Thái Cổ Thần Vương

Chương 458: Thiên tượng chi uy



Lão tổ Trần gia đảo mắt nhìn lướt qua đám người chung quanh rồi cất cao giọng:

– Các vị tạm thời lui về phía sau hết đi.

Không cần nói gì nhiều, thân ảnh của mọi người lóe lên, vội vàng lùi ra xa, không ai dám đứng ở gần chỗ này nữa.

Cường giả Thiên Tượng cảnh có uy lực mạnh mẽ ra sao, Thiên Tượng Liệt Nhật kia phát ra uy lực khủng bố đến mức nào, chỉ e rằng sóng dư âm của nó cũng đủ để giết chết cường giả Thiên Cương bình thường rồi.

Trong nháy mắt, đám người mênh mông đều lui ra xa, ngay cả Âu Dương thế gia và người của Khương gia cũng lục tục lùi lại.

Mặc dù Tần Vấn Thiên xuất hiện ở đây, nhưng bọn họ vẫn giữ vững lập trường trước đó của mình, sẽ không tham dự cuộc chiến.

Ba vị Thiên Tượng của Đan Vương điện vẫn ngồi yên trên khán đài, tất nhiên là bọn họ không cần phải đi.

Ngoài ra, chỉ có Thiên Cơ lão nhân vẫn ngồi tại chỗ, ông chính là chủ nhân của cuộc chiến bảng Thiên Mệnh hôm nay.

– Thiên Cơ lão nhân, một ngày nào đó ta sẽ đến Khâm Thiên các thỉnh tội chuyện hôm nay. Nhưng hôm nay có kẻ đánh cắp Thánh Hoàng lệnh của Trần gia ta, ta nhất định phải giải quyết cho xong ngay tại chỗ này, mong ngài tha lỗi.

Trần gia lão tổ đưa mắt nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân rồi mở miệng nói.

Thiên Cơ lão nhân không tỏ thái độ gì, vẫn ngồi im ở đó, chỉ bình tĩnh đua mắt nhìn đám người bên này.

– Tần Vấn Thiên, người cũng đã thả rồi, có phải ngươi nên giao Thánh Hoàng lệnh cho ta hay không?

Lão giả Trần gia nói với Tần Vấn Thiên.

– Ta chỉ nói rằng Thánh Hoàng lệnh đang ở đây thôi, chứ chưa từng nói sẽ giao nó cho ngươi.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng cất giọng, vuốt vẫn đang siết chặt Thánh Hoàng lệnh.

Trần gia lão tổ nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu không giao Thánh Hoàng lệnh ra thì hôm nay Tần Vấn Thiên đừng hòng rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, Quân Ngự phất tay áo đứng dậy, nhìn thẳng vào đại bàng, thản nhiên mở miệng:

– Ta không quan tâm Thánh Hoàng lệnh của Trần gia. Tần Vấn Thiên, ngươi dám cả gan ra tay với Đan Vương điện ta, bây giờ ta không giết ngươi, chỉ cần đi theo ta về Đan Vương điện là được.

Đôi đồng tử cực lớn của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Quân Ngự. Khí tức của người này rất đáng sợ, tràn ngập uy thế của Thiên Tượng, toàn thân toát ra khí chất bất phàm. Bởi vì sự xuất hiện của hắn nên người của Âu Dương thế gia mới không dám ra tay.

Người này năm xưa là đệ tử Đan Vương của Đan Vương điện, bây giờ đã đầu nhập vào Hoàng Cực Thánh tông, thành môn nhân của trưởng lão trong Hoàng Cực Thánh tông.

Tần Vấn Thiên không biết thế lực của Hoàng Cực Thánh tông mạnh cỡ nào, mà lại có thể khiến cho Quân Ngự vừa xuất hiện thì đã có ý chí duy ngã độc tôn, như thể coi khinh toàn cõi Đại Hạ này.

Hắn chỉ biết rằng nếu đã là người của Đan Vương điện thì đó chính là kẻ thù của hắn.

Đã là địch thì hắn cần gì phải quan tâm đối phương đến từ thế lực nào kia chứ?

Nhưng bây giờ thế lực bên phe Tần Vấn Thiên quá yếu so với Trần gia và Đan Vương điện liên thủ cùng nhau.

Huyền Âm điện có hai vị Thiên Tượng cảnh, thêm cả Thanh Mị tiên tử thì cũng chỉ có ba người mà thôi.

Đối phương lại có đến sáu vị Thiên Tượng cảnh.

Nếu Âu Dương thế gia và Khương gia không lùi bước thì bọn họ sẽ không rơi vào cục diện thế này. Nhưng Âu Dương lão tổ không dám chiến đấu dẫn đến tình thế hiện tại trở nên nguy hiểm khôn cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Nhưng cũng trong lúc này, một thân thể khác của Tần Vấn Thiên đang hộ tống đám người Âu Dương Cuồng Sinh đến hoàng cung hoàng triều Đại Hạ cổ.

Trong hoàng cung cổ này, trừ bọn họ ra thì không còn ai khác. Bây giờ tầm mắt của mọi người đều đang tập trung vào Khâm Thiên các, chẳng còn ai nhớ đến hoàng cung cổ xưa này nữa.

Tần Vấn Thiên vừa đến đây thì lập tức trông thấy Vân Mộng Di. Bây giờ tính cả hắn thì ở đây có bảy người.

Hắn, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, Vân Mộng Di, Tần Chính và một người khác khiến Tần Vấn Thiên hơi bất ngờ, ấy chính là Mộ Phong, đệ tử của Độc Vương.

Khung cảnh trong hoàng cung cổ lúc này làm đôi mắt Tần Vấn Thiên run lên. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, ở khoảng hoàng cung cổ mênh mông phía trước mặt Vân Mộng Di lại có một khoảng bị lõm vào cứ như bị thôn phệ mất vậy, nhưng sau đó những phần lõm đó trực tiếp biến mất, giữa khu vực trũng rộng lớn kia cũng xuất hiện từng tòa cung điện cổ hoành tráng.

– Đây chính là hoàng cung của dưới mặt đất của hoàng triều Đại Hạ, cũng là nơi tuyệt mật Đại Hạ. Cho dù là chín công tộc lớn năm đó cũng không biết cách mở ra, cho nên mới không tìm được gì cả.

Vân Mộng Di nói với những người có mặt ở đây:

– Hoàng cung ngầm này chính là hoàng lăng của Đại Hạ, duy chỉ có người trong hoàng thất mới tìm hiểu được bí mật ẩn chứa bên trong đó.

– Vậy vì sao ngươi lại bảo bọn ta đến đây?

Tần Vấn Thiên hỏi lại, bây giờ tình hình không ổn định, tại sao Vân Mộng Di lại gọi bọn họ đến đây?

– Ngươi đã làm việc thay Tần Vấn Thiên nên chắc cũng biết bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm. Ta có thể khởi động đại trận khôi lỗi bảo vệ hoàng lăng.

Vân Mộng Di giải thích, thân hình của cô lập tức lóe lên rồi đáp xuống cửa vào hoàng lăng, miệng lầm bầm:

– Không ngờ trận này được bảo hộ bên dưới Chu Trước trận, may mà Chu Tước trận đã mất nên ta mới có thể khai quật nó lên.

Lúc cô đang nói chuyện thì hai tay vỗ vào nhau, ngay sau đó tro bụi bay đầy trời, gió lạnh thổi qua. Ngay trước cửa vào hoàng lăng xuất hiện bảy chiến sĩ mặc áo giáp. Những chiến sĩ mặc giáp này bất động hệt như một bức tượng bất động ngàn năm, nhưng lại hết sức sống động y hệt người thật.

Bảy người, đứng ở bảy phương vị, giống như ẩn ẩn trùng khớp với thất sát tinh thần, lộ ra một cỗ sát phạt chi ý.

– Bảy cỗ khôi lỗi này đều là khôi lỗi chiến sĩ cấp năm. Mặc dù thực lực của chúng ta có hạn, nhưng uy lực phát huy ra được vẫn rất đáng sợ. Chẳng qua là bảy người trong thất sát khôi lỗi này phải tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối, ta không dám cho người khác tùy tiện bước vào. Nhất niệm thất sát, bảy người cùng giết. Bảy người cần phải một lòng, một người diệt vong, tất cả đều diệt vong.

Vân Mộng Di liếc nhìn Tần Vấn Thiên, cô không quen biết Tần Vấn Thiên, còn những người khác đều đã sóng vai chiến đấu cùng nhau nên có thể tin tưởng được.

– Yên tâm đi.

Tần Vấn Thiên hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt Vân Mộng Di nhìn hắn. Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hoàng triều Đại Hạ cổ xưng bá một phương, thực lực mạnh mẽ vô biên, nội tình thâm hậu. Không ngờ bên dưới Chu Tước trận lại còn chôn giấu hoàng lăng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Trong hoàng lăng này nhất định còn đang cất giấu bí mật nào đó.

Nhưng giờ đây Tần Vấn Thiên càng nghi ngờ thân phận của Vân Mộng Di hơn.

Cô có thể tìm được hoàng lăng dưới mặt đất, hơn nữa lại còn biết rằng đây là thất sát khôi lỗi.

– Chuẩn bị tiến vào khôi lỗi thôi.

Thân hình Vân Mộng Di lóe lên rồi đi đến trung tâm sau lưng khôi lỗi. Ngón tay cô điểm ra, hào quang phút chốc lóe lên, khôi lỗi mở ra. Vân Mộng Di trực tiếp đi vào bên trong, thế mà lại hoàn toàn vừa khít ở bên trong khôi lỗi.

Những người khác cũng vội vàng làm theo, tất ca mọi người đều đi vào khôi lỗi.

Trong khoảnh khắc khi Tần Vấn Thiên đi vào trong khôi lỗi thì lập tức cảm giác được rõ ràng sự đáng sợ của khôi lỗi này.

Hắn cũng có tìm hiểu sơ qua về khôi lỗi, toàn thân khôi lỗi này đều được tạo thành từ rất nhiều vật liệu có giá trị phi phàm, tất cả đều được khắc thần văn hết sức khủng bố, có thể dẫn động lực lượng tinh thần ngập trời.

Điều làm cho Tần Vấn Thiên rung động hơn nữa chính là bây giờ bảy người bọn họ lại đang có cảm giác tâm niệm được nối liền với nhau.

Dường như thất sát khôi lỗi tập trung ý thức của bọn hắn vào cùng một điểm.

– Ta sẽ dạy cho các ngươi cách khống chế khôi lỗi như thế nào. Cần phải học được nó trước khi đi đến Khâm Thiên các.

Giọng nói của Vân Mộng Di vang lên trong đầu của tất cả mọi người, khiến cho vẻ mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Thất sát khôi lỗi, nhất niệm thất sát.

Lúc Vân Mộng Di dạy mọi người cách khởi động khôi lỗi thì có một luồng tinh thần chi uy mênh mộng xông thẳng lên trời. Ẩn ẩn có ánh sao sáng lấp lánh hiện lên, tựa như muốn hóa thành một mảnh thiên tượng tinh thần.

Ánh sao khủng bố ngút trời, bảy khôi lỗi hóa thành lưu quang, cấp tốc đi đến chỗ Khâm Thiên các.

Do một thân thể khác của Tần Vấn Thiên ở bên này cho nên hắn đương nhiên cũng biết được rõ ràng tình hình ở đây.

Tình huống tại Khâm Thiên các cũng ngập tràn nguy cơ. Bây giờ Tần Vấn Thiên cần thêm một chút thời gian, nếu Thất Sát khôi lỗi bảo vệ đến đây thì ít nhất cũng có thể chống lại một vị Thiên Tượng cảnh cường đại.

Đại bàng nhìn Trần gia đang uy hiếp mình, cùng với sự cường thế của Quân Ngự thì cười lạnh nói:

– Theo về Đan Vương điện à, Đan Vương điện không sợ ta lại cầm thanh yêu kiếm đó nữa à?

– Mặc dù kiếm này khá yêu dị, nhưng cũng đã bị ta phong ấn, há lại để cho ngươi có thể khống chế tiếp?

Quân Ngự cất giọng ngạo nghễ, khiến cho đáy lòng Tần Vấn Thiên cảm thấy buồn cười.

Yêu kiếm bị phong ấn?

Mặc dù hắn không biết tình trạng cụ thể của yêu kiếm ra sao, nhưng kiếm này yêu dị, hận trời quá thấp. Năm đó hắn kéo lê thanh kiếm đi suốt mười vạn dặm, dùng huyết mạch của mình nuôi kiếm, thanh kiếm đó chỉ kêu rên chứ không chịu để hắn khống chế. Có thể biết được sự kiêu ngạo của thanh kiếm này dữ dội tới cỡ nào.

Giờ đây yêu kiếm ban cho hắn tiên pháp đảo nghịch Yêu Thần tế, đây là khả năng dữ dội đến mức nào chứ?

Không cần nói đến tên Quân Ngự này, cho dù đó là sư tôn trưởng lão Hoàng Cực Thánh tông của hắn đến đây đi nữa thì có thể làm gì được yêu kiếm chứ.

– Ngươi nói khoác mà không biết ngượng mồm. Xưa kia ta còn đả thương hai vị Thiên Tượng cảnh của Đan Vương điện các ngươi, bây giờ lại dám cuồng ngôn bảo rằng đã phong ấn yêu kiếm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31: C31: Đuốc tàn 1

Giọng điệu Tần Vấn Thiên lộ rõ vẻ châm chọc.

– Ngươi đừng có ở đó mà nói nhảm nữa, nếu như ngươi không chịu theo ta về Đan Vương điện thì chỉ có thể lôi ngươi đi mà thôi.

Quân Ngự thản nhiên mở miệng, một luồng uy thế khủng bố lan ra từ trên người hắn.

– Muốn ra tay à, nhiều cường giả Thiên Tượng cảnh như thế đúng là đề cao ta quá. Nếu đã như thế thì cứ đánh đi thôi.

Thân ảnh đại bàng lơ lửng trên không, huyết mạch thiêu đốt, trên người hắn bộc phát ra một luồng yêu khí ngập trời.

Vù vù vù!

Đại bàng lóe lên, nháy mắt đã vượt qua không gian, xông về phía Trần Phàm của Trần gia.

– Vùng vẫy giãy chết.

Ba vị Thiên Tượng cảnh của Trần gia không thể để cho Tần Vấn Thiên đụng vào Trần Phàm nữa. Ngay trong nháy mắt khi thân ảnh đại bàng cử động thì bọn họ đã phát hiện ra.

– Ầm!

Đại bàng đụng vào một lớp giáp chắn bằng hỏa diễm. Trước mặt Trần Phàm có ánh sáng tinh tượng giáng xuống hóa thành giáp lửa, đại bàng đâm sầm lên đó.

– Chênh lệch giữa Thiên Tượng cảnh và Thiên Cương cảnh là không thể vượt qua, e rằng ngươi còn không biết cái gì mới gọi là Thiên Tượng cảnh đúng không?

Cường giả Thiên Tượng cảnh trẻ tuổi nhất của Trần gia, cũng chính là em trai của gia chủ Trần gia lên tiếng. Hắn mặc một bộ hoa phục màu vàng kim, tinh tượng sáng lấp lánh trong hư không. Khoảng trời phía trên thân thể của hắn dường như có một người khổng lồ hỏa diễm xuất hiện, hệt như đi ra từ nham thạch, mang theo uy thế khiến người khác sợ hãi.

Vù vù!

Người này đấm ra một quyền, trong phút chốc, dường như có dung nham nóng chảy phun ra từ người khổng lồ kia. Tại khoảnh khắc móng vuốt sắc bén của đại bàng vừa đáp xuống va chạm với đối phương thì thân thể cứ như bị đóng dấu nung đỏ bừng, móng vuốt sắc bén như bị nghiền nát, bị đánh bay ngược ra ngoài. Thân thể khổng lồ cũng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

– Giữa Thiên Tượng cảnh và Thiên Cương cảnh là sự biến đổi về chất, không thể vượt qua. Ngươi hóa thân thành đại bàng mà không có yêu kiếm thì đứng trước mặt Thiên Tượng cảnh cũng chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến mà thôi.

Người này giơ tay trảo một cái, ánh sáng từ tinh thần trên trời trút xuống, hóa thành thủ ấn khổng lồ tựa như nha thạch lao về phía đại bàng.

– Ầm!

Thân thể to lớn của đại bàng như bị túm chặt, người thanh niên kia xách toàn thân của đại bàng đến trước mặt hắn.

– Vấn Thiên ca ca!

Bạch Tình thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô đang muốn xông ra ngoài thì điện chủ của Huyền Âm điện giơ tay lên quát:

– Đưa con bé đi.

– Dạ.

Có người vâng lệnh, ép buộc Bạch Tình đang giãy giụa lùi về sau. Điện chủ Huyền Âm điện vẫn không ra tay, bởi vì bà đã nghe thấy Tần Vấn Thiên truyền tin.

Bàn tay khổng lồ kia xách Tần Vấn Thiên đến trước mặt cường giả Thiên Tượng cảnh trẻ tuổi nhất của Trần gia. Gương mặt của người này nhìn qua giống như thanh niên, khóe môi của hắn lộ rõ nụ cười lạnh lùng bén ngót như lưỡi đao. Hắn nhìn chằm chằm vào Thánh Hoàng lệnh trong tay Tần Vấn Thiên, nhưng lại không để ý thấy trong đôi mắt sáng quắc của đại bàng đang lộ ra sát cơ bén ngót.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.