Người lớn khi cãi lý không lại trẻ con, thường sẽ bắt đầu trở nên vô lý.
Đây là “tinh hoa văn hóa” được truyền thừa từ xưa đến nay.
Vậy nên, chẳng cần ai dạy bảo, Thịnh Vân Trạch đã tự nhiên học được cách dùng tuổi tác để tạo áp lực, hắn nghiêm mặt ra lệnh: “Trẻ con hỏi nhiều như thế làm gì? Ngủ nhanh đi!”
Thịnh Tịch quả nhiên bị ba mình dọa sợ, cái thân hình tròn ủm nhanh nhẹn chui tọt vào trong chăn.
Chăn của Thịnh Vân Trạch hôm kia mới được phơi nắng, tối đắp ngủ vừa ấm vừa phồng.
Đoạn Di rửa mặt xong đi ra, thấy hai đứa nhóc sinh đôi đều đã ngủ, cậu giơ ngón cái với Thịnh Vân Trạch, ra hiệu bằng khẩu hình: “Cậu dỗ trẻ con cũng tài đấy.”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, nét cười trên mặt có chút gượng gạo, khiến Đoạn Di không khỏi chột dạ.
Bản thân cậu cũng cảm thấy lời nói dối của mình khá vụng về, càng đừng nói chi đến chuyện mong Thịnh Vân Trạch tin tưởng, giờ cậu chỉ có thể trông cậy vào việc chuyện thế giới song song quá hoang đường, Thịnh Vân Trạch sẽ chẳng đời nào tin.
“Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.” Đoạn Di thầm nghĩ, đúng là tự làm khổ mình.
“Tớ về đây.” Cậu nhỏ giọng lên tiếng.
Thịnh Vân Trạch từ trong tủ lấy ra một túi đồ ăn vặt, lắc lắc.
Nhìn thấy Đoạn Di rõ ràng nuốt nước miếng.
“Tớ ăn một chút rồi về.” Đoạn Di rất không có khí tiết thỏa hiệp, sau đó cùng Thịnh Vân Trạch chạy ra ban công ngoài phòng ngủ.
Cậu không chút khách khí ôm hết đồ ăn vặt trong tủ của bạn trai ra, còn có thêm hai lon nước ngọt vị đào, đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay tớ ăn bữa cuối, ngày mai tớ bắt đầu giảm cân.”
Ai ngờ đâu, Thịnh Vân Trạch lại không vui vẻ gì, nhíu mày hỏi: “Giảm cân gì mà giảm?”
Đoạn Di vừa xé gói khoai tây chiên vừa đáp: “Dạo này cơ bụng của anh đây bắt đầu “bốc hơi” rồi, chắc chắn là do khoảng thời gian ôn thi cuối kỳ phải vắt óc suy nghĩ nên ăn hơi nhiều.”
Hôm qua Thịnh Vân Trạch không gặp cậu, hôm nay đến tối mới gặp, tính sơ sơ cũng là hai ngày không gặp.
Đối với cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt, hận không thể dính lấy nhau 24/24 thì đây chẳng khác nào trải qua năm năm tháng tháng dài đằng đẵng.
Thịnh Vân Trạch vừa nhìn thấy cậu đã không nhịn được mà đưa tay sờ sờ, kéo ghế lẫn người cậu lại gần, phát ra tiếng “ken két”.
Đoạn Di sợ tới mức vội vàng nhảy khỏi ghế, nhưng lại bị Thịnh Vân Trạch ôm eo, ấn vào trong lòng mình. Hắn ôm cậu như ôm một con gấu bông cỡ lớn.
“Cậu nhỏ tiếng thôi, sẽ làm ồn đến bọn nhỏ đấy.” Đoạn Di lên tiếng nhắc nhở.
Thịnh Vân Trạch khó hiểu: “Làm gì dễ đánh thức như vậy?”
Đoạn Di giải thích: “Cậu không hiểu đâu, giấc ngủ của trẻ con rất kém, một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức, nếu không thì tại sao người ta lại phải ru trẻ con ngủ trong nôi chứ?”
Lời nói của Thịnh Vân Trạch ẩn ý: “Trông cậu có vẻ rất có kinh nghiệm đấy.”
Đoạn Di không nghe ra ẩn ý trong đó, khiêm tốn nói: “Cũng bình thường thôi, quen tay hay việc mà.”
Thịnh Vân Trạch bị chọc cười: “Cứ leo lên theo đấy, ăn khoai tây nhỏ tiếng thôi, ồn hết cả tai.”
“Có ồn đâu mà ồn…” Đoạn Di bĩu môi.
Nhưng tiếng cắn khoai tây quả thực đã nhỏ hơn một chút.
Lúc ăn vặt, mí mắt trên và mí mắt dưới của Đoạn Di cứ liên tục “đấu kiếm” với nhau.
Buồn ngủ quá, cậu dựa vào lòng Thịnh Vân Trạch nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại cố gắng mở to mắt ăn thêm một lúc nữa.
Thịnh Vân Trạch không bội phục Đoạn Di ở điểm nào, nhưng lại bội phục tinh thần ăn uống của cậu, quả thực là rất kiên cường.
Hắn cất đồ ăn vặt đi: “Đừng ăn nữa, tối ăn nhiều không ngủ được.”
“Tớ còn nửa túi chưa ăn xong…” Đoạn Di tiếc nuối.
Thịnh Vân Trạch lắc lắc túi khoai tây chiên của cậu: “Sao cậu không đổ hết cả vụn vào miệng luôn đi?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Kỳ thực, nếu xung quanh không có ai, có lẽ tớ sẽ làm vậy đấy.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
“Ít nhất thì cậu cũng biết giữ thể diện.”
Đoạn Di nằm dài trong lòng hắn, duỗi thẳng tay chân, thiếu chút nữa là muốn lật người trong lòng Thịnh Vân Trạch.
Sợ cậu trở mình mạnh quá, gãy luôn cả eo, Thịnh Vân Trạch thuận thế kéo áo Đoạn Di xuống, che đi phần bụng lộ ra, ra lệnh: “Tối nay ngủ lại nhà tớ.”
Kỳ thực vừa nãy Đoạn Di đã không muốn về rồi, nhưng lúc này phải giả vờ: “Chuyện này không ổn lắm đâu, giường cậu ngủ có đủ chỗ không?”
Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Cậu ngủ sofa.”
“What!” Đoạn Di kinh ngạc: “Tớ là bạn trai cậu đấy, cậu nỡ lòng nào để tớ ngủ sofa?”
“Chẳng lẽ cậu muốn ngủ cùng tớ?”
Đoạn Di nhìn hắn chằm chằm.
Cậu nhìn gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Thịnh Vân Trạch dưới màn đêm bao phủ.
Làn da đẹp đến mức có thể trượt cầu trượt được, sống mũi cao thẳng.
Sau đó… Đoạn Di đỏ mặt một cách đáng xấu hổ.
Chất giọng độc miệng của Thịnh Vân Trạch vang lên: “Nghĩ hay nhỉ?”
Hắn véo má Đoạn Di: “Đồ heo, vừa nãy có phải lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ trong đầu rồi không?”
Đúng vậy!
Đoạn Di hơi ngại ngùng, nhưng có thể thừa nhận sao? Chết cũng không thể thừa nhận, nhất định phải cứng miệng: “Không có nha!”
Nói xong, cậu bất mãn nói tiếp: “Cho dù tớ có nghĩ thì đã sao? Chúng ta là bạn trai bạn trai hợp pháp, lẽ nào tớ không thể nghĩ sao!”
“Cũng được, tớ đồng ý.”
So với việc chỉ dám nghĩ trong đầu như Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch lại to gan hơn nhiều, hắn trực tiếp động tay động chân: “Để tớ giúp cậu thực hiện nguyện vọng.”
Đoạn Di sợ tới mức vội vàng giữ chặt tay đang luồn vào trong áo mình của Thịnh Vân Trạch: “Đậu má! Trong nhà còn có người đấy! Đừng có mà!”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Chỉ cần cậu cẩn thận một chút là được.”
Hắn thản nhiên nói: “Ban công cách phòng ngủ xa như vậy, nghe không thấy đâu.”
Đột nhiên, hắn chuyển chủ đề, hỏi với vẻ đầy hứng thú nghiên cứu: “Vừa nãy cậu nói là Thịnh Minh bị nôn trớ phải không?”
Đoạn Di đã học được cách trực tiếp lờ đi việc Thịnh Vân Trạch có thể gọi thẳng tên “Thịnh Minh”, cậu ngơ ngác đáp: “Ừa, đúng rồi.”
Thịnh Vân Trạch hăm hở muốn thử: “Là sữa bột hay là…”
Vốn là thanh niên mười bảy tuổi, dù sao thì cũng ngại ngùng khi nói ra những điều quá mức xấu hổ. Dái tai Thịnh Vân Trạch chỉ hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, thậm chí có thể nói là nghiêm túc nghiên cứu khoa học, hắn đổi cách hỏi khác: “Sau khi Omega mang thai, ngực có bị to lên không?”
“… Đậu má!” Cả mặt Đoạn Di đỏ bừng như sắp bốc khói: “Tớ không cho phép cậu dùng gương mặt thanh thuần xinh đẹp như hot boy trường học này để nói ra những lời như vậy! Mộng tưởng về một hot boy trong sáng của trai đẹp đây hoàn toàn sụp đổ rồi! Cậu có muốn nghe thử tiếng trái tim tan vỡ của tớ không? Trả lại niềm vui cho tớ đây!”
Thịnh Vân Trạch đen mặt: “Cậu xem tớ là bạn gái à?”
Đoạn Di nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giả vờ ngốc nghếch, chớp chớp mắt, giọng nói chân thành: “Không có mà!”
Xin lỗi, đôi lúc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp này của Thịnh Vân Trạch, cậu thật sự vô tình xem hắn thành bạn gái của mình, Đoạn Di thầm sám hối trong lòng: “A men, Chúa ơi, đây không phải lỗi của con, đều tại cậu ấy đẹp trai quá đấy ạ!”
Thịnh Vân Trạch khinh thường hừ lạnh một tiếng, bĩu môi có vẻ không vui chút nào.
Chưa kịp để Đoạn Di nói vài lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, hắn đã tự mình tìm thấy hướng nghiên cứu mới: “Để tớ sờ xem có to lên không.”
Đoạn Di giãy giụa trong lòng hắn: “Má ơi má ơi má ơi! Thịnh Vân Trạch! Cậu là đồ khốn nạn!”
Người cậu cứng đờ như khúc gỗ, đỏ mặt lẩm bẩm: “Cậu bị sao thế hả? Tớ cũng không có ngực, cậu cứ thích sờ chỗ này của tớ làm gì? Cậu không tự sờ của cậu được à?”
Thịnh Vân Trạch giả vờ như không nghe thấy, lái sang chuyện khác: “Nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn đến con trai cậu.”
Đoạn Di vừa trốn vừa cười, vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ lại không mang thai! Làm sao mà to lên được chứ!”
Thịnh Vân Trạch từng đọc qua tài liệu nên khá tự tin phổ cập khoa học cho Đoạn Di: “Bạn trai sờ nhiều cũng sẽ to lên.”
Đoạn Di che tai lại: “Khốn kiếp! Cậu đừng có nói năng thô tục nữa!”
Kết quả, hai tay che tai, trước ngực không có gì che, bị Thịnh Vân Trạch nhân cơ hội véo hai cái, hắn còn hơi chê bai: “Phẳng quá.”
Đoạn Di giận dữ quay người, nhào về phía hắn, tức đến mức xù lông: “Hôm nay chúng ta phải có một người chết ở đây!”
Sau khi ồn ào một hồi, Đoạn Di hết hơi, cả người nằm liệt.
Sau đó, cậu uể oải kéo tay Thịnh Vân Trạch, lôi ra từ trong chiếc áo len cổ lọ của mình.
“Đừng sờ nữa, có sờ cũng không to lên đâu.” Đoạn Di cằn nhằn: “Hay là cậu đi tìm bạn gái ngực to ấy.”
Câu nói sau cùng chua lè.
Thịnh Vân Trạch “hít hà” một hơi, phối hợp với cậu nói: “Chua quá.”
Đoạn Di hỏi hắn, trong lòng có chút không cam tâm, còn có chút khó chịu: “Có phải cậu thật sự thích ngực to không?”
Con trai thì chắc chắn là thích con gái ngực to nhỉ?
Đoạn Di tự hỏi lòng mình, đáng xấu hổ thừa nhận:
Ừ, đúng là cậu cũng thích ngực to.
Nhưng mà, ngực lép cũng không tệ! Loli ngực lép cũng có nét quyến rũ riêng, mỗi người một vẻ, chẳng ai kém cạnh ai.
Thịnh Vân Trạch chống cằm: “Cũng bình thường. Với kiểu người như cậu – mặc quần lót hình gấu nhỏ, thì ngực to hay không cũng không quan trọng, hay là cậu thích mặc áo ngực hình gấu nhỏ? Kiểu yếm buộc sau gáy ấy?”
Đoạn Di nghiêm nghị phản bác: “Dừng lại! Bí thư! Dừng lại! Cấm biến tớ thành con gái!”
“Biến thành con gái là sao?”
“Chính là tưởng tượng tớ thành con gái, giống như mọi người gọi cậu là hoa khôi trường ấy.”
Thịnh Vân Trạch không hiểu lắm, nhưng mà hắn cũng không hứng thú lắm với chuyện này.
Nghĩ lại câu nói lúc nãy của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di chợt nhận ra điều gì đó, bực mình nói: “Cái gì mà kiểu người như tớ thích mặc áo ngực hình gấu nhỏ? Nếu anh đây là con gái, nhất định là dáng người chữ S nóng bỏng, mặc nội y ren đen gợi cảm, đi trên đường cũng phải mê chết một đống đàn ông, đến lúc đó cậu muốn theo đuổi tớ còn phải bốc số xếp hàng đấy nhé!”
“Trở thành con gái rồi càng tự luyến hơn.”
“Đây không phải tự luyến, mà là tự biết mình.”
Thịnh Vân Trạch ôm eo cậu, lợi dụng một lát. Mềm mại, lại mềm, một đoạn nhỏ nhắn.
“Nếu cậu là con gái, chắc chắn ngày nào cũng kêu gào đòi giảm cân.”
Chắc chắn là kiểu béo ú nu ú nần.
Mập như vậy, chắc là ngực cũng sẽ không nhỏ đâu nhỉ?
Thịnh Vân Trạch còn có chút mong đợi.
Muốn ngủ rồi, Đoạn Di trực tiếp ngả người ra sau, dựa vào lòng Thịnh Vân Trạch.
“Tớ buồn ngủ rồi.” Cậu nhắm mắt lại: “Có thể ngủ ở ban công được không? Tớ không muốn đi đâu nữa, hay là đợi tớ ngủ rồi cậu lén lút bế tớ vào trong.”
“Nghĩ hay nhỉ, ngủ quên thì ném cậu ở đây luôn đấy.”
“Má! Chia tay! Chia tay! Không yêu đương gì nữa!”
“Thật sự muốn chia tay?”
Đoạn Di mở một mắt, học theo giọng điệu của Thịnh Vân Trạch đáp trả: “Nghĩ hay nhỉ! Cậu nên quý trọng trai đẹp tuyệt thế như tớ đây đi, nếu chia tay với tớ, chắc chắn cậu sẽ không tìm được ai ngầu hơn đâu.”
Thịnh Vân Trạch qua loa gật đầu: “Ờ.”
Đoạn Di nhìn về phía trước, nhìn về một nơi rất xa xôi.
Cậu rất buồn ngủ, nhưng mắt vẫn không muốn nhắm lại.
Biệt thự nhà họ Thịnh nằm cạnh Tây Hồ, nhìn ra xa là có thể thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh hồ nước.
Dưới màn đêm bao phủ, mặt hồ hiện lên màu xanh lam thẫm.
“Ban công nhà cậu có nhìn thấy mặt trời mọc không?” Đoạn Di tò mò hỏi.
Thịnh Vân Trạch gật đầu.
“Vậy ngày mai tớ nhất định phải dậy sớm xem mặt trời mọc!” Đoạn Di đầy tham vọng tuyên bố.
Vẻ mặt Thịnh Vân Trạch đầy ẩn ý, rõ ràng là đang viết: Cậu? Thôi đi, ngủ như heo chết, có thể dậy lúc mười một giờ xem mặt trời lên đỉnh đầu đã là phúc đức lắm rồi.
Đoạn Di nhìn đồng hồ đeo tay: “Mấy giờ mặt trời mọc nhỉ? Năm giờ sao?” Sau đó, cậu đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Cậu nói xem, hiện tại chúng ta có thể xem giờ bằng đồng hồ, vậy trước kia người ta phải làm sao?”
“Cậu là học sinh tiểu học à?”
“Hỏi cũng không được hả?” Kỳ thực cậu cũng không hy vọng Thịnh Vân Trạch sẽ trả lời, dù sao thì cậu cũng chỉ hỏi vu vơ thôi.
Kết quả, Thịnh Vân Trạch thật sự trả lời.
“Cậu biết Tháp Trinh mười ba tầng không? Ở Chanquillo, bờ biển Tây Bắc Peru, có một nền văn minh đã biến mất, họ dùng mười ba ngọn tháp để ghi lại thời gian mặt trời mọc và lặn, đánh dấu sự di chuyển của mặt trời. Trái Đất tự quay với một độ nghiêng nhất định, điểm mặt trời mọc trên đường chân trời cũng thay đổi trong suốt một năm, nhưng những ngọn tháp ở Chanquillo lại hoàn toàn tương ứng với các điểm mặt trời mọc.”
Đoạn Di nghe mà đầu óc quay cuồng, cảm giác như đang nghe giảng bài vật lý vậy, nhưng mà giọng nói của Thịnh Vân Trạch trong màn đêm thật sự rất êm tai, cậu vẫn chăm chú lắng nghe: “Họ lợi hại thật đấy.”
“Eureka moment, họ phát hiện ra khoảnh khắc này, và đặt tên cho nó là khoảnh khắc Eureka. Từ này ban đầu có nghĩa là ‘A, cuối cùng đã phát hiện ra rồi’, vì vậy nó còn được gọi là khoảnh khắc giác ngộ của loài người.”
Đoạn Di nghe mà hoang mang: “Nghĩa là sao?”
Thịnh Vân Trạch nắm lấy cổ tay cậu, tạo thành hình tròn trên bầu trời đêm: “Nghĩa là, lúc mặt trời mọc, chính là khoảnh khắc con người giác ngộ, cậu sẽ nhìn thấy người mà cậu muốn gặp nhất.”
Nói xong, Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu nhìn Đoạn Di, hỏi với vẻ hơi đắc ý: “Lúc mặt trời mọc, cậu có người nào muốn gặp nhất không?”
Theo mạch truyện thông thường, Thịnh Vân Trạch đã tự biên tự diễn một màn kịch trong đầu cho Đoạn Di.
Lẽ ra Đoạn Di sẽ bị hắn dọa cho ngây ngẩn cả người, sau đó vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng mà dựa vào lòng hắn nói: “Ông xã! Người em muốn gặp nhất bây giờ đang ở bên cạnh em rồi nè!” (Đoạn Di trong đầu Thịnh Vân Trạch lúc nào cũng khoa trương như vậy).
Hắn rất hài lòng với hiệu quả này, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đoạn Di ngây người: “Lúc mặt trời mọc…”
Cậu giơ tay ra, chủ động vòng lại khoảng không trên bầu trời đêm một lần nữa.
“Tớ muốn gặp…”
Thịnh Vân Trạch hơi mong đợi.
“…muốn gặp bà chủ quán bún.” Đoạn Di thành thật trả lời.
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch lập tức đen xì: “…”
Ngay sau đó, bụng hắn rất ăn ý “rột” một tiếng, Đoạn Di nhịn không được nuốt nước miếng.
Còn gì hạnh phúc hơn việc thức dậy và ăn một bát bún?
Nếu có, vậy thì ăn hai bát!
Theo kịch bản trong đầu Thịnh Vân Trạch, sau khi Đoạn Di nói “người muốn gặp nhất bây giờ đang ở bên cạnh”, hai người sẽ có một nụ hôn cực kỳ lãng mạn.
Nhưng Đoạn Di chưa bao giờ hành động theo lẽ thường, cậu lại nói muốn gặp bà chủ quán bún.
Kết quả nhận được là sắc mặt đen như đít nồi của Thịnh Vân Trạch, toàn bộ đồ ăn vặt đều bị tịch thu, sau đó bị Thịnh Vân Trạch ném thẳng xuống đất.
“Bịch” một tiếng, Đoạn Di ngã ngửa, “ối ối” kêu hai tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, hắn đang bốc hỏa.
“Sao cậu lại tức giận nữa rồi? Tớ có nói là đi ăn bún một mình đâu, tớ mời cậu ăn một bát nhé? Nếu cậu muốn thêm trứng thì tớ cho thêm hai quả.”
Đây đã là lời xin lỗi thiết thực nhất rồi, Đoạn Di đến giờ vẫn chưa hiểu mình sai ở đâu.
Rồi cậu nghe thấy Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Hừ, vậy cậu đi mà sống với bà chủ quán bún của cậu đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đoạn, đáng đời!
Con trai lúc nào cũng tò mò về ngực bạn gái
Hoa khôi trường cũng không ngoại lệ đâu. [Đẩy mắt kính]