Phía hoàng thất hoàng triều Đại Thương, từng vị cường giả đứng dậy, tức giận gào thét, muốn xông lên võ trường.
Chín phái lớn tới, hoàng thất hoàng triều Đại Thương cũng theo tới, vương phủ cũng đi cùng. Các thế lực lớn của thành Huyễn Vương đều có đại diện tới đây, trong đó Kim Diễm thế gia, Phong Bằng thế gia, người của Ân gia cũng có mặt. Thế mà vào lúc này, bọn họ lại chính mắt nhìn thấy từng nhân vật thiên kiêu của thế lực mình ngã xuống bởi tay Tần Vấn Thiên, bị diệt mạnh mẽ.
Tạ Vũ chết, Kim Diễm chết, vừa rồi Ân Đình bị giết, Kiếm Kinh Thiên bị chém. Bốn người này đều là nhân vật thiên kiêu của thành Huyễn Vương, từng người chết, hơn nữa chết trong tay cùng một người, người của Thành Huyễn Vương đều thở không nổi. Lần này chín phái lớn tới, các yêu nghiệt thiên kiêu lớn mang theo kỳ vọng mà đến, muốn được nhận vào chín phái lớn, trở thành đệ tử của họ nhưng vì sự xuất hiện của gã thanh niên mặc áo đen kia, từng người một đã bị giết chết.
Thân thể Kiếm Kinh Thiên rơi từ trên không xuống, trước khi chết bên tai hắn còn vang lên một giọng nói, người thứ tư!
Một búa diệt hắn đúng là kiếm pháp, kiếm pháp sử dụng ý chí võ đạo Kiếm âm trảm ra, chỉ dùng búa để chém, đã diệt Kiếm Kinh Thiên.
Phong Vân Hạc còn muốn tiếp tục xông về phía trước nhưng chứng kiến Kiếm Kinh Thiên ngã xuống, bỗng nhiên hắn liền dừng lại, lập tức gào lên một tiếng điên cuồng, bàn tay xuất ra một trảo, giống như có chim đại bàng gào thét lao về phía Tần Vấn Thiên, che khuất bầu trời. Thân thể hắn bỗng quay đi, bỏ chạy về phía xa, muốn rời khỏi võ trường.
Thiên kiêu Phong Vân Hạc của Phong Bằng thế gia không dám ứng chiến, hắn muốn chạy khỏi võ trường, cho dù mất mặt, cho dù không được vào chín phái lớn thì hắn vẫn muốn chạy trốn.
Thân thể Tần Vấn Thiên xoay tròn, búa lớn bổ ra, một luồng ánh sáng chém vào hư không, ánh chim đại bàng trực tiếp bị xé nứt, nhìn Phong Vân Hạc chạy trốn, ánh mắt Tần Vấn Thiên lạnh băng, ý định giết sạch lộ ra.
– Ào!
Gió điên cuồng thổi qua, tốc độ Tần Vấn Thiên giống như tia chớp, búa lớn bị ném đi, bàn tay lập tức vỗ về phía trước.
Một chưởng này phát ra như cả trời đất đều chuyển động, nhịp đập của cả vùng không gian đều bị một chưởng này bao phủ. Chưởng lực như sóng to gió lớn, lại phát ra tiếng ầm. Lực cuốn lên trên không, càng tụ càng mạnh, hóa thành một cơn sóng chấn động ngập trời, đập ầm ầm về phía thân thể Phong Vân Hạc.
Phong Vân Hạc hét lên một tiếng giận dữ, ra tay, trên người của hắn phủ thêm một tầng áo giáp hoa mỹ, sóng lớn khủng bố chấn động vào người hắn làm hắn hộc ra một ngụm máu tươi, sức mạnh kia lại trực tiếp cách không mà xông vào trong người, đoạn mạch tuyệt mệnh, muốn phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn, đây là một trận sóng chấn động vô hình.
– Ào!
Phong Vân Hạc không dám dừng lại chút nào, tiếp tục chạy trốn như điên, mắt thấy sắp lao xuống được võ trường, Tần Vấn Thiên lại bắt lấy cây búa bị hắn ném đi giữa đường, giống như tia chớp bổ về phía Phong Vân Hạc.
– Cẩn thận!
Người của Phong Bằng thế gia hét to, bọn họ chỉ thấy Tần Vấn Thiên cầm búa trong tay như muốn mở trời, điên cuồng bổ xuống, chỉ bằng uy thế đó đã làm trái tim họ nhảy lên thình thịch.
Đương nhiên Phong Vân Hạc đã nhận ra uy thế sau lưng, hắn gào lên một tiếng, nguyên lực tinh thần trong người bộc phát điên cuồng, bảo vệ thân thể, bỗng nhiên cánh chim quấn lấy, bao người vào trong đó.
Nam tử áo đen giống như thiên thần, búa lớn bổ xuống, chém vào người Phong Vân Hạc. Vang lên một tiếng nổ ầm, Phong Vân Hạc đã không còn cử động được chút nào, đến khi những cường giả kia đẩy cánh chim của Phong Vân Hạc ra mới phát hiện dù Phong Vân Hạc khoác lên thần binh khôi giáp, thân thể nứt ra, thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng đều bị đập vỡ, sớm đã đứt hơi, chết đến mức không thể chết thêm.
Tần Vấn Thiên nắm trong tay Lực võ đạo ý chí cảnh giới tầng hai là sóng địa chấn vô hình, hơn nữa còn có sức mạnh cảm tri mạnh mẽ. Đánh ra một phát, sức mạnh liền tiến thẳng vào cơ thể, hóa thành nhịp đập đáng sợ, phá hủy tất cả. Mặc dù có thần binh hộ thể làm yếu bớt biên độ dao động nhưng chắc chắn vẫn phải chết.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thanh niên áo đen đứng yên trên không, cảm giác rung động đến tận cùng, tuy trên tay chỉ cầm búa lớn bình thường lại giống như chiến thần, có uy thế tối cao.
Cường giả Phong Bằng thế gia ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trong mắt mỗi người bắn ra luồng sát khí đáng sợ, lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn chết.
Tiếng nói vừa phát ra, yêu khí khủng bố cuộn lên, Tần Vấn Thiên ngưng mắt nhìn đối phương, chợt quát một tiếng:
– Ngươi coi hứa hẹn của hoàng triều và chín phái lớn là rắm hay sao?
Tiếng vừa hạ xuống, hơi thở cuồng bạo trên người đột nhiên đông lại, lượn lờ trên không, dừng lại không tiến, chỉ nhìn chòng chọc vào bóng người áo đen trên không.
– Không chịu nổi một kích lại tự xưng là thiên kiêu, chết có gì đáng tiếc. Ta thay thành Huyễn Vương loại bỏ những hạng người chỉ có hư danh này.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, thân hình phóng lên, về lại võ trường. Rất nhiều ánh mắt tập trung vào thân thể hắn, ánh mắt kia vô cùng hận hắn, giống như hận không thể giết hắn, moi tim hắn.
Những người chết này đều là thiên kiêu của gia tộc môn phái bọn họ, là thiên tài có hi vọng được nhận vào chín phái lớn, cứ vậy mà chết hết.
Bây giờ chín phái lớn và hoàng thất hoàng triều Đại Thương đều ở đây, cường giả hoàng thất đã nói trước, người khác không được can thiệp, bọn họ có thể làm gì? Chỉ có thể chờ sau khi Tần Vấn Thiên xuống dưới đài thì mới để cho hắn chết không có chỗ chôn.
Chỉ là thực lực người này mạnh mẽ như thế nếu như hắn gia nhập vào chín phái lớn, vậy chẳng phải bọn họ ngay cả cơ hội báo thù cũng không có?
Nghĩ vậy bọn họ càng sốt ruột, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thanh niên mặc áo đen này mạnh như vậy, nhất định hắn sẽ vượt qua được kiểm tra của chín phái lớn.
Người của chín phái lớn cũng đều chú ý tới Tần Vấn Thiên. Bỗng thấy một vị cường giả Thanh Hoa sơn đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
– Có hứng thú gia nhập Thanh Hoa sơn của chúng ta không?
Câu nói này ra, nhất thời mọi người trợn mắt hốc mồm.
Chín phái lớn tới đây chiêu môn nhân đệ tử, đều để cho mỗi người họ thể hiện chính mình trên võ trường. Thanh niên áo đen mạnh mẽ tiêu diệt năm nhân vật thiên kiêu lớn, hơn nữa còn diệt khi thấp hơn một cảnh giới, thậm chí đồng thời chiến đấu với ba người. Thiên phú chiến đấu như thế này làm cho người ta không theo kịp. Sự lĩnh ngộ đối với ý chí võ đạo của hắn cao hơn nhiều so với các thiên kiêu thành Huyễn Vương. Sợ rằng thế hệ ở thành Huyễn Vương này đều không ai có được năng lực như vậy. Bây giờ, Thanh Hoa sơn đưa ra lời mới với hắn là điều hiển nhiên.
Thanh niên mặc áo đen này là người đầu tiên không chủ động tham gia các bài kiểm tra của chính phái mà lại được mời.
Việc này làm cho người của các thế lực lớn của thành Huyễn Vương có thiên kiêu bị diệt đều có vẻ căng thẳng. Nếu như thanh niên áo đen này bằng lòng với lời mời của Thanh Hoa sơn thì bọn họ còn có thể diệt người này không?
Phía hoàng thất hoàng triều Đại Thương, người cầm đầu chính là một lão giả toàn thân mặc hoa phục rực rỡ, tướng mạo uy nghiêm không gì sánh được, liếc mắt nhìn cũng có thể làm cho người khác cảm thấy lực áp bức mạnh mẽ. Lúc này thân thể lão nhân này hơi nghiêng về phía trước, dựa vào một thanh niên ngồi đằng trước hắn, khẽ hỏi:
– Người này thế nào?
Thanh niên này mặc trường bào màu vàng kim, tướng mạo không mấy anh tuấn nhưng lại lộ ra khí khái anh hùng bức người, liếc mắt nhìn thì cảm giác được người này không phải nhân vật bình thường, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó thôi đã khiến khiến người ta sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Ánh mắt của hắn càng đặc biệt, như có ánh sáng màu vàng, trong con ngươi có một ánh lửa đỏ rực cực kỳ chói mắt, sắc bén không gì sánh được, như có thể xuyên thấu tất cả, nhìn xuyên qua không trung.
– Người này dùng bí pháp ngụy trang khuôn mặt.
Cặp mắt của thanh niên này chiếu lên người Tần Vấn Thiên, như có thể nhìn thấu được tất cả bí mật.
– Hắn cố ý khiêu khích từng nhân vật thiên kiêu các thành Huyễn Vương, e là không phải đến vì chín phái lớn, mục đích của hắn là giết người.
Lời vừa nói ra, trong mắt lão giả hiện lên sự sắc bén, không hoài nghi lời của thanh niên mặc trường bào kia, cặp mắt kia của hắn vốn rất sắc bén, việc gì cũng không thể giấu được ánh mắt hắn. Nếu hắn nói Tần Vấn Thiên dùng bí pháp ngụy trang khuôn mặt thì nhất định là vậy.
Lúc này trong võ trường, Tần Vấn Thiên nhìn về phía cường giả Thanh Hoa sơn, mở miệng nói:
– Ta diệt thiên kiêu thành Huyễn Vương, tất nhiên thế lực mỗi bên sẽ trả thù.
Tiếng vừa phát ra, cường giả Thanh Hoa sơn lại cười nói:
– Không sao cả, nếu ngươi vào Thanh Hoa sơn ta, chính là đệ tử Thanh Hoa sơn, đương nhiên Thanh Hoa sơn sẽ che chở cho sự an nguy của ngươi.
– Đa tạ, ta sẽ cân nhắc tới Thanh Hoa sơn đầu tiên.
– Tần Vấn Thiên nhìn về phía kia, gật đầu đồng ý khiến cho không ít người đều thầm kinh hãi, người này thật kiêu căng tự mãn. Thanh Hoa sơn có lòng yêu thích, hắn chỉ nói sẽ ưu tiên cân nhắc mà không hề đồng ý ngay.
– Được.
Cường giả Thanh Hoa sơn gật đầu cười, đương nhiên cũng không thể cưỡng cầu, Tần Vấn Thiên có quyền lựa chọn của mình.
– Quả thế, như vậy người kế tiếp hắn muốn giết là ai.
Vị cường giả uy nghiêm của hoàng triều Đại Thương nghe Tần Vấn Thiên trả lời liền lộ ra sự thú vị, muốn xem thử là Tần Vấn Thiên muốn nhằm vào kẻ nào.
– Hắn không động thủ nữa, cơ hội không còn nhiều, người của mỗi thế lực lớn thành Huyễn Vương đều tụ tập trước cổ trận Tử Lôi Kiếm, hiển nhiên là để giết hắn.
Mắt lão giả mặc hoa phục lộ ra ánh sáng, rất nhiều người đã chú ý phía dưới sườn dốc cổ trận Tử Lôi Kiếm đang tụ tập nhiều cường giả, thực lực của họ đều rất đáng sợ, tất cả đều ở cảnh giới Thiên Cương tầng sáu, là cảnh giới cao nhất được phép tham gia kiểm tra.
Tần Vấn Thiên giết chết nhân vật thiên kiêu của năm thế lực lớn, Tạ Vũ của La Hầu môn, Ân Đình của Ân gia, Phong Vân Hạc của Phong Bằng thế gia, Kim Diễm của Kim Diễm thế gia, Kiếm Kinh Thiên của Kinh Tiêu kiếm tông, toàn bộ chết trong tay người này. Sao năm thế lực lớn có thể bằng lòng buông tha cho Tần Vấn Thiên, phải nghĩ hết biện pháp để cho các nhân vật lợi hại ở trong môn phái đi vào được trong võ trường, diệt trừ Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt thanh niên mặc trường bào lộ ra ánh sáng sáng chói, giữa hai lông mày đều lượn lờ ánh sáng màu vàng, cực kỳ rực rỡ. Hắn lộ ra vẻ mặt có chút hứng thú, muốn xem người đang che giấu thân phận này còn muốn giết ai nữa không.
Tần Vấn Thiên thu hồi búa lớn, lại lấy kiếm dài ra, đôi mắt cũng sắc bén như kiếm dài của hắn, liếc về phía đoàn người, lập tức ánh mắt của hắn như ngừng lại trên người của Thương Thích.
– Từng nghe nói Thương Thích của vương phủ chính là người đứng đầu các nhân vật thiên kiêu lớn, sức mạnh huyết mạch lớn, nói vậy có lẽ sẽ không khiến ta thất vọng như những người kia.
Tần Vấn Thiên dạo bước chậm rãi, lời nói sắc bén như dao.
Thương Thích cau mày, thực lực của nam tử mặc áo đen này rất mạnh, đã diệt nhân vật thiên kiêu của năm thế lực lớn, hắn tự biết mình không có cách nào làm được.
Nhìn nam tử áo đen đến gần, trong lòng Thương Thích bắt đầu sinh ra ý muốn rút lui, cũng vào lúc này tròng mắt vàng kim của thanh niên mặc trường bào lộ ra vẻ kỳ lạ, thì ra mục tiêu cuối cùng của nam tử mặc áo đen này là Thương Thích.
Tốt xấu gì Thương Thích cũng là người trong hoàng thất, vương tử vương phủ cũng có chút tôn kính với hắn, vì vậy hắn mở miệng nhắc nhở:
– Thương Thích, người này che giấu khuôn mặt thực sự, hắn tới đây chính là để giết mấy người.
Giọng nói này vừa rơi xuống, nhất thời người ở đây đều kinh hãi, sắc mặt cường giả của năm thế lực thiên kiêu hiện lên ý lạnh đáng sợ. Người này che giấu thân phận, vì giết thiên kiêu mà đến.
Thương Thích nghe được lời này, đầu óc xoay chuyển, bất chợt nhớ ra điểm chung của sáu người họ, bọn họ đã từng liên thủ truy sát một người, người đó mặc đồ trắng.
– Bịch!
Giẫm một bước xuống, Thương Thích xoay người rời đi, chạy như điên về phía hoàng triều, đồng thời hét lên một tiếng:
– Người này chính là kẻ đã đoạt Thiên Tượng quả!