Thái Cổ Thần Vương

Chương 149: Mạo hiểm



Mạc Khuynh Thành thật sự cạn lời với Nặc Lan rồi.

Nha đầu này cố tình gây thêm phiền phức cho cô đây mà. Chỉ thấy Nặc Lan lúc này đang cười hi hi nhìn cô, sau đó nói:

– Được rồi, được rồi! Cô bảo ta đi thì ta đi vậy.

Nói xong, Nặc Lan liếc mắt nhìn Mạc Khuynh Thành với hàm ý ‘cô hiểu mà’, sau đó lại cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên một cái, mở miệng nói:

– Tiểu tử thối, nhớ nắm bắt cơ hội đấy nhé. Cơ hội như thế này thực là ngàn năm có một đấy, trong hoàng thành không biết bao nhiêu người thầm mến nha đầu kia, chỉ có điều người nào đó tựa như bị quỷ ám mất rồi.

Vừa nói xong thì Nặc Lan lại cười ha ha rời đi khỏi nơi này, thực sự để không gian riêng cho Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.

Việc này trái lại lại khiến cho Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều không biết nói sao.

Đặc biệt là lời mà nha đầu kia nói ra lại khá ái muội.

Điều này đã khiến hai người thoắt cái trở nên im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải nữa.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành một cái. Làn da trắng như ngọc, dáng người cao thon thả, dung nhanh tuyệt mỹ, dường như đến cả hơi thở của cô cũng có thể cảm nhận thấy được. Tần Vấn Thiên bất giác lại nhìn cô đến ngơ ngẩn cả người.

Đối với một người thiếu niên trẻ tuổi như hắn đây mà nói thì sức quyến rũ của mỹ nữ là quá lớn, đặc biệt là mỹ nữ ở trước mặt còn vô cùng tốt với hắn.

Lúc này trong lòng Tần Vấn Thiên rốt cuộc không nhịn được mà nghĩ nếu như Mạc Khuynh Thành thật sự trở thành người yêu của mình, vậy thì sẽ như thế nào đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Vấn Thiên vẫn thật sự có chút nhập thần rồi.

Mạc Khuynh Thành cảm nhận thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên, gương mặt liền e lệ rụt rè lại mang theo vài phần kinh diễm, nhưng tên gia hỏa kia vậy mà cứ nhìn mình đăm đăm, điều này khiến cho Mạc Khuynh Thành giẫm chân, gắt giọng nói:

– Ngươi nhìn cái gì vậy hả?

– Ặc…

Tần Vấn Thiên chớp chớp mắt, dường như bây giờ mới chú ý đến thái độ thất lễ của mình, không khỏi có chút ngượng ngùng, cười nói:

– Đương nhiên là nhìn ngắm mỹ nữ rồi.

– Hừ!

Mạc Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, có điều đương nhiên không phải là tức giận, dáng vẻ hỡn dỗi này trong xinh đẹp còn mang theo vài phần ngây thơ và đáng yêu.

– Đúng rồi, tên gia hỏa nhà ngươi sao lại lỗ mãng như thế! Bị Cửu Huyền cung ám toán, hơn nữa ngươi đã có thực lực tranh đoạt vị trí thứ nhất Quân Lâm yến thì nên nói với học viện Đế Tinh một câu chứ. Ngươi có biết rằng lần này nguy hiểm như thế nào khôn? May là ngươi may mắn đấy.

Trong lời nói của Mạc Khuynh Thành dường như mang theo vài phần trách móc, tên gia hỏa này vậy mà lại khiến người ta toát mồ hôi lạnh thay hắn, đúng là to gan mà.

– Cửu Huyền cung là thế lực lớn như vậy, ta nào biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế đâu.

Tần Vấn Thiên cười khổ nói.

– Hừ, từ nay về sau cũng không thể sơ suất như vậy được nữa. Mục đích của Cửu Huyền cung lần này chính là để Lạc Thiên Thu giành được vị trí thứ nhất Quân Lâm yến. Thấy việc bị ngươi phá hỏng thì làm gì có chuyện không ám toán ngươi được.

Mạc Khuynh Thành không còn gì để nói. Tên gia hỏa này cũng đã trải qua không ít đau khổ rồi, tại sao tâm tư lại vẫn còn đơn thuần như vậy cơ chứ.

Đương nhiên, việc hắn không thể ngờ tới rằng người khác sẽ hãm hại hắn cũng chứng minh được sự lương thiện và chân chất trong con người hắn. Tuy là hơi ngốc một chút nhưng cũng là người hiếm thấy.

Nếu như Tần Vấn Thiên thật sự giống như Sở Thiên Kiêu với Diệp Vô Khuyết, thông minh nhưng lại tính toán chi li thì Mạc Khuynh Thành cũng sẽ không thân thiết với hắn thế này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1365

Chính cô là người như thế nào thì cũng thích ở bên cạnh người như thế.

– Đa tạ mỹ nữ đã nhắc nhở.

Tần Vấn Thiên cười ngây ngốc nói, xem ra sau này quả thực phải cẩn thận hơn rồi, nếu như lần này không phải có Công Dương Hoằng tiền bối ở đó thì e là thật sự sẽ rất khó mà xong việc. Vì dù sao thì cả cha của Lạc Thiên Thu là Lạc Thiên Nhai cũng đích thân đến.

Những tồn tại Thiên Cương cảnh như thế, hôm nay hắn vẫn chỉ có thể ngước nhìn. Tần Vấn Thiên không thể quên được khí thế ngút trời kia của Lạc Thiên Nhai.

– Không ngờ còn học được cả dẻo mồm nữa cơ đấy.

Mạc Khuynh Thành cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên.

– Nếu không thì chẳng phải sẽ bị người khác gọi thành đồ ngốc tiếp à?

Tần Vấn Thiên nhún nhún vai cười nói khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành lóe lên một cái, sau đó bật cười lên.

Hóa ra đồ ngốc này còn nhớ đến ngày tuyết hôm đó. Mạc Khuynh Thành lại không biết rằng, giờ phút ở cạnh người như cô đổi lại là ai cũng khó mà quên được.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng bước chân.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía sau, sau đó cất tiếng hỏi:

– Ai đấy?

Không có người trả lời, vẫn có tiếng bước chân, điều này khiến cho Tần Vấn Thiên nhíu mày lại. Người bình thường đến chỗ ở của hắn đương nhiên là phải thông báo trước một tiếng, trừ phi là người có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với hắn.

Nhưng lúc này hắn trông thấy thân ảnh trước mặt đội một đấu lạp, đầu cúi gằm. Không biết là người nào nhưng lại vô duyên vô cớ đến chỗ hắn, đương nhiên là vô cùng không ổn rồi.

– Ngươi là ai?

Giọng của Tần Vấn Thiên đã lạnh đi vài phần, bực bội hỏi lại. Đây là nơi ở riêng tư của hắn, học viên cấp bốn trở lên của học viện Đế Tinh đều có thể sở hữu một trang viên độc lập trong học viện Đế Tinh.

– Cẩn thận!

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, chỉ thấy đối phương tiếp tục đi về phía trước, điều này khiến cho Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy có phần không bình thường.

– Ta là…

Người kia chậm rãi nói, sau đó ngẩng đầu lên, Tần Vấn Thiên trông thấy một khuôn mặt đã được che kín, mảng khăn đen đã hoàn toàn che kín gương mặt của người đó, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén.

Đột nhiên có một cỗ sát ý cực kỳ kinh khủng phát ra từ trên người của đối phương, dường như mang theo cả cơn lốc sát phạt lao thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên.

– Là người sẽ giết chết ngươi!

Lời vừa dứt, chỉ thấy hắn đạp chân vào khoảng không, trong giây lát tung ra một chưởng ấn về phía Tần Vấn Thiên, đúng là thần thông Thiên Thủ ấn mà Tần Vấn Thiên đã từng tu hành. Một chưởng ấn vừa được tung ra, dường như vô số thủ ấn không ngừng đánh về phía Tần Vấn Thiên, uy lực vô cùng đáng sợ.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên cứng lại, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện Phương Thiên Họa Kích, chân đạp một cước về phía trước. Mặc dù rõ ràng biết đối phương là cường giả Nguyên Phủ cảnh, nhưng hắn vẫn không hề do dự mà tiến về phía trước chứ không lùi về sau, bởi vì Mạc Khuynh Thành cũng đang ở bên cạnh hắn.

– Lùi lại!

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành cứng đờ lại, cơ thể cô xông về phía trước, tuy rằng Tần Vấn Thiên thường hay ngốc nghếch nhưng những lúc thế này tốc độ phản ứng của hắn lại nhanh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, Phương Thiên Họa Kích đánh ra va chạm với chưởng ấn của đối phương.

Tần Vấn Thiên với cảnh giới Luân Mạch bây giờ thì cho dù lực công kích có mạnh them đi chăng nữa cũng không thể nào chống đỡ được lực công kích đáng sợ như thế. Tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn trực tiếp bị đánh bay đi mất, cơ thể cũng bị công kích đến thổ huyết đập vào phía trên cái ghế đá. Ngay cả ghế đá cũng bị vỡ nát. Có thể thấy lực lượng mạnh đến cỡ nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 91: Chương 48.2: Giáo sư Phó đáng thương quá

Khí thế của Mạc Khuynh Thành lúc này được bộc phát ra hết, thế mà lại có khí tức đáng sợ của Nguyên Phủ cảnh. Tình cảnh này khiến cho người đeo mặt nạ kia sững lại trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hắn nhất định phải giết chết Tần Vấn Thiên trong thời gian ngắn nhất, bằng không hắn sẽ vuột mất cơ hội.

Hắn bước về phía trước, sát ý tỏa ra dữ dội, hung hăng tung ra vài chưởng ấn đáng sợ về phía Mạc Khuynh Thành. Chưởng ấn ầm ầm kéo về phía Mạc Khuynh Thành khiến cho lục phủ ngũ tạng của Mạc Khuynh Thành chấn động, bước chân không ngừng lùi về phía sau, căn bản không ngăn được đối phương.

– Chạy đi, hắn ta không có nhiều thời gian đâu!

Mạc Khuynh Thành hét lên, dường như cũng là đang thông báo cho các vị cường giả của học viện Đế Tinh.

Tần Vấn Thiên cũng biết Mạc Khuynh Thành nói không hề sai, hắn căn bản không ngờ tới có người dám động thủ với hắn ở học viện Đế Tinh. Nhậm Thiên Hành cũng quá sơ suất. Hắn chỉ nghĩ ngày mai lúc Tần Vấn Thiên ra ngoài phải phái người hộ vệ cho sự an toàn của Tần Vấn Thiên mà thôi.

Nhưng rõ ràng kẻ địch của hắn cũng thông minh hơn thế. Không chỉ thông minh mà còn có khả năng thâm nhập vào nội bộ học viện Đế Tinh.

– Oong!

Tiếng gió điên cuồng gào thét. Tần Vấn Thiên trực tiếp vung Phương Thiên Họa Kích ra, nhưng căn bản không ngăn được đối phương, chỉ thấy bàn tay cường giả vỗ một cái, Phương Thiên Họa Kích liền bay ra ngoài, mà cơ thể hắn dường như lướt trong không trung đánh về phía Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên dùng tới cả Cửu Thiên Côn Bằng quyết, tốc độ của Tần Vấn Thiên lùi về phía sau giống như một ảo ảnh, hắn chỉ cần thời gian cực ngắn như vậy là đủ rồi. Đối phương sẽ không đi đả thương Mạc Khuynh Thành làm gì, hắn chỉ cần kéo dài thời gian là được.

– Kẻ nào dám làm càn ở học viện Đế Tinh!

Một tiếng gầm giận dữ truyền đến làm chấn động cả vùng trời học viện Đế Tinh. Ánh mắt người đó lóe lên một cái, trong mắt dường như có chút luống cuống, một vị cường giả cảnh giới Nguyên Phủ như vậy đương nhiên sẽ không muốn chịu bỏ mạng theo sau khi giết Tần Vấn Thiên.

Đến được cảnh giới bây giờ của hắn thì không thể cam tâm tình nguyện làm tử sĩ của người khác được.

– Tiểu Bạch!

Mạc Khuynh Thành tựa hồ đã nhận ra được ánh mắt của hắn, hét gọi về phía bạch hạc. Bạch hạc đáp xuống từ trong không trung, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp bắt lấy người kia.

– Cút đi!

Người đó nổi giận tung ra một chưởng vào không trung, nhưng bạch hạc lại là yêu thú cấp bảy, bản thân vốn đã bằng võ tu của Nguyên Phủ cảnh, nào có dễ dàng thoát khỏi như vậy.

Người đó bộc phát đến cạn kiệt, điên cuồng đánh ra mấy chưởng công kích liên tục, bạch hạc phát ra tiếng kêu thê thảm, rồi rơi xuống bên cạnh, người đó lại tiếp tục muốn đánh về phía Tần Vấn Thiên.

– Không kịp nữa rồi!

Ánh mắt người đó cực kỳ nôn nóng, hội tụ sức mạnh khổng lồ tung ra một cỗ khí tức bén vô hạn về phía Tần Vấn Thiên, giống như khí tức của lợi kiếm. Muốn xuyên thủng cơ thể của Tần Vấn Thiên.

– Nằm xuống!

Vừa nãy khi bạch hạc đang kéo dài thời gian thì Mạc Khuynh Thành đã đến gần Tần Vấn Thiên, lúc này cơ thể cô trực tiếp nhào về phía Tần Vấn Thiên, đẩy Tần Vấn Thiên ngã xuống đất, khí tức sắc bén kia đã lướt ngang qua sống lưng lạnh toát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 343

– Thời gian không kịp nữa rồi!

Ánh mắt người đó rất khó coi, lại tung ra một chưởng ấn nữa. Sau đó không để ý tới sự sống chết của hai người Tần Vấn Thiên, quay đầu bỏ chạy, e là phải tạm thời chừa cái mạng của Tần Vấn Thiên lại đó.

Một tiếng ầm cực lớn vang lên, sau đó Tần Vấn Thiên cảm giác có mọt cỗ sức mạnh đáng sợ đập thẳng lên người hắn. Hắn ho ra một ngụm máu tươi nhưng căn bản không rảnh để nghĩ đến thương thế của mình, lúc này hắn chỉ muốn biết người nằm trên lưng hắn thế nào mà thôi.

– Khuynh Thành!

Tần Vấn Thiên hét lên một tiếng, hắn bây giờ cảm thấy trái tim đang đập dồn dập, hắn đang rất sợ hãi.

Một giọt máu tươi đỏ sẫm nhỏ xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, điều này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy luống cuống lẫn sợ hãi từ tận đáy lòng. Hắn không dám nhúc nhích lấy một cái.

– Ta không sao.

Một thanh âm rất khẽ truyền đến, song thanh âm nhỏ bé này khi vào trong tai của Tần Vấn Thiên lại giống như một âm thanh tự nhiên.

Trên lưng hắn đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, bóng hình đó đã trườn xuống, lăn qua bên cạnh hắn, khuôn mặt đối diện với hắn.

Dung nhang khuynh thành gần trong gang tấc khiến người ta không thở nổi, trông thấy vẻ tiều tụy tái nhợt trên khuôn mặt ấy cùng vệt máu nơi khóe môi. Tần Vấn Thiên cảm thấy bản thân bất lực vô cùng..

– Nguy hiểm thật đấy.

Mạc Khuynh Thành cười với hắn một cái, nụ cười kia dường như lại làm say lòng người.

“Là kẻ nào? Kẻ nào dám ám sát mình ở trong học viện Đế Tinh chứ?”

Trong lòng Tần Vấn Thiên nổi giận, có một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt.

Rốt cuộc là ai, sau Quân Lâm yến mà vẫn còn không tiếc bất cứ giá nào để giết hắn?

Tần Vấn Thiên run rẩy vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe môi của Mạc Khuynh Thành. Hắn tuy cười, nhưng trái tim vẫn còn lạnh lẽo vô ngần.

– Có thật là không sao không?

Tần Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi.

– Ta có đan dược mà.

Mạc Khuynh Thành lấy ra một viên đan dược từ trên người rồi đút vào trong miệng mình, sau đó nói với Tần Vấn Thiên:

– Ngươi có thể dìu ta đứng dậy được không?

Lúc nói ra những lời này, trên khuôn mặt trắng bệch của cô lại phủ một ráng mây đỏ lựng.

– Ừ.

Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó hắn đỡ lấy cơ thể của Mạc Khuynh Thành dậy, nói:

– Cô điều tức một chút đi.

– Được.

Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.

Lúc này có người lục tục đến, bọn họ điên cuồng tìm kiếm trong hư không. Cùng lúc đó cũng có người đáp xuống xem xét thương thế của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.

– Là ai dám to gan như thế.

Cố lão trông thấy Mạc Khuynh Thành bị thương thì lộ ra vẻ đua lòng, phẫn nộ tột cùng.

– Đối phương đã trốn đi trước khi chúng ta đến, thậm chí không kịp giết Tần Vấn Thiên, rõ ràng là biết rõ không kịp, nếu chậm một bước thì ngay cả bản thân hắn cũng không chạy thoát được. Nhưng thời gian ngắn như vậy, không thể nào thoát khỏi học viện dưới con mắt của chúng ta được.

Trong hư không, thần sắc của Nhậm Thiên Hành tái nhợt, hắn đã quá sơ suất.

Hắn chỉ nghĩ đến bên ngoài học viện, nhưng lại không ngờ rằng lại có kẻ ám sát ngay bên trong học viện Đế Tinh.

– Ý ngươi là học viện Đế Tinh chúng ta có nội tặc sao.

Ánh mắt Cố lão vô cùng sắc bén, sát ý bắn ra mãnh liệt.

Sát ý trên người Tần Vấn Thiên cũng cực kỳ mãnh liệt.

Hắn bộc lộ tài năng trên Quân Lâm yến nên xem ra có người muốn đưa hắn vào chỗ chết đây mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.