không lập tức nói tiếp, mà dừng lại một lúc lâu, Hách Liên Dực Mẫn mới đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đang xõa của Mộ Tĩnh Vân, lấy ngón tay giúp y búi tóc lên.

“Ừm. Kỳ thật ta vốn không sống lâu được như vậy, cho nên tính là lúc đó dù ngươi chưa biết, qua một thời gian, ta cũng sẽ để ngươi tới nhận nó đem đi.” Vén tóc dài lên, nhẹ nhàng cài trâm ngọc, Mộ Tĩnh Vân được chải tóc, vốn dĩ sắc mặt hơi tiều tụy hư nhược, nhìn cũng có sinh lực hơn.

“Là Thiên Nhật Túy Lan?” Khóe miệng khẽ nhếch lên, kéo người trong ngực mình lại gần hơn, giọng nói chuyện của Hách Liên Dực Mẫn lúc này hình như nhu hòa lại ba phần so với thường ngày…

“Ngươi thật rất thông minh.” Mộ Tĩnh Vân cúi đầu cười cười, suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nhưng Thiên Nhật Túy Lan cũng không phải sẽ hữu dụng mãi, gốc cây đầu tiên sẽ kéo dài thời gian phát độc một năm, gốc thứ hai cũng chỉ nửa năm mà thôi, đến gốc thứ ba, cũng chỉ ba tháng thôi.” Lúc đầu y muốn Thiên Nhật Túy Lan, chẳng qua là chuẩn bị để ngừa chuyện ngoài ý muốn, nhưng đến sau này, lại trở thành hao tổn tâm huyết để có được như thế, e rằng cũng là bởi vì, một phần trong lòng mình, đã bắt đầu có chút tiếc nuối rồi đi…

Về phần không bỏ được cái gì? Haha…

“Vì sao ngươi không nói thẳng chứ?” Vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng. Cái người tính cách suy nghĩ vặn vẹo này, sở dĩ muốn dẫn nhi tử đi đến Miêu Cương xa xôi, trăm phương ngàn kế muốn tránh né người bên cạnh mình, quyết định giấu giếm chuyện độc huyết cho đến bây giờ, tất cả mọi thứ, chỉ sợ là vì muốn ngăn tất cả những cơ hội có thể cứu y, từng cái từng cái một…

“Biết rõ còn hỏi.” Khinh miệt cười một một tiếng, Hách Liên Dực Mẫn là người như thế nào, làm sao ngay cả những thứ này cũng không đoán ra, y mới không cần lãng phí tinh lực cho những lời nhảm nhí này đâu!

Tham Khảo Thêm:  Chương 380: Tới đính hôn thật sao

“Độc huyết của ngươi, Lý Hòe cũng góp phần giúp ngươi.” Không phải là một câu hỏi.

“Đúng thế, không có ông ta động tay động chân một chút, vừa đụng phải độc kia một chút đã xong đời rồi. Y thuật của ta kém như vậy, cũng không có bản lĩnh áp chế nó.” Mộ Tĩnh Vân đánh giá y thuật của mình luôn luôn rất đúng trọng tâm, không tốt chính là không tốt, hai chữ “Y Thánh” này, căn bản không chứng minh được gì.

“Ngươi là tiểu thái gia của Mộ gia, với giao hảo giữa ông ta và lão gia tử, vì sao lại giúp ngươi làm chuyện này?” Lắc đầu bật cười, nghĩ thầm thẳng thắn ngược lại cũng coi như là một ưu điểm…

“Bởi vì ta uy hiếp ông ta, nếu ông ta giúp ta, ta còn có thể sống thêm vài năm. Nếu ta cứ trực tiếp uống thuốc độc như vậy, hai lão kia sẽ ngay lập tức thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh.” Mộ Tĩnh Vân cười gian xảo, trong ánh mắt tràn đầy trêu tức – phương pháp mới hay không mới không quan trọng, hữu dụng là được! “Nhưng rốt cuộc vẫn là một lão cổ hủ, ông ta nhất định đã lén nói cho lão phu nhân, cho nên bà mới có thể đưa Định Hồn Châu này cho ngươi.” Mở miệng nói đến đây, ngữ khí lại trở nên hơi bực tức lên.

“ ‘Dược Ngọc Ban Chỉ’ này, hôm đó nói là lễ vật tặng ta và ngươi, thật ra phải nói là lễ vật mà lão tặng lão gia tử mới đúng.” Lão gia tử không biết chuyện độc huyết của Tĩnh Vân, dĩ nhiên Lý Hòe không tiện nói rõ. Thế nhưng Dược Ngọc Ban Chỉ có khả năng bảo vệ tâm mạch, trì hoãn độc huyết công tâm một khoảng thời gian, đối với lão gia tử mà nói, có thể kéo dài tính mạng tôn nhi mà lão thương yêu nhất, đích thật có thể nói là lễ vật lớn nhất – chỉ là người nhận được tặng phẩm, hoàn toàn không có dịp để cảm nhận một phần tâm ý mà thôi.

Hắn cũng có một phần ban chỉ, chắc là Lý Hòe sợ chỉ tặng một mình Tĩnh Vân, Tĩnh Vân sẽ nhìn thấu tâm tư của ông rồi có chút lo ngại mà không nhận, nhưng nếu cộng thêm hắn vào, là để có thể tung hỏa mù đi.

“Hình như ngươi rất hiểu ông ta.” Liếc mắt nhíu mày, cuối cùng còn có chuyện gì mà nam nhân này không biết không?

“Có còn nhớ khi ngươi theo ta nhập quan lần đầu tiên, trên đường đã đụng phải một người do lão gia tử tới thỉnh an ngươi?”

“?” Vẻ mặt mơ màng, hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào…

“Hôm đó ông ấy vừa mới mở miệng hỏi danh hào của ngươi, cũng không tỏ rõ thân phận của mình, ngươi lại dùng kính ngữ “Tôn giá” đối với ông ấy. Khi đó, ta liền thấy kỳ quái. Rốt cuộc thân phận của người này là gì, mới có thể khiến ngươi nói một câu khách khí như vậy.” Nói đến đây thì dừng một chút, cưng chiều nhéo gò má bởi vì không phục mà phồng lên của Mộ Tĩnh Vân: “Sau này, mỗi một người ngươi quen biết, ta đều đặc biệt lưu ý. Phát hiện thấy, cũng chỉ có Lý Hòe có thể coi là người ngươi quen biết lâu hơn. Huống chi tám năm trước, chắc chắn ngươi mới có độc huyết không bao lâu, còn phải cầu cạnh ông ấy, đối đãi với ông ấy dĩ nhiên sẽ để ý hơn vài phần. Ngươi nhìn lại mấy năm gần đây đi, lúc ngươi nói chuyện với ông ấy, đâu còn có sự nhượng bộ và khách khí của năm đó nữa. Cũng may là ông ấy không so đo với ngươi thôi.”

“Hừ!” Càng nghe phần sau, lại càng không phục, thế nhưng suy đi nghĩ lại, lại thấy ngụy biện không được, chỉ đành ‘hừ’ một tiếng, tỏ vẻ bực dọc…

“Vì sao nhất định phải là độc huyết?” Lấy tính mạng đổi lấy, nhưng cũng không phải là vì danh lợi, chí âm chí độc, chẳng qua nhiều nhất là mười năm của những năm tháng vội vã.”

“Cũng không nhất định phải có. Chẳng là lúc đó trên tay đúng lúc có thuốc độc này, nên lười tìm một loại khác.”

“Đáng giá không?”

“Đáng giá hay không, phải xem ngươi nghĩ thế nào. Trong khoảng thời gian qua, đầu tiên là thế bá qua đời, sau đó lại đến sư phụ ta, những người đối xử rất tốt với ta, mỗi một người đều già mà ra đi. Bệnh tật, bị thương, trúng độc, những thứ này ít nhất cũng còn có biện pháp có thể chữa được. Nhưng mà tuổi già, ngươi có thể làm gì được chứ? Thời điểm đó, ta chỉ khoảng mười tuổi, những người quan trọng đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ có ba người bọn họ mà thôi. Nhưng mà hai người đã nối tiếp nhau qua đời vì tuổi già, mặc dù giáo chủ hơn ta vài năm, nhưng hắn phải gánh rất nhiều trách nhiệm, cho nên thay vì biến thành một trong những gánh nặng cho hắn, còn không bằng dựa vào chính bản thân mình.” Mộ Tĩnh Vân kể những chuyện cũ này, biểu tình trên mặt rất lãnh đạm, giọng cũng rất nhỏ: “Tất cả mọi người trên giang hồ biết ta là đệ đệ kết nghĩa của giáo chủ Ứng Thiên giáo, còn có núi Tây Lương Sơn bên kia, trừ đi một số ít người biết chuyện này, còn lại đều là đám người luôn xem ta là địch. Ta vốn chán ghét những chuyện phiền phức, thỉnh thoảng đánh đánh giết giết ngươi tới ta đi vui đùa một chút còn tạm được, thời gian dài thì thật không còn thú vị gì, còn không bằng để một thân độc huyết nháy mắt giết đối phương sẽ sảng khoái hơn. Ta chết, chí ít cũng chết ở trong tay của chính mình, không liên quan đến những người khác, đừng hòng chiếm được bất kì một tiện nghi nào của ta.” Lúc nói đến đây, sát khí trong mắt của Mộ Tĩnh Vân hiện rõ lên, khuôn mặt liều lĩnh lại kiệt ngạo bất tuân!

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Chương 5

“Nói có lý.” Gật đầu đồng ý, già yếu, đích thật là chuyện không thể tránh được nhất trong cuộc đời, sống lâu trăm tuổi thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải trần quy trần, thổ quy thổ*.”

(*Trần quy trần, thổ quy thổ (尘归尘, 土归土): từ bụi đất trở về với bụi đất)

“Bây giờ ngươi cũng có thể hiểu được, vì sao ta và lão gia tử đã định ra hẹn ước bảy năm. Hơn nữa còn lấy việc chúc thọ ông ấy làm điều kiện trao đổi – bởi vì nếu như không có Thiên Nhật Túy Lan, căn bản là ta không sống được quá bảy năm. Năm đó lúc ta hạ độc mình, đã sớm tính muốn cho trước đại thọ tám mươi của lão gia tử để cho trưởng bối bọn họ vội vàng tới đưa tang ta. Cho nên chuyện chúc thọ, nếu không phải có hẹn ước trước đây, mà ta lại chưa chết, ta tuyệt chưa từng nghĩ muốn đi.” Nụ cười càng sâu, mặc dù là đang bàn chuyện sinh tử của mình, thế nhưng Mộ Tĩnh Vân, lại thật sự đang cười…

Nghe Mộ Tĩnh Vân nói những lời tàn nhẫn, Hách Liên Dực Mẫn, vẫn ôn nhu nhìn y như cũ, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng giơ tay lên, vén lên vài sợi tóc đang rũ xuống trên trán của người trong ngực: “Nếu như gốc cây Thiên Nhật Túy Lan đầu tiên là dùng để đối phó với chuyện ngoài ý muốn. Những gốc sau đó, có phải là bởi vì ngươi luyến tiếc ta?” Hách Liên Dực Mẫn vẫn luôn hiểu được Mộ Tĩnh Vân, tuy rằng ngay từ đầu Mộ Tĩnh Vân vẫn muốn qua quýt cho qua chi tiết này, nhưng hắn vẫn nắm bắt được…

“Cần phải luyến tiếc ngươi sao? Ta không nỡ bỏ nhi tử không được hả?!” Tâm sự bị vạch trần, gai nhọn trên người Mộ Tĩnh Vân lại xù lên, rõ ràng là chột dạ đến sắc mặt cũng thay đổi, nhưng vẫn cãi bướng…

“Có một câu ‘luyến tiếc’ của ngươi, đã đáng giá rồi.” Hách Liên Dực Mẫn cũng không để ý, hạ xuống hôn trên lông mày, trực tiếp chặn lấy lời nói…

“Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết chỗ dùng của La Bặc là gì sao?” Thái độ quá mức ôn nhu của nam nhân, Mộ Tĩnh Vân cũng thẹn thùng mà giảm sự hung dữ xuống, chớp mắt một cái, liền lái đề tài ra xa ——

“Ngươi nói.”

“Vốn là ta muốn trước khi độc phát tác, sẽ thông báo cho ngươi đến Miêu Cương nhận Tĩnh Mẫn đem về. Còn ta, ta sẽ mang theo La Bặc đi tìm chỗ khác lánh với nó, lẳng lặng chờ chết. La Bặc, là ta chuẩn bị cho mình, ‘bằng hữu’ bồi ta đi hết đoạn đường cuối cùng.” Cho nên mỗi một lần khi y cảm nhận được một phần quan tâm của nam nhân, trong đầu, lại luôn luôn không tự chủ được mà nhớ tới thân ảnh màu trắng nho nhỏ kia – bởi vì sự tồn tại của La Bặc, vẫn đang nhắc nhở y rằng mạng sống không còn bao lâu nữa…

“Đó là lý do vì sao khi Tĩnh Mẫn và La Bặc cùng chạy đến, ngươi lại chọn La Bặc.” Lúc đó hắn còn thấy khó hiểu vì sao Tĩnh Vân không phải là ôm người mà là mèo, thì ra là khi đó Tĩnh Vân cũng đã tính sẵn rồi. Nếu nhi tử bị hắn phát hiện trước thời hạn, định trực tiếp ném nhi tử cho hắn mang đi, mà bản thân y, lại ôm mèo, tiếp tục làm theo như kế hoạch cao bay xa chạy. “Sau đó vì sao nghĩ thông suốt mà không đi?” Mặc dù là hắn dùng thủ đoạn ép Tĩnh Vân gật đầu đáp ứng không đi, nhưng nếu không phải tự Tĩnh Vân bằng lòng, sau thời gian kia, y tuyệt đối sẽ không nghe lời ngoan ngoãn như vậy.

“Dù sao đi nữa ta đã sắp chết, nếu đã cách xa Tranh Vân năm năm, như vậy tội gì trở về làm cho nó nhớ nhung.” Và bản thân ta sẽ nhớ – còn một câu vế sau, Mộ Tĩnh Vân không nói ra… “Về sau, ta suy nghĩ lại, cảm thấy nếu hai chúng ta đã dây dưa nhiều năm như vậy, vậy cho dù ta chết, cũng phải chết ở trước mặt ngươi, lưu lại một nỗi ‘nhớ nhung’ sâu sắc cho ngươi.” Mộ Tĩnh Vân nói xong những lời này, lạnh lùng thành khẩn, một cỗ hàn khí gay gắt lộ ra, chứng minh rằng y tuyệt đối không phải là đang nói giỡn – dù sao cũng chạy không được, chi bằng dứt khoát một chút, khiến nam nhân này, cả đời đều phải nhớ kỹ y!

“Ta thích thủ đoạn này, đến lượt ta, ta cũng sẽ làm như vậy.” Nắm lấy tay của Mộ Tĩnh Vân ở trong lòng bàn tay, trong mắt Hách Liên Dực Mẫn lóe lên một chút tán thưởng – quả nhiên là cá mè một lứa. Hách Liên Dực Mẫn không những không cảm thấy cách làm của Mộ Tĩnh Vân có gì không thích đáng, thậm chí còn rất khen ngợi…

“Tay ngươi lạnh quá.” Tay bị Hách Liên Dực Mẫn nắm lấy, cảm thấy trên người nam nhân truyền tới một cảm giác hơi lạnh lẽo, Mộ Tĩnh Vân nhẹ nhàng nắm ngược lại, có chút lo lắng quay đầu lại hỏi – bộ dạng này của Hách Liên Dực Mẫn, hình như, có chút kỳ lạ…

Tham Khảo Thêm:  Chương 166: 166: Quyết Định Thứ Hai

“Ta hơi sợ.” Hách Liên Dực Mẫn cúi đầu, bình tĩnh nhìn Mộ Tĩnh Vân, trong mắt có gì đó rất là phức tạp, sau một lát, mới cười một tiếng nhỏ, cũng không che giấu tâm tình của mình trong thời khắc này – cầm tay Tĩnh Vân. Với sự độc địa và dứt khoát của Tĩnh Vân, hắn thật sự không dám nói, mình có thể nắm chắc mười phần cứu được y…

“… Sợ cái gì?” Ngây cả người, Mộ Tĩnh Vân chưa từng nghĩ rằng, từ miệng của Hách Liên Dực Mẫn ngạo mạn khắp thiên hạ, bày mưu lập kế, cuối cùng mình đã nghe được một câu nói giống như tỏ ra yếu thế vậy “Ta hơi sợ”…

—— Nam nhân sắc sảo như chim ưng kia, là nam nhân luôn nắm tất cả mọi thứ ở trong tay, cũng sẽ có lúc cảm thấy không nắm chắc sao?

—— Hách Liên Dực Mẫn, ngươi sở dĩ biết sợ, là bởi vì… ta sao?

“Ta sợ ta không cứu được ngươi.” Nắm chặt lấy tay của Mộ Tĩnh Vân, sức lực của Hách Liên Dực Mẫn, nắm Mộ Tĩnh Vân đau nhức như xương bị bể vụn vậy…

“Đừng sợ.” Tay bị đau, nhưng trái lại Mộ Tĩnh Vân bật cười, ôn nhu trả lời một câu, giọng điệu và vẻ mặt đều lộ vẻ ung dung: “Ngươi nhất định không cứu được ta.” – Tàn nhẫn như Mộ Tĩnh Vân, quả thật là cũng không muốn cho ngay cả một chút hy vọng…

“Tên hỗn đản ngươi.” Khẽ mắng một câu, Hách Liên Dực Mẫn giơ tay lên, vỗ một cái trên đầu Mộ Tĩnh Vân: “Đường xá xa xôi, mới vừa thổ huyết thì thành thật một chút cho ta, ngậm lấy viên ‘Định Hồn Châu’ này, trừ khi nói chuyện ăn uống, nếu không thì thời gian còn lại không cho phép nhổ ra, có nghe không?” Giống như là hơi bị Mộ Tĩnh Vân chọc giận, thần sắc của Hách Liên Dực Mẫn không tốt, giọng nói cũng rất nghiêm khắc, đưa Định Hồn Châu cho Mộ Tĩnh Vân, trong lời nói, không có một khe hở nhỏ để thương lượng ——

“Là đồ tốt. Không bằng chờ khi ta đi rồi, dùng để gìn giữ thi thể của ta không bị mục nát?” Xem ra Mộ Tĩnh Vân thật sự hết sức tự tin với độc của mình, cho nên từ đầu đến cuối, y cũng không cho rằng Hách Liên Dực Mẫn có thể cứu được y. Đại nạn đã đến, cũng không sợ những thứ ngày thường nên sợ, tiện tay nhận lấy ngọc châu ngắm nhìn, mấy phần cố ý vài phần nghiêm túc nói với nam nhân ở phía sau…

“Miệng quạ đen!” Lại mắng một câu, nhưng lần này không ra tay giáo huấn, mà là có giận tái đi nâng cằm của Mộ Tĩnh Vân lên, nghiêm phạt mà hung hăng hôn xuống…

Côn Luân cách rất xa Giang Nam, tuy đoàn người của Hách Liên Dực Mẫn ra roi thúc ngựa, ngày đêm đi gấp rút, mỗi lần đến một chỗ trọ liền trực tiếp đổi ngựa lại tiếp tục gấp rút lên đường, nhưng vẫn phải dùng hơn ba mươi ngày, mới đến tới dưới đỉnh núi Côn Luân, may mắn là dọc đường đi có Định Hồn Châu và gốc sâm vương kia hộ giá, tuy là tốn một thời gian dài, nhưng không đáng sợ không nguy hiểm, đến nơi bình an.

Hơn nữa với tính cách của Mộ Tĩnh Vân, tuy là kịch độc phát tác, nhưng y cũng sẽ không để cho mình chịu nhiều đau khổ. Từ lúc vừa mới bắt đầu đã tính việc pha chế độc dược, để ngoại trừ lần đầu tiên phát tác thì thổ huyết ra một lần. Sau đó, y cũng sẽ không bị đau đớn gì nữa, mặc dù thân thể hơi lộ ra vẻ suy yếu, nhưng đoạn đường này, y hoàn toàn giống như là lúc đi du sơn ngoạn thủy, căn bản là không coi tính mạng của mình ra gì…

Mấy người đến dưới chân Côn Luân, nghỉ ngơi thu dọn sơ sơ một phen, liền không trì hoãn nữa, bay thẳng người lên, hướng về đỉnh núi Côn Luân

Côn Luân tam hiệp thoái ẩn đã lâu, tung tích là một câu đố, hơn nữa mùa đông hay mùa hạ trên núi đều có tuyết, khó lên khó xuống, vừa giương mắt nhìn phong cảnh đều là một mảnh trắng như tuyết, nếu chưa quen thuộc, tuyệt đối không thể tìm ra đường.

Trong bốn người, ngoại trừ Hách Liên Dực Mẫn, ba người kia đều là lần đầu tiên tới đây, trước đó ở dưới chân núi cũng không đến nỗi, lúc này đi vào trong núi, toàn bộ xung quanh đều là tuyết trắng xóa, ngước mắt nhìn, hoàn toàn không thể nhận biết được phương hướng, nếu không có Hách Liên Dực Mẫn chỉ điểm, căn bản là không nhìn ra được nhiều chỗ có gì khác biệt trong núi này ——

Võ công của mọi người không kém, mặc dù ở trong núi tuyết, nhưng như giẫm trên đất bằng, không hề tốn sức, Hách Liên Dực Mẫn ôm Mộ Tĩnh Vân, dẫn hai người khác vòng vo mấy vòng, chỉ thấy vốn là một mảng trắng mênh mang trong núi tuyết, lại bất ngờ xuất hiện mấy sơn động cao thấp không đồng đều. Có tổng cộng năm cái lớn hơn, chắc là dùng để làm chỗ ở, bây giờ nhìn lại, trong đó chỉ có một chỗ có ánh lửa sáng lên. Những chỗ nhỏ khác, đoán là để cất giữ vật phẩm để dùng, vài thứ rải rác, cũng không đặc biệt.

Vẻ mặt của Hách Liên Dực Mẫn bình thường, cũng không thấy có gì chấn động, ôm Mộ Tĩnh Vân bay thẳng về phía ánh lửa, chân vừa mới đáp xuống đất, ở chỗ sâu trong sơn động, lại đột nhiên truyền tới một giọng nói rắn rỏi mạnh mẽ: “Hách Liên Tước gia đại giá quang lâm, không biết là vì chuyện gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.