Lúc thân ảnh thần bí bước tới, Đan Vương điện không ngừng rung động theo một quy tắc kỳ diệu nào đó. Toàn bộ vùng thiên địa này đang rung lên như thể chỉ cần một ý niệm trong đầu của hắn thôi cũng có thể khiến cho một thế lực bá chủ đã đứng sừng sững nơi này bao năm lập tức sụp đổ và hủy diệt.
Mỗi một bước chân đi về phía trước, mặt đất lập tức xuất hiện vết nứt. Viên đá xanh bị vỡ nát đang trôi lơ lửng trước người thân ảnh thần bí kia.
Mỗi một bước đều là như thế.
Ngay lúc này, trong Đan Vương điện, trái tim của mọi người đều đập theo từng bước chân của hắn. Dường như chỉ cần hắn mong muốn, khi bàn chân hắn vừa đặt xuống mặt đất cũng đủ nghiền nát trái tim của tất cả mọi người.
Thứ cảm giác này hết sức kỳ diệu, chỉ mới nghe qua cũng đã cảm thấy quá sức tưởng tượng không tin đây là sự thật. Tuy nhiên, quả thực là có một nhân vật đáng sợ như thế đó. Bây giờ mọi người đang cảm nhận rõ mồn một.
Ắt hẳn người này là tồn tại đáng sợ trong Thiên Tượng cảnh, mạnh mẽ hơn Đan Vương – điện chủ Đan Vương điện không chỉ một chút. Chỉ cần hắn muốn thì đã có thể tru sát Đan Vương dễ dàng.
Nhân vật như vậy đang giáng xuống Đan Vương điện, che khuất không gian nơi này.
– Các hạ là người phương nào?
Hai cường giả Thiên Tượng cảnh là Đan Vương và người còn lại đang bình ổn khí tức của mình sau đó đứng dậy nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía trước. Trong mắt của bọn họ, mang theo vẻ cảnh giác cực mạnh. Cho dù lúc đối mặt với Tần Vấn Thiên đang cầm yêu kiếm trong tay thì bọn họ chỉ cảm thấy Tần Vấn Thiên rất yêu dị mà thôi, nhưng họ vẫn tự tin mình có thể đối phó được.
Nhưng người trước mặt lại làm họ có cảm giác rằng bọn họ căn bản không thể chống cự được người này.
Nếu xảy ra xung đột thì chẳng có chút hi vọng nào cả, bọn họ sẽ dễ dàng bị đè bẹp.
– Ngươi mà cũng xứng để hỏi ta là người phương nào à?
Thân ảnh tiếp tục đi về phía trước rồi bỗng dưng vung tay. Đan Vương cảm thấy có một lực rất mạnh đập trên người hắn, sau khi kêu lên một tiếng đầy đau đớn thì hắn phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt trắng bệch.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đối phương, đáy mắt đã lộ vẻ phẫn nộ. Hắn là Đan Vương cao cao tại thượng.
Thân ảnh kia thấy Đan Vương lộ ra vẻ mặt thế này thì nhíu mày, hắn bước về phía trước thêm một bước nữa. Một cỗ lực lượng rung động càng mạnh mẽ hơn nữa đè ép lên khoảng không gian này.
Chân hắn đạp mạnh một cái, bước chân này giống như đang đạp thẳng vào trái tim Đan Vương. Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, sắc mặt của Đan Vương trắng bệch, cơ thể gần như quỳ rạp hẳn xuống, không ngừng ho ra máu tươi.
Thân ảnh đó không nói gì nhưng lại cố ý dùng hành động để thông báo cho Đan Vương rằng cái gì mới là cao ngạo. Dám làm ra vẻ kiêu căng như thế trước mặt hắn, Đan Vương còn không xứng.
Hắn lại tiếp tục đi thêm bước nữa.
– Ầm!
Lực lượng rung động vô tận lại tiếp tục rơi lên người Đan Vương, thân thể của hắn bị đập bay ra ngoài, hộc máu liên tục. Hắn ngồi xổm xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng trong lòng của hắn lại đang chăm chú dõi theo hành động của người kia. Bởi vì hắn biết rõ, lực lượng rung động này sẽ lại giáng xuống lần nữa, chỉ cần đối phương bước ra một bước, hắn sẽ bị thương ngay.
Cảm giác bất lực này làm hắn rất tuyệt vọng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh bí ẩn kia. Từ khi hoàng triều Đại Hạ cổ bị diệt, vì sao lại có một tồn tại đáng sợ như thế trong hoàng triều Đại Hạ chứ?
Bọn họ vẫn luôn ẩn náu trong hoàng triều ư?
Giờ phút này, Đan Vương cao cao tại thượng đã không còn sinh ra ý phản kháng nữa. Thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt của đối phương, sợ rằng chỉ cần hắn vừa nhìn vào đôi mắt đó lại khiến cho đối phương bất mãn rồi bước lên trước một bước, đạp thẳng vào trong lòng hắn.
Đan Vương cao cao tại thượng của Đan Vương điện còn chật vật như vậy thì nói chi là những kẻ khác. Tâm trạng của bọn họ hiện giờ không thể dùng từ nào để hình dung, họ chỉ ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Việc phát sinh ngày hôm nay đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Đan Vương mà ngày thướng khó có ai thấy mặt lại bị người khác hành hạ đến mức này, thậm chí còn không có khả năng phản kháng. Cho dù vì Đan Vương đang bị thương đi nữa nhưng ngay cả khi Đan Vương ở thời kỳ toàn thịnh thì kết quả cũng sẽ không khác gì. Bọn họ hiểu rất rõ điều này.
Về phần lão ngoan đồng cùng cấp Thiên Tương cảnh kia cũng không có một chút can đảm phản kháng nào.
Vì ai mà nhân vật như vậy hàng lâm Đan Vương điện đây?
Hô hấp của Lạc Hà trở nên dồn dập, gương mặt đờ đẫn nhìn phụ thân Đan Vương của bà ta rồi lại nhìn về phía tồn tại vô định thần bí kia. Bà ta phát hiện ra bước chân của người đó đã dừng lại.
Vừa đúng ngay bên cạnh Tần Vấn Thiên đã biến thành đại bằng.
Ánh mắt của thân ảnh kia chuyển qua nhìn con đại bàng. Giờ phút này, đại bàng do Tần Vấn Thiên biến thành đã chìm vào hôn mê vì vết thương quá nặng.
Từ đầu đến cuối, Thanh Nhi vẫn cõng hắn, không nói một lời.
Trước giờ cô đã không thích nói chuyện nhưng hành động của cô vẫn luôn dứt khoát lại đanh thép.
Tuy rằng cường giả trước mặt rất mạnh nhưng ánh mắt của Thanh Nhi vẫn lạnh băng. Cô nhìn cường giả bí ẩn kia đầy lạnh lùng, dường như không ai có thể đến gần mình.
Người thần bí thấy thần sắc này của cô, hắn bèn cười khổ. Tuy nụ cười đó khá khổ sở nhưng lại rất dịu dàng. Con bé này đúng là lạnh lùng mà.
– Ta biết ngươi am hiểu lực lượng không gian. Đúng là do ta nhiều chuyện đã ngăn cản ngươi rời đi.
Người bí ẩn cười, giọng điệu mềm mỏng:
– Ta không ra tay giúp đỡ hắn vì ta đã hứa với phụ thân hắn rồi. Hôn nay chuyện như vậy xảy ra, ngươi đừng nói cho hắn biết, cứ để chính hắn đi trên con đường của mình đi. Ta can thiệp việc này đã vi phạm lời hứa, sau này hắn vẫn là hắn mà thôi, Trước khi hắn chưa đến cảnh giới nhất định thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Giọng điệu này người chậm rãi, sau đó hắn chỉ tay lên trời, tinh tượng trong hư không biến ảo, xuất hiện một lổ thủng.
– Đi đi, ta tin tưởng ngươi có thể chăm sóc cho hắn thật tốt.
Người nọ nói tiếp. Ánh mắt Thanh Nhi vẫn lạnh băng, cô lập tức quay đầu, lực lượng không gian cuộn quanh thân thể của cô, bao bọc cô và thân ảnh đại bàng ở bên trong.
Nhưng trong lúc này cô quay đầu lại nhìn cường giả bí ẩn kia rồi cất giọng lạnh lẽo như cũ:
– Cảm ơn.
Vừa dứt lời thì có một luồng lực lượng không gian cực mạnh chấn động, thân ảnh của cô và đại bàng tức thì biến mất không còn bóng dáng.
Cường giả thần bí thấy tình cảnh này thì lại cười khổ, con bé này thật sự rất lạnh lùng. Cho dù nói ra hai chữ cảm ơn mà vẫn lạnh như băng vậy.
Nhưng vì sao sự lạnh lẽo đó không làm hắn cảm thấy phản cảm mà ngược lại hắn còn cảm thấy có chút đáng yêu đây?
Có lẽ trong lòng hắn đã coi Thanh Nhi như hậu bối của mình rồi. Đương nhiên cho dù không phải hắn mà bất kỳ một người nào khác khi đối mặt với tướng mạo như tiên tử của Thanh Nhi thì cũng không thể tức giận với cô được.
Ánh mắt của hắn lại từ từ chuyển qua, trong lòng của đám người Đan Vương điện đều trở nên hồi hộp hẳn lên. Sắc mặt của từng người đều trắng nhợt như tờ giấy.
Hắn nói bản thân đã hứa hẹn với phụ thần Tần Vấn Thiên rồi?
Vị cường giả này thật sự đến đây vì Tần Vấn Thiên. Người này lại quen biết với phụ thân của Tần Vấn Thiên.
Trong lòng Lạc Hạ rối bời, Tần Vấn Thiên không có bối cảnh gì thật ư?
Có lẽ chỗ dựa của hắn còn khủng bố đến mức Đan Vương điện cũng không dám tưởng tượng ấy chứ.
Lạc Hà bỗng dưng phát hiện, bà ta không chỉ sai mà rất có thể sai đến mức không cách nào cứu vãn được. Suýt chút nữa thì bà ta đã có hy vọng thay đổi vận mệnh của Đan Vương điện rồi.
– Các ngươi biết hắn là ai không?
Thân ảnh đó vẫn đạm mạc như nước chảy mây trôi, thân thể của hắn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của hắn nhìn xuống mang theo sắc thái bễ nghễ quan sát chúng sinh.
Hắn của bây giờ khác xa so với khi đối diện với Thanh Nhi.
Lúc đối mặt với Thanh Nhi, hắn như một vị trưởng bối dịu dàng ấm áp.
Nhưng bây giờ đây, hắn cao ngạo ngông cuồng, bễ nghễ thiên hạ. Hắn chắp tay đứng, hắn căn bản chẳng xem cái Đan Vương điện này ra gì.
Hắn hỏi, các ngươi biết hắn là ai không?
Mà “hắn” này chính là Tần Vấn Thiên.
Đương nhiên là bọn họ không biết. Lúc này đây bọn họ đã có những suy đoán mơ hồ, có lẽ Tần Vấn Thiên là con trai bạn cũ của cường giả bí ẩn này.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của cường giả làm cho bọn họ kinh hãi lạnh người, toàn thân không ngừng run lên vì sợ hãi.
– Hắn là thiếu chủ nhân của ta.
Thanh âm của cường giả thần bí này rất khẽ, khẽ đến mức nếu không tập trung thì không thể nào nghe được. Nhưng lời nói tùy ý này lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Tần Vấn Thiên chính là thiếu chủ nhân của hắn.
Đây là thân phận cỡ nào chứ?
Tôn xưng thiếu chủ nhân, như vậy có thể tưởng tượng thân phận của phụ thân Tần Vấn Thiên sẽ đến mức nào?
Vị cường giả đáng sợ coi rẻ toàn bộ Đan Vương điện đang đứng đó, không ai bì nổi, bễ nghễ thiên hạ quan sát chúng sinh Đan Vương điện lại nói rằng Tần Vấn Thiên là thiếu chủ nhân của hắn.
Mà trước đó, một mình Tần Vấn Thiên tại Đan Vương điện này bị bọn họ phớt lờ. Cho dù thiên phú xuất chúng nhưng vẫn không được coi trọng.
Vì sao? Bởi vì Tần Vấn Thiên không có chỗ dựa mạnh mẽ. Bọn họ cho rằng bọn họ có thể cướp đi tất cả những thứ trên người Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên là một thiên tài ngã xuống chứ không phải là thiên tài thực sự.
Còn Đan Vương điện cao cao tại thượng, ai dám chất vấn?
Nhưng sự thật lại rung động lòng người thế. Chuyện xảy ra trong một ngày lại dàng đằng đẵng như cả một đời, đủ khiến cho mọi người khắc sâu ấn tượng.
Đôi mắt của Lạc Hà dại ra, bà ta nhìn tồn tại mạnh mẽ kia với vẻ ngơ ngác. Người đó gọi Tần Vấn Thiên là thiếu chủ nhân.
Còn Lạc Hà, vốn dĩ bà ta đã có cơ hội để Tần Vấn Thiên trở thành vãn bối, thành người yêu của đệ tử bà ta.
Bà ta không chỉ chôn vùi cơ hội đó mà còn khiến cho Tần Vấn Thiên triệt để đứng ở vị thế đối đầu. Không ai có thể thấu rõ cảm giác này ra sao.
Sự sợ hãi bắt đầu phủ xuống toàn bộ Đan Vương điện.
Hôm nay Tần Vấn Thiên thê thảm như thế chắc chắn là bởi vì Đan Vương điệp ép buộc. Một tồn tại cao ngạo ngông cuồng đang có mặt ở đây sẽ đối phó Đan Vương điện thế nào?
Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ, vị cường giả thần bí này ngẩng đầu nhìn vào hư không. Có lẽ trong mắt hắn hoàn toàn chẳng có tồn tại của Đan Vương điện.
Hắn khinh thường và chẳng thèm ngó tới Đan Vương điện.
– Ta sẽ không giết các ngươi.
Vị cường giả thần bí mở miệng lần nữa lại khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
– Tuy nhiên, nếu như chuyện hôm nay truyền ra ngoài dù chỉ một chút thôi thì ta dám đảm bảo từ nay về sau Đan Vương điện sẽ tan tành mây khói, biến mất hoàn toàn khỏi hoàng triệu Đại Hạ này.
Cường giả này nói tiếp làm trái tim của mọi người run rẩy. Đương nhiên là bọn họ không nghi ngờ thực lực của đối phương.
– Còn mạng của các ngươi là con đường hắn sẽ đi tiếp, ta không thể đi thay hắn được. Thời gian tiếp theo đây, có lẽ các ngươi sẽ sống trong sự giày vò. Bởi vì, các ngươi sẽ chờ đợi sự báo thù của vương giả.
Thân thể của người nó tiếp tục bay lên không trung. Bên trong tinh tượng đang phủ xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía yêu kiếm đamg cắm xuống Đan Vương điện.
– Yêu kiếm sẽ ở lại nơi đây. Khi hắn đặt chân đến nơi đây lần nữa, tại thời điểm mà hắn rút thanh yêu kiếm này ra cũng chính là ngày phán quyết Đan Vương điện. Khúc ca ăn mừng chiến thắng thuộc về chính hắn sẽ được cất vang!
Khi thanh âm này vừa dứt, dường như tinh tượng trên bầu trời tiêu tán chỉ trong phút chốc. Khi tất cả ngẩng đầu lên nhìn lên không trung thì thân ảnh kia đã biến mất không còn bóng dáng. Duy chỉ đó thân ảnh không ai bì nổi đó lại không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người. Thanh âm cuối cùng của người nọ vẫn còn quanh quẩn thật lâu trong Đan Vương điện, vang vọng trong nội tâm mỗi người.
“Khi hắn đặt chân đến nơi đây lần nữa, tại thời điểm mà hắn rút thanh yêu kiếm này ra cũng chính là ngày phán quyết Đan Vương điện. Khúc ca ăn mừng chiến thắng thuộc về chính hắn sẽ được cất vang!”