Hàn ý trên người Chu Tước bao trùm cả tòa cung điện. Mọi người chỉ cảm thấy cơ thể dường như bị siết chặt, hô hấp cũng hơi dồn dập hơn. Cỗ áp lực đến mức nghẹt thở này khiến cho người ta cảm nhận rõ ràng sự cường đại của Chu Tước.
– Là kẻ nào đã gây nên?
Chu Tước lạnh lùng mở miệng.
– Chín đại công tộc của hoàng triều Đại Hạ liên thủ phản bội.
Vân Mộng Di đáp lời.
– Không thể nào. Lực lượng Hoàng tộc có thể dễ dàng trấn áp được chín đại công tộc.
Chu Tước lạnh giọng nói.
– Có lẽ sau lưng còn có cả hoàng triều Đại Thương tham dự vào. Trong lúc tộc ta dốc sức đánh trả, thiệt mạng gần hết thì bọn chúng lại bất ngờ phát động tập kích, tiêu diệt Đại Hạ ta.
Vân Mộng Di lại nói tiếp, khiến cho toàn thân Chu Tước bùng lên, lửa giận xộc lên ngút trời.
– Đại Hạ ta vậy mà lại bị diệt vong hết mấy ngàn năm nay, còn ngươi lại là hậu duệ duy nhất của Đại Hạ ta.
Chu Tước nhìn Vân Mộng Di:
– Ngươi làm sao lại sống sót được. Tại sao bây giờ mới đến hoàng lăng?
– Tổ tiên Hạ Thiên Ngọc chịu nhục mà sống, lưu lại hậu duệ, truyền thừa đến đời của ta. Chỉ là mấy ngàn năm nay hoàng cung Đại Hạ ta vẫn luôn bị kẻ thù chiếm giữ. Mãi đến hôm nay kẻ thù bị đuổi ra khỏi hoàng cung cổ. Ta không bao giờ quên lời dạy bảo của tổ tiên bao đời nay, tìm được cách vào trong hoàng lăng, giờ đến hoàng lăng bái tế tổ tiên.
Vân Mộng Di cung kính đáp lời. Những gì cô nói lại khiến trong lòng những người ở phía sau đều rung động dữ dội. Đặc biệt là những người đã tu hành tuyệt học Đại Hạ như Thạch gia, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Nơi này chính là hoàng lăng Đại Hạ, còn bọn họ chỉ là người ngoài, thậm chí là người của những gia tộc phản nghịch năm đó, đến nơi này há chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Chu Tước im lặng một lúc rồi lại lập tức hỏi:
– Bọn họ là người nào?
– Bảy người ở đằng sau ta đều là những bạn tốt của ta. Hôm nay thế cục Đại Hạ hỗn loạn, người đời sau của Khâm Thiên giám tiên đoán, Đại Hạ có xu hướng thống nhất. Có lẽ bọn họ sẽ là nhân vật mấu chốt của việc thống nhất Đại Hạ, còn những người khác chính là người của đám phản tộc năm đó, bọn chúng đã tu hành tuyệt học Đại Hạ nên mới có thể vào được nơi này.
Vân Mộng Di từ tốn nói tiếp, khiến cho những người kia đều cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra ướt người. Ánh mắt của Chu Tước từ từ chuyển qua bọn họ. Trong hai đồng tử của nó đột nhiên bắn ra từng tia lửa, chỉ nháy mắt mà toàn thân những người đó đã bốc cháy, bọn họ phát ra tiếng kêu thê thảm rồi hóa thành tro bụi chỉ trong chốc lát, sau đó biến mất trong cung điện.
– Hoàng lăng trọng địa còn cần tổ tiên trấn giữ, mong tổ tiên đừng tức giận để tránh tiêu hao quá nhiều sức mạnh.
Vân Mộng Di thấy thế thì dập đầu nói với Chu Tước.
– Tinh thần chi lực nơi này đủ để cho lão già ta đây kéo hơi tàn, ta chỉ hận không cách nào tách rời hoàng lăng.
Chu Tước nhìn về phía tám người ở trước mặt, chậm rãi nói:
– Nếu ngươi đã dẫn bọn họ vào nơi này thì ta sẽ mở chư hoàng chi môn cho các ngươi. Chỉ là, vẫn giống như truyền thừa ngày trước. Căn cứ vào thiên phú khác nhau mà đưa đến những vùng đất của cổ hoàng truyền thừa khác nhau. Dựa vào biểu hiện của các ngươi mà xuất hiện truyền thừa khác nhau.
– Ta hiểu rõ.
Vân Mộng Di gật đầu:
– Cổ hoàng Hạ tộc ta đều xây dựng truyền thừa chi môn thuộc về riêng mình ở trong hoàng lăng. Tổ tiên sẽ căn cứ vào thiên phú khác nhau mà bọn họ am hiểu đưa đến những nơi khác nhau. Còn việc đạt được truyền thừa như thế nào thì phải xem vào bản thân bọn họ có thể đi được đến đâu.
Lời này của Vân Mộng Di chính là nói với bảy người ở phía sau, cho bọn họ biết rằng đây là cơ hội tiếp thu truyền thừa cổ hoàng Hạ tộc. Đi được càng xa thì truyền thừa có được sẽ càng lợi hại.
Chẳng trách hoàng triều Đại Hạ năm đó phồn thịnh đến vậy, còn chín đại công tộc vẫn không thể nào tìm ra được bí mật lớn nhất, bởi vì bí mật đó chỉ có người của hoàng tộc Đại Hạ mới biết rõ. Bí mật lớn nhất của Đại Hạ nằm ở trong hoàng lăng.
Hoàng lăng, mộ của chư hoàng Đại Hạ, cũng là nơi các chư hoàng lưu lại truyền thừa cho đời sau.
Năm đó, mỗi một hậu duệ huyết mạch của Đại Hạ đều có một cơ hội vào trong hoàng lăng bái tế tổ tiên, mở ra con đường truyền thừa.
– Nếu cô ấy đã dẫn các ngươi đến đây thì ta tin rằng các ngươi sẽ không nói ra bí mật này. Nhưng ta vẫn phải đặt một đạo lực lượng phòng ngự trong trí nhớ của các ngươi. Nếu có người muốn cưỡng chế xâm nhập vào trong trí nhớ của các ngươi để tiến hành sưu hồn thì lực lượng phòng ngự này sẽ ngăn chặn sưu hồn chi thuật cho các ngươi. Đương nhiên, nếu người sưu hồn quá mạnh thì lực lượng phòng ngự này sẽ nổ tung, phá hủy đi trí nhớ của các ngươi. Các ngươi có chịu hay không.
Chu Tước quét mắt qua tám người, chậm rãi nói.
Hoàng lăng Đại Hạ chính là bí mật của Hạ tộc. Sở dĩ Đại Hạ bị diệt mà bí mật của hoàng lăng vẫn không bị bại lộ chính là bởi năm đó những hậu duệ huyết mạch bước vào hoàng lăng đều là những nhân vật nòng cốt tuyệt đối của hoàng triều Đại Hạ. Bản thân bọn họ không thể nào chủ động bán đứng Đại Hạ. Còn tại sao không có ai bị người ta sưu hồn dò xét bí mật hoàng lăng cũng là vì giống như những gì mà Chu Tước vừa nói.
Không chỉ là hoàng triều Đại Hạ cổ, mà có rất nhiều thế lực cường thịnh đều sẽ có những thủ đoạn như vậy.
– Có thể phòng ngự bị người ta sưu hồn đương nhiên là tốt nhất.
Âu Dương Cuồng Sinh vui vẻ đáp ứng. Nếu như thật sự đến được bước đó thì hắn cách cái chết cũng đã không còn xa nữa rồi.
Mọi người lần lượt gật đầu, không ai có ý kiến gì. Trong đồng tử của Chu Tước tựa như có một đạo cổ ấn hỏa diễm màu vàng bừng lên. Trên cổ ấn này như có quang văn mãnh liệt, nháy mắt bắn ra, chui vào trong đầu của mọi người, khiến cho bọn họ cảm thấy trí nhớ trong đầu dường như được một màn sáng màu vàng bảo hộ.
– Được rồi, lần lượt từng người bước lên đứng bên cạnh ta để ta cảm nhận lực cảm ứng tinh thần của các ngươi.
Chu Tước từ tốn nói. Vân Mộng Di dẫn đầu bước lên trước, đến trước mặt Chu Tước.
Hai móng Chu Tước khép lại, đặt lên trên đầu Vân Mộng Di, đôi mắt khép hờ, từng vầng sáng chuyển động trên người Vân Mộng Di, sau đó trong cổ điện lập tức có rất nhiều cột đá dần dần được thắp sáng lên.
Tòa cổ điện này có tổng cộng tám mươi mốt cột đá. Vân Mộng Di thắp sáng hơn bốn mươi cột thì mới dừng lại không sáng lên nữa.
– Tinh Hồn.
Chu Tước mở miệng nói, Vân Mộng Di lập tức phóng thích Tinh Hồn của cô ra.
– Được rồi.
Hai móng của Chu Tước hạ xuống, lập tức nhìn về phía bảy người ở sau lưng Vân Mộng Di. Âu Dương Cuồng Sinh tiến lên trước, Chu Tước cũng lập tức làm động tác giống như thế với Âu Dương Cuồng Sinh.
Lực cảm ứng tinh thần của Âu Dương Cuồng Sinh lợi hại hơn. Tinh Hồn thứ nhất của hắn lại là Tinh Hồn của tầng trời thứ tư, đã thắp sáng được năm mươi cột đá tinh thần, khiến cho Chu Tước gật đầu nói với vẻ hài lòng:
– Khá lắm.
Tiếp theo sau là Phàm Nhạc, Sở Mãng, Tần Chính, Mộ Phong, Bạch Tình lần lượt tiến lên kiểm nghiệm. Lực cảm ứng đều từ bốn mươi cột đá trở lên. Ngoài Âu Dương Cuồng Sinh ra thì cảm tri của Bạch Tình là tốt nhất. Tinh Hồn thứ nhất của cô cũng kết nối với ngôi sao Võ Mệnh của tầng trời thứ tư.
Tần Vấn Thiên cũng đã bước lên trước, Chu Tước cũng làm động tác y hệt như thế với hắn. Trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên cảm giác lực cảm ứng của mình đột nhiên khuếch tán ra, thuận theo sự chỉ dẫn của đối phương mà điên cuồng tràn ra bên ngoài. Chỉ trong phút chốc, từng cột đá được thắp sáng, nhanh chóng thắp được năm mươi cột đá.
Nhưng vẫn không dừng lại ở đó. Một lát sau, cột thứ sáu mươi, bảy mươi cũng lần lượt được thắp sáng lên, khiến cho Chu Tước mở to hai mắt, bộc phát ra ánh sáng vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, thế này vẫn chưa xong. Khi bốn cột đá bên cạnh hắn lần lượt thắp sáng lên, đôi mắt của Chu Tước cũng dại ra, dán chặt mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Toàn bộ tám mươi cột đá đều sáng lên cả rồi.
Cả tòa đại điện, giống như một bầu trời sao, được soi rọi sáng trưng.
Không nói đến Chu Tước, ngay cả mấy người Vân Mộng Di cũng đã ngẩn ra nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Thiên phú của Đế Thiên đáng sợ đến thế sao?
Bọn họ vẫn luôn biết Tần Vấn Thiên rất yêu nghiệt, nhưng Đế Thiên này cũng tu luyện đủ loại thần thông chung với Tần Vấn Thiên, hóa ra hắn cũng đáng sợ như thế.
Cho tới giờ bọn họ vẫn không nghĩ tới chuyện Đế Thiên chính là Tần Vấn Thiên.
Bởi vì bọn họ đã tận mắt trông thấy đại bàng do Tần Vấn Thiên biến ảo dùng tới Diệt Tiên kiếm, sau đó lập tức lâm vào hôn mê. Bây giờ bọn họ vẫn chưa tiếp xúc tới thủ đoạn đẳng cấp như Đại Niết tiên pháp, ngay cả nghe cũng chưa từng có, cho nên không thể nào nghĩ tới được.
Ai lại dám đi liên tưởng hai người bọn họ là một cơ chứ.
– Tinh Hồn của ngươi.
Chu Tước nói với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên lại im lặng. Dung mạo có thể che dấu nhưng nếu như phóng thích Tinh Hồn ra thì đã trực tiếp nói với tất cả mọi người rằng hắn chính là Tần Vấn Thiên rồi.
Thấy Tần Vấn Thiên im lặng như thế, ánh mắt của Chu Tước lóe lên, lập lức mở miệng phun ra một đạo quang mang bao bọc lấy nó và một mình Tần Vấn Thiên vào bên trong.
– Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi nhưng ta cần phải nhìn thấy Tinh Hồn của ngươi, để cho ngươi tiến vào cổ hoàng chi môn thích hợp, huống hồ gì, cho dù sau khi ngươi bước vào cổ hoàng chi môn, nếu phóng thích Tinh Hồn lúc chiến đấu thì ta vẫn có thể biết được.
Chu Tước nói thẳng chứ không giấu diếm Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên chần chừ một lúc. Chu Tước này trấn thủ hoàng lăng Đại Hạ, rất có thể chính là nhân vật quan trọng của hoàng tộc Đại Hạ, không đến mức lừa gạt mình, nếu không, nó không cần phải nói câu cuối cùng kia với mình.
Tần Vấn Thiên gật đầu phóng thích bốn Tinh Hồn của mình ra, ba Tinh Hồn đến từ tầng trời thứ năm, một Tinh Hồn đến từ tầng trời thứ sáu.
– Được rồi.
Chu Tước khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên thu hồi lại Tinh Hồn, màn sáng lập tức tiêu tán đi.
Cơ thể Chu Tước từ từ đáp lên trên cổ quan, bàn chân ấn xuống, trong nháy mắt, trên bức tường của cung điện sau lưng nó có một cánh cửa chậm rãi mở ra. Trong đó đã xuất hiện một pho tượng to lớn vô cùng.
Pho tượng này chính là một thân ảnh trung niên cực kỳ uy nghiêm. Tay hắn cầm Lôi Thần đao, người khoác Lôi Điện khải giáp, trên vai dường như có một con Lôi Đình cự mãng ngoan ngoãn nằm đó. Trên đầu hắn còn đội cả vương miện.
– Đây chính là Bá Hoàng, một trong những cổ hoàng của Hạ tộc, trong lịch đại cổ hoàng Hạ tộc thì thực lực của hắn có thể xếp vào năm hạng đầu. Khi còn sống thì tung hoành khắp Đại Hạ vô địch thủ. Năm đó Đại Hạ và Đại Thương nổ ra đại chiến, hoàng triều Đại Thương tập kích giết công chúa Đại Hạ ta, Bá Hoàng phẫn nộ đã đánh thẳng vào hoàng triều Đại Thương, diệt quân chủ của Đại Thương, tru sát năm vị vương gia, cuối cùng bị thương nặng không cách nào chữa trị được, nhưng vẫn cố gắng một hơi cuối cùng trở về hoàng lăng Đại Hạ, lìa trần trong hoàng lăng. Sau trận chiến này, hai bên đều hao tổn nguyên khí nặng nề.
Giọng của Chu Tước rất nghiêm trang, kể câu chuyện của cổ hoàng khiến lòng người rung động, hắn lập tức nhìn về phía hai người Âu Dương Cuồng Sinh và Sở Mãng rồi nói:
– Lôi Thần trảm là do Bá Hoàng sáng tạo ra. Hai người các ngươi vào cửa của Bá Hoàng.
– Đa tạ tiền bối.
Âu Dương Cuồng Sinh khom người với Chu Tước.
– Được.
Sở Mãng cũng cung kính bái lạy, khẽ gật đầu, cùng Âu Dương Cuồng Sinh tiến vào trong cổ môn bên cạnh pho tượng Bá Hoàng. Sau đó cánh cửa lập tức đóng kín lại.
Móng vuốt sắc nhọn của Chu Tước lại ấn xuống trong cổ quan, lập tức lại có một pho tượng cổ hoàng xuất hiện. Cổ hoàng này thần sắc yêu dị, lại giống như thanh niên yêu tuấn, vô cùng đáng sợ.
– Còn đây cũng là một trong các cổ hoàng Hạ tộc ta, Huyết Hoàng. Cũng hùng bá thiên hạ giống như Bá Hoàng. Từ khi sinh ra cho đến khi khiến cho quân chủ của Đại Hạ thoái vị nhường ngôi chỉ tốn hơn trăm năm. Huyết Chi Chú Ấn là do hắn sáng tạo ra. Ngươi vào trong đó đi.
Chu Tước chỉ vào Mộ Phong, mở miệng nói.