Phần lớn ánh mắt của mọi người trong hoàng thành đều chú ý tới trận quyết chiến kia, riêng chỉ có Mạc gia là ngoại lệ.
Người Mạc gia đều đặt sự chú ý lên chuyện Mạc Khuynh Thành và Đan Vương điện, nghe nói, Lạc Hà nữ nhi của Đan Vương vô cùng ưa thích Mạc Khuynh Thành, thúc giục đám người Bạch Phỉ sớm dẫn Mạc Khuynh Thành đến Đan Vương điện.
Trong lòng Hoa Tiêu Vân cũng suy nghĩ rất nhiều, vì hôm qua huynh trưởng của hắn cũng đã nhắn cho hắn, muốn hắn tạo quan hệ tốt với Mạc Khuynh Thành. Lạc Hà vô cùng coi trọng Mạc Khuynh Thành, huynh trưởng của hắn tỏ ý rằng nếu như sau khi Mạc Khuynh Thành đến Đan Vương sau điện biểu hiện xuất chúng, thậm chí Lạc Hà có thể sẽ giới thiệu nàng để Đan Vương tới chỉ dạy.
Khi đã đến bước đó, Mạc Khuynh Thành sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng của Đan Vương điện, thậm chí cũng sẽ có một chút địa vị ở cả Đại Hạ hoàng triều.
Đừng thấy bây giờ Hoa Tiêu Vân có thể diễu võ dương oai ở Mạc phủ, nhưng nếu như tới lúc đó, với thiên phú của hắn, sợ rằng không biết sẽ bị vứt ở xó nào rồi, hắn cũng không có thiên phú như huynh trưởng thiên tài của hắn.
Thế cho nên lúc nói chuyện phiếm với Mạc lão gia tử, Hoa Tiêu Vân đã loáng thoáng tỏ ý rằng hắn có lòng ái mộ với Mạc Khuynh Thành, không nói đến thiên phú của Hoa Tiêu Vân, chỉ bằng thân phận và địa vị của hắn, cùng với chuyện hắn giới thiệu sư môn cho Mạc Khuynh Thành, Mạc lão gia tử cũng sẽ không phản đối. Dù hiện tại cũng không nên ép buộc Mạc Khuynh Thành nhưng lão cũng tạo nhiều cơ hội cho Hoa Tiêu Vân tiếp xúc với Mạc Khuynh Thành.
Chuyện này làm cho Mạc Khuynh Thành bị Hoa Tiêu Vân làm phiền chết nhưng vẫn chỉ có thể giả vờ qua quýt với hắn, nàng vẫn luôn đặt sự chú ý lên thế cục ở hoàng thành, không biết tên ngốc đó có khỏe không, nhất định không thể có việc gì được.
– Tiểu thư, trận chiến đã đến thời khắc mấu chốt, người của Cửu Huyền cung đã xuất hiện, Lạc Thiên Thu đã tới, hắn muốn giết Tần Vấn Thiên.
Lúc này, có người chạy về phía Mạc Khuynh Thành đang ngồi trong đình đài báo cáo tình huống mới nhất.
Mạc Khuynh Thành chợt đứng bật dậy, trong lòng căng thẳng, siết chặt bàn tay nhỏ bé.
Thấy cảnh tượng như vậy trong mắt Hoa Tiêu Vân hiện lên ý lạnh khó mà phát giác, Mạc Khuynh Thành nàng chỉ cần nghe đến tên Tần Vấn Thiên sẽ kích động rồi khẩn trương như thế. Không ngờ lại xem hắn như không khí, tiểu tử nông thôn nước Sở kia ở trong mắt Mạc Khuynh Thành lại có sức nặng như vậy, còn Hoa Tiêu Vân hắn thì không hề được nàng để vào mắt, cảm giác này thật sự là cực kỳ không thoải mái.
– Sư muội, hắn và ngươi là không có kết quả, hãy quên hắn đi.
Bạch Phỉ thản nhiên nói, Mạc Khuynh Thành nhíu mày, không nói gì thêm.
– Khuynh Thành, tương lai của nàng không hề tầm thường, chớ đắm mình vào tên Tần Vấn Thiên kia, hắn không có tư cách thích nàng.
Hoa Tiêu Vân cũng mở miệng nói.
– Có liên quan gì tới ngươi?
Mạc Khuynh Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Tiêu Vân, tâm trạng của nàng vốn đã không tốt, những người này còn kích thích nàng như thế, làm sao nàng có thể không tức giận. Lúc này Mạc Khuynh Thành đã khôi phục lại khí chất lạnh lùng người lạ chớ tới gần, giống như là ấn tượng của nàng dành cho người trong hoàng thành, chỉ có ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nàng mới có dáng vẻ của một người thiếu nữ dí dỏm, đáng yêu.
Mạc Khuynh Thành lạnh lùng quát lớn khiến cho ánh mắt Hoa Tiêu Vân đột nhiên đọng lại, sâu trong đôi mắt có một tia lạnh sắc bén, đáng sợ.
– Ha ha.
Hoa Tiêu Vân cười nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo, Mạc gia Mạc Khuynh Thành lại dám đối xử với hắn như thế. Nếu như không có hắn, Mạc phủ có thể có ngày hôm nay? Mạc Khuynh Thành có thể bái Lạc Hà làm sư phụ?
– Cho thể diện mà không cần, ta sẽ để nàng biết thế nào là vui vẻ.
Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mạc Khuynh Thành, trong lòng thầm nghĩ, ngược lại hắn muốn xem thử, gương mặt này có thể lạnh lùng được đến bao lâu.
Hoa Tiêu Vân phẩy tay áo bỏ đi, Kinh Vũ và Yến Thất thì cười, với tính tình của tên nhị thế tổ này, đoán chừng đã bị kích mà bỏ đi, dĩ nhiên là bọn họ có nhận thấy được ý tứ của Hoa Tiêu Vân đối với Mạc Khuynh Thành, nhìn thấy hai người đối chọi quyết liệt, bọn họ lại càng vui vẻ.
Mạc Khuynh Thành hiển nhiên là không quá chú ý đến thái độ của Hoa Tiêu Vân, không biết mình đã đắc tội với người ta, bây giờ trong lòng của nàng chỉ có Tần Vấn Thiên mà thôi.
……
Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu và Lạc Thiên Thu, hai người bọn họ đều muốn hắn phải chết.
Cửu Huyền cung, thế lực này vẫn đứng ở sau lưng hoàng thất nước Sở, khống chế hoàng thất nước Sở săn giết người của học viện Đế Tinh. Dù học viện Đế Tinh đã giải tán nhưng vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí còn mang Đế Nghĩa đi.
Mỗi khi nghĩ tới cảnh Đế Nghĩa bị người của Cửu Huyền cung khóa lại bằng xiềng xích bắt đi, hắn lập tức cảm thấy đau lòng, sứ mạng cuối cùng của lão nhân kia chính là vì để trải một con đường bằng phằng cho Tần Vấn Thiên hắn, thậm chí là chuyện sinh tử của mình cũng vô cùng hờ hững.
Cửu Huyền cung đáng bị diệt.
Lạc Thiên Thu đã không chỉ một lần muốn giết hắn, lần trước chính mình ở thế yếu, không dám giết người của Cửu Huyền cung bèn buông tha cho Lạc Thiên Thu hắn, thậm chí còn bị Lạc Thiên Nhai vũ nhục, nhưng Lạc Thiên Thu đáng chết.
Sở Thiên Kiêu đích thân sai người bắt giết thiếu nữ hoàng thành để nuôi bốn vị cường giả kia, coi tính mạng con người như rơm rác, nếu người như thế trở thành quân vương, trăm họ sẽ lầm than.
Sở Thiên Kiêu đáng chết.
– Cửu Huyền cung đúng là uy phong.
Nơi xa có một tiếng vang mãnh liệt truyền ra, sau đó chỉ thấy hai hàng người đồng thời phá không mà đến.
Cường giả Cửu Huyền cung ngưng mắt nhìn chằm chằm những người mới đến kia, lập tức vẻ mặt dần dần thay đổi.
Âu Dương Cuồng Sinh dẫn theo không ít người của gia tộc Âu Dương và Khương gia hạ xuống vùng hư không này, còn bóng dáng xuất hiện bên kia thì khiến cho Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc, không ngờ lại là người của Thanh Vân các.
– Thiên Mộng Ngữ?
Lạc Thiên Thu nhìn người của Thanh Vân các, vẻ mặt không đẹp đẽ gì:
– Thanh Vân các cũng tới tham gia náo nhiệt?
– Lạc Thiên Thu, ngày trước ngươi đã thua ở trong tay Tần Vấn Thiên, hôm nay còn mang người của Cửu Huyền cung đến để đè ép, người không cần mặt mũi nữa sao?
Thiên Mộng Ngữ lạnh giọng quát một tiếng.
– Giết hắn cần người Cửu Huyền cung ra tay sao? Chẳng qua là hắn trốn ở bên trong, ta đây chỉ dẫn người đến ép hắn bò ra đây nhận lấy cái chết mà thôi.
Giọng Lạc Thiên Thu lạnh như băng, chỉ về phía Tần Vấn Thiên, trận chiến ở Quân Lâm yến là nỗi sỉ nhục của hắn.
– Nói rất hay.
Âu Dương Cuồng Sinh khoanh hai tay trước ngực, cười nói:
– Hôm nay nếu Cửu Huyền cung tới đây chơi, vậy thì cứ chơi đi, chỉ là ta phải nói trước, sau khi chuyện ngày hôm nay kết thúc, Cửu Huyền cung sẽ không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của nước Sở nữa. Nếu các ngươi tới, có thể thắng là các ngươi thắng, thua, chết thì sẽ chết ở chỗ này, đừng bắt lão tử lại phải gọi người đến.
– Ăn nói đúng là cuồng vọng, ngươi là ai?
Một vị cường giả phía sau Lạc Thiên Thu phóng ra hơi thở mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Âu Dương Cuồng Sinh nói.
– Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ngươi là lão đầu Thiên Cương cảnh nhưng lão tử ta đây đứng ở trước mặt ngươi tin rằng ngươi cũng không dám động đậy.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn chằm chằm đối phương nói:
– Thành Thương Châu, Âu Dương gia, Âu Dương Cuồng Sinh, Cửu Huyền cung ngươi muốn chơi, Âu Dương gia ta chơi cùng các ngươi.
Ánh mắt của vị cường giả Thiên Cương đọng lại, sắc mặt khó coi, sao lại là người Âu Dương gia, Âu Dương thế gia, vì sao lại xuất hiện ở nước Sở này?
– Đây cũng là ý kiến của Thanh Vân các ta, hôm nay Cửu Huyền cung quả nhiên muốn kết thúc rồi, vậy thì cứ kết thúc ở đây đi, chết thì cứ chết ở chỗ này, nếu như sau này Cửu Huyền cung còn muốn chơi, Thanh Vân các ta cũng sẽ phụng bồi.
Thật ra thái độ của Thiên Mộng Ngữ làm Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc, còn sắc mặt của đám người Cửu Huyền cung lại càng xanh mét.
Bọn họ có thế nào cũng không ngờ rằng Âu Dương gia và Thanh Vân các lại tỏ thái độ vào lúc này.
Sở Thiên Kiêu nhíu mày thật chặt, hắn cũng cảm thấy không ổn, tên Âu Dương Cuồng Sinh này ăn nói trước mặt Cửu Huyền cung cũng cuồng vọng đến kinh người, chuện này làm cho hắn có cảm giác Âu Dương gia là thế lực mà Cửu Huyền cung cũng chọc không nổi.
– Thiên Thu, có phần khó giải quyết, nói như vậy, chúng ta cũng không có phần thắng tuyệt đối.
Cường giả Thiên Cương cảnh của Cửu Huyền cung đứng bên cạnh Lạc Thiên Thu thấp giọng nói.
Lạc Thiên Thu trầm ngâm sau đó hít sâu một hơi, hôm nay đã tới nước Sở làm sao có thể lại ảo não rời đi, lần này không giết Tần Vấn Thiên, sau này biết đến nơi nào tìm hắn.
– Ta sẽ chơi đến cùng, Ngôn lão, đi phá trống thần binh kia đi.
Lạc Thiên Thu thản nhiên nói, Ngôn lão bên cạnh hắn trầm ngâm, ngay sau đó cũng gật đầu, hiện tại địa vị của Lạc Thiên Thu ở Cửu Huyền cung đã rất khác biệt, nếu hắn muốn đánh, vậy cứ theo hắn đánh một trận, chỉ cần không chạm đến thiếu gia của Âu Dương gia là sẽ không có chuyện gì.
Ngôn lão chậm rãi bước ra, một tiếng nổ ầm vang, trong hư không xuất hiện một cái chân khổng lồ không gì có thể so sánh, chỉ thấy cái chân lớn này giáng xuống từ trên trời, đuổi về phía màn sáng sấm sét kia, Lôi Long gầm thét, mạnh mẽ va chạm với cái chân lớn.
Tiếng vang răng rắc tràn ngập, trong chân lớn ẩn chứa lực lượng kinh người, trực tiếp chèn ép hủy diệt Lôi Long, ngay sau đó lại đè xuống khoảng không, miệng những người mặc bạch y gõ trống kia không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Chân lớn áp lên bầu trời phía trên đám người Tần Vấn Thiên, uy áp kinh người lao vọt xuống, đúng lúc này, một bóng dáng ảo diệu đột nhiên xuất hiện, dù sao nàng vẫn luôn thần bí như thế.
Bàn tay trắng sáng như ngọc giơ lên bầu trời, thân thể Thanh Nhi đắm trong ánh sáng Tinh Thần chói lọi, chỉ thấy nàng vẫy tay, một đóa hoa sen tinh khiết mang theo lực lượng xoắn giết đáng sợ đánh về phái cái chân lớn kia, hoa sen không ngừng trở nên to lớn, như muốn bao vây cái chân lớn lại, lực lượng xoắn giết kinh khủng khiến cho chân lớn phải lập tức né tránh.
Hai bóng người đồng thời lao ra, bóng dáng của Ngôn lão cùng với Thanh Nhi lao về phía trời cao, hai vị cường giả Thiên Cương cảnh đã khai chiến.
– Đây mới là thực lực của Thanh Nhi?
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng lạnh nhạt tựa như tiên tử kia, lúc này nàng vẫn mang cái dáng vẻ không dính bụi trần như thế, bay lên không đánh một trận với Ngôn lão.
– Đúng là một nữ nhân xinh đẹp, tên Tần Vấn Thiên này, chậc chậc.
Âu Dương Cuồng Sinh cũng bắt đầu có chút ghen tỵ với Tần Vấn Thiên rồi, người này khá là giống vị mỹ nữ tuyệt sắc của Tiên Trì cung nhỉ?
– Âu Dương, hỗ trợ ta giải quyết bốn lão đầu kia.
Tần Vấn Thiên chỉ vào tứ đại lão giả tiều tụy ở nơi xa, bốn người kia chính là sát nhân cuồng ma.
– Đi giết bọn họ.
Âu Dương lên tiếng, phía sau hắn có vài tên cường giả gào thét xông ra, đồng thời, bên phía học viện Đế Tinh cũng có mấy vị phó viện trưởng bắt đầu vọt lên, chuẩn bị vây quét bốn vị lão giả kia.
Sở Thiên Kiêu phất phất tay, rất nhiều cường giả lao thẳng về phía đài cao mà Tần Vấn Thiên đang đứng, mảnh không gian này hoàn toàn bộc phát chiến đấu. Bầu không khí hủy diệt thổi quét qua cả đất trời, cho dù là đám người ở nơi rất xa len lén nhìn về phía bên này đều có thể cảm nhận được không khí ở nơi này kinh khủng nhường nào.
Thảm thiết, trước mắt trận chiến này chỉ có thể dùng hai từ thảm thiết để hình dung, lúc cường giả Cửu Huyền cung bắt đầu va chạm với cường giả Âu Dương gia và Thanh Vân các, người Tần phủ cũng tiến thẳng về phía Sở Thiên Kiêu, giờ phút này bên phía Tần Vấn Thiên chỉ còn Sở Vô Vi và Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở trên đài cao quan sát tất cả.
Lạc Thiên Thu và Sở Thiên Kiêu cũng không ra tay, chỉ thấy Lạc Thiên Thu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
– Ta thật không rõ, vì sao có nhiều người nguyện đứng chắn trước mặt ngươi như vậy, còn chính ngươi lại giống như một kẻ chết nhát chỉ đứng đó nhìn.
Lạc Thiên Thu hiển nhiên là đang cố ý kích động Tần Vấn Thiên, cảnh này khiến không ít người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sợ rằng hôm nay Lạc Thiên Thu đã có chuẩn bị mà đến, nhân vật thiên tài khi xưa này đã để lại cho người nước Sở ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn Lạc Thiên Thu khiến cho hắn nhíu nhíu mày.
– Quân Lâm yến lần đó, như nếu không có Cửu Huyền cung đứng ở trước mặt của ngươi, ngươi đã sớm trở thành người chết, buồn cười là bây giờ ngươi lại tới đây châm chọc ta.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, ngay sau đó chỉ thấy hắn chậm rãi bay lên không trung, làm vẻ mặt của không ít người đều trở nên căng thẳng. Tần Vấn Thiên quá quan trọng, rất nhiều người đều không hy vọng nhìn thấy hắn xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì, tình nguyện để hắn chỉ đứng đó nhìn.
Tần Vấn Thiên cũng hiểu được rất nhiều người càng hy vọng hắn đứng bất động ở đó, nhưng có nhiều người ủng hộ hắn như vậy, bất kể có như thế nào hắn cũng muốn nói cho bon họ biết, Tần Vấn Thiên hắn đáng giá để bọn họ làm vậy, Tần Vấn Thiên hắn sẽ không để cho bọn họ thất vọng, những ánh mắt đầy kỳ vọng kia cuối cùng sẽ thấy được thành quả.
Thế nên hắn đi ra phía ngoài, đứng ở giữa đám người.
Hắn nhìn Lạc Thiên Thu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế, chiến đấu, hắn chưa từng sợ hãi, Quân Lâm yến khó khăn như vậy, hắn cũng đã trải qua, đoạt lấy hạng nhất, hôm nay, hắn chỉ muốn nói cho người ủng hộ hắn biết rằng Tần Vấn Thiên hắn đáng giá để bọn họ làm như vậy!
– Trong thời gian mười nhịp hít thở, ngươi sẽ chết.
Tần Vấn Thiên nhìn Lạc Thiên Thu, phun ra một lời cuồng ngạo, khiến cho trong lòng của rất nhiều người đều phải run rẩy.
Mười nhịp thở, mười lần hít thở, hắn muốn Lạc Thiên Thu, thiên tài của Cửu Huyền cung chết!