Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 28: Sự chiếm hữu



Ánh sáng được điều chỉnh tối nhất, màn hình điện thoại vẫn hiện ra trang web Thịnh Vân Trạch vừa tìm kiếm.

Nền trắng khung xanh, trang tìm kiếm Baidu.

Từ khóa: [Xuyên không]

Muôn vàn đáp án nhảy ra: Xuyên Không Tu Tiên, Xuyên Không Trở Thành Đại Minh Tinh, Có tiểu thuyết xuyên không nào hay không, “Trở Về Thời Trung Học Của Cha Tôi” bộ này hay đấy, đề cử mọi người đọc thử, tác giả là Tam Thiên Phong Tuyết…

Không đúng.

Thịnh Vân Trạch muốn tìm không phải mấy thứ này, hắn đổi từ khóa tìm kiếm.

[Khả năng xuyên không gian thời gian là bao nhiêu]

Lần này đáp án nhảy ra cuối cùng cũng liên quan đến thứ hắn muốn tìm: Liệu con người có thể xuyên không gian thời gian không? Nhà khoa học nghiên cứu khả năng xuyên không gian thời gian, Nhân loại sẽ diệt vong sao, Vì sao không có người từ tương lai xuyên không trở về…

Thịnh Vân Trạch đặt điện thoại sau chồng sách cao ngất ngưởng, kiên nhẫn lướt xuống từng mục một.

Sau đó lại đổi từ khóa: [Vũ trụ song song]

Vũ trụ song song có thật sự tồn tại không?

Vũ trụ song song là gì?

Các nhà khoa học đã từng phát hiện vũ trụ thứ hai…

Kinh ngạc, Sự kiện xuyên không vũ trụ song song có thật mà bạn không thể không click vào xem…

Dòng cuối cùng thu hút sự chú ý của Thịnh Vân Trạch. Với tư cách là một đóa hoa cao lãnh lướt web không mấy thường xuyên. Hắn vẫn chưa biết mình sắp rơi vào bẫy quảng cáo vĩ đại của Trung Hoa.

Vừa click vào, trang web chuyển hướng, tiêu đề giật gân xanh xanh đỏ đỏ chen chúc nhau ô nhiễm tầm nhìn của Thịnh Vân Trạch: Sòng bạc Macao đầu tiên ra mắt——

Chẳng liên quan gì đến vũ trụ song song cả.

Trong lòng Thịnh Vân Trạch hiếm hoi chửi thầm một tiếng “Cứt”, click vào nút quay lại——Rơi vào cái bẫy thứ hai của quảng cáo: Trang quay lại là một trang web “màu vàng” khác.

Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc bấm vào nút “X” ở góc trên bên phải——Rơi vào cái bẫy thứ ba của quảng cáo: Mở ra quảng cáo sòng bạc thứ ba.

Như mọi người đều biết: nhỏ hơn nguyên tử là proton, nhỏ hơn proton là neutron, nhỏ hơn neutron là quark, nhỏ hơn cả quark chính là nút “X” trên trang web khiêu dâm.

Tìm được đã là giỏi lắm rồi, quan trọng là có thể tắt nó đi mới là một trang hảo hán: Bởi vì nút “X” này tám chín phần mười là nút “X” giả.

Bị trang web khiêu dâm hành hạ cả buổi, Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình đúng là đồ ngu ngốc, dứt khoát tắt hẳn màn hình điện thoại.

Sự bực bội trong lòng hắn vẫn chưa tan biến, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói mang theo tiếng khóc của Đoạn Di “Em nhớ anh lắm”.

Nhớ ai?

Một bên gọi hắn là chồng, một bên lại nhớ một người đàn ông khác?

Người đã để lại dấu hiệu trên cổ cậu ư?

——Thật phiền.

——Phiền chết đi được.

“Đoạn Di, dậy đi dậy đi, thầy Bắc bảo cậu dậy trả lời câu hỏi.”

Thầy Bắc, giáo viên vật lý lớp 12-1, người khác hói đầu hói giữa, ông ấy hói hai bên, là một nhân vật huyền thoại trong trường. Thi đại học đỗ Bắc Đại, học một năm cảm thấy không hài lòng, quay lại thi lại đỗ Thanh Hoa.

Người rất dễ gần, chỉ là thích gọi Đoạn Di dậy trả lời câu hỏi.

Tiết bốn buổi sáng, học sinh ngoài việc chịu đựng bài giảng khô khan chán ngắt còn phải chịu đựng cơn buồn ngủ và cơn đói cồn cào thiêu đốt dạ dày, tâm trí đã sớm bay đến căn tin.

Đoạn Di ngủ cả buổi sáng, mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn thấy mặt thầy Bắc, theo bản năng mở miệng: “Em chào thầy.”

“Ừm.” Thầy Bắc âm dương quái khí lên tiếng: “Cậu giỏi lắm đấy tiểu Đoạn, ngủ ngon chứ? Thầy không làm phiền cậu chứ? Nhìn mặt cậu kìa, hằn cả vết đỏ lên rồi. Thầy nhìn còn muốn thay cậu kêu một tiếng sướng.”

Tưởng Vọng Thư che mặt: “Đoạn Di, bảo cậu trả lời câu hỏi, Tổng Ôn trang chín mươi sáu.”

Lên lớp 12, dù là môn học bắt buộc hay tự chọn đều đã học xong.

Mỗi trường sẽ sắp xếp một số tài liệu ôn tập để luyện đề hoặc coi như sách giáo khoa. Các trường đôi khi sẽ trao đổi tài liệu với nhau, nhưng để đảm bảo tỷ lệ đậu đại học, mỗi trường đều sẽ có bí kíp thi đại học bí mật cất giữ.

Của Nhị Trung chính là tài liệu ôn tập tổng hợp do tổ giáo viên lớp 12 dày công biên soạn ba năm. Chín môn đầy đủ, tuyệt mật, không được truyền ra ngoài, gọi tắt là “Tổng Ôn”.

Mục đích của thầy Bắc là để đánh thức Đoạn Di, căn bản không hy vọng cậu có thể đứng dậy trả lời được câu hỏi này.

“Ngồi xuống đi.” Ông ngẩng đầu: “Thịnh Vân Trạch, em trả lời.”

Tâm trí đang lơ lửng trên mây của Thịnh Vân Trạch vẫn chưa thu hồi lại, nhìn thấy thầy Bắc bình tĩnh trả lời: “Chọn C.”

Thầy Bắc:…

Một số người trong lớp không nhịn được cười, một số người đã “phụt” một tiếng cười ra thành tiếng.

Thầy Bắc: “Em xem em đang cầm sách gì kìa?”

Thịnh Vân Trạch nhìn: Tài liệu ôn tập Ngữ Văn Tổng Hợp Nhị Trung.

Ở góc còn có lời chúc thi tốt và danh ngôn của hiệu trưởng Hà. Mỗi trang đều có, là hy vọng mà hiệu trưởng Hà gửi gắm đến mỗi học sinh.

Ở góc trang mà Thịnh Vân Trạch lật đến có viết: Giai đoạn trung học, giao lưu nam nữ chỉ giới hạn trong tình bạn, vượt quá tình bạn chính là lãng phí tình cảm, hại người hại mình!

Thịnh Vân Trạch:…

Không biết vì sao, hắn đột nhiên nổi loạn ôm một chút tâm lý may mắn, nghĩ: Đoạn Di đâu phải con gái.

“Em cũng ngồi xuống đi.” Thầy Bắc bất lực, Thịnh Vân Trạch là học trò cưng của ông, ông thiên vị hắn vô bờ bến.

Tưởng Vọng Thư “chậc chậc” nói: “Không ngờ học bá như hoa khôi mà giờ học cũng lơ đãng, không chọn được đáp án cũng biết chọn C.”

Thầy Bắc: “Thầy biết sau khi đại hội thể thao kết thúc tâm trí các em vẫn chưa thu hồi lại. Tối qua các em đi hoang ở đâu thầy cũng biết rõ, nhưng các em tự suy nghĩ đi, hả? Lớp 12 có thể giống lớp 11 được sao? Người khác có thể không thu hồi lại, lớp 12-1 các em có thể không thu hồi lại sao? Lớp trọng điểm, lớp mũi nhọn, lớp thực nghiệm, lớp thi Olympic! Các anh chị ơi, các em vất vả lắm mới thi vào lớp 1, chẳng lẽ là để đến đây cho có lệ à?”

Những học sinh trong lớp suýt ngủ gật vội vàng ngồi ngay ngắn.

Thầy Bắc nói với giọng chân thành: “Thầy biết các em học giỏi, đầu óc cũng tốt. Nếu không cũng không vào được lớp này. Nhưng các em không thể vì vậy mà tự cho mình là hơn người, tự cho mình là thiên tài, không cần học, cũng không cần cố gắng nữa. Thầy nói cho các em biết, không biết bao nhiêu học sinh lớp thường muốn chen chân vào đây. Nếu các em không muốn bị điều từ lớp 1 xuống biên cương, thì hãy siết chặt da lại cho thầy, quen thói các em rồi đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 79: C79: Chương 79

Tưởng Vọng Thư với tư cách là cán bộ lớp, sau khi thầy Bắc phát biểu bài diễn văn châm ngôn hùng hồn này, là người đầu tiên hưởng ứng: “Chúng—-em—-biết——rồi——thầy——Bắc——”

Thầy Bắc: “Nói chính là cậu đấy, Tưởng Vọng Thư!”

Tưởng Vọng Thư:…

Mẹ kiếp, súng bắn chim đầu đàn.

Thầy Bắc hận sắt không thành thép: “Cậu có năng lực thì dồn chút tâm trí cho Vật lý, bỏ ra 3% nỗ lực mà cậu dành cho Tiếng Anh thì lần thi Olympic này thứ hạng của cậu sẽ không tụt lại phía sau như vậy!”

Nghe thấy hai chữ Olympic, học sinh trong lớp liền chấn động.

Tưởng Vọng Thư vẫn đang lảng tránh một cách khôi hài: “Thầy Bắc nói quá rồi, thực ra em đối xử với Tiếng Anh và Vật lý đều như nhau.”

Đoạn Di vội vàng đánh trống lảng: “Thầy Bắc, em làm chứng, lời cậu ấy nói là sự thật, sáng nay bài tập trắc nghiệm Tiếng Anh và Vật lý của cậu ấy đều là đi chép.”

Hách San San tích cực hưởng ứng: “Đúng! Còn chép bài trắc nghiệm một lựa chọn của Tiếng Anh ra cách giải mới của trắc nghiệm nhiều lựa chọn.”

Thầy Bắc bị đám nhóc này hát hay hát đôi chọc cho cười.

Phương Vân hỏi một câu: “Thầy Bắc, kết quả Olympic ra rồi ạ?”

Chủ đề lại quay trở lại.

Đầu năm học, vòng bán kết của kỳ thi Olympic Vật lý cấp tỉnh được tổ chức tại Nhất Trung.

Thịnh Vân Trạch cuối kỳ trước vì tham gia kỳ thi này, đầu học kỳ vào bán kết không tham gia kỳ thi xếp lớp đầu năm mới để Tưởng Vọng Thư thi được thứ nhất toàn khối, gánh vác trọng trách trở thành lớp trưởng, hiện tại còn bị cậu ta coi là kẻ bóc lột quần chúng lao động, lợi dụng chức vụ để bòn rút mỡ dân (bài tập của bạn học) để chép như một tên quan tham.

Tưởng Vọng Thư bị loại ngay từ vòng sơ khảo, trong kỳ nghỉ hè Đoạn Di gặp tai nạn xe, đúng vào ngày cậu ấy thi, bài làm chưa xong cậu ấy đã hồn xiêu phách lạc rời khỏi phòng thi, kết quả cuối cùng ra chỉ miễn cưỡng đạt giải nhì, ngay cả mép vòng bán kết cũng không chạm tới.

Lớp 1 có Tưởng Vọng Thư, Phương Vân và Thịnh Vân Trạch tham gia.

Cùng với “phương trượng” Trương Tín Khoa thường ngày trầm lặng ít nói: Đeo cặp kính dày cộp, cả người thần thần bí bí, làm bài dựa vào tính toán——Tính toán kiểu bói toán, là thầy phù thủy xã hội chủ nghĩa mới.

Tên là Tín Khoa là niềm tin kiên định vào khoa học của bố cậu ấy.

Còn có cô bé nhỏ nhắn Chu Nguyệt: Một cô gái gầy gầy nhỏ nhắn trắng trẻo.

“Ừm, Thịnh Vân Trạch, Phương Vân, hai em tan học đến văn phòng thầy một chuyến.”

Phương Vân tim đập thình thịch, không có tự tin lắm.

Tưởng Vọng Thư kéo bím tóc của cô ấy: “Này, khá đấy, Phương Vân, không định mời khách à?”

Phương Vân: “Cậu đừng có cắm cờ cho tớ, lỡ tớ rớt tớ tính sổ với cậu.”

Tưởng Vọng Thư: “Thầy Bắc đâu phải bị thần kinh, gọi hai người đến văn phòng để thông báo hai người rớt? Xin cậu đấy, cậu còn được gán ghép với hotboy cơ mà, tự tin lên!”

Phương Vân đột nhiên nhìn Đoạn Di một cái, Đoạn Di đã tỉnh ngủ hoàn toàn, đang hồi phục năng lượng, xoẹt xoẹt một cái xé một mảnh giấy trắng ở góc dưới bên phải của quyển Tổng Ôn Vật lý, viết gì đó lên trên, vo tròn lại ném cho Thịnh Vân Trạch.

Trên bàn của Thịnh Vân Trạch đột nhiên lăn tới một cục giấy nhăn nhúm.

Trong lớp dám truyền giấy cho Thịnh Vân Trạch khi đang học, toàn lớp chỉ có thể tìm ra một người.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Di, quả nhiên thấy Đoạn Di nháy mắt ra hiệu với hắn, miệng “bíp bíp bíp bíp——” không ngừng.

Cậu “bíp” to thêm chút nữa, là có thể thu hút thầy Bắc xuống đây.

Đoạn Di như không có chuyện gì xảy ra, người mắc kẹt cả buổi sáng hôm sau lại chính là hắn.

Cậu như một cơn gió thoảng qua, vô tình gây ra lũ lụt.

Ban đầu Thịnh Vân Trạch tức giận, sau đó lại thấy buồn cười, cười xong lại thấy Đoạn Di rất đáng yêu, mặt trắng như tuyết, mắt đen như mun, giống như búp bê sứ được nhào nặn cẩn thận.

Hắn bất lực mở tờ giấy ra, nụ cười đột nhiên tắt ngúm.

Trên tờ giấy viết: Có đó không?

Đoạn Di rất nhanh đã nhận được thư trả lời của Thịnh Vân Trạch, nôn nóng mở ra xem.

Chữ viết của Thịnh Vân Trạch bay bổng như rồng bay phượng múa, hai chữ mạnh mẽ hiện ra: Ngu ngốc.

Gương mặt hơi bụ bẫm của Đoạn Di nhăn lại, chọc vai Tưởng Vọng Thư, “Vì sao “lớp trưởng” lại mắng tớ ngu ngốc?”

Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ hắn cũng nỡ mắng cậu?

Sau đó ngó sang nhìn thấy bên trên hai chữ “Ngu ngốc” do Thịnh Vân Trạch viết, chữ “Có đó không?” viết ngoáy của Đoạn Di.

Ngay lập tức đổi phe, vỗ vai Đoạn Di một cách sâu sắc: “Lớp trưởng mắng đúng rồi.”

Nghĩ ngợi một chút, Tưởng Vọng Thư nhìn vẻ mặt ngây thơ của Đoạn Di, lại thở dài: “Không mời mà tới, khá là thương hắn, người đẹp trai, tuổi còn trẻ, đầu óc lại tốt, sao mắt lại mù thế nhỉ.”

Thái độ đó giống hệt như nhìn thấy một chàng trai đẹp trai trong thành phố không chê con gái mình kém học, ít chữ cứ đòi cưới con gái mình. Bản thân nhặt được món hời lớn sợ chàng trai đổi ý nên nôn nóng muốn đóng gói con gái gả đi như bà mẹ vợ vậy.

Trước khi gả đi còn phải truyền thụ cho con gái vài chiêu trị chồng đề phòng ngày nào đó chàng trai mắt sáng ra trả lại con gái mình.

Tưởng Vọng Thư ôn hòa nói: “Cả đời người ta có thể gặp được một chàng trai đẹp trai mù mắt đã là không dễ dàng, Huống chi chàng trai không những đẹp trai mà còn thông minh, cố lên! Đoạn Tiểu Quy!”

Đoạn Tiểu Quy không kịp theo Tưởng Vọng Thư chém gió, chuông tan học vừa vang lên như người triệu hồi Pokemon vậy, triệu hồi Thịnh Vân Trạch đi mất.

Đoạn Tiểu Quy chạy chậm, ngay cả vạt áo của Pokemon Thịnh Vân Trạch cũng không chạm tới, trơ mắt nhìn bóng lưng Thịnh Vân Trạch biến mất ở hành lang.

Lớp học nháy mắt trống hơn một nửa, đều cầm thẻ cơm chạy đến căn tin.

Những người ở lại đều là lén lút đặt đồ ăn ngoài. Nhị Trung cấm học sinh ăn đồ ăn ngoài vào buổi trưa, phái bộ phận kiểm tra của Hội Học Sinh thay phiên nhau đứng gác ở vài nơi học sinh lấy đồ ăn ngoài, phá hủy vài căn cứ của Tưởng Vọng Thư và mấy người bạn.

Năm nay Tưởng Vọng Thư đấu chiến lược cầm cự với Hội Học Sinh, còn triển khai công tác tình báo, chiêu mộ vài người lương thiện của bộ phận kiểm tra, sắp xếp gián điệp vào bên trong, nuôi sống hơn một nửa dân số lớp 1, thực sự là một mầm mống tốt để làm chính trị.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cậu xách đồ ăn vào, mấy tên con trai đói meo chỉ thiếu nước ôm chân Tưởng Vọng Thư hét lên “Người mẹ anh hùng” thôi.

Kết quả đến cửa, bị một cô gái lớp 12-4 chặn lại, là một Alpha nữ, tính cách khá bộc trực, không biết đã nói gì với Tưởng Vọng Thư sau đó đưa cho cậu ấy một ly trà sữa, rồi đi.

Phương trượng “woa” một tiếng, cùng Đoạn Di toàn lớp bu quanh xem: “Vọng Thư có vấn đề rồi…”

Đoạn Di cũng “woa” một tiếng: “Sao cậu ta không nói với tớ?”

Phương trượng “A Di Đà Phật” một câu, sờ đầu Đoạn Di, ban phúc cho cậu, “Thí chủ, cứ đội nón xanh lâu rồi cũng quen thôi, vợ muốn kiếm người khác, Phật tổ đến cũng không cản nổi.”

Đoạn Di: “Tớ chỉ là không ngờ thật sự có nữ đồng bào nhìn trúng cậu ta?!”

Phương trượng khá thắc mắc, đôi mắt dày cộp phát ra ánh sáng nham hiểm, cậu ấy đẩy một cái: “Lớp phó Đoạn, cậu nhìn lâu dĩ nhiên không thấy, thực ra Vọng Thư trông khá đẹp trai.”

Quả thật khá đẹp trai. Tưởng Vọng Thư 1m84, người cao chân dài, mắt phượng, học giỏi, nhà giàu. Nhìn ai cũng đều cười cười che giấu sự ôn nhu. Ngoại trừ việc thích làm mẹ người ta và thích nói nhảm ra, thì đúng chuẩn hình tượng nam phụ ôn nhu trong bốn hotboy trường học của các cô gái mộng mơ.

Phương trượng: “Cậu có biết cậu và cậu ấy có một biệt danh trên diễn đàn trường học không?”

Đoạn Di hình như nhớ ra điều gì đó, sét đánh vang dội: “Chết tiệt! Tớ biết rồi, nếu cậu muốn nói cậu ta giả Beta, mang thai 7 tháng cho tớ nhưng bị Thịnh Vân Trạch nẫng tay trên dẫn đến sinh non trong tác phẩm văn học chủ nghĩa hiện thực hậu hiện đại hướng chủ nghĩa ma thuật kia thì thôi đi, tớ đã thưởng thức rồi.”

Phương trượng không nói nên lời: “Không ngờ ba người chơi lớn vậy.” Sau đó lại nhẩm lại: “Không ngờ cuối cùng ủy viên Tưởng lại sinh non trong bài viết đó… Diễn biến cốt truyện ngoài dự kiến.”

Đoạn Di người như muốn nứt ra: “Mẹ kiếp! Cậu thế mà còn theo dõi?”

Phương trượng không do dự bán đứng Tưởng Vọng Thư: “Ủy viên Tưởng giới thiệu cho tớ.”

Đoạn Di:…

Tưởng Vọng Thư đặt đồ ăn lên bàn: “Các con, ăn cơm thôi!”

Hách San San mắt sáng lên chen vào: “Mẹ, nghe nói mẹ kiếm cho con một ông bố mới hả!”

Tưởng Vọng Thư lấy cơm thịt băm ra, mở nắp, bẻ đũa cho Đoạn Di: “Con nghe ở đâu vậy? Bây giờ quyết định chọn bố hay chọn mẹ rồi hả?”

Hách San San chỉ vào ly trà sữa trên bàn, cười hehe xoa tay dâm đãng: “Thú nhận mau, có phải có vấn đề rồi không?”

Đoạn Di cũng cười gian xảo nhìn cậu ấy, Tưởng Vọng Thư “Ồ” một tiếng, “Một học muội lớp 12-4 tặng, các cậu muốn uống hả? Mỗi người một ngụm nhé, đừng tranh nhau.”

“Hình như cô ấy là Alpha nữ.” Hách San San: “Alpha nữ cũng tốt mà! Mẹ, mẹ cứ đồng ý đi, nhớ phải đòi sính lễ 30 vạn, hộ khẩu thành phố, 2 căn nhà, một chiếc xe, lấy chồng lần hai tuy sẽ bị người ta bàn tán nhưng cũng không thể thiệt thòi về sính lễ, con gái nhất định ủng hộ mẹ! Đúng không, bố?”

Đoạn Di hùa theo gật gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Tưởng cố lên!”

Tưởng Vọng Thư vui vẻ nói: “Có độc! Tớ với cô ấy không có khả năng đâu, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”

Đoạn Di lập tức hóng hớt: “Vì sao?”

Hách San San học theo: “Vì sao?”

Tưởng Vọng Thư hừ hừ một tiếng: “Tớ có quyền giữ im lặng.”

Thực ra chuyện này nói ra khá là khó nói. Cụ thể phải nhắc đến năm Tưởng Vọng Thư học cấp 2, năm mà Đoạn Di và Nam Dã cặp kè.

Ba người họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Nói là tình nghĩa sâu nặng cũng không ngoa, Đoạn Di và Nam Dã phản bội cậu ấy, song song nâng tình bạn lên một tầm cao mới, chủ yếu là do Nam Dã người này luôn ôm một chút ảo tưởng phi thực tế với Đoạn Di, không biết tìm ai xem bói mà khẳng định Đoạn Di sẽ phân hóa thành Omega, sau đó yêu cầu Tưởng Vọng Thư trợ công, tác hợp cho hai người họ.

Tưởng Vọng Thư bị ép buộc làm qua loa một thời gian, cho rằng Đoạn Di sẽ không ở bên Nam Dã. Kết quả sự việc diễn ra ngoài dự kiến của Tưởng Vọng Thư. Thứ nhất là Nam Dã và Đoạn Di thật sự ở bên nhau. Thứ hai là ánh mắt Nam Dã nhìn cậu ấy ngày càng giống nhìn tình địch—— Ông trời chứng giám chỉ có hồi mẫu giáo Đoạn Di mới làm bạn gái của Tưởng Vọng Thư. Đó còn là thứ hai tư sáu Đoạn Di, thứ ba năm bảy Nam Dã thay phiên nhau, sắp xếp rõ ràng.

Mấy chục năm sau đều là cậu ấy làm vợ cho Đoạn Di trả nợ đấy nhé!

Tóm lại, trong năm lớp 9 bận rộn với việc trưởng thành loạn lạc này, Tưởng Vọng Thư không phụ lòng mọi người đã phân hóa thành một Alpha.

Để duy trì tình bạn lung lay của ba người họ, Tưởng Vọng Thư vẫn chưa hết bệnh trung hai đột nhiên sản sinh ra một thân chính nghĩa, vẻ mặt thẳng thắn nói với Đoạn Di mình là Beta—— Ngoại trừ việc chứng minh nhân dân sẽ hiển thị giới tính thứ hai, nếu bản thân không nói, cơ bản sẽ không ai biết, giống như số chứng minh nhân dân vậy, nhìn thì có vẻ được công khai, nhưng muốn giấu đi cũng không khó.

Vì vậy, trên diễn đàn cậu ấy là Omega giả Beta, trong hiện thực là Alpha giả Beta.

Kết quả Nam Dã và Đoạn Di yêu nhau nửa năm chưa tới đã chia tay. Tưởng Vọng Thư không nói nên lời, trong mỗi đêm khuya tự hỏi lòng mình:

Mình vì cái gì?

Giả vờ cho vui sao?

Cho đến bây giờ, Đoạn Di không để ý, cũng không phát hiện ra điều gì sai, Tưởng Vọng Thư cũng lười sửa lại.

Dù sao mọi người đều là xịt thuốc ức chế ba lần một ngày. Nếu có thể ngửi được mùi tin tức tố trong trường, lập tức báo cáo cho ban giáo dục.

Nguyên tắc sống của Tưởng Vọng Thư là tìm một cô nàng Omega xinh đẹp, không quan tâm đến tình yêu giữa hai Alpha.

Vì vậy cô học muội Alpha lớp 12-4 kia đã chết ngay từ vạch xuất phát.

Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa trong lớp học, Thịnh Vân Trạch vừa bước vào liền nhìn thấy Đoạn Di ăn cơm dính đầy mặt.

Xung quanh còn vây quanh một đám người.

Hắn sải bước chân dài, thuận tay kéo hộp cơm của Đoạn Di sang bên mình, lau sạch hạt cơm dính trên mặt Đoạn Di xong, gắp một miếng thịt ăn.

“Cậu dùng miệng chổng lên ăn cơm à?”

Đoạn Di: =口=!

“Đó là miếng cuối cùng!”

Hách San San và mấy người khác cũng choáng váng, chủ yếu là bị hành động tự nhiên thân mật của Thịnh Vân Trạch làm cho choáng váng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1798

Hotboy lúc nào cũng là một đóa hoa cao lãnh trên dãy núi Himalaya phủ đầy băng giá quanh năm, từ bao giờ lại làm ra chuyện… Chuyện…

Chuyện này nọ nửa ngày, mọi người vẫn chưa nói ra được lý do.

Nếu phải nói, thì giống như trong thế giới động vật, con sói trẻ tuổi kiêu ngạo, đang biểu đạt sự chiếm hữu và tuyên bố chủ quyền của mình.

Hơn nữa còn ăn cơm thừa…

Đoạn Di quan hệ với ai cũng tốt, anh em cũng nhiều, nhưng nếu nói quan hệ tốt đến mức ăn chung một hộp cơm, dùng chung một đôi đũa, chẳng phải là ăn chung nước bọt sao?

Quan trọng là Tưởng Vọng Thư ăn cơm thừa thì thôi đi, dù sao cũng là bạn từ nhỏ, tình cảm khác nhau.

Thịnh Vân Trạch từ bao giờ lại gần gũi như vậy…

Phương trượng tự nhận là mình không thể làm ra hành động ăn cơm thừa của anh em, cậu ấy chê.

Sau đó nhẩm lại một lượt, không khỏi rùng mình, cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt: Hắn là Thịnh Vân Trạch ấy… Thịnh Vân Trạch? Thịnh Vân Trạch có thể làm ra chuyện này? Bị nhập à?

Phương trượng nuốt nước bọt, đổi một cách nghĩ khác: Lớp trưởng… Cậu đây là muốn gần dân sao?

Phương Vân ngửi thấy mùi thơm nhảy vào: “Ăn gì ăn gì ăn gì thế?”

Bầu không khí yên lặng mới bị phá vỡ.

Phương trượng vội vàng lấy một hộp cơm: “Để dành cho cậu đấy, chỉ còn một hộp thôi, về trễ thêm chút nữa là cậu không ăn được đâu.”

Phương Vân nhìn thấy Thịnh Vân Trạch ngồi bên cạnh Đoạn Di, hơi sững sờ: “Lớp trưởng trưa nay ăn cùng chúng ta à?”

Đoạn Di vẫn đang giành giật với Thịnh Vân Trạch, tranh giành quyền sở hữu cơm ngoài thịt băm.

“Cậu không thể tự mua một hộp sao?!” Đoạn Di tức giận.

“Không thích.” Thịnh Vân Trạch mặt lạnh tanh, trực tiếp cắn một miếng từ đũa của Đoạn Di, dựa vào tay cậu ăn cơm.

“Cậu có trẻ con không vậy!” Đoạn Di nhìn thấy đồ ăn của mình bị cướp một cách dã man. Sau khi giãy giụa vô hiệu cậu bỏ cuộc, ném đũa cho Thịnh Vân Trạch, tự mình cầm thìa múc một thìa thịt bò khoai tây lớn từ bát của Tưởng Vọng Thư.

Tưởng Vọng Thư bối rối trong gió: “Mẹ kiếp…”

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

Phương Vân mở hộp cơm: “Lớp phó Đoạn, chia cho cậu một nửa của tớ trước nhé, tớ ăn không hết.”

Cô ấy nhìn thấy Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch dùng chung một hộp cơm, trong lòng hơi nhói một chút.

Nhưng lại cảm thấy mình ghen tuông không có lý do. Ghen với Alpha làm gì, Đoạn Di cũng là Alpha, cô ấy còn chưa ghen với Tưởng Vọng Thư.

Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết, mối đe dọa của Thịnh Vân Trạch thật sự quá mạnh—— Là kiểu tình địch.

Ánh mắt cô ấy và Thịnh Vân Trạch chạm nhau trong khoảnh khắc đó, toát ra sự lạnh lùng từ trong tâm.

Ánh mắt đó lạnh lùng còn mang theo sự cảnh cáo.

Chớp mắt đã biến mất, Phương Vân nhanh chóng hồi thần, thầm nghĩ: Không thể nào, mình nhìn nhầm rồi sao?

Tưởng Vọng Thư sắp xếp Hách San San dọn dẹp bãi chiến trường. Mỹ miều nói là rèn luyện khả năng làm việc nhà của con gái, tránh để sau này lớn lên không ai lấy. Thực sự là tư tưởng cổ hủ lôi ra từ trong quan tài nhà Thanh.

Hách San San gào thét: “Mẹ! Nhà Thanh đã sụp đổ rồi!”

Ý là nhắc nhở cậu ấy với tư cách là phụ nữ thời đại mới có thể có một chút tư tưởng thoáng hơn được không!

Tưởng Vọng Thư gật gật đầu: “Con nói đúng, chúng ta phải có chút tư tưởng mới, phong cách mới.”

Đoạn Di ăn no rồi thì muốn ngủ, đúng chuẩn hành vi của heo con. Uể oải chơi điện thoại, chơi không bao lâu lại gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này ngoại trừ việc ra sân bóng rổ có thể đánh thức bản năng của cậu, cơ bản không ai có thể kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi.

Ăn no mặc ấm nghĩ đến chuyện dâm dục, Tưởng Vọng Thư đột nhiên bí ẩn nói: “Mọi người, tớ có một thứ hay ho muốn cho mọi người xem.”

Vừa nói, cậu ấy lấy điện thoại ra, lướt qua một cái,

Đoạn Di “Woa” một tiếng từ trên ghế ngồi bật dậy: “Cậu gan lớn quá đấy!”

Thịnh Vân Trạch đã quay về chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe AirPods màu trắng, kéo khóa áo đồng phục mùa thu trắng đen lên tận cổ, làm nổi bật chiếc cổ thon dài của chàng trai, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoạn Di sợ giọng mình quá to làm Thịnh Vân Trạch tỉnh giấc, nén điện thoại của Tưởng Vọng Thư: “Cậu thế mà dám mang truyện tranh người lớn đến lớp để xem?”

Tưởng Vọng Thư lắc lắc ngón tay: “Nononono, là chúng ta cùng nhau xem.”

Cậu ấy vẫy tay một cái, phương trượng, đầu trọc, Hách San San cùng nhau tụ tập lại.

Đoạn Di: “Chết tiệt! Phương trượng và đầu trọc thì thôi đi, Hách San San, cậu là con gái cậu không có chút khái niệm giới tính nào sao! Cút về làm bài tập đi!”

Hách San San chắp tay trước ngực, tỏ vẻ cầu nguyện, kiên định nói: “Bố, bây giờ đã là thời đại mới rồi, có thể có một chút quan niệm bình đẳng giới tính lành mạnh được không? Trong sự nghiệp vận động truyền thống vĩ đại và lâu đời, chưa bao giờ có sự phân biệt nam nữ, thực sự đã làm được mọi người bình đẳng, ai cũng có phần để xem.”

Đoạn Di bị cô ấy nói một tràng lý lẽ méo mó làm cho tức đến mức mắng Tưởng Vọng Thư: “Cậu nhìn xem cậu dạy dỗ ra được cô con gái tốt lắm!”

Tưởng Vọng Thư nói với giọng chân thành: “Bố của con, đừng nhập vai quá sâu.”

Cậu ấy liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, ánh mắt sắc lẹm, nói với phương trượng: “Vừa rồi tớ đột nhiên nảy ra một ý tưởng.”

Lần trước Tưởng Vọng Thư nói đột nhiên nảy ra một ý tưởng, là dẫn theo toàn bộ nam sinh lớp 12-1 leo tường đi chơi net vào nửa đêm, nhảy từ tầng 2 ký túc xá quốc tế xuống, 20 người gãy 7 cái chân, mỗi người viết bản kiểm điểm 8000 chữ, miễn phí dọn vệ sinh công cộng cho trường một tháng.

Đoạn Di nghe thấy cậu ấy nói câu này liền sởn tóc gáy.

Tưởng Vọng Thư: “Tớ thấy bình thường chúng ta đều cùng nhau xem phim, đã không còn gì mới mẻ nữa, chi bằng chúng ta tìm chút kích thích?”

Phương trượng và đầu trọc rất đồng tình.

Đoạn Di cảnh báo vang lên trong lòng: “Chết tiệt Tưởng Vọng Thư tớ nói cho cậu biết dù bây giờ cậu đang nghĩ gì cậu hãy lập tức dừng ý nghĩ đó lại…”

Tưởng Vọng Thư giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chúng ta mời lớp trưởng cùng xem với chúng ta thì sao?”

Đoạn Di: “Chết tiệt! Tớ biết ngay mà!”

Tưởng Vọng Thư đã vui vẻ chào hỏi: “Lớp trưởng——”

Thịnh Vân Trạch dưới ánh mắt tuyệt vọng của Đoạn Di, tháo tai nghe xuống, hơi thắc mắc nhìn bọn họ: “Hửm?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.