Trên mặt Tần Vấn Thiên đầy ý cười dịu dàng, người biết hắn muốn tranh ba vị trí đầu Thiên Mệnh bảng, tất nhiên là người của thư viện Bạch Lộc.
– Đã lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên nhìn hai huynh muội Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di. Đã một năm qua đi nhưng hai người vẫn không có thay đổi gì lớn, chỉ có thực lực của Bạch Lộc Di mạnh hơn lúc trước một chút.
– Xem ra ngươi lăn lộn cũng không tệ.
Bạch Lộc Cảnh nhìn những người bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười nói.
Bóng người Tần Vấn Thiên hạ xuống, đi tới bên cạnh Mạc Thương nói:
Sư phụ, con giới thiệu với người, đây là Âu Dương Cuồng Sinh của Âu Dương thế gia, vị hôn thê của hắn Khương Đình. Hai người này là người của thư viện Bạch Lộc ở thành Vọng Châu, Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di.
Trong mắt Mạc Thương lóe lên ý vui mừng. Nhìn thấy bằng hữu xuất hiện, Tần Vấn Thiên nghĩ tới đầu tiên là sợ người sư phụ như lão cảm thấy bị lạnh nhạt, tuy là thực lực của Tần Vấn Thiên đã vượt xa lão.
Hơn nữa chỉ cần nhìn những bằng hữu bên cạnh Tần Vấn Thiên là có thể tưởng tượng ra được, bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên nước Sở trước đây. Hắn đã có một khoảng trời của riêng mình, đang rảo bước đến vị trí cao hơn nữa.
Mọi người cũng đều rối rít chào hỏi Mạc Thương, khiến cho Mạc Thương không ngừng gật đầu. Tuy những người này đều là vãn bối nhưng không ai có thực lực yếu hơn lão cả. Đến cả Phàm Nhạc mập mạp lười biếng, Nguyên Lực Tinh Thần cũng mạnh hơn lão.
– Câu người mới thay người cũ chính là cảnh tượng trước mắt.
Mạc Thương cảm thán trong lòng nhưng lại vô cùng vui vẻ.
– Chỉ có hai người các ngươi tới sao?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Bạch Lộc Di hỏi.
– Đương nhiên không phải, chúng ta còn phải xem người nào đó tranh Thiên Mệnh bảng nữa chứ. Huống hồ ngươi đừng quên đại ca ta cũng muốn tham gia.
Bạch Lộc Di mỉm cười nói:
– Người của thư viện tới không ít nhưng trước hết ngươi hãy đi theo chúng ta đi.
Ý của Bạch Lộc Di người khác không hiểu nhưng Tần Vấn Thiên hiểu được, thứ tự lần này của hắn có liên quan đến việc có thể khống chế thư viện Bạch Lộc hay không. Mặc dù không có Bạch Lộc Cảnh thì người của thư viện Bạch Lộc cũng sẽ đích thân tới xem tranh Thiên Mệnh bảng.
– Được.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đồng ý. Thư viện Bạch Lộc không giống Âu Dương thế gia, Âu Dương thế gia quá lớn quá nhiều thứ phức tạp. Ngoại trừ Âu Dương Cuồng Sinh là bằng hữu của hắn thì đối với những người khác, hắn chẳng hề có ảnh hưởng gì. Thế nên đương nhiên thư viện Bạch Lộc gần gũi hơn. Huống chi trước đây có Thanh Mị tiên tử giáng lâm, mặc dù chính mình không thể đoạt được ba vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng thì thư viện Bạch Lộc vẫn duy trì quan hệ thân mật với mình như trước.
Đương nhiên nói vậy là hắn vẫn sợ không có biện pháp khống chế hoàn toàn thế lực của thư viện Bạch Lộc.
Tạm biệt Âu Dương Cuồng Sinh, đám người Tần Vấn Thiên rời khỏi nơi này cùng với Bạch Lộc Di.
– Bây giờ ngươi ở cảnh giới nào rồi?
Trên đường đi, Bạch Lộc Di dùng đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, tò mò hỏi.
– Nguyên Phủ tầng bảy rồi, lúc tranh Thiên Mệnh bảng có thể sẽ bước vào Nguyên Phủ tầng tám.
Tần Vấn Thiên trả lời. Sở hữu phá cảnh đan, cho dù hắn chưa thể đột phá cảnh giới thì cũng có thể mượn đan dược đột phá lên Nguyên Phủ tầng tám, như vậy mới có cơ hội tranh đoạt ba vị trí đầu trên Thiên Mệnh bảng.
Hơn nữa Tần Vấn Thiên cảm giác được, lần tranh Thiên Mệnh bảng này sợ rằng sẽ kịch liệt hơn tưởng tượng nhiều. Hắn phải dùng hết khả năng, tăng cao thực lực mới có thể nắm chắc nhiều hơn một chút.
– Ngươi vẫn lợi hại như vậy.
Bạch Lộc Di nháy mắt với hắn một cái, có ý vui mừng. Trước đây, lúc mới quen biết Tần Vấn Thiên, ở trong gia tộc, nàng cũng được coi là nhân vật phong vân, tự nhận thiên phú xuất chúng, nhưng từ khi Tần Vấn Thiên bước chân vào học đường của nàng, càng ngày nàng càng cảm thấy mình quá mức bình thường.
Có đôi khi ngẫm lại, có phải nên trách người này đã đả kích lòng tin của mình hay không?
Nàng nhớ lúc Tần Vấn Thiên rời thành Vọng Châu đã tiêu diệt Hoa Tiêu Vân, bắt Thư Nguyễn Ngọc, như vậy nếu hắn bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám thì sức chiến đấu sẽ mạnh đến mức nào.
– Ca, huynh cũng bị vượt qua rồi.
Bạch Lộc Di nở nụ cười. Bạch Lộc Cảnh nhìn về phía Bạch Lộc Di, vỗ vỗ bả vai nàng, nói:
– Đại ca của muội bị vượt lên trước mà muội còn vui vẻ như vậy sao?
Nhìn vẻ mặt cười mà như không cười của Bạch Lộc Cảnh, Bạch Lộc Di đấm hắn một quyền thật mạnh.
Thư viện Bạch Lộc cũng giống Âu Dương thế gia, cũng bao trọn một quán trọ. Người của thư viện Bạch Lộc đều biết Tần Vấn Thiên, khi nhìn thấy hắn sẽ gật đầu chào hỏi. Dù sao trên danh nghĩa mà nói, Tần Vấn Thiên sở hữu Thương Vương lệnh là đã có tư cách quản lý bọn họ. Bất kể bọn họ có tình nguyện bị Tần Vấn Thiên khống chế hay không thì hiện tại họ vẫn sẽ dành cho Tần Vấn Thiên sự tôn trọng.
Đương nhiên việc này đối với Tần Vấn Thiên mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạch Lộc Di nhanh chóng sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho nhóm người Tần Vấn Thiên. Hai người Tần Vấn Thiên và Mạc Thương đi riêng tới một khoảng sân, Tần Vấn Thiên biết Mạc Thương có chuyện muốn nói với hắn, nhưng lúc trên đường Mạc Thương không nói, đương nhiên hắn cũng không hỏi.
– Sư phụ, sao người lại tới thành Khâm Châu?
Lúc này nơi đây chỉ có hai người Tần Vấn Thiên và Mạc Thương, Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi. Tâm nguyện của Mạc Thương là yên ổn dạy dỗ đệ tử ở học viện Đế Tinh, nếu không có chuyện đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không đi nghìn dặm xa xôi, tới thành Khâm Châu để xem tranh đoạt Thiên Mệnh bảng. Huống hồ Mạc Thương ở nước Sở đã lâu, vốn dĩ cũng không biết tới chuyện như tranh Thiên Mệnh bảng.
– Cửu Huyền cung.
Vẻ mặt Mạc Thương trầm xuống, nói với Tần Vấn Thiên:
– Viện trưởng đã xảy ra chuyện.
Trong nháy mắt vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh đi, mấy năm qua trong lòng của hắn vẫn có chuyện bất an, chính là chuyện tiền bối Đế Nghĩa bị Cửu Huyền cung bắt đi. Đối với Tần Vấn Thiên, Đế Nghĩa có ân với hắn, hơn nữa bị bắt cũng có liên quan tới hắn, hắn vẫn dự định lần tranh Thiên Mệnh bảng này sẽ bắt lấy một tên đệ tử của Cửu Huyền cung để tìm hiểu tình hình của Đế Nghĩa, lại không ngờ rằng Cửu Huyền cung đã hạ thủ trước.
– Cửu Huyền cung, Lạc Thiên Nhai tới học viện Đế Tinh tìm ta, hỏi ta tung tích của ngươi. Ta không biết, hắn liền đưa ta đi. Sau đó vừa đi vừa tìm hiểu, cuối cùng tìm được đến thành Khâm Châu. Bọn chúng vốn định trực tiếp bắt ngươi nhưng ngươi lại ở cùng Âu Dương thế gia. Dường như bọn chúng không muốn kinh động đến Âu Dương thế gia nên thả ta tới tìm ngươi. Bọn chúng muốn ngươi đến tìm bọn chúng, nếu không ngươi tự biết rõ hậu quả.
Vẻ mặt Mạc Thương cực kỳ khó coi. Cửu Huyền cung muốn Tần Vấn Thiên tự mình đến cửa. Nếu Tần Vấn Thiên không theo thì Đế Nghĩa và học viện Đế Tinh sẽ còn bị Cửu Huyền cung nắm trong tay. Nếu bọn chúng quyết tâm muốn tiêu diệt học viện Đế Tinh thì có thể sẽ sử dụng một số thủ đọan ngầm.
Tần Vấn Thiên vô cùng hiểu rõ, trước đây tuy hắn giết chết Lạc Thiên Thu nhưng đây vẫn là ân oán giữa hắn và Lạc Thiên Nhai. Lúc đó có cả Âu Dương Cuồng Sinh và Thiên Mộng Ngữ ở đó, Cửu Huyền cung sẽ không đến mức vì cái chết của một mình Lạc Thiên Thu mà đắc tội với hai thế lực lớn, nhưng bây giờ thì khác…
Không biết Cửu Huyền cung dùng thủ đoạn gì, sợ rằng đã hỏi được bí mật Thương Vương lệnh từ miệng Đế Nghĩa.
Cửu Huyền cung vẫn luôn tìm Tần Vấn Thiên hắn là vì Thương Vương lệnh.
Chỉ cần bọn chúng lấy được Thương Vương lệnh thì hoàn toàn có thể tìm người giả mạo người thừa kế Thương Vương. Hơn nữa có Cửu Huyền cung âm thầm hỗ trợ, có thể khống chế thế lực truyền thừa của Thương Vương, cám dỗ này quá lớn.
– Tiền bối Đế Nghĩa bảo vệ bí mật này mấy năm, không biết đã nhận lấy bao nhiêu khổ sở.
Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng, thảo nào Cửu Huyền cung không dám kinh động tới Âu Dương thế gia. Đương nhiên Cửu Huyền cung không hy vọng bất kỳ thế lực nào biết được bí mật này, bọn chúng muốn nuốt chửng Thương Vương lệnh.
– Sư phụ, con không thể tự đi chui đầu vào lưới.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thương nói.
Trong mắt Mạc Thương lộ vẻ đau khổ, đương nhiên lão cũng hiểu rõ điều này, bây giờ trong lòng lão bối rối không sao gỡ nổi, không biết phải làm thế nào.
– Nếu con đến Cửu Huyền cung, chắc chắn sẽ chết, sau đó tiền bối Đế Nghĩa và người cũng sẽ chịu độc thủ của họ.
Tần Vấn Thiên rất rõ, khi Cửu Huyền cung chiếm được Thương Vương lệnh thì bước đầu tiên phải làm chính là diệt khẩu.
– Chúng ta nên làm thế nào?
Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Tần Vấn Thiên cau mày, lộ ra suy nghĩ sâu xa, bây giờ có thể giúp hắn, chỉ có một thế lực.
Thanh Mị tiên tử, Tiên Trì cung.
– Thanh Nhi!
Tần Vấn Thiên khẽ nói nhỏ, hắn có chút nhớ nhung nữ tử giống như tiên tử ấy. Nàng luôn âm thầm bảo vệ mình nhưng mà từ sau chuyện ở thành Vọng Châu, hắn không còn gặp lai Thanh Nhi.
Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt Tần Vấn Thiên đột nhiên khựng lại, lạnh lùng nói: Kẻ nào?
Tiếng nói phát ra, trong hư không, một bóng dáng bồng bềnh lướt xuống. Bóng dáng kia vẫn xinh đẹp như vậy, giống như không thuộc về trần thế. Vẻ mặt nàng giống như vĩnh viễn cũng không thay đổi, không ai có thể biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
– Là ta.
Giọng nói dịu dàng của Thanh Nhi vang lên, làm Tần Vấn Thiên đang sững sờ chợt tỉnh, nhìn bóng ngươi như tiên tử kia, Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Việc này là sao? Thanh Nhi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, với khả năng cảm tri của hắn bây giờ, sao có thể không phát hiện được?
– Thanh Nhi, nàng ở đây từ lúc nào?
Tần Vấn Thiên cực kỳ kinh ngạc.
– Ta vẫn luôn ở đây, chỉ cần ngươi không nguy hiểm đến tính mạng.
Tiếng nói giòn tan của Thanh Nhi tuyền ra. Nàng vẫn nhớ Thanh Mị tiên tử nói, chỉ cần Tần Vấn Thiên không chết thì nàng không cần phải xuất hiện, dù hắn gặp nguy hiểm, hắn bị thương thì cũng mặc kệ hắn.
– Vậy sao bây giờ nàng lại xuất hiện?
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi, nhìn thấy Thanh Nhi, tâm tình bị đè nén vừa rồi cũng dễ chịu hơn.
– Không phải do ngươi gọi ta sao?
Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, khiến hắn kinh ngạc một lúc, sau đó cười khổ, lại hỏi:
– Nàng làm thế nào mà ta lại không phát hiện ra?
Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi, bỗng có cảm giác trước mặt Thanh Nhi, mình chẳng còn cái gì gọi là bí mật nữa.
Thanh Nhi yên lặng nhìn hắn, không nói gì, nhưng nhìn gương mặt không thuộc về nhân gian này, Tần Vấn Thiên cũng không có cách nào để nổi giận, chỉ có thể cười khổ.
– Thanh Nhi, ta có chuyện cần Tiên Trì cung giúp đỡ, rất quan trọng.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
– Ngươi nói với ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời tới Tiên Trì cung.
Thanh Nhi khẽ nói.
– Được, nàng giúp ta chuyển lời tới Tiên Trì cung, Cửu Huyền cung đã biết được chuyện về Thương Vương, lấy an nguy của Đế Nghĩa và học viện Đế Tinh nước Sở để uy hiếp ta. Ta cần Tiên Trì cung có thể khiến cho Cửu Huyền cung tạm thời không dám manh động. Tần Vấn Thiên tin chắc chỉ cần Thanh Nhi chuyển lời, Tiên Trì cung sẽ biết được ý của mình. Chuyện này cũng không khó, Tiên Trì cung ở trong bóng tối, chỉ cần làm tương tự, khống chế một vài nhân vật quan trọng của Cửu Huyền cung là có thể tạm thời ngăn cản bọn chúng.
– Được, ta sẽ giúp ngươi làm chuyện này.
Thanh Nhi gật đầu, dùng giọng khẳng định.
Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút vui mừng, nhìn Thanh Nhi nói:
– Cám ơn nàng, Thanh nhi.
– Thiên Mệnh bảng lần này, ngươi phải đạt thứ bậc tốt, đây là lời của sư tôn.
Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, chớp đôi mắt đẹp, sau đó thanh thúy nói:
– Ta cũng mong ngươi đạt được thứ bậc tốt.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, khẽ gật đầu nói:
– Được, ta đồng ý với nàng, nhất định sẽ được.
Thanh Nhi khẽ gật đầu, sau đó bóng người lóe lên, nhanh chóng biến mất, khiến cho Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, Thanh Nhi luôn như vậy, giống như tiên tử hạ phàm thực sự.
Lúc này Mạc Thương cũng sợ ngây người. Sao bên cạnh người này lại có nhiều nữ nhân tuyệt sắc như vậy. Dung nhan Bạch Lộc Di thanh thuần xinh đẹp. Mạc Khuynh Thành là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở. Bây giờ nữ tử mới xuất hiện lại làm lão có cảm giác như mỹ nhân trong tranh, giống như không chân thực.
– Sư tôn, con phải tu luyện thật tốt, chuẩn bị thật kỹ cho trận tranh Thiên Mệnh bảng.
Tần Vấn Thiên quay về phía Mạc Thương cười nói. Có Thanh Nhi, tin chắc nàng sẽ làm được, chuyện về Cửu Huyền cung cứ để sau khi tranh Thiên Mệnh bảng xong rồi nghĩ cách.