Thái Cổ Thần Vương

Chương 483: Kỳ cảnh



Tần Vấn Thiên đi ra khỏi động phủ, mắt nhìn chăm chú vào vùng sơn mạch địa vực này, hắn nói với vẻ hờ hững:

– Tần mỗ ở đây, kẻ muốn cướp bảo vật thì cứ đến đây.

Giọng nói vang vọng truyền ra xung quanh sơn mạch chi địa. Tuy rằng những người đó nghe thấy tiếng Tần Vấn Thiên nhưng không dám manh động, chủ tử của bọn chúng chỉ bảo giám sát Tần Vấn Thiên nhưng không hạ mệnh lệnh ra tay, trừ phi Tần Vấn Thiên muốn thoát khỏi tầm mắt của chúng thì chúng mới được ra tay ngăn cản.

Nhưng rõ ràng Tần Vấn Thiên không có ý định rời đi, từ đằng xa có một con chó tuyết trắng lông xù bay tới, bổ nhào vào ngực Tần Vấn Thiên, chính là tiểu gia hỏa trở lại sau khi tiễn Tống Giai.

Tần Vấn Thiên ôm lấy Tiểu Hỗn Đản, vuốt ve đầu của nó, sau đó hắn thong thả bước về ngọn núi chính giao dịch.

Nhưng lần này hắn không đi thẳng đến chỗ hiến bảo vật mà đi dọc theo con đường đến chỗ đám đông, xem xem có thể gặp được vật nào mà hắn muốn hay không.

Những kẻ giám sát Tần Vấn Thiên vẫn ở đó, thấy Tần Vấn Thiên đi vào đám đông thì bọn chúng càng nhìn chăm chú hơn, dường như lo lắng Tần Vấn Thiên chuồn mất.

Tiểu gia hỏa kia nhảy từ trong ngực Tần Vấn Thiên ra, chạy như bay trên đường núi, chốc lát sau, nó đi đến trước một quầy hàng, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, kêu y y a a.

Tần Vấn Thiên đi tới đó, nhìn những quả màu đỏ trên quầy hàng, nói với tiểu gia hỏa:

– Ngươi muốn ăn à?

– Y a.

Tiểu gia hỏa gật đầu, Tần Vấn Thiên cười đáp:

– Mấy quả này giao dịch thế nào?

– Đây là Yêu Linh quả, có thể khiến cho yêu thú trưởng thành nhanh hơn, nếu như ngươi muốn lấy hết thì ta chỉ lấy ngươi giá một trăm viên Tinh Vẫn thạch trên tầng trời thứ tư thôi.

Chủ quầy cười hì hì nói với Tần Vấn Thiên rồi lại nhìn sang Tiểu Hỗn Đản, trong lòng thầm đo lường độ quan trọng của tiểu gia hỏa này trong lòng Tần Vấn Thiên.

– Ba mươi.

Tần Vấn Thiên nói với giọng hờ hững.

– Tiểu hữu, mấy quả Yêu Linh quả này vô cùng trân quý, nhất là với những người có thú cưng yêu thú.

Chủ quầy nói với vẻ rất nghiêm túc, nhưng Tần Vấn Thiên đã quay người đi rồi.

– Tiểu hữu, tám mươi nhé?

Tần Vấn Thiên không thèm để ý, tiểu gia hỏa cũng đi theo sau hắn, nó lắc lư đuôi, dường như có chút tiếc nuối nhưng Tần Vấn Thiên vẫn thờ ơ.

– Ta đây nhịn đau, nhường cho tiểu hữu với giá năm mươi.

Ông chủ cắn chặt răng, dường như hạ quyết tâm làm ăn thua lỗ lớn nhưng Tần Vấn Thiên vẫn không quay đầu lại.

– Tiểu hữu, ngươi thắng rồi.

Chủ quầy thấy Tần Vấn Thiên đã đi xa liền nói với giọng buồn bực.

Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhưng động tác của tiểu gia hỏa còn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt đã quay đầu bổ nhào vào đống Yêu Linh quả kia, ăn liền một mạch luôn.

Thấy cảnh này cả Tần Vấn Thiên và ông chủ quầy đều ngẩn ra, sau đó Tần Vấn Thiên lấy Tinh Vẫn thạch ra đưa cho ông chủ rồi ôm tiểu gia hỏa rời đi. Nhìn thấy động tác thân mật của hai người, ông chủ thầm mắng trong lòng, lúc này hắn ta dám chắc chắn hắn ta thét giá tám mươi đối phương cuối cùng nhất định sẽ quay lại, tên này giả vờ giống thật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Nhưng Tần Vấn Thiên cũng rất buồn bực, đi trên đường núi, Tiểu Hỗn Đản không khách khí quét sạch mọi thứ, gặp được bao nhiêu thứ nó đều muốn ăn. Tần Vấn Thiên chỉ có thể câm lặng đi sau thanh toán cho nó, chưa đến một canh giờ, tiểu gia hỏa đã khiến hắn tiêu hết bốn trăm viên Tinh Vẫn thạch rồi.

Cả mấy tên giám sát Tần Vấn Thiên kia cũng líu cả lưỡi, không ngờ thanh niên mặc áo trắng này giàu có đến thế, hơn nữa hắn tiêu tiền lại là vì sủng vật yêu thú của hắn. Con sủng vật yêu thú đó nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng bảo vật nó ăn thì không tầm thường tí nào, Tần Vấn Thiên đáp ứng hết yêu cầu của nó, quá xa xỉ rồi.

Tự bản thân Tần Vấn Thiên cũng cảm thán, tiểu gia hỏa này hóa thành bản thể nhỏ như thế nhưng sức ăn lại vô cùng khủng bố, hơn nữa lúc này tiểu gia hỏa này lại chạy đi rồi, điều này làm Tần Vấn Thiên phải trợn mắt lên.

Lần này Tiểu Hỗn Đản đi đến bên cạnh một quầy bày bán linh dược thảo. Thực vật trắng thuần tràn ra khí tức kỳ diệu, dường như khiến máu của người ta lưu thông thông thuận hơn.

– Ngươi muốn ăn à?

Tần Vấn Thiên nhìn tiểu gia hỏa và hỏi.

– Y y!

Tiểu gia hỏa lắc đầu khiến cho Tần Vấn Thiên ngẩn ra, hỏi:

– Vậy là cho ta hả?

– Y a.

Tiểu gia hỏa không ngừng gật đầu, Tần Vấn Thiên mỉm cười, nói:

– Coi như ngươi có chút lương tâm.

– Tiểu hữu, thú cưng yêu thú của người thật thần kì, vậy mà lại biết Huyết Ảnh Chi, chắc hẳn tiểu hữu có sức mạnh huyết mạch đúng không?

Vị chủ quầy này cười nhìn Tần Vấn Thiên, hói:

– Trên Huyết Ảnh Chi tràn ra huyết quang, ngươi nhìn kĩ một chút.

Tần Vấn Thiên nhìn một cách nghiêm túc, quả thật nhìn thấy trên thực vật thuần trắng có một tia huyết quang lóe lên, khiến người ta phải tấm tắc kỳ diệu.

– Tiểu hữu dùng huyết mạch để chiến đấu, tất phải tiêu hao huyết mạch chi lực, vật này có thể thúc đẩy huyết mạch nhanh chóng phục hồi, đây là vật rất hiếm có, ta chỉ là may mắn nên mới gặp được ba cây.

Chủ quầy giới thiệu với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản một cái, xem ra gia hỏa này thật sự lợi hại, có khả năng tìm bảo vật.

Tần Vấn Thiên không biết, lúc đầu sở dĩ hắn có thể gặp được Mạc Khuynh Thành chính là do năng lực đặc biệt của Tiểu Hỗn Đản thu hút sự chú ý của Mạc Khuynh Thành.

– Vật này giao dịch thế nào?

Tần Vấn Thiên hỏi.

– Trên người tiểu hữu có thần binh không?

Ông chủ nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi.

– Có.

Tần Vấn Thiên gật đầu, trên người hắn có không ít thần binh, đều là lấy được từ trên người các cường giả mất mạng trong tay hắn, hơn nữa có nhiều thần binh rất tốt.

– Ta cần một thần binh thượng phẩm cấp bốn.

Ánh mắt của chủ quầy sáng lên, ba cây Huyết Ảnh Chi này tuy vô cùng trân quý nhưng thần binh thượng phẩm cấp bốn càng hiếm có hơn.

– Ta không có, chỉ có một món thần binh trung phẩm cấp bốn thôi.

Tần Vấn Thiên lắc đầu, nếu như hắn có thì cũng sẽ không thừa nhận.

Chủ quầy nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú sau đó nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 232: Xử lý Alpha (13)

– Ta cần ba món thần binh trung phẩm cấp bốn, mỗi món đổi một cây Huyết Ảnh Chi.

– Chỉ có hai món, nếu muốn thì ta lập tức đưa cho ngươi.

Tần Vấn Thiên vung tay lên, một cây trường thương, một áo giáp bảo vệ cánh tay lập tức xuất hiện:

– Thần binh thành bộ, công thủ nhất thể.

Trên người chủ quầy dường như có khí tức sắc bén lóe lên, hắn ta nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, ánh mắt người này thật sắc bén, có thể biết được hắn ta cần trường thương.

– Được.

Chủ quầy hiển nhiên đã thấy thích rồi, đồng ý giao dịch, Tần Vấn Thiên đưa thần binh ra, tay hắn vung lên, thu Huyết Ảnh Chi lại.

– Các hạ.

Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên, Tần Vấn Thiên quay qua nhìn thì liền thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, ánh mắt của người nam thanh niên nhìn vào tay của Tần Vấn Thiên, cô gái đi cùng có vẻ hơi suy yếu.

– Huyết Ảnh Chi vừa rồi có thể nhường lại cho tại hạ không, ta nguyện dùng giá cả tương ứng để trao đổi.

Người thanh niên đó nói với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhìn cô gái trẻ kia một cái, nguồn gốc sự suy yếu của cô gái kia là huyết khí, chắc hẳn Huyết Ảnh Chi có thể trợ giúp cô ấy khôi phục nguyên khí, có điều vật này cũng vô cùng quan trọng với hắn, nhất là sau khi bạo phát huyết mạch toàn diện xong hắn cũng rất yếu.

– Xin lỗi, vật này ta cần dùng.

Tần Vấn Thiên đáp, sau đó quay người rời đi, ánh mắt của người thanh niên kia ngơ ra, nói:

– Các hạ, ta có thể trả giá cao hơn.

– Không cần.

Tần Vấn Thiên đáp lại với giọng hờ hững.

– Ngươi…

Gương mặt của thanh niên kia cứng đờ, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Vấn Thiên, nhưng cô gái bên cạnh lại nói nhỏ:

– Sư huynh, thôi đi, không có trở ngại gì lớn, khôi phục chậm một chút là được rồi.

Bước chân của Tần Vấn Thiên có hơi chậm lại, sau đó hắn xoay người lại, tay vung lên, một cây Huyết Ảnh Chi bay ra, rơi xuống bên người đôi nam nữ trẻ tuổi kia, Tần Vấn Thiên nói:

– Một thần binh trung phẩm cấp bốn.

– Được.

Thanh niên kia mới đầu ngẩn ra, sau đó hắn ta gật đầu, giơ tay vung lên, một thần binh lập tức bay ra, hắn ta nói với Tần Vấn Thiên:

– Đa tạ các hạ.

– Giao dịch bình đẳng, có gì phải cảm tạ.

Tần Vấn Thiên thu thần binh lại rồi xoay người đi, cô gái đó nhìn Tần Vấn Thiên, nói:

– Ngươi tên là gì?

– Bèo nước gặp nhau, cần gì hỏi nhiều.

Thân ảnh của Tần Vấn Thiên biến mất, cô gái đó nhìn bóng lưng hắn, nói:

– Người này quả là thú vị, ta thấy hắn không phải vì một món thần binh mà đổi đâu.

Thanh niên kia lắc đầu:

– Sư muội quá lương thiện rồi, mau dùng Huyết Ảnh Chi này đi.

– Vâng.

Cô gái đó gật nhẹ rồi nuốt luôn Huyết Ảnh Chi xuống, dẫn động sức mạnh huyết mạch trong cơ thể. Trong chớp mắt, dược hiệu của Huyết Ảnh Chi tràn vào huyết mạch trong người khiến cho sắc mặt của cô ấy dần dần hồng nhuận hơn, Huyết Ảnh Chi quả thật rất tốt cho việc khôi phục sức mạnh huyết mạch.

– Yêu thú này thật là lợi hại.

Sau khi khí tức của cô gái đó hòa hoãn lại, trong mắt lộ ra thần thái rực rỡ, dung nhan tỏa sáng, dường như đổi thành người khác vậy, cô ấy nhìn người thanh niên bên cạnh:

Tham Khảo Thêm:  Chương 751

– Sư huynh, có bị người khác phát hiện không?

– Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, chúng ta tiếp tục thăm dò nhé?

Thanh niên đó hỏi, mà lúc này ánh mắt của cô ấy nhìn về phương xa, hình như trên không trung phía đó có cường giả bay tới, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đột nhiên ngơ ra.

Tần Vấn Thiên cũng không thiếu thần binh, lí do hắn lấy cây Huyết Ảnh Chi đó ra rất đơn giản, tính cách của cô gái đó không xấu, chỉ thế mà thôi.

Tần Vấn Thiên có thể nhìn một cái là biết được tu vi của người khác, đôi nam nữ trẻ tuổi đó nhìn như bình thường nhưng thực lực đều rất cường đại, đều là Thiên Cương cảnh tầng năm, tuyệt không phải là người bình thường, hơn nữa trong người cô gái đó còn có một sức mạnh rất mạnh, thực lực hoàn toàn không yếu. Nếu như là những người khác, hắn không đồng ý giao dịch thì e rằng đã bị cướp luôn rồi.

Vì nhìn thuận mắt nên Tần Vấn Thiên nhường lại một cây Huyết Ảnh Chi, đây chính là tính cách của hắn, làm việc tùy ý, hoàn toàn dựa vào sở thích của bản thân, không để ý được mất.

– Tiểu gia hỏa, giờ chắc là ngươi ăn no rồi chứ?

Tần Vấn Thiên nhéo Tiểu Hỗn Đản trong lòng, gia hỏa này dựa vào người Tần Vấn Thiên, kêu y a, nó lật ngửa bụng ra, dường như có vẻ rất thỏa mãn.

– …

Nhìn thấy thần thái của tiểu gia hỏa này, Tần Vấn Thiên cạn lời.Cơ thể của hắn lóe lên, đi về phía đình nghỉ chân giữa sườn núi, nơi tập trung hiến bảo vật, nhưng người còn chưa tới hắn đã nhìn thấy có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên không trung có nhiều cường giả lũ lượt giáng xuống nơi giao dịch bảo vật ở sườn núi.

Không chỉ hắn, những người đi trên đường núi đều ngẩng đầu nhìn lên đó, thậm chí có người còn phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

– Đó là Kim Diễm, một trong những thiên tài xuất chúng nhất Kim Diệm thế gia, được coi là nhân vật thiên kiêu, tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm, vô cùng cường đại. Sao hắn lại tới đây?

Có người cảm thán.

– Kiếm Kình Thiên của Kinh Tiêu kiếm tông cũng tới rồi.

Có người nhìn sang người đeo cổ kiếm sau lưng, kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Hơn nữa, những chuỗi âm thanh kinh ngạc này nổi lên liên tiếp bên tai, đồng thời tin tức ở sườn núi cũng dần dần truyền tới.

Hóa ra có người phát hiện ra lối vào kỳ cảnh ở chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Sơn, dùng cái này để giao dịch tại đại hội hiến bảo, muốn đổi một lượng lớn Tinh Vẫn thạch, hơn nữa nếu muốn hắn dẫn đường đều phải trả cái giá mà hắn đã ra. Việc này lập tức dẫn tới oanh động không nhỏ, thu hút các cường giả của các đại tông môn thế gia tới đây.

Thiên Sơn chi địa vô cùng kỳ diệu, nó kéo dài gần vạn dặm, trong đó có rất nhiều bí cảnh khó nhìn ra diện mạo thật, ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Kỳ cảnh chỉ một số bí cảnh vừa được phát hiện, mỗi lần kỳ cảnh xuất hiện đều dấy lên oanh động không nhỏ, bình thường đều có bảo vật vô cùng quý giá xuất hiện!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.