– — Shock thật!
Tiêu Dĩ Hằng từng nghĩ, chả có gì trên đời có thể khiến anh mất bình tĩnh, nhưng chỉ vài giây thôi, cậu thiếu niên trong vòng tay đã làm rung chuyển cả thế giới của anh.
Ánh hoàng hôn đã dần tan biến, trong con hẻm tối tăm, hai thiếu niên đứng sát nhau. Họ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương, hơi thở nóng hổi phả vào má. Bởi vì cậu bạn nhảy xuống bất thình lình nên Tiêu Dĩ Hằng bị bất ngờ, cơ thể hơi lắc lư.
Chàng trai tóc vàng tưởng mình sắp ngã, hai mắt mở to, hai tay theo phản xạ siết chặt vai Tiêu Dĩ Hằng, hét lên: “Này, cậu không phải là Alpha à, giữ chặt tôi!”—”Đợi đã, cậu là Tiêu Dĩ Hằng???”
Cậu ta trông có vẻ sợ hãi, lập tức buông tay, nhảy ra khỏi vòng tay của Tiêu Dĩ Hằng.
Cậu tiếp đất nhẹ nhàng đến nỗi Tiêu Dĩ Hằng thậm chí còn không kịp phản ứng lại cảm giác nhiệt độ cơ thể trong vòng tay anh biến mất.
Tiêu Dĩ Hằng vô thức đưa tay ra, có lẽ là để đỡ cậu, nhưng cậu bạn phản ứng rất nhanh nhạy, sau khi tiếp đất ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Bàn tay đang đưa ra của Tiêu Dĩ Hằng dừng lại trên không rồi thu lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường từ ngoài hẻm chiếu vào, hai cậu bé trạc tuổi nhau dùng ánh sáng mờ ảo nhìn người lạ trước mặt.
Không giống Tiêu Dĩ Hằng, đồng phục học sinh của cậu tóc vàng này không được mặc thường xuyên, khóa kéo mở to, toàn bộ phần trắng trên đồng phục đều bị vẽ bậy, chiếc áo phông đen cậu mặc có in chữ “Trẫm” kiêu ngạo như thể đang tự mình xưng bá.
Họ giống như cực bắc và cực nam của nam châm, một người nghiêm túc, lạnh lùng, như hoa trên núi cao, còn người kia thì coi trời bằng vung, cực kỳ kiêu ngạo.
Gần như chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Dĩ Hằng đã dùng từ “rắc rối” áp vào cậu trai này.
Tiêu Dĩ Hằng hỏi: “Cậu biết tôi?” Anh vừa nghe thấy đối phương gọi tên mình.
Không ngờ, thiếu niên tóc vàng cau mày hỏi: “Cậu không biết tôi?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Tiêu Dĩ Hằng: “Tại sao tôi phải biết cậu?”
Cậu trai tóc vàng liền lập tức nói: “Cậu không biết tôi á?!”
Nghe giọng điệu như thể lúc nhìn thấy cậu, anh không chạy đến hôn giày cậu là việc siêu bất kính.
Trong chớp mắt, một cái tên nhảy ra.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động, Tiêu Dĩ Hằng cắn cắn môi bật ra một cái tên: “Cậu là Lệ Chanh?”
“Hừ.”
Lệ Chanh hừ mũi, bảo mà, trùm trường nổi tiếng như anh Lệ ta đây sao lại có người không nhận ra chứ?. Truyện Dị Giới
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Anh không nhận ra Lệ Chanh ngay từ cái nhìn đầu tiên vì anh đã có ấn tượng cố định với những bức chân dung ma quỷ đó. Không hiểu tại sao các bạn cùng lớp lại có thể vẽ cậu ta trông xấu xí đến như vậy, trong khi ngoài đời nhìn Lệ Chanh như phát sáng. Nếu anh vẽ cậu… không, anh không thể vẽ chân dung của người khác.
Lệ Chanh có thể nhận ra Tiêu Dĩ Hằng ngay từ cái nhìn đầu tiên là nhờ những bức chân dung đó. Lệ Chanh ban đầu đã nghĩ những bức tranh đó làm quá lên vẻ đẹp của Tiêu Dĩ Hằng, nhưng gặp rồi cậu mới biết hóa ra sự thật lại khác những gì mình nghĩ.
Hình ảnh Tiêu Dĩ Hằng dưới ngòi bút quá hạn chế, những đường nét đó chỉ có thể phác họa được một phần mười nét đẹp đó ngoài đời.
Nhưng… Lệ Chanh còn lâu mới thừa nhận Tiêu Dĩ Hằng ngoài đời đẹp trai.
Lệ Chanh hếch cằm, chắp hai tay sau lưng, dùng giọng điệu ông già đang lựa trái cà chua ngoài chợ, nói:
“Tiêu Dĩ Hằng… tsk tsk tsk, tôi thấy cậu trông cũng bình thường thôi, cũng chỉ có hai mắt và một miệng, thế mà khiến em gái khóa dưới mê như điếu đổ?”
Cậu ta đúng là đang trợn mắt nói dối.
Tiêu Dĩ Hằng không hề tức giận mà bình tĩnh nói: “Tôi lại ước mình có một mắt hai miệng, vậy thì em gái đó sẽ không bị tôi mê hoặc mà còn sợ chết khiếp.”
“…” Lệ Chanh không nói nên lời, nếu không phải hội đánh phó bản đang đợi cậu tới thì khéo cậu sẽ ở đây tranh cãi tới cùng với Tiêu Dĩ Hằng. Cậu lựa chọn chiến thuật rút lui: “Cậu đối đáp khá đấy, quên đi, tôi không thèm lãng phí thời gian với cậu.”
Lệ Chanh xoay người tính rời đi thì lại bị Tiêu Dĩ Hằng ngăn lại: “Cậu đi đâu đấy?”
Lệ Chanh cảnh giác nhìn anh: “Đi đâu cũng phải nói cho cậu à?” Nghe nói Tiêu Dĩ Hằng này là cánh tay đắc lực của thầy giáo, đừng bảo xíu cậu rời đi thì cha này sẽ quay lại mách lẻo với giáo viên đấy nhá.
“Cậu không cần phải báo với tôi cậu sắp đi đâu.” Tiêu Dĩ Hằng chỉ vào tường, lạnh lùng nhắc nhở: “Nhưng tôi đã giúp cậu việc lớn như vậy, cậu thậm chí còn không nói cảm ơn?”
“Ha ha,” Lệ Chanh nhướng mày, nhe răng nanh nhỏ nói: “Tại sao tôi phải cảm ơn cậu? Tự dưng cậu đứng dưới tường đấy chứ, việc này thì liên quan gì đến tôi?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Trò đùa này không chịu dừng đúng không?
……
Bởi vì trên đường bị trì hoãn một lúc, khi Lệ Chanh đến quán net, đàn em của cậu đã đã giữ chỗ sẵn chỉ chờ cậu dẫn mọi người đi chiến bang hội.
Lệ Chanh nhìn xung quanh, chán ghét hỏi: “Tại sao ngồi chỗ này?”
Hoàng Diệp Luân cúi đầu khom lưng nói: “Anh Lệ, hôm nay trong phòng riêng có người, không làm gì được nên em đành giữ chỗ ngoài này.”
Môi trường ở phòng ngoài kém hơn nhiều so với phòng riêng, máy điều hòa lâu ngày không được vệ sinh có mùi ẩm mốc, dọc lối đi có người đang ăn lẩu cay, có người ngồi gác chân ung dung buôn chuyện. Không khí cứ trông xám xịt kiểu gì, bàn phím máy tính thì toàn dầu, trông bẩn bẩn khó chịu.
Mặc dù Lệ Chanh cẩu thả trong nhiều việc nhưng đôi khi cậu vẫn vô tình bộc lộ khía cạnh Omega của mình.
Cậu cau mày nhìn bàn phím bẩn thỉu với vẻ mặt chán ghét, miễn cưỡng ngồi trước máy tính, Hoàng Diệp Luân vội vàng dùng ống tay áo đồng phục lau bàn phím và chuột, kết quả càng lau càng bẩn.
Lệ Chanh đẩy cậu ta ra, sốt ruột nói: “Cút cút cút, lần sau nếu không lấy được phòng riêng thì tự kiểm điểm đi.”
Hoàng Diệp Luân vẻ mặt buồn bã nói: “Anh Lệ, đợi chút, em đi qua siêu thị bên cạnh mua khăn ướt!”
Lệ Chanh tức giận nói: “Thế này dùng khăn ướt lau sạch được không? Vậy mua bàn phím mới luôn đi.”
Hoàng Diệp Luân: “Cho anh dùng ạ?”
Lệ Chanh: “Cho bây quỳ ý!”
Vừa nói xong, Hoàng Diệp Luân chưa kịp trả lời, ba tên côn đồ ngồi ở lối đi bên cạnh đã phá lên cười.
“Này, bé Omega điệu đà này từ đâu ra đấy? Bé iu đến quán net chơi game mà còn kén chọn à?” Một tên trong đám côn đồ nhìn chằm chằm về phía Lệ Chanh, lè lưỡi liếm môi, hắn nghĩ rằng mình làm động tác này đẹp trai quyến rũ, nhưng trông rõ tởm, muốn nôn, “Trên người em vẫn còn mùi pheromone của Alpha, em vừa từ trên giường của ai xuống vậy?”
Lệ Chanh: “…”
Không khí im lặng trong giây lát, trên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của Omega lộ ra biểu cảm kỳ lạ: nửa cười nửa không, nửa giận nửa không giận, nửa tò mò, nửa ngạc nhiên.
Lệ Chanh quay đầu hỏi đứa đàn em bên cạnh: “Anh mày có nghe nhầm không? Nó đang trêu anh mày à?”
Hoàng Diệp Luân toàn thân run rẩy, dũng cảm nói: “Ừ… Hình như đúng là cậu ta đang trêu anh.”
Tất cả đàn em như thể có vô số con gà đang kêu ầm trong người: Tên này từ tân thủ thôn nào đến đánh quái vậy? Đã không biết trời cao đất dày mà còn tự đưa đầu đến tặng à???
Lệ Chanh dừng một chút, sau đó hỏi: “Anh mày bây giờ đang có mùi pheromone của Alpha thật à?”
Hoàng Diệp Luân cứng cổ gật đầu: “Đúng, đúng vậy. Thật ra lúc anh mới vào bọn em đã ngửi thấy rồi.”
Nhưng làm đàn em đồng nghĩa với việc phải học cách nhắm mắt làm ngơ, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cậu cũng không chê tuổi thọ của mình quá ngắn, vì sao lại phải chủ động nói điều đó với Lệ Chanh?
Lệ Chanh lúc trước đi thi đấu bị cảm lạnh, mặc dù đã hết sốt nhưng vẫn bị nghẹt mũi, không ngửi được rõ mùi gì.
Cậu lấy áo đồng phục, đưa phần cổ áo lên mũi hít thật mạnh – một mùi hương tuyết tùng nồng nặc xộc vào mũi, động tác cậu dừng đột ngột, ngay lập tức liên tưởng mùi này với mùi của Tiêu Dĩ Hằng.
Mùi này… thực sự rất giống mùi của hắn ta.
Lệ Chanh ngay lập tức biến thành một con sư tử nhỏ xù lông.
Tên khốn Tiêu Dĩ Hằng đó chắc chắn cố ý để lại mùi pheromone!!!!
Không ngờ họ chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn mà cơ thể cậu lại bị nhiễm mùi pheromone của Tiêu Dĩ Hằng. Nãy giờ cậu đi vênh vang từ trường đến quán net, ai cũng ngửi thấy mùi của anh ta, không biết có bao nhiêu người hiểu lầm rồi?!
Danh tiếng trùm trường sẽ đi đâu về đâu?!
Lệ Chanh càng nghĩ càng tức giận, cậu ước gì bây giờ có thể nhanh chóng quay lại dạy cho Tiêu Dĩ Hằng một bài học.
Thấy cậu rời đi, ba tên côn đồ lầm tưởng cậu sợ hãi.
Chúng cười nhạo nói: “Ôi ôi, bé Omega xinh xắn sắp chạy mất rồi~”
“Mình phải quay lại mách chồng mình thôi ~~”
“Mình sợ quá. Mình muốn pheromone của chồng an ủi ~”
“Anh có thể an ủi em ~ Nhưng vợ ơi, em phải đưa pheromone cho chồng nếm thử trước đã ~”
“Hương vị pheromone của em bé như thế nào nhỉ? Để anh đoán xem, chắc là vị sô cô la ngọt ngào đúng không ~”
Mỗi khi chúng nói thêm điều gì, mấy đứa đàn em vốn đứng sau lưng Lệ Chanh đều lùi thêm một bước.
Đến khi đám côn đồ nói xong những lời rác rưởi đó, đám đàn em đã rút lui hẳn vào một góc của quán net, chỉ để lại một mình Lệ Chanh đứng giữa quán net trống rỗng một mình đối mặt.
Tên côn đồ nhỏ nhất chỉ vào nhóm “kẻ đào ngũ”, cười lớn: “Bé đáng yêu, nhìn đám bạn của em bỏ em một mình chạy trốn hết rồi kìa!”
Lệ Chanh mỉm cười hỏi: “Ồ, vậy à?”
Tên nhỏ thó đó nói thêm: “Omega thì kiểu gì cũng phải có dáng dấp của Omega! Dù da dẻ bé iu có hơi đen, lại hơi cao thì cũng không sao cả đâu. Vì khuôn mặt xinh đẹp của bé, mấy anh sẽ đều yêu thương bé nhé!”
Nghe tiếng sủa của họ, Lệ Chanh chậm rãi cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình ném lên chiếc ghế bên cạnh.
Chiếc áo phông đen ôm sát thân hình vạm vỡ, giữa ngực nổi bật chữ “Trẫm” màu trắng thể hiện rõ sự ngông cuồng của thiếu niên.
Mái tóc vàng rơi trên trán, cậu lấy từ đâu dây buộc tóc có hình bé thỏ nhỏ, chỉ trong vài giây, cậu buộc gọn phần tóc mái thành củ tỏi. Động tác của cậu càng khiến bọn côn đồ cưới nhạo chế giễu nhiều hơn.
Lệ Chanh phớt lờ.
Cậu nhẹ nhàng bẻ bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, ngước lên nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai——
“Nào, lũ thua cuộc, ai sẽ lên trước?”
……
Đám đàn em Beta trốn trong góc quán net run rẩy rúc vào nhau: QAQ, xin đó anh Lệ, đừng cười nữa! Cười nữa là xảy ra án mạng đấy!!!