Trong cuộc thi lần này, thực lực của Âu Phong tuyệt đối có thể xếp vào mười hạng đứng đầu. Đệ tử của học viện Đế Tinh lần này có Mộ Dung Phong là Luân Mạch cảnh tầng bốn, Lâm Tú và Đỗ Hạo Luân Mạch cảnh tầng ba, còn có ba người Luân Mạch cảnh tầng hai, Âu Phong là một trong số đó.
Đối thủ của Âu Phong ở vòng này là một đệ tử Luân Mạch cảnh tầng một, thực lực đã có một khoảng cách nhất định. Dưới Xà Thương pháp cuồng bạo của Âu Phong, đối thủ nhanh chóng bị đánh bại.
Thấy cảnh này, Khương Chấn trên khán đài nở một nụ cười bình thản rồi nói:
– Thương pháp của Âu Phong linh động như rắn, lại bá đạo tựa như cuồng mãng. Hắn đã nắm được điểm quan trọng của môn thần thông này rồi, sau trận chiến này, hắn chắc chắn sẽ lọt vào mười thứ hạng đầu.
– Ừm. Âu Phong không hề khiến cho ta thất vọng.
Âu Thần cạnh đó gật đầu lạnh nhạt, hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn.
Sắc mặt của Mạc Thương ở một phía khác lại không dễ nhìn, bởi vì lập trường bất đồng, cho nên trong học viện Đế Tinh, hắn và Khương Chấn vẫn ở hai phe phái đối lập với nhau, đệ tử của họ cũng vậy. Mỗi khi có khóa tân sinh mới vào thì hắn, Khương Chấn và một vài lão sư khác sẽ đến lựa chọn đệ tử. Nói đúng hơn là do đệ tử chọn lão sư.
Âu Phong đã định sẽ là đệ tử của phái Khương Chấn, còn Mạc Thương thì vốn rất xem trọng Tần Vấn Thiên, thế nhưng mà Tần Vấn Thiên đã mất tích hơn mười ngày nay rồi.
– Âu Phong này nhìn chẳng ưng gì cả, vẫn là Tần sư đệ thành thật nhìn thuận mắt hơn.
Nhược Hoan hướng đôi mắt đẹp nhìn Âu Phong đắc ý dương dương trên đài chiến, sắc mặt sa sầm xuống.
Âu Phong trên võ đài xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc đó thì có một giọng nói đột ngột vang lên.
– Lợi hại, thật là lợi hại.
Giọng nói mang theo vài phần mỉa mai vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy một người mập mạp đi lên võ trường. Nhìn thấy người mập mạp này, ánh mắt Âu Phong híp lại, làm sao có thể? Hắn làm sao có thể còn sống chứ?
– Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Âu Phong nói một câu lạnh lùng. Đã vào Mê Vụ Huyễn Thành mà vẫn có thể đi ra được sao?
– Sao ta lại không thể xuất hiện chứ?
Phàm Nhạc cười nhìn Âu Phong làm cho hắn nhất thời dường như ý thức được điều gì. Hắn ngậm chặt miệng, tựa như không hề quen biết Phàm Nhạc vậy.
– Đã lâu không gặp.
Lại một câu nói truyền tới, Âu Phong nhìn thấy một người quen thuộc – Tấn Vấn Thiên.
– Tần sư đệ.
Đại Sơn trên khán đài nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì đứng bật dậy rồi cười hàm hậu. Trong đôi mắt xinh đẹp của Nhược Hoan cũng bừng lên một tia sáng lạ. Cô cười nhẹ nói:
– Ta đã biết ngươi sẽ không chịu chết dễ dàng như thế mà.
Một bóng trắng lóe vụt lên rồi nhào thẳng vào trong lòng Nhược Hoan. Dưới cái nhìn ghen tị của vô số cặp mắt, Tiểu Hỗn Đản nằm trọn ở chốn mềm mại kia, bỉ ổi không sao tả xiết.
Mạc Thương nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không ngờ người này lại đi thẳng lên võ đài như vậy.
Những người đang vây quanh xem đấu võ nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc thì đều lộ vẻ khó hiểu. Hai cái người tự nhiên xuất hiện này là ai?
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc từ từ đi về phía Âu Phong, Âu Phong liên tục lùi lại như là sợ hai người bọn họ. Chung quy thì hắn đã tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc làm rất nhiều chuyện trong Hắc Ám Sâm Lâm. Mục Dã đã bị mũi tên đóng đinh ngay trên không trung đấy.
– Làm càn! Hai người các ngươi là ai mà dám đến đây gây rối?
Khương Chấn đột nhiên quát to. Hắn quét mắt nhìn Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên, như thể hoàn toàn không biết Tần Vấn Thiên là ai vậy.
– Đệ tử của học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên.
– Đệ tử của học viện Đế Tinh, Phàm Nhạc.
– Thật không? Vì sao đến hôm nay hai ngươi mới xuất hiện?
Khương Chấn cười lạnh.
– Vì một vài chuyện làm trễ nải nên đến khá muộn.
Phàm Nhạc cười nói.
– Ngươi nói trễ nãi là trễ nải được sao? Nơi đây là học viện Đế Tinh chứ không phải là nơi để cho các ngươi giương oai giễu võ. Cút!
Khương Chấn mắng to một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc nhìn Khương Chấn trên khán đài, trong lòng liên tục cười lạnh.
– Xin hỏi Khương Chấn trưởng lão, người thông qua kì khảo hạch đầu tiên rồi lập tức tham gia hoạt động thí luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm do chín học viện và võ phủ lớn tổ chức, hơn nữa còn sống để ra ngoài. Vậy thì có thể trở thành đệ tử chính thức hay chưa?
Phàm Nhạc nhìn Khương Chấn rồi cười mà hỏi.
– Có thể.
Khương Chấn không thể phản bác, bởi vì đây là chuyện mà ai cũng biết.
– Khi ta tham gia khảo hạch có Khương Chấn trưởng lão tự mình tọa trấn giám sát, khi ta bước vào Hắc Ám Sâm Lâm cũng có rất nhiều người có thể làm chứng. Bây giờ ta còn sống ra đây, chắc là Khương Chấn trưởng lão sẽ không hoài nghi thân phận đệ tử học viện Đế Tinh của ta nữa chứ?
Phàm Nhạc cười hỏi với vẻ ngây ngô.
– Mặc dù thế thì đã sao?
Khương Chấn hừ lạnh một tiếng:
– Hôm nay, học viện Đế Tinh chúng ta…
– Dừng lại!
Khương Chấn còn chưa nói xong thì đã bị Phàm Nhạc ngắt lời. Mập mạp chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Khương Chấn ở phía xa rồi nhếch mép cười:
– Nếu đã thế thì ngươi còn đánh rắm cái nỗi gì?
Phàm Nhạc vừa nói xong thì không gian đột nhiên im lặng. Ánh mắt mọi người đều tập trung cả lên người hắn. Mập mạp cao ngạo ngẩng đầu nhìn Khương Chấn, nở một nụ cười rạng rỡ. Tính tình hắn vốn chẳng tốt đẹp gì, tuy hắn luôn tươi cười thế nhưng hắn suýt nữa đã bị người ta giết trong Hắc Ám Sâm Lâm đấy.
Ghê tởm hơn là Âu Thần dám cho hắn một thương ngay trước mặt mọi người. Một thương đó làm cho mập mạp mất hết cả mặt mũi.
Ánh sáng muôn sao lóng lánh tỏa ra, một cây cung ánh sao xuất hiện trong tay Phàm Nhạc. Mũi tên lập tức phá toang không khí, bắn thẳng lên không trung. Mọi người nhìn mũi tên bắn lên trời thì không hiểu ra sao, thế nhưng chỉ một loáng sau thì mũi tên ấy đã hạ xuống ngay sau lưng Âu Phong, dường như đã bịt kín đường lùi của hắn.
Ngay trong khoảnh khắc Phàm Nhạc lấy cung tên ra thì Tần Vấn Thiên cũng hành động.
– Ầm!
Cả võ trường dường như đều rung động. Cơ thể của Tần Vấn Thiên lao thẳng về phía Âu Phong như một trận cuồng phong bão lốc. Mặt đất rung lên bần bật như có tiết tấu rõ ràng.
Chuyện xảy ra bất thình lình làm cho đám đông không kịp phản ứng. Phàm Nhạc vừa mới mắng Khương Chấn xong, thì Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đồng thời ra tay với Âu Phong ngay trên võ đài trận chiến xếp hạng của học viện Đế Tinh, ngay trước mắt tất cả mọi người, hết thảy diễn ra quá đột nhiên.
Sắc mặt Âu Phong trở nên khó coi. Hắn muốn lui, thế nhưng đường lui đã bị mũi tên chặn kín. Hắn hiểu rõ kĩ thuật bắn tên của Phàm Nhạc khéo léo đến mức nào. Nếu Phàm Nhạc muốn bịt đường lùi của hắn thì hắn đừng hòng lùi được, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi. Chỉ cần hắn đánh bại Tần Vấn Thiên, thì Khương Chấn và Âu Thần trên khán đài tuyệt đối sẽ không để Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc giễu võ dương oai nữa.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc muốn đối phó với hắn chỉ cần một nháy mắt.
Nghĩ đến chuyện này, Âu Phong xoay người lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên đang xông tới. Hắn không lùi mà tiến, Cuồng Xà thương đột ngột đâm ra, như một con mãng xà phóng túng bổ lên giết chết mọi kẻ thù, muốn xuyên thủng người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đang lao đến như tên bắn, nương theo thế tới cực mạnh đánh ra một quyền. Giờ khắc này, Hàng Long quyền bộc lộ hoàn toàn sự bá đạo của nó. Một con rồng đang gầm rống giận dữ xông thẳng vào thương pháp như mãng xà của Âu Phong.
Oành! Oành!
Trường thương ánh sao trong tay Âu Phong gãy tan thành từng mảnh. Cảm nhận được khí thế như rồng ngâm khủng bố ập mặt mà đến, sắc mặt Âu Phong trắng bệch. Cả khuôn mặt hắn như bị cuồng phong bá đạo kia xé rách.
– Luân Mạch cảnh!
Âu Phong run sợ trong lòng. Khí tức bùng nổ của Tần Vấn Thiên là Luân Mạch cảnh, hơn nữa là… vì sao lực công kích của hắn lại mạnh mẽ như vậy chứ?
Thân thể Âu Phong bắt đầu lùi về đằng sau, thuẫn giáp ánh sao ngưng tụ thành hình.
Gràooo!
Tiếng rống to chấn động cả hư không. Đám đông hướng mắt nhìn lên võ đài, chỉ thấy vuốt rồng sắc bén xuất hiện đánh thuẫn giáp nát bấy trong nháy mắt, sau đó quặp một cái, tóm lấy cổ Âu Phong.
Thế rồi, họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên túm cổ Âu Phong, nhấc cả người hắn lên.
– Hỗn xược!
– Buông hắn ra!
Từng tiếng hô giận dữ vang lên, Âu Thần và hai thanh niên khác lập tức phóng xuống cạnh đài chiến, khí tức phóng túng bùng phát lao thẳng tới Tần Vấn Thiên. Nhất là Âu Thần, trường thương trong tay hắn chĩa về Tần Vấn Thiên với vẻ đằng đằng sát khí.
– Ngươi muốn chết!
Âu Thần nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên với ánh mắt miệt thị lạnh buốt, như thể hắn đang nhìn một người đã chết.
Tần Vấn Thiên ghét cay ghét đắng ánh mắt này, giống như ở Hắc Ám Sâm Lâm lần trước, ánh mắt này làm cho hắn cực kì không thoải mái.
Cho nên hắn vung tay nện thẳng Âu Phong xuống đất, tiếng xương cốt rạn vỡ răng rắc và tiếng rên la cùng nhau vang lên. Sắc mặt Âu Thần lập tức xanh mét.
Tần Vấn Thiên dám hành hạ đệ đệ hắn ngay trước mặt hắn, hai chữ “vả mặt” đã không còn đủ hình dung cảnh tượng này nữa rồi!
Hắn chưa bao giờ bị người ta vả vào mặt như thế. Mặt hắn nóng rát và sát khí của hắn thì bùng lên sôi sục. Hắn phải băm xác Tần Vấn Thiên ra thành vạn mảnh.
Đám người Mạc Thương cũng phải sửng sốt với cảnh tượng thình lình xảy ra, mãi sau mới phản ứng lại được. Mạc Thương nghĩ tới rất nhiều chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.
– Người này đúng là người thành thật, lúc không thành thật thì không phải là người!
Ý cười sáng lên trong mắt Nhược Hoan. Bình thường Tần Vấn Thiên rất là vô hại, thế nhưng khi hắn đã điên lên thì sẽ nổ ầm ầm như lúc này đây vậy.
Thế nhưng, cô thích!