Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm



Đoạn Di không hề cố tình giấu diếm chuyện thế giới song song và việc xuyên không. Cậu đã nói với Thịnh Vân Trạch từ sớm, nhưng người ta chẳng tin.

“Chảy máu rồi.” Đoạn Di lảng sang chuyện khác, sờ lên gáy mình. Thịnh Vân Trạch cắn rất mạnh, quyết tâm che phủ dấu răng cũ, chỉ là không ngờ dấu răng của hắn lại chồng lên nhau. Trong cơ thể Đoạn Di, hắn nếm được mùi vị tin tức tố của chính mình.

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Nếu hắn không mất trí nhớ, hay không bị Alzheimer sớm, thì hắn nhớ rõ, hắn chưa từng đánh dấu Đoạn Di, càng đừng nói đến đánh dấu vĩnh viễn: cần phải tiến vào khoang sinh sản, đánh dấu thật sâu.

Sắc mặt Thịnh Vân Trạch tái nhợt, trong bóng tối, Đoạn Di không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Trên tủ đầu giường có khăn giấy, Đoạn Di cầm lấy lau gáy mình vài cái. Thịnh Vân Trạch lúc này mới hoàn hồn, như thể vừa tắt máy khởi động lại, hắn đột ngột nắm lấy tay Đoạn Di, làm cậu giật mình.

“Nói trước nhé, không có chuyện quen tay hay là ăn không hết gói mang về đâu. Tớ cho cậu cắn một lần là đã hết lòng hết dạ rồi, hai chúng ta chả có danh phận gì, nói ra chẳng hay ho gì, hai mươi năm trước chắc bị người ta lôi ra ngâm lồng heo rồi.”

Tay Thịnh Vân Trạch run nhè nhẹ, dù vô tâm vô phế như Đoạn Di cũng nhận ra. Cậu nắm lấy tay hắn: “Cậu còn khó chịu không?”

Thịnh Vân Trạch về mặt thể xác thì không khó chịu, nhưng trong lòng thì khó chịu lắm.

Bất cứ ai biết người mình thầm mến bị người khác đánh dấu vĩnh viễn cũng sẽ không dễ chịu gì.

Huống hồ người đánh dấu vĩnh viễn đó, nhìn thế nào cũng giống như chính mình?

Thật là một sự kiện huyền huyễn.

Theo suy luận thông thường, thế giới là thế giới duy vật, Thịnh Vân Trạch là Thịnh Vân Trạch duy vật, Đoạn Di thì giống như từ trong tiểu thuyết huyền huyễn chui ra, một học sinh trung học bình thường nhưng ẩn chứa bí mật động trời – mà hiện tại cậu ta còn úp úp mở mở, không muốn nói cho mình biết.

Vậy thì…

Đoạn Di có thật sự thích mình không?

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên hoang mang.

_ Mùa hè tôi gặp tai nạn xe cộ, kết hôn với cậu ở một thế giới song song khác.

_ Cậu là Alpha, tôi là Omega, chúng ta còn có hai đứa con trai.

_ Cậu đã đọc tiểu thuyết xuyên không chưa, chính là kiểu xuyên không như vậy đó.

_ Không biết vì sao, sau khi tôi sống ở đó mười mấy năm, bỗng nhiên lại xuyên về!

_ Mà lúc xuyên về, sự kết hợp tin tức tố giữa tôi và cậu vẫn chưa biến mất.

Trong nháy mắt, những lời Đoạn Di nói bên tai hắn hồi đầu năm học như hiện ra trước mắt.

Thịnh Vân Trạch tưởng mình sẽ không nhớ, không ngờ mình lại nhớ rõ ràng đến vậy.

Thậm chí một chữ cũng không sai.

Liệu rằng… những điều cậu ta nói là thật?

“Thịnh Vân Trạch, Thịnh đoàn trưởng, hoa khôi trường? Anh?” Đoạn Di xòe năm ngón tay ra trước mặt Thịnh Vân Trạch, lắc lắc.

Thịnh Vân Trạch nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.

Đoạn Di: “Tớ bị sao vậy?”

Hỏi xong lại thấy không đúng, hỏi lại: “Cậu bị sao vậy?”

Nếu là thật, thì cậu ta là thích mình, hay là thích “hắn” bên kia?

Thịnh Vân Trạch không dám nghĩ sâu.

Đoạn Di ngượng ngùng sờ mũi, cảm thấy bầu không khí im lặng hiện tại khiến cậu lúng túng. Cậu muốn lập tức tìm một chủ đề để nói, dù là chuyện gì cũng được, miễn là phá vỡ sự im lặng này.

Thịnh Vân Trạch lặng lẽ ôm chăn chặt hơn, Đoạn Di vốn định châm chọc hắn, nhưng bản thân cậu cũng có bản năng làm tổ, bây giờ cười nhạo Thịnh Vân Trạch xong, đến lượt mình nhất định sẽ bị tên độc mồm độc miệng này châm chọc lại gấp mười lần.

Nhẩm tính sơ sơ, không có lời.

Đoạn Di hào phóng vỗ vai: “Không sao, đàn ông mà, ai chẳng có lúc bản năng làm tổ chứ. Xây dựng một tổ ấm yêu thương cho vợ là ước mơ của mọi Alpha.”

“Tất nhiên tớ không có ý nói tớ muốn làm vợ cậu, à cũng không có ý nói cậu muốn làm vợ tớ, tớ chỉ ví dụ vậy thôi…”

Đoạn Di vội vàng bổ sung, càng giải thích càng rối.

Hôm nay Thịnh Vân Trạch không cãi nhau với cậu, cũng không mỉa mai cậu, chỉ ôm chăn ngồi trên giường, ngoan ngoãn đến mức bất thường.

Đoạn Di thầm nghĩ: Không phải chứ? Người bị chiếm tiện nghi là tớ mà, tớ còn chưa làm gì, cậu đã bày đặt giận dỗi rồi?

Cậu vội vàng bò xuống giường: “Nếu cậu đỡ hơn rồi thì tớ sang phòng khác ngủ.”

Thịnh Vân Trạch: Nhìn chằm chằm – – –

Đoạn Di: …

“Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy!”

Hình như đi cũng không được.

Đoạn Di lại bò lên giường, vén chăn lên: “Vậy tớ ngủ mép giường nhé?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 67: Trở về

Thịnh Vân Trạch vẫn tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

Đoạn Di cứng đờ nằm xuống, lúc này mới cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nhắm mắt lại không muốn mở ra.

Tin tức tố của Alpha vẫn rất an ủi, Đoạn Di cảm thấy mình đang ở trong một môi trường cực kỳ thoải mái, ngoại trừ gáy hơi đau.

Cậu vừa nhắm mắt lại đã bị Thịnh Vân Trạch vỗ tỉnh.

Nếu có thể, Đoạn Di hiện tại rất muốn lên mạng đăng bài cầu cứu: Online chờ, rất gấp, Alpha các cậu trong kì mẫn cảm có giống như con gái đến tháng không? Rất khó chiều? Tâm trạng thất thường? Rất dễ xúc động? Nửa đêm vỗ người ta dậy cùng nhau ngẩng đầu 45 độ nhìn sao trời à?

Đoạn Di chưa từng nuôi mèo, nhưng có thể thấy hành động hiện tại của Thịnh Vân Trạch chẳng khác gì mèo cả.

Nghe nói lúc chủ nhân ngủ, con mèo của họ sẽ cào tường ở cửa, phát ra tiếng ồn. Sau khi vào phòng ngủ, nó còn đặt móng vuốt trước lên ngực chủ nhân, cố gắng đạp tỉnh chủ nhân.

Điển hình cho tâm lý: Tôi không vui thì cậu cũng đừng hòng sống yên ổn.

Đoạn Di mở mắt, nước mắt lưng tròng: “Anh ơi, cho em một con đường sống được không? Anh chỗ nào khó chịu thì nói ra đi?”

Thịnh Vân Trạch âm trầm đặt tay lên ngực Đoạn Di, dùng tin tức tố cưỡng chế áp chế cậu.

Đoạn Di nhìn hắn vô tội: “Tớ muốn ngủ.”

Thịnh Vân Trạch khẽ mở miệng, lộ ra răng nanh nhỏ, hai hàm răng cắn chặt, sau đó nhe răng, dấu hiệu điển hình của mèo đang cáu kỉnh: “Tôi không muốn.”

Ý là cậu cũng phải thức cùng tôi.

Đoạn Di “á” một tiếng, lăn lộn trên giường mấy vòng, cuối cùng cam chịu ngồi dậy.

Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, xem đề thi một chút vậy.

Thịnh Vân Trạch tức điên lên, cảm thấy Đoạn Di thật sự là tra nam, tra đến mức tận cùng.

Hai người họ đang ở hai kênh khác nhau, Thịnh Vân Trạch đang xem bộ phim tình cảm đô thị tám giờ tối, cẩu huyết, “Mê hoặc khi về nhà” phiên bản Thịnh Ellie, tự hỏi mình có bị cắm sừng bởi chính mình hay không, còn Đoạn Di thì đang diễn bộ phim sitcom nhẹ nhàng, hài hước về trường học, trẻ em của Hành Tinh Hạnh Phúc: “Nhà có trai có gái”, Lưu Tinh không muốn thức dậy học bài buổi tối.

Nói một cách đơn giản, một người ở đài Hồ Nam, một người ở đài CCTV thiếu nhi, không cùng một kênh.

Khi Lọ Lem bước chân vào hào môn…

Giọng nói ma quái của Tưởng Vọng Thư đột nhiên vang lên trong đầu Thịnh Vân Trạch, ngay cả hình ảnh cậu ấy lắc lư cũng đặc biệt sống động.

_ Cuộc sống cổ tích hạnh phúc lại hóa thành bong bóng…

Thịnh Vân Trạch đầy đầu vạch đen, cố gắng gạt bỏ giọng nói của Tưởng Vọng Thư, kết quả nhìn thấy Đoạn Di đang chăm chú nhìn đề thi, không thèm liếc hắn lấy một cái, trong lòng tức giận: Có đẹp bằng tôi không?

_ Người chồng ích kỷ, hẹp hòi!

Thịnh Vân Trạch: …

Chết tiệt.

“Ồn ào chết đi được.” Hắn cáu kỉnh lên tiếng.

Đoạn Di bị liên lụy oan uổng, giật mình: “Tớ có nói gì đâu?”

Thịnh Vân Trạch trùm chăn kín mít, sau đó úp mặt vào giường, chui vào trong chăn.

Cho dù Đoạn Di có thần kinh thô đến đâu cũng có thể nhận ra tâm trạng hắn không tốt, tuy nhiên – cậu vẫn bị sự đáng yêu của Thịnh Vân Trạch làm cho tan chảy.

Diễn tả không được tốt lắm, nhưng Đoạn Di cảm thấy cảm giác bất an, lo được lo mất trong kì mẫn cảm của Alpha thật sự quá tuyệt vời.

_ Kì mẫn cảm của Alpha, tên gọi chính thức Đoạn Di đã quên mất, nói chung là giai đoạn cảm xúc biến động rất lớn.

Biểu hiện lâm sàng cụ thể là: động dục, tính công kích mạnh, thiếu cảm giác an toàn, không tin tưởng Omega của mình, xuất hiện bản năng làm tổ, cũng như xuất hiện hành vi lo được lo mất, đa nghi, phủ nhận bản thân.

Trường hợp nặng thậm chí sẽ khóc một mình.

Tất nhiên cũng không thiếu Alpha vừa khóc vừa “làm” Omega.

Đó là bản tính xấu xa của đàn ông, khóc thì khóc, nhưng vợ vẫn phải “làm”.

Đây chẳng phải là phúc lợi trời ban, bỏ lỡ sẽ không có sao? Hoa khôi trường đáng yêu như vậy?

So với Thịnh đoàn trưởng thường ngày hay nói lời cay nghiệt, ba câu nói thì có bốn câu mỉa mai, chua ngoa, đanh đá, Thịnh Vân Trạch trước mắt thật sự quá đáng yêu!

Chẳng lẽ đây là phần thưởng cho việc cậu gần đây chăm chỉ học tập, nỗ lực phấn đấu, thành tích xuất sắc sao?

Đoạn Di cười khẽ, vén một góc chăn lên: “Này, cậu có đó không?”

Thịnh Vân Trạch: “Ngủ rồi.”

Đoạn Di: “Ồ.”

Cậu không từ bỏ, hỏi lại: “Vậy cậu có biết Thịnh Vân Trạch có ở nhà không?”

Thịnh Vân Trạch bực bội: “Không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Nửa đêm say rượu

Đoạn Di: “Ồ. Vậy tớ có thể vào ngồi chờ cậu ấy về không?”

Thịnh Vân Trạch: …

Đoạn Di đặt đề thi xuống, Thịnh Vân Trạch nhanh như chớp ra tay, kéo Đoạn Di vào trong chăn.

Đoạn Di cười ha hả, không để Thịnh Vân Trạch toại nguyện, hai người giằng co trên giường, một cái chăn bị lật qua lật lại, cuối cùng Đoạn Di kiệt sức, cả người lẫn chăn bị Thịnh Vân Trạch đè xuống.

“Không chơi nữa, không chơi nữa…” Đoạn Di cười đến nghẹn khí, một lúc sau mới hoàn hồn: “Tớ đầu hàng, tớ yêu cầu chiến lược tương trì.”

Thịnh Vân Trạch đang trong kì mẫn cảm, rất quan tâm đến từng lời nói, cử chỉ của Đoạn Di.

Hắn thu tay lại, ôm Đoạn Di vào lòng, Đoạn Di biết hiện tại hắn đang thiếu cảm giác an toàn nên để hắn ôm, không nhúc nhích, thậm chí còn bị tinh thần cứu trợ nhân đạo quốc tế của chính mình làm cho cảm động.

Năm nay không nhận giải thưởng Top 10 Omega cảm động Trung Quốc năm 2022 thì thật là uổng phí.

Thịnh Vân Trạch thật ra rất muốn hỏi cậu vài điều.

Chuyện cậu nói về việc xuyên không là thật sao?

Chuyện cậu nói kết hôn với tôi ở một thế giới khác là thật sao?

Cậu là thích tôi ở thế giới bên kia hay thích tôi ở đây?

Cậu có nghĩ chúng tôi là cùng một người không?

Cậu… Cậu là vì hắn ta mà thích tôi sao?

Nhưng một câu cũng không dám hỏi.

Hắn hy vọng Đoạn Di nói ra câu trả lời hắn muốn nghe.

Hắn cũng sợ câu trả lời thật sự của Đoạn Di không phải là điều hắn muốn.

Chờ đã.

Nếu tất cả những điều này là thật, vậy Đoạn Di đã ly hôn với “mình” bên kia chưa?

Hình như không nghe cậu ta nói ly hôn?? Còn có hai đứa con trai??

Chết tiệt.

Thịnh Vân Trạch như bị sét đánh giữa trời quang, cháy đen cả trong lẫn ngoài.

Mình bị ép làm tiểu tam?

Đoạn Di hoàn toàn không biết lúc này nội tâm Thịnh Vân Trạch đang sóng gió nổi lên, suy nghĩ bay bổng, cậu thoải mái híp mắt: “Tớ thật sự ngủ rồi?”

Thịnh Vân Trạch ôm cậu chặt hơn.

Đoạn Di thăm dò hỏi: “Thật sự ngủ rồi? Thật sự ngủ rồi? Tớ thật sự ngủ rồi?”

Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”

Đoạn Di yên tâm: “Cậu không được đánh thức tớ, ngày mai còn thi giữa kì đấy, đừng làm lỡ việc tớ thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.”

Thịnh Vân Trạch trẻ tuổi khí thịnh, huyết khí phương cương, vừa mới nếm trải hương vị của đánh dấu tạm thời, khó mà kiềm chế được. Đoạn Di cứ hỏi mãi, hắn liền thấy ngứa ngáy trong lòng, giả vờ tức giận: “Bớt kiếm chuyện.”

Đoạn Di cảm thấy Thịnh Vân Trạch không nói đùa, lập tức ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau, hai người lặng lẽ rời khỏi khách sạn, không ai nhắc đến chuyện đêm qua.

Đoạn Di sau khi ra khỏi khách sạn phải xịt cả chai thuốc ức chế mới dám đến trường, may mà Tưởng Vọng Thư là Beta, cũng không ngửi thấy gì, ngẩng đầu lên khỏi sách hỏi cậu: “Tối qua cậu đi đâu hưởng đêm xuân rồi?”

Hách San San ngày hôm sau vẫn còn đang niệm kinh, từ niệm số báo danh chuyển sang niệm công thức vật lý, vo ve vo ve, không quên ngẩng đầu lên: “Ba yêu dấu, hôm nay sao ba lại đeo khăn quàng cổ vậy?”

Tuy đã là giữa tháng mười một, nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh đến mức cần đeo khăn quàng cổ.

Đoạn Di hít hít mũi: “Cày bài tập thâu đêm suốt sáng bị cảm, hôm nay muốn đeo khăn quàng cổ không được sao?”

Hách San San: “Được thì được, chỉ là cái mác của ba hình như còn nguyên, giống như mới mua vậy.”

Đoạn Di: …

Ngày thi thứ hai kết thúc, lớp 12/1 ríu rít, vô cùng náo nhiệt.

Đang so đáp án.

Năm người có đáp án giống nhau thì hớn hở, người có đáp án khác ôm đầu khóc rống – ôm đầu của chính mình mà khóc.

Đoạn Di, người bình thường không tham gia vào làn sóng so đáp án, hôm nay lại khác thường, cầm đề thi trộm được so với Tưởng Vọng Thư từng câu một. Điều kỳ diệu là cậu vậy mà lại sai không nhiều.

Tưởng Vọng Thư kinh ngạc: “Cậu ăn Não bạch kim à?”

Đoạn Di vênh váo, gõ gõ đề thi của mình, vang lên “bốp bốp”: “Thấy chưa, thế nào mới gọi là thiên tài, tớ đây chính là thiên tài, thiên tài bình thường, đây gọi là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng đủ kinh người!”

Tưởng Vọng Thư không cam lòng: “Cậu rốt cuộc đã ăn bánh mì trí nhớ gì, hay là có sản phẩm công nghệ đen nào khác để nâng cao trí thông minh, thuốc thông minh? Não lực bảo?”

Đoạn Di khinh thường: “Ăn thuốc viên Não tàn thì có!”

Vẫn là trực giác của phụ nữ Hách San San mạnh mẽ, ôm ngực kiểu Tây Thi, nói: “Có đại lão chỉ đề thi trước chính là sướng.”

Đoạn Di vuốt đầu chó của Hách San San, hiền từ nói: “Con gái có mắt nhìn đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tưởng Vọng Thư: “Thịnh đoàn trưởng khoanh vùng đề thi cho cậu trước à?”

Đoạn Di: “Chắc chắn rồi.” Cậu thay đổi sắc mặt: “Trước đây tớ còn không tin Thịnh Vân Trạch thông minh, lần này thì phục rồi, hóa ra chúng ta làm bài là giăng lưới khắp nơi, tập trung đánh bắt, người ta là đánh chính xác, một phát ăn ngay.”

Tưởng Vọng Thư: “Quả nhiên là cậu, yêu đương xong trình độ tu từ trong văn chương cũng được nâng cao. Hai người đây là song tu à~”

Đoạn Di chột dạ: “Ai yêu đương chứ, cậu bớt bịa chuyện về tớ đi, hiện tại tớ lấy việc học làm trọng.”

Sau đó càng chột dạ liếc nhìn vị trí của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch vẫn như cũ dựa vào ghế, đeo tai nghe màu trắng, tách biệt với thế giới, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.

Vẻ ngoài cao lãnh này – nếu Đoạn Di chưa từng thấy bộ dạng dính người của hắn tối qua, chắc chắn sẽ tin lời đồn Thịnh Vân Trạch lãnh cảm!

Tưởng Vọng Thư cười ha hả, không hỏi tiếp.

Đoạn Di thầm oán trách trong lòng: Chủ yếu là Thịnh Vân Trạch sau khi ra khỏi khách sạn buổi sáng, cứ lạnh nhạt với cậu.

Ban ngày có bài kiểm tra thì thôi đi, kết thúc bài kiểm tra cũng không thấy hắn đến tìm mình.

Hắn đang giận dỗi cậu chuyện gì vậy?

Tối đến, lúc Tưởng Vọng Thư ngâm chân suýt chút nữa đã làm đổ chậu nước, Đoạn Di đang gác chân lên đọc sách, Tưởng Vọng Thư nhìn cậu như thấy ma.

Đoạn Di đặt sách xuống: “Sao vậy?”

Tưởng Vọng Thư rưng rưng nước mắt, như một người mẹ già nắm lấy tay con gái mình: “Bảo bối à…”

Đoạn Di:?

Tự nhiên lại diễn trò gì đây?

“Con vẫn ổn…” Tưởng Vọng Thư lau nước mắt vốn không có: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, đừng nghĩ quẩn…”

Đoạn Di: “Cậu có tin tớ đấm cậu không?”

Tưởng Vọng Thư nghiêm chỉnh ngồi lại, trở lại bình thường, đồng thời sờ mũi: “Tớ nói trước nhé, tớ thấy trên diễn đàn đấy.”

Diễn đàn của trường Nhị Trung chẳng bao giờ có chuyện gì tốt đẹp cả.

Đoạn Di: “Nói toẹt ra đi, có liên quan đến tớ?”

Tưởng Vọng Thư: “Vừa đúng vừa không.”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Đoạn Di, Tưởng Vọng Thư nói một hơi: “Hình như Thịnh Vân Trạch đang yêu đương với một Omega…”

Đoạn Di: “Tớ còn tưởng cậu định nói gì, tám trăm năm trước diễn đàn không phải đã bàn tán chuyện này rồi sao.”

Tưởng Vọng Thư: “Không giống, hôm nay có người nói ngửi thấy trên người hắn ta có mùi tin tức tố của Omega, chắc chắn trăm phần trăm.”

Mặt Đoạn Di đỏ lên một cách khả nghi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thuốc ức chế của mình xịt không đủ à? Sao vẫn còn tin tức tố của mình?

Tưởng Vọng Thư đau lòng như đứt từng khúc ruột: “Tiểu Đoạn, loại tra nam này bỏ đi là được rồi! Sao hắn ta có thể vừa ve vãn cậu, vừa đánh dấu Omega khác chứ?”

Đoạn Di cố tình nói: “Liên quan gì đến tớ.”

Tưởng Vọng Thư: “Cậu không thích hoa khôi trường nữa à?”

Đoạn Di mạnh miệng: “Tớ chỉ thích tra nam.”

Tưởng Vọng Thư: …

“Lúc này rồi còn có tâm trạng đùa giỡn.” Tưởng Vọng Thư phàn nàn: “Thôi được rồi, thấy cậu cũng không có vẻ bị tổn thương, tớ cũng yên tâm, cậu cũng không thích hắn ta đến mức đó.”

Đoạn Di thầm nghĩ: Cậu đâu biết Omega đó chính là tớ.

Giải quyết xong vấn đề tình cảm của Đoạn Di, Tưởng Vọng Thư vô cùng tò mò: “Không biết Omega có thể thu phục được Thịnh Vân Trạch là người như thế nào nhỉ? Tớ thật sự quá tò mò!”

Đoạn Di: “Chắc chắn là người rất xuất sắc.”

Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Cũng đúng.”

Đoạn Di thầm đắc ý.

Tưởng Vọng Thư bình thản nói: “Nhân tiện nói thêm, cậu với hoa khôi trường, CP của hai người trên diễn đàn đã chính thức BE rồi, BE thảm như ngày tớ sảy thai trên diễn đàn vì cậu vậy.”

Đoạn Di: …

Tưởng Vọng Thư lấy khăn giấy ra: “Con của mẹ, mẹ cuối cùng cũng báo thù được rồi, con ở trên trời có nhìn thấy không…”

Đoạn Di: “Cút!”

Sau đó cậu lật người lên giường, nhắn tin WeChat cho Thịnh Vân Trạch: Ngủ chưa?

Đoạn Di lo lắng, dường như muốn thử xem Thịnh Vân Trạch có đang giận dỗi cậu hay không.

Người có ghi chú là “ai đó” trả lời: Chưa.

Tâm trạng tồi tệ của Đoạn Di tan biến, hoàn toàn không biết Thịnh Vân Trạch nhận được tin nhắn của cậu đang bối rối như thế nào, còn ngây ngốc gửi tin nhắn: CP của chúng ta trên diễn đàn đã chết hết rồi, cậu không định cứu vãn chút nào sao?

Lúc này Thịnh Vân Trạch đang nghiêm túc gõ vào ô tìm kiếm của Baidu, với thái độ kính cẩn, đánh ra một dòng chữ: Hành vi nào được coi là làm tiểu tam?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.