Sau khi Yêu Ngưu đi ra khỏi động phủ thì Tần Vấn Thiên tiến vào, chưa tới một canh giờ sau Tần Vấn Thiên đã đi ra, vẻ mặt nhìn Yêu Ngưu như cười mà không phải cười.
Vào lúc Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ Hư Vô Đại Thiên ấn pháp thì cũng đã cảm thấy ý chí Võ Đạo của lực nhờ sự lĩnh ngộ thần thông mà như có xu thế đột phá. Chỉ cần hắn có chí là có thể làm cho ý chí Võ Đạo của lực lên tới trình độ đại viên mãn nhưng hắn không có làm như vậy, mà cưỡng chế ý nghĩ muốn đột phá, cố gắng lừa dối Ngưu Yêu, muốn kiếm được chỗ tốt.
Bởi vậy, lần thí luyện Động Sinh Tử thứ ba lại được hoàn thành một cách cực kỳ đơn giản. Ý chí Võ Đạo lực của Tần Vấn Thiên cũng đã bước vào đại viên mãn.
– Ngưu tiền bối, chỗ tốt của ta đâu?
Tần Vấn Thiên nhìn Ngưu Yêu cười nói.
– Đừng vội, không phải ta đã nói là vẫn còn kiểm tra nữa sao, muốn có được chỗ tốt, trước tiên phải thông qua kiểm tra đã.
Ngưu Yêu nhếch miệng cười một tiếng làm cho Tần Vấn Thiên cảm thấy một chút không ổn. Ngưu Yêu này cực kỳ xảo trá, mỗi lần hắn ta cười như vậy thì chính là có ý đồ xấu, có lẽ lại có ý đồ với mình.
Thấy vậy, Tần Vấn Thiên cực kỳ buồn bực. Hình như chủ nhân Tiên Võ Giới đã giao cho Yêu thú quyền hạn vô cùng lớn, có thể nói là muốn làm gì thì làm. Hắc Giao Mãng đã như vậy, vậy mà quyền hạn của Yêu Ngưu này lại lớn hơn khi được quản lý kiểm tra Động Sinh Tử.
Hơn nữa, Tần Vấn Thiên còn không biết hắn ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với mình.
– Ngươi yên tâm đi, kiểm tra lần này rất công bằng, đồng thời sẽ giúp ngươi gặp lại được những người khác cùng đi trên cầu nổi khi bước vào Động Sinh Tử. Sau khi hoàn thành trận đấu cực kỳ công bằng, nếu ngươi có thể trở thành người duy nhất chiến thắng, thì ngươi đã thông qua kiểm tra của ta.
Ngưu Yêu lắc lư cái đầu nhìn Tần Vấn Thiên rồi toét miệng cười, bộ dạng của hắn làm cho Tần Vấn Thiên hận không thể nện cho tên này một trận.
Trở thành người duy nhất? Bất kể là kiểm tra gì, nếu muốn trở thành người duy nhất thì cũng đâu đơn giản.
Tuy tám mươi mốt nhân vật có được Tiên Võ Lệnh đã bước lên tám mươi mốt cái cầu nổi khác nhau nhưng trên mỗi một cái cầu nổi vẫn có nhân vật thiên kiêu của các phái khác. Hoàng Cực Thánh Vực có biết bao nhiêu nhân vật yêu nghiệt, tám mươi mốt người là nhân tài kiệt xuất nhưng cũng không có nghĩa là những người khác có tài trí bình thường.
Sư huynh Đoàn Hàn của hắn là đệ tử thân truyền của Lăng Thiên Kiếm Chủ. Ngoài cái đó ra, trong số đệ tử của chín núi Trượng Kiếm Tông chỉ có tổng cộng ba người có được Tiên Võ Lệnh, các thiên kiêu khác đều ở trong đám người vào đây.
Chỉ cần là việc trở thành người duy nhất thì nhất định độ khó sẽ không bình thường.
Tần Vấn Thiên có thể nói cái gì đây? Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Yêu Ngưu vung tay lên.
Vào lúc Tần Vấn Thiên xuất hiện lần nữa thì đã ở trên cầu nổi. Chẳng qua là lúc này cầu nổi bắt đầu kéo dài ra tám hướng. Cảnh vật xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên giống như là một tòa thành trì rất lớn lơ lửng trên không trung.
Những người khác đều đã đi khắp các nơi tìm kiếm kỳ ngộ của mình. Tần Vấn Thiên không biết trong thời gian mình ở Động Sinh Tử thì những người khác có gặp chuyện gì không nhưng chắc chắn là không dễ dàng gì.
– Hi vọng tất cả mọi người đều mạnh khỏe.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ rồi bóng người hắn loé lên một cái rồi lao về phía trước. Ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở nơi xa như xuất hiện một vùng sương mù ảo cảnh, một lát sau thì bên đó như có một khu vực kỳ diệu xuất hiện.
– Kiểm tra theo lời Ngưu Yêu nói sẽ xảy ra ở nơi đó ư?
Bóng người Tần Vấn Thiên loé lên một cái rồi lao đi, không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên đã đi tới khu vực sát bên cạnh cầu nổi rồi đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn, sương mù dần dần tan đi, tất cả trở nên vô cùng rõ ràng. Lúc này Tần Vấn Thiên nhận ra phía trước như là một cái chiến trường cổ vậy, trong đó có rất nhiều bãi đá.
Mỗi bãi đá giống như là một chiến đài cổ, phía trên mỗi một bãi đá đều có một cái trống trận cổ. Những cái trống trận này nằm yên lặng ở đó, phía trên mỗi một cái trống trận, dường như tràn ngập một luồng hơi thở kỳ diệu, lại có khả năng nối liền với trời đất.
– Những cái trống này có vẻ huyền diệu, căn bản không phải là trống trận bình thường.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn thì thấy chiến trường phía dưới có chừng mấy trăm bãi đá, trên mỗi một bãi đá đều có trống trận, dường như là chuẩn bị cho những người đã bước lên cầu nổi vậy.
– Ầm ầm!
Tiếng động chấn động mạnh mẽ truyền ra, phía trên bầu trời có một tấm bia đá vô cùng khổng lồ rơi xuống, trên tấm bia đá lộ ra một luồng ý chí chiến đấu đáng sợ.
Sau một tiếng vang thật lớn, tấm bia đá rơi xuống đất, trực tiếp cắm vào sâu trong mặt đất. Phía trên tấm bia đá có ánh sáng đáng sợ chuyển động rồi chiếu rọi xuống mỗi một mặt trống trận trong vùng không gian thần kỳ này. Tức khắc trống trận vang lên ầm ầm như có ý chiến đấu mãnh liệt, vẫy gọi chiến sĩ của chúng.
Lúc này, bất kể là ai ở vị trí nào trên cầu nổi cũng đều thấy rõ ràng tình hình bên này, cũng cảm nhận được sức mạnh phát ra từ trên bia đá. Một sức mạnh cổ xưa mà mạnh mẽ như muốn xé nát trời đất, dường như trong đó có chứa chiến hồn đáng sợ với lòng tin chiến đấu cố chấp không gì sánh được.
Một luồng âm thanh điên cuồng vang ra bốn phương tám hướng. Như là nghe thấy tiếng trống trận vẫy gọi, một lát sau có không ít người xuất hiện bên cạnh không gian kỳ lạ, nhìn bia đá cổ, nhìn chữ viết trên mặt bia rồi bọn họ nhanh chóng hiểu ra mục đích của những cái cái trống trận này.
– Vấn Thiên.
Một giọng nói truyền tới, Tần Vấn Thiên xoay người lại thì lập tức thấy được năm người Diệp Lăng Sương, Tần Chính, Vân Mộng Di, Sở Mãng và Mộ Phong.
Thấy vẻ mặt của năm người Tần Vấn Thiên nở nụ cười, nói:
– Ngưu Yêu không có giết ta, chẳng qua ta bị hắn đưa vào một khu vực tên là Động Sinh Tử để kiểm tra.
– Không có việc gì thì tốt rồi, nói như vậy, Phàm Nhạc và Âu Dương cũng sẽ không sao rồi.
Sở Mãng như trút được gánh nặng, hai mắt Diệp Lăng Sương cũng đỏ lên. Trên mặt Tần Chính mang theo ý cười, Mộ Phong vẫn không có vẻ mặt gì. Vân Mộng Di thì hơi ngoảnh đầu đi về phía khác, không ai nhìn được ánh mắt nàng.
– Âu Dương cũng bị Ngưu Yêu dẫm xuống ư?
Lúc này Tần Vấn Thiên mới biết người trong lời Ngưu Yêu nói là ai.
– Ừ, thấy Ngưu Yêu đạp chết ngươi, lúc đó Âu Dương cực kỳ tức giận mắng chửi nên chọc giận Ngưu Yêu khiến hắn ta lập tức nhấc chân dẫm xuống. Sau đó Âu Dương cũng giống như ngươi, hơn nữa hình như lúc đó Ngưu Yêu đã bị chọc giận nên điên cuồng giẫm xuống. Không biết bao nhiêu người đã gặp phải thủ đoạn độc ác đó, nhưng bây giờ, xem ra là nó cũng không thật sự giết chết các ngươi, ta cũng nghĩ sao kiểm tra lại có thể biến thái như vậy.
Tần Chính nói.
– Nhưng kiểm tra của Động Sinh Tử đâu có dễ sống sót trở về như vậy.
Hai mày Tần Vấn Thiên cau lại với vẻ rầu rĩ. Tuy Lão ngưu đã đồng ý với hắn là sẽ để ý hai người nhưng nay vẫn không thấy Phàm Nhạc và Âu Dương đâu thì hắn vẫn có chút lo lắng.
Còn những người khác, một khi đã bị lão ngưu kéo vào trong Động Sinh Tử, có thể sống hoặc chết, nhưng chết có tỷ lệ cao hơn.
– Kiểm tra Động Sinh Tử mà người nói đến sau đó chúng ta có gặp, chẳng qua là không biết nguy hiểm cỡ nào nên cũng không có thử, rốt cuộc trong đó có gì?
Diệp Lăng Sương hỏi.
Tần Vấn Thiên giải thích một tiếng, làm cho mấy người có chút lo lắng về Phàm Nhạc cùng Âu Dương.
– Vậy mà ngươi vẫn chưa chết.
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền tới. Đám người Tần Vấn Thiên nhìn sang thì thấy không trung có một nhóm người đứng đó, chính là Khuyết Thừa của Tử Lôi Tông.
– Người này là người Tử Lôi Tông, đúng là hắn ta, người này đã đánh thức Ngưu Yêu, suýt chút nữa thì làm cho Phàm Nhạc bị giết chết.
Sở Mãng tức giận, nhìn chằm chằm vào Khuyết Thừa nói.
– Có những ai đã ra tay với các ngươi lúc đó?
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh băng hỏi.
– Có người Tử Lôi Tông, người Thiên Tàn Giáo, người Đại Địa Môn.
Tần Chính bình tĩnh mở miệng nói.
– Đại Địa Môn ư?
Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên lộ ra sát ý.
– Đúng, Âu Dương đã nhận ra một vị đệ tử Đại Địa Môn. Âu Dương nói người này đã tham gia Thiên Mệnh bảng Đại Hạ trước cả ngươi và Âu Dương, tên hắn là Trần Yên.
Tần Chính vừa nhắc Tần Vấn Thiên thì trong nháy mắt Tần Vấn Thiên liền nghĩ tới Đại Nhật Trần gia.
– Hắn ở chỗ nào.
Vân Mộng Di khẽ mở miệng nói, ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn về phía một hướng. Tần Vấn Thiên nhìn theo ánh mắt Vân Mộng Di thì lập tức thấy được thanh niên chừng ba mươi tuổi. Trong mắt hắn ta như có ngọn lửa bao phủ, giống như là mặt trời nóng cháy, nhưng khi ánh mắt đó nhìn Tần Vấn Thiên thì lại mang theo hơi thở lạnh lùng.
– Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp.
Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên hiểu ra, không sai, đây là người của Đại Nhật Trần gia. Hình như hắn đã từng gặp qua người này rồi. Có lẽ lúc ở Huyễn Vương Thành đã nhìn thoáng qua người này, lúc đó hình như người này đang nói gì đó với trưởng lão của Đại Địa Môn. Bây giờ đột nhiên Tần Vấn Thiên nghĩ tới, lúc trước Đại Địa Môn luôn muốn lôi kéo mình vào, quả nhiên là có mục đích, may mà hắn đã lựa chọn Trượng Kiếm Tông.
Lúc này lại có một luồng lạnh lẽo như có như không ập tới, Tần Vấn Thiên nhìn sang thì thấy Thạch Cuồng và Thiên Tàn Giáo đang nhìn mình.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn hắn ta, trong ánh mắt lẽo, lộ ra ánh sáng lạnh.
Lúc này đây, Thạch Cuồng đối mặt với Tần Vấn Thiên nhưng hắn không có ý tránh lui như lần đầu.
– Nghe nói ngươi muốn giết chúng ta?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào Thạch Cuồng hỏi.
– Ánh mắt của ngươi thật sự làm cho người ta cảm thấy chán ghét, tuy ngươi còn sống nhưng mà cuối cùng cái mạng ngươi cũng sẽ bị chúng ta lấy đi.
Thạch Cuồng chỉ về chiến trường đằng trước rồi nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên nói:
– Ở nơi này, nhờ vào trống trận có thể khôi phục tu vi, thậm chí còn phát huy sức mạnh vượt qua thực lực của ngươi. Ta đã cảm thấy chiến hồn vẫy gọi, thật ra mảnh đất chôn xương này có chút thích hợp với các ngươi đó.
Thạch Cuồng nói xong, chậm rãi xoay người, hắn ta lập tức mang theo vài người đệ tử của Thiên Tàn Giáo vào trong chiến trường.
– Ngươi nói không sai, Thạch Cuồng ta muốn giết các ngươi, nếu các ngươi có một chút can đảm thì lên ứng chiến đi.
Sau khi Thạch Cuồng bước lên bãi đá, đứng trước trống trận, tỏa ra ý nghĩ chết chóc.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại đưa mắt nhìn về phía Trần Yên và người của Đại Địa Môn. Ánh mắt Tần Vấn Thiên dừng lại trên người bên cạnh Trần Yên, hình như người đó là người cầm đầu Đại Địa Môn.
– Các ngươi có ý gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Chỉ thấy thanh niên cầm đầu nhìn Tần Vấn Thiên, sau khi nghe được Tần Vấn Thiên nói thì hắn ta nở nụ cười, vẻ cười có chút có thú vị. Ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên như có một chút khôi hài còn có sự cao ngạo nhè nhẹ.
Tên hắn là Trầm Đình, là một vị thiên kiêu của Đại Địa Môn, thực lực của hắn rất mạnh, tuy vẫn còn kém những nhân vật thuộc thế hệ kiệt xuất nhất có tu vi Thiên Cương cảnh của Đại Địa Môn. Nhưng trong số những nhân vật có tu vi Thiên Cương cảnh ở Đại Địa Môn thì thực lực của hắn có thể xếp hạng thứ tư thậm chí là thứ ba.
Quan hệ giữa hắn và Trần Yên không tệ. Hình như Trần Yên và người trước mắt này có thù hận. Tuy Tần Vấn Thiên đã từng giết chết Diệp Không Phàm, chiến tích cực kỳ huy hoàng nhưng trong mắt Trầm Đình, một nhân vật có tu vi Thiên Cương tầng năm mà dám sử dụng ánh mắt và ngữ khí như thế nói chuyện với hắn, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
– Không có ý gì, Trần Yên muốn mạng của các ngươi, đương nhiên ta muốn giúp hắn một chút mà thôi. Đơn giản vậy thôi, nếu như ngươi muốn chiến, ta sẽ dạy dỗ ngươi phải làm người như thế nào.
Nói xong Trầm Đình đi vào bên trong chiến trường, không giấu vẻ cao ngạo trong mắt.
Còn về phần Khuyết Thừa thì hắn ta không nói gì cả, Tử Lôi Tông và Tần Vấn Thiên có cừu oán, Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ lý do hắn ta ra tay. Nhưng mà Tần Vấn Thiên có đối phó với hắn ta không? Lời Trầm Đình nói cũng là lời bọn họ muốn nói, vì vậy đám người Khuyết Thừa cũng đi vào trong chiến trường phía trước!