Tần phủ có bốn cửa Đông, Nam, Tây, Bắc, Tần Hạo bị bắt, Tần phủ bị ngọn lửa thiêu rụi, từ bốn cửa không ngừng có người của Tần phủ chạy ra, thậm chí trừ cửa Đông mà Tần Xuyên đang đối địch chính diện ra thì của Nam và cửa Bắc đều có một đội kỵ binh xông ra, bảo vệ tộc nhân Tần phủ phá vòng vây, nhưng những nhân vật nòng cốt của Tần phủ lúc này đều đang tập trung hết ở cửa Đông.
– Nhanh lên.
Tần Hà nhìn thấy Tần Dao và Tần Vấn Thiên chạy đến thì giục một tiếng, chân của họ đạp trên đất một cái, cơ thể bay lên bước đi trên không, sau đó rơi xuống trên lưng chiến mã.
– Đi.
Tần Hà dẫn kỵ binh xông ra, ở phía trên cùng là một nhóm Vũ vệ, sau lưng đeo cung sừng trâu lớn, tay phải cầm thương, bên trái yên ngựa còn treo bôi kiếm, có thể đồng thời dùng nhiều loại binh khí khác nhau để tác chiến.
Tiếng vó ngữa ầm ầm chấn động cả không gian, Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn lại nơi đã sinh sống hơn mười năm qua, dường như có nước mắt chảy xuống trên gương mặt kiên nghị của hắn. Đây là lần cuối cùng hắn rơi lệ, hôm nay là ngày tế tổ hàng năm, hắn chính thức được mười sáu tuổi, từ nay xông pha giang hồ, chỉ có máu, không có nước mắt.
Cơn gió lạnh buốt tạt vào mặt hắn, mang theo hơi thở của sự hiu quạnh, bọn người Tần Vấn Thiên chạy theo của Tây, thế nhưng chỉ thấy trên con đường phồn hoa trước mặt đột nhiên có rất nhiều người xông ra từ hai bên đường, khi nhìn thấy người dẫn đầu của chúng, người Tần phủ đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Lão giả Diệp Mặc của Diệp gia, Diệp Lang, còn có gia chủ Bạch gia Bạch Thanh Tùng, hiển nhiên Bạch gia đã gia nhập vào hàng ngũ tiêu diệt Tần phủ, “con sói” này lại còn là do Tần phủ tự tay nuôi lớn nữa chứ.
Vũ vệ không hề có một chút ý dừng lại nào, kỵ sĩ kẹp lấy trường thương, trong chớp mắt lấy cung tên sừng trâu từ sau lưng ra, ba mũi tên đồng thời được lắp lên dây cung, không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều lắp ba mũi tên, tên đồng loạt bắn ra, nhất là mấy người đứng trên cùng, trên tên của bọn họ còn lộ ra ánh sao sáng chói, mang theo tiếng gào thét đáng sợ, cả không gian đều vang đầy tiếng gào thét, có thể thấy uy lực của những mũi tên này khủng bố thế nào.
– Phập, phập, phập…
Từng mũi tên bắn chuẩn vào yết hầu của mấy người, xuyên qua yết hầu nhanh như chớp, tiếp tục xuyên thẳng về trước.
– Giết!
Tần Hà quát lên một tiếng đầy lạnh lùng, ông biết rõ lực chiến đấu của đội Vũ vệ này thế nào, họ đều là lính tinh nhuệ, thậm chí còn có một người đạt đến Nguyên Phủ cảnh, có thể chống lại Diệp Mặc.
Tần Vấn Thiên cũng giục ngựa tiến lên trước, lấy trường thương sau lưng ra, nắm chặt trong tay, tinh thần chi lực chạy dọc theo cánh tay vào trường thương, trường thương lúc này cũng giống như cánh tay của hắn vậy.
Máu tươi nhiễm đỏ phía trước, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng chói mắt hơn, Tần Hà, Tần Dã đều đã phóng Tinh Hồn ra, trong chớp mắt, họ đã đánh nhau với mấy kẻ bảo vệ Diệp Lang, mà một nhóm kỵ sĩ khác cũng xông về phía Tần Vấn Thiên chém giết.
Một cây trường thương đâm mạnh về phía yết hầu của Tần Vấn Thiên, nhanh, độc, chuẩn, tiếng gió biến thành sát khí sắc bén, đánh vào người Tần Vấn Thiên, trong khoảng khắc đó, hắn không hề sợ hãi, chỉ có bình tĩnh, đôi mắt hắn rực rỡ như sao trời, trường thương trong tay hắn cũng đồng thời đâm ra, đụng vào mũi thương của trường thương kẻ địch.
– Keng.
Một sức mạnh đáng sợ làm cánh tay của đối phương run lên, làm hắn đánh rơi trường thương, sượt qua trường thương vẫn chưa kịp rơi xuống của đối phương, đâm thẳng vào yết hầu của kẻ đó, chiến mã của Tần Vấn Thiên tiếp tục xông lên, hắn buông tay ra, hắn lại nắm chặt lấy trường thương, trường thương bay ra từ yết hầu của kẻ địch, trên đó dính đầy mùi máu tươi.
Ở phía trước Tần Vấn Thiên, móng vuốt sắc bén của Diệp Lang chụp vào đầu của một Vũ vệ, hắn chỉ hơi dùng lực tay một chút, Vũ vệ kia liền rơi từ trên lưng ngựa xuống, đầu bị cào rách, không còn tí sức sống nào, đôi mắt hung ác của Diệp Lang lộ ra khí tức điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên một cách khinh miệt, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang gây hấn.
– Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Tần phủ các ngươi, còn Tần Hạo và Tần Xuyên cũng bị khép tội phản nghịch, bị chém đầu thị chúng trước sự chứng kiến của ngàn vạn người ở hoàng thành.
Diệp Lang nói với vẻ lạnh lùng, sau đó ngón tay hắn chỉ vào Tần Dao đang đánh nhau bên cạnh, nói:
– Giữ lại mạng sống của nữ nhân đó cho ta, để cho ta từ từ hưởng thụ.
Tần Dao bị sự xấu hổ và giận dữ làm phân tâm, suýt nữa bị kẻ địch đánh trúng mặt.
Tần Vấn Thiên nhìn Diệp Lang bằng ánh mặt đầy lạnh lùng, sau đó hắn quay đầu ngựa lại, chạy như bay rời đi.
– Trốn à?
Sự khinh miệt nơi khóe miệng Diệp Lang càng sâu hơn, hôm nay bọn chúng đã chuẩn bị thiên la địa võng cho Tần phủ, nếu như đám người đó đã chọn con đường này thì sao chúng có thể để cho họ thoát được.
Diệp Lang ngồi trên lưng ngựa cũng chạy như điên, đuổi theo Tần Vấn Thiên, chỉ nghe thấy Diệp Lang mở miệng nói:
– Đừng để người khác làm phiền ta, mạng của tên này thuộc về ta.
Có rất nhiều người ở các khách điểm tửu lâu hai bên đường lớn đang quan sát trận chiến này, lòng họ run rẩy.
– Người vừa nãy là Tần Vấn Thiên của Tần phủ đấy, trước kia nghe nói hắn là đồ bỏ đi, không ngờ vào ngày kiểm tra thì bỗng nhiên nổi tiếng, có được thiên phú kinh người, hơn nữa sức chiến đấu đã rất mạnh rồi.
– Thế thì sao chứ, người đuổi theo hắn là Diệp Lang đấy, thiên tài của hoàng thành Diệp gia, đệ tử của Tu La thống lĩnh, lần này Tần Vấn Thiên chết chắc rồi.
Nhiều người cùng thở dài, nhưng trong chớp mắt, Tần Vấn Thiên và Diệp Lang đã chạy đến đầu bên kia của đường lớn, địa thế ở đó thông thoáng, cực kì thích hợp cho việc đánh nhau, chỉ cần đứng ở chỗ cao trên đường là có thể nhìn thấy bên đó, đúng vào lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, Tần Vấn Thiên ghìm chặt chiến mã, quay người lại đối diện với kẻ truy kích hắn là Diệp Lang.
– Vù!
Trường thương trong tay Tần Vấn Thiên phóng ra, mang theo sức gió, đâm về phía kẻ vẫn luôn điền cuồng đuổi theo hắn, mà Diệp Lang đang ngồi trên chiến mã, với tốc độ và quán tính của chiến mã đó thì muốn tránh khỏi mũi thương là chuyện không thể nào.
“Phập”, trường thương xuyên thẳng qua đầu chiến mã, chiến mã hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể Diệp Lang bay thẳng lên trời, cứ như là đại bàng giương cánh, bước chân không trong không trung, bổ nhào về phía Tần Vấn Thiên. Tuy hắn mới chỉ ở Luyện Thể cảnh, không thể ngự không phi hành, nhưng dựa vào sức mạnh cường đại để mượn lực bước trên không thì không có vấn đề gì.
Huống hồ, Tinh Hồn của Diệp Lang chính là sói, sức bật của sói rất mạnh, lúc này Diệp Lang giống như một yêu lang, móng vuốt sắc bén chụp về phía Tần Vấn Thiên, ánh sáng u ám phát ra sức mạnh kinh người.
Tần Vấn Thiên ngồi trên chiến mã không tiện phát lực, chỉ có thể đạp mạnh yên ngựa, cơ thể bay về phía sau, móng vuốt sắc bén của Diệp Lang móc thẳng vào đầu của chiến mã, sức mạnh tơ lớn trong chớp mắt giết chết chiến mã, cơ thể của hắn cũng gần sát xuống mặt đất, hai người đều mất đi thú cưỡi, đối mặt trực tiếp.
Diệp Lang liếm vết máu ở khóe miệng, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên cứ như nhìn người chết.
– Người ở Luyện Thể cảnh tầng thứ chín thông thường có sức mạnh bằng tám mươi một con trâu, mà Diệp Lang là tu sĩ Võ Mệnh Luyện Thể cảnh tầng cao nhất, cộng thêm sức mạnh của Tinh Hồn và chiêu thức, đủ để Diệp Lang phát ra lực lớn hơn một trăm con trâu một cách dễ dàng.
Tần Vấn Thiên vô cùng bình tĩnh, lần này dụ Diệp Lang tới đây quyết không thể cho đối phương bất cứ cơ hội sống sót nào.
Trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện chín cái ngân châm, hắn không hề do dự, đâm thẳng vào chín huyệt vị trên cơ thể mình một cách chính xác, trong chớp mắt, hắn chỉ cảm thấy sức mạng tiềm tàng trong cơ thể không ngừng phát ra ngoài, cảm giác cả cơ thể tràn đầy sức mạnh khiến hắn muốn thét dài một tiếng.
Tần Vấn Thiên đã rõ như lòng bàn tay phương pháp châm huyệt Hắc bá dạy cho hắn từ lâu rồi, phương pháp châm huyệt kích thích sức mạnh tiềm tàng này hắn chưa từng thử, nhưng lần này, hắn nhất định phải giết chết kẻ trước mặt này.
– Đáng tiếc, ngươi không thể nhìn thấy cảnh Tần phủ bị phá hủy, tỷ tỷ Tần Dao của ngươi trở thành đồ chơi của ta.
Diệp Lang bật cười, tiến lên trước, Yêu Lang Tinh Hồn được phóng ra, hắn không hề có chút ý muốn nương tay nào, hắn sẽ dùng sức mạnh tàn nhẫn độc ác nhất để giết chết đối phương, không để cho Tần Vấn Thiên có con đường sống nào cả.
Lần trước giao thủ với nhau, một kích liều mạng mà Tần Vấn Thiên phát ra rất mạnh, nhưng cho dù như thế, hắn ta cũng sẽ không để đối phương sống sót, đây là sự tự tin của hắn, tự tin với thực lực của bản thân.
Tần Vấn Thiên nhìn Diệp Lang đang bước từng bước tới, Thiên Chùy Tinh Hồn cũng đồng thời được phóng ra, ánh sáng vàng nhạt chói mắt đến thế, khiến cho nhiều người ở phía xa không nhịn được kêu lên đầy kinh ngạc, trận quyết chiến của những tu sĩ Võ Mệnh thiên tài.
– Vèo!
Cơ thể của Diệp Lang chỉ lưu lại tàn ảnh, mọi người dường như nhìn thấy một con yêu lang đáng sợ màu đen bổ nhào về phía Tần Vấn Thiên, nhanh đến mức làm người ta hít thở không thông.
Luc này Tần Vấn Thiên bình tĩnh đến mức làm mọi người cảm thấy đáng sợ, trực giác nhanh nhạy của hắn cảm nhận được Diệp Lang đang đến gần với tốc độ rất nhanh, hơi thở lạnh băng đáng sợ đó bổ thẳng đến, dường như muốn xé hắn thành nhiều mảnh nhỏ vậy, chỉ thấy chân hắn hơi mở ra, cơ thể cuối cùng cũng chuyển động, Tinh Hồn bay lơ lửng, cánh tay như thiên chùy của hắn đánh xuống, ngay sau đó hóa thành hình một con rồng đáng sợ, sức mạnh khi Thiên Chùy Tinh Hồn và Hàng Long quyền kết hợp với nhau tạo thành sức ép đáng sợ.
– Thiên Lang Trảo!
Diệp Lang phát ra lực tấn công đáng sợ, móng vuốt sắc bén có thể xé vụn được một tảng đá lớn, làm vỡ một ngọn đồi nhỏ, cơ thể bằng xương bằng thịt sao có thể chịu đựng được chứ.
– Cửu Thiên Long Khiếu!
Đây là lần xuất chiêu thứ hai của hai người, gần như là dùng đòn tấn công mạnh nhất, ‘ầm’ một tiếng, Tần Vấn Thiên cảm thấy nắm đấm của mình cứ như bị xé ra vậy, mà Diệp Lang cảm thấy có một sức mạnh vô cùng bá đạo truyền từ bàn tay của hắn đến cánh tay, dường như muốn làm nổ cánh tay của hắn ta vậy, thậm chí nó còn xông vào trong cơ thể hắn ta.
– Bịch!
Một sức mạnh đáng sợ làm cơ thể Diệp Lang rung lên, cơ thể của hắn bay ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất, miệng phụt ra một ngụm máu tươi.
Sau khi đột phá, sức mạnh của Tần Vấn Thiên tăng thêm một tầng, Luyện Thể cảnh cơ sở tầng thứ bảy có sức mạnh bằng bốn mươi chín con trâu, hắn là Luyện Thể cảnh ngôi sao tầng trời thứ năm, cộng thêm chiêu thức Tinh Hồn và sự trợ giúp của thuật châm huyệt kích phát tiềm lực, sức mạnh một chiêu này của hắn phát ra đáng sợ kinh người.
Một chiêu này cũng rút hết hơn một nửa năng lượng trong cơ thể Tần Vấn Thiên, hắn không đánh hết sức mình như lần trước, bởi vì nếu làm như thế thì hắn sẽ mất đi sức chiến đấu, nhưng dù vậy thì một kích này của hắn cũng khiến Diệp Lang trọng thương rồi.
Dù gì thì Diệp Lang cũng giống như phần lớn những võ tu khác, trước khi ngưng tụ Tinh Hồn, hắn đã bắt đầu tu luyện Luyện Thể nguyên lực thiên địa, cơ thể của hắn không thể nào bằng cơ thể của Tần Vấn Thiên, độ tăng của Tinh Hồn tự nhiên cũng thấp hơn nhiều.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên cũng không dễ chịu gì, hắn phải lui nhiều bước mới có thể đứng vững, nhưng hắn không ngừng lại chút nào mà lại chạy trên đất giống như một con thú hoang, bổ nhào về phía Diệp Lang.
Gương mặt Diệp Lang cứng đờ, sắc mặt của hắn ta càng lạnh lùng hơn, hắn nhảy lên trong chớp mắt, một quyền cuồng bạo của Tần Vấn Thiên giống như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến cho kẻ nhanh nhẹn như hắn ta cũng không kịp tránh, chỉ có thể đối cứng với Tần Vấn Thiên lần nữa.
– Bùm!
Kẻ tập hợp sức mạnh trong lúc vội vã là Diệp Lang lại đi đánh bay lần nữa, bị trọng thương hai lần liên tiếp, khí huyết của hắn ta không thể bình ổn lại được. Hắn ta không ngừng hộc máu, sắc mặt tái nhợt nhưng hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào hắn ta. Lần đầu tiên Diệp Lang cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết, cả người hắn ta lộ ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, rất lạnh, rất lạnh.