Thái Cổ Thần Vương

Chương 85: Tuyết Mùa Đông



Tần Vấn Thiên nằm trơ trọi trên mỏm đá ở sườn núi, không gian chung quanh tĩnh lặng im ắng chỉ có từng đợt gió nhẹ lướt qua.

Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống thì ngay tại mỏm đó đó lại xuất hiện ánh sao cực kỳ chói mắt. Trên vòm trời có vô số ánh hào quang chiếu xuống soi sáng bóng người trên sườn núi, như thể tạo thành bức tranh vĩnh hằng kéo dài mỗi đêm.

Cảnh giới thứ hai của Chú Mộng pháp quyết đã đến cảnh nhập mộng, tốc độ thu nạp nguyên lực tinh thần cũng nhanh hơn. Hơn nữa trong lòng Tần Vấn Thiên vừa mới ngộ ra vài điều làm tinh quang tiến vào cơ thể hắn không ngừng nghỉ, chạy dọc quanh thân khôi phục lực lượng, trùng kích khiếu huyệt và luân mạch.

Thi thoảng Tần Vấn Thiên sẽ tu hành thần thông trong mơ. Làm một giấc mộng Xuân Thu, trong giấc mơ này không gì mà hắn không làm được.

Người tu hành võ đạo chỉ cần có thể thu nạp nguyên lực thì không quan trọng việc ăn uống. Nguyên lực chính là năng lượng.

Trời lạnh dần, chốc chốc lại có những đợt gió lạnh thổi qua làm lay động quần áo của thiếu niên, nhưng hắn vẫn nhắm mắt như thể vĩnh viễn chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Ngày hôm nay,trời vừa mờ sáng thì có cơn mưa trút xuống, hạt mưa rơi rơi trên người thiếu niên làm quần áo ướt đẫm, nhưng hắn vẫn ngủ say như cũ, tựa như tiến vào cảnh giới vong ngã.

Trên bầu trời cao có tiếng sấm rền vang không dứt, từng đợt gió lạnh rít lên thành tiếng, tia chớp đánh xuống ngang trời nhưng thiếu niên vẫn nằm bất động.

Nhưng gương mặt của hắn đã bắt đầu có những biến hóa nhỏ, như thể đường nét ngày càng rõ ràng và cứng cỏi hơn.

Tuyết mùa đông rơi xuống phủ lên người thiếu niên như thể khoác lên mình hắn một lớp quần áo bằng tuyết.

Tuyết cũng đang rơi xuống hoàn thành nước Sở. Ngày hôm nay tất cả những đệ tử trong các học viện và vũ phủ đều đứng ở ngoài phòng chiêm ngưỡng cảnh tuyết tuyệt đẹp mà quên cả việc tu hành.

Học viện Hoàng Gia có rất nhiều đệ tử đang dạo bước dưới trời tuyết rơi. Trong số đó có khá nhiều đôi tình nhân. Tuy rằng tu vi của bọn họ không cao nhưng vẫn còn nằm trong độ tuổi thanh xuân phơi phới và cũng là thời khắc đẹp nhất trong một đời người. Qua độ tuổi này, nếu bọn họ quyết ý truy tìm võ đạo thì sẽ không bao giờ giữ được vẻ chất phác như hôm nay.

Con đường võ đạo đầy gian khổ và tàn khốc.

Mục Nhu ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầu trời, lòng lại thầm than. Đã hơn hai tháng trôi qua rồi, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng của hắn tại ảo mộng chi thành, hơn nữa cũng chẳng có bất kỳ tin tức nào về hắn cả.

Có lẽ hắn giống với những thanh niên thiên tài kiệt xuất khác, đã chết yểu trong thời kỳ non trẻ, thậm chí không còn ai biết đến nữa.

Hắn đã sáng tạo ra một vài lịch sử ở học viện Đế Tinh, tuy rằng chúng đã tạo nên những chấn động không nhỏ. Nhưng những chấn động này đều sẽ bị chôn vùi theo thời gian, sẽ có những nhân vật mới xuất hiện và thu hút ánh mắt của mọi người.

Cái hoàng thành nước Sở to lớn này không bao giờ thiếu nhân tài có thiên phú xuất chúng cả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 620: Lửa cháy quá mức rồi (1)

Năm trước là Lạc Thiên Thu, năm nay là Tấn Vấn Thiên, thế nhưng Lạc Thiên Thu vẫn đang tiếp tục viết nên câu chuyện dành cho chính mình.

Có tiếng bước chân truyền đến bên cạnh mình, Mục Nhu xoay người liền nhìn thấy Diệp Triển và Liễu Nghiên.

Diệp Triển đã lợi dụng quan hệ của gia tộc đưa Liễu Nghiên vào học viện Hoàng Gia.

Mục Nhu nhìn thoáng qua Liễu Nghiên đang đứng cạnh Diệp Triển. Lòng dạ của cô gái này không xấu, ban đầu là từ một vùng đất nhỏ đi đến hoàng thành này, trải qua một vài chuyện, khó tránh khỏi sẽ sinh ra giá trị quan riêng của mình. Sau đó cô ấy sẽ chọn một cuộc sống theo ý mình, mà cuộc sống hiện giờ của cô đúng là thứ mà cô mong muốn.

Chuyện này dường như cũng không thể trách Liễu Nghiên chuyện này được. Chẳng qua Tần Vấn Thiên đã từng nói hắn đã cứu Liễu Nghiên và Liễu Nhạc, nhưng khi Tần Vấn Thiên đối mặt với cục diện nguy hiểm như thế mà Liễu Nghiên vẫn im lặng thì thật sự chẳng hợp tình người chút nào.

Nhưng mọi người đều có chí riêng, cô không có tư cách trách cứ gì Liễu Nghiên cả. Cùng lắm là không qua lại với cô ta mà thôi.

– Mục Nhu, nghe nói gần đây bởi vì cô mà Mục gia bị rất nhiều gia tộc làm khó, cô có định cân nhắc việc quen với Yến Vũ Hàn không, dù sao thì Yến Vũ Hàn cũng có ý với cô mà.

Diệp Triển nhẹ giọng khuyên bảo lại làm cho thần sắc của Mục Nhu cứng lại, tỏ vẻ hơi không vui.

Chuyện tại sân săn bắn hoàng gia mấy tháng trước rõ ràng đã truyền ra ngoài. Tuy rằng cô đã nhấn mạnh rằng đó chỉ là lập trường của cá nhân của cô, thế nhưng trong vòng quan hệ của cô bao gồm những ai chứ, những lão hồ ly của gia tộc khác đều làm việc và cân nhắc hết sức chu toàn, dù chỉ là vì để tâm đến thái độ của tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu thì bọn họ cũng sẽ không dám qua lại với Mục gia.

Chính vì thế nên gần đây Mục gia bị rất nhiều gia tộc xa lánh, còn Mục Nhu thì cũng chịu áp lực lớn trong chính gia tộc mình. Hiện tại những tài nguyên tu luyện trong gia tộc đã dần dần tuột khỏi tay cô, cô đương nhiên cũng biết rõ việc này.

– Không phiền ngươi phải phí tâm sức của mình vào chuyện của ta đâu.

Mục Nhu trả lời cực kỳ bình tĩnh, nhưng lòng lại ngầm thở dài. Trước kia mối quan hệ giữa cô và Sở Linh tốt đến thế, nhưng sau sự kiện đó thì Sở Linh không hề lạnh nhạt với cô vài ngày giống như ý nghĩ của cô mà là triệt để cắt đứt quan hệ với cô, thậm chí khi gặp mặt nhau thì cũng chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt.

– Ha ha, chỉ vì một người chết mà lại thành ra thế.

Diệp Triển buông lời châm chọc rồi lướt ngang qua người Mục Nhu.

Liễu Nghiên ở bên cạnh vẫn cúi đầu không nói lời nào cả.

– Vì một người chết à?

Mục Nhu hít một hơi thật sâu, hắn ngã xuống thật rồi sao. Mục Nhu không biết vì sao bản thân cô lại nhớ mãi Tần Vấn Thiên không quên được. Đương nhiên không đến mức yêu thích, bởi vì cô theo lý cô chỉ mới chính thức gặp Tần Vấn Thiên không đeo mặt nạ có một lần. Có lẽ do duyên phận của bọn họ khi thí luyện tại ảo mộng chi thành làm lòng cô cảm thấy hơi lo lắng thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

tại một tòa lầu các độc lập sâu bên trong học viện Đế Tinh, có một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần đang đứng ở đó, đúng là đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành của nước Sở.

– Khuynh Thành à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm lão già như ta thế này?

Chỉ thấy Cố lão đi tới, ông cũng chính là sư tôn của Mạc Thương.

– Ngoại công.

Mạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn sang Cố lão, hỏi:

– Vẫn chưa có tin tức của hắn sao?

Tất nhiên là Cố lão hiểu rõ “hắn” trong lời nói của Mạc Khuynh Thành đang ám chỉ ai, lòng lại thầm thở dài. Nhiều ngày rồi mà chẳng thấy trở về, chỉ e dữ nhiều lành ít, tiếc thay cho một thanh niên tốt đẹp.

– Khuynh Thành, hiếm thấy con quan tâm đến đến một người như thế đấy nhé.

Cố lão cười trêu như muốn chuyển chủ đề làm Mạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn hắn, hỏi:

– Không còn hy vọng nữa sao?

– Ài!

Cố lão đưa mắt nhìn xa xa, lắc đầu gượng cười:

– Ta cũng không biết Sở Thiên Kiêu làm việc quyết đoán tàn nhẫn đến mức này. Hắn lại dám lợi dụng bữa tiệc chiêu đãi Tần Dao để ra tay, không thèm quan tâm dư luận chung quanh mình. Hơn nữa, hắn còn lợi dụng Tần Xuyên làm mồi nhử, nếu so sánh với đại hoàng tử thì tên Sở Thiên Kiêu này quá độc ác.

– Đáng tiếc, hy vọng đại hoàng tử tiếp quản nước Sở quá mong manh.

– Ngoại công, vì sao Mạc gia ta không thể ra mặt giúp đỡ Tần phủ chứ?

Mạc Khuynh Thành cất tiếng hỏi:

– Dù sao Mạc gia và Tần Vũ có mối quan hệ sâu xa với nhau mà.

– Sự việc không đơn giản như con nghĩ đâu, đằng sau chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của con nhiều lắm. Mạc gia đứng bên ngoài, không dễ dàng nhúng tay vào những chuyện này.

Cố lão trả lời cực bình thản:

– Còn nhớ năm xưa gia gia con từng nói đùa với Tần Hạo rằng nếu con cháu khác phái của bọn họ có độ tuổi tương tự nhau thì sẽ kết thành thông gia nữa.

Cố lão lộ ra nụ cười mỉm:

– Nếu Tần phủ vẫn là Tần phủ xưa kia thì có lẽ giữa con và Tần Vấn Thiên thật sự sẽ có chút quan hệ.

– Đó đã là chuyện xưa lắm rồi, huống chi Tần Vấn Thiên còn không phải là con trai ruột của Tần Xuyên.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, hiển nhiên là cô đã nghe trưởng bối trong nhà đề cập đến việc này, nhưng từ khi Tần phủ chuyển đến thành Thiên Ung thì mối quan hệ giữa Tần phủ và Mạc gia đã không còn thân thiết như trước nữa, dù sao cũng không còn ở cùng một nơi.

– Bây giờ chỉ cần tên kia còn sống là được rồi.

Đôi mắt động lòng người của Mạc Khuynh Thành nhìn về phía xa xa, lòng thầm cầu nguyện.

– Tần Dao cô ấy thế nào rồi?

Mạc Khuynh Thành bỗng dưng hỏi tiếp. Lần trước người của học viện Đế Tinh tìm kiếm Tần Vấn Thiên nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được hắn mà tìm thấy Tần Dao, vì thế bọn họ đưa cô trở về học viện Đế Tinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1391: Đàn Hạc Hương và Hắc Tuyết Nghĩ

– Ở học viện thì ít nhất sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Cố lão trả lời chắc chắn làm Mạc Khuynh Thật gật đầu nhẹ nhàng.

– Sở Thiên Kiêu sẽ không bỏ qua cho Tần Dao.

Cố lão nói khẽ:

– Với sự hiểu biết của ta về hắn, lần trước không đạt được mục đích tại Hắc Ám Sâm Lâm nên chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ qua đâu.

– Ngoại công, ý của người là Sở Thiên Kiêu sẽ tiếp tục lợi dụng Tần Xuyên để ép buộc Tần Dao ạ? Nhưng hắn ta đã làm thế một lần rồi, chẳng lẽ còn hữu dụng sao?

– Đối với một người trọng tình trọng nghĩa thì một khi Tần Xuyên còn ở trên tay hắn, cho dù hắn có làm chuyện giống vậy thêm trăm lần nữa thì Tần Dao cũng sẽ tiếp tục chui đầu vào lưới thôi.

Cố lão lắc đầu, hắn hiểu rõ đạo lý này nên đương nhiên là Sở Thiên Kiêu cũng hiểu.

Mạc Khuynh Thành chỉ có thể im lặng.

Trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng đang bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết dày đặc. Đúng lúc này, ở khu vực ven rừng có một con Hắc Phượng Điêu khổng lồ đáp xuống mặt đất đầy tuyết, quét tan hết thảy tuyết đọng chung quanh khu vực này.

Một thiếu niên ước chừng mười bảy tuổi nhảy xuống từ trên lưng con Hắc Phượng Điêu, hắn đang mặc trên mình bộ áo khoác bằng da. Gương mặt thiếu niên đã trút dần đi đi những nét non nớt mà trở nên anh tuấn yêu dị, bất ngờ thay lại chính là Tần Vấn Thiên.

– Tiền bối, xin cảm tạ ân tình lần này.

Tần Vấn Thiên xoay người nói lời cảm tạ với Hắc Phượng Điêu. Xưa kia nếu không có Hắc Phượng Điêu ra tay trợ giúp hắn thì e rằng hắn đã chết trong Hắc Ám Sâm Lâm và trở thành thức ăn trong bụng yêu thú rồi.

Hắc Phượng Điêu kêu lên từng tiếng trầm thấp, Tần Vấn Thiên bật cười lớn rồi hứa hẹn:

– Yên tâm, ta nhớ rõ chuyện của tiền bối mà. Nếu sau này ta có thể vận dụng huyết mạch chi lực một cách thành thục thì tất nhiên ta sẽ tuân thủ lời hứa trước đó, tặng cho tiền bối ba giọt tinh huyết.

Hắc Phượng Điêu cứ như thể nghe hiểu lời nói của Tần Vấn Thiên, cánh chim cực lớn của nó đập mạnh vào khoảng không, ngay sau đó thân thể của nó bay lên, tạo ra một lốc xoáy cực kỳ đáng sợ. Nó xé gió đi mất, chỉ trong giây lát thôi mà đã không còn thấy tăm hơi đâu.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Hắc Phượng Điêu vừa biến mắt, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu lý do vì sao mà Hắc Phượng điệu lại muốn tinh huyết của chính mình.

Có lẽ huyết mạch của hắn có điểm đặc biệt gì đó. Lúc trước khi hắn bị thương té xỉu, rất nhiều yêu thú đi ngang qua chỗ của hắn đều lựa chọn đi đường vòng.

Quyết định không nghĩ nhiều nữa, Tần Vấn Thiên xoay người quay lưng về phía Hắc Ám Sâm Lâm rồi bước từng bước chậm rãi về phía hoàng thành.

Từng dấu chân xuất hiện trên mặt tuyết, đôi mắt của Tần Vấn Thiên lóe sáng sắc bén hơn cả đao kiếm.

Hoàng thành nguy nga sừng sững này không ngăn được con đường phía trước của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.