Thái Cổ Thần Vương

Chương 91: Chấp niệm



Cuồng ngạo, bá đạo, đó là hai từ để miêu tả Lạc Thiên Thu trong giờ phút này.

Hắn đồng ý với Tần Vấn Thiên một cách thẳng thừng, thậm chí còn quyết định thay cho Sở Thiên Kiêu, là bởi vì hắn có tư cách đó. Sở Thiên Kiêu sẽ không có ý kiến gì với việc này.

Đương nhiên Sở Thiên Kiêu cũng tin tưởng Lạc Thiên Thu, nhìn Lạc Thiên Thu đi ra ngoài, trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng.

Quân sĩ vây quanh Tần Vấn Thiên đua nhau lui ra, một chốc sau, trên con đường tuyết chỉ còn lại hai người Tần Vấn Thiên và Lạc Thiên Thu.

Rẹt rẹt…

Ánh sét sáng lóa tỏa ra, thân mình Lạc Thiên Thu dường như chìm ngập trong ánh sáng của lôi điện. Nguyên lực tinh thần của hắn ẩn chứa sức mạnh lôi điện, ngôi sao Võ Mệnh của hắn chính là một ngôi sao Lôi Điện.

Lấy Lạc Thiên Thu làm trung tâm, tuyết đọng xung quanh đều nát vụn với tốc độ chóng mặt, khí thế kia khiến cho rất nhiều người phải sửng sốt vì sức mạnh của Lạc Thiên Thu.

– Không hổ là nhân vật xuất chúng trong học viện Đế Tinh, Lạc Thiên Thu cảnh giới Luân Mạch cảnh tầng tám đủ để chính thức bước chân vào kinh thành thập tú. Đối với Tần Vấn Thiên mà nói, chỉ sợ đây sẽ là một cơn ác mộng.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy. Lúc này Tần Vấn Thiên thu lại Phương Thiên Họa kích đang cầm trong tay, nếu đã ước định là ba chiêu thì không cần phải nhờ thần binh trợ giúp.

Từng luồng ánh sáng lôi điện chiếu rọi khắp không gian, mỗi một bước Lạc Thiên Thu bước ra đều cho người ta cảm giác rằng hắn có thể phá hủy Tần Vấn Thiên bất cứ lúc nào. Khí thế này quả thực là vô cùng mạnh mẽ.

Rốt cuộc, Lạc Thiên Thu xòe năm ngón tay, thân thể áp sát tới trước mặt Tần Vấn Thiên. Trong nháy mắt này, mọi người chỉ thấy một con mãng xà tạo nên từ lôi điện cuồn cuộn xông tới muốn nuốt chửng Tần Vấn Thiên, khí thế bá đạo tuyệt luân như sắp sửa phá hủy tất cả.

Tần Vấn Thiên đáp trả ngay lúc ấy, Luân Mạch ấn ngưng tụ từ thần nguyên phóng ra, chưởng ấn phủ trùm lên hết thảy. Đám người chỉ nhìn thấy những chưởng ấn có sức mạnh dời non lấp bể bị ánh sét vây quanh, nổ tung vỡ vụn rồi tan rã từng chút từng chút một. Tần Vấn Thiên cảm thấy thân thể chết lặng đi, lực lượng khổng lồ đánh xuống cơ thể hắn, đôi chân trượt trên mặt đất tuyết lùi về phía sau đến hơn mười mét mới dừng lại.

Thế nhưng Tần Vấn Thiên vẫn luôn đứng thẳng, và đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Lạc Thiên Thu.

– Chiêu thứ nhất.

Lạc Thiên Thu thu năm ngón tay lại rồi bước từng bước chậm rãi về phía trước, tóc dài bay múa, bạch y như tuyết.

Hắn là Lạc Thiên Thu. Tần Vấn Thiên ở trước mặt này chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật trong cuộc đời của hắn. Hắn sẽ đạp văng kẻ kia bằng tư thái mạnh mẽ nhất. Tần Vấn Thiên không xứng ngăn cản đường hắn đi.

Học viện Đế Tinh muốn giúp đỡ kẻ yêu nghiệt này gây trở ngại cho kế hoạch của hắn là chuyện không thể.

Chỉ còn chưa tới hai tháng nữa là đến cuối năm, đến thời điểm huy hoàng nhất của Lạc Thiên Thu. Lúc đó hắn sẽ bước vào tầng thứ bảy của Thiên Tinh các trong học viện Đế Tinh, năm xưa phụ thân hắn đã làm được việc này, mà mục đích của hắn thì đương nhiên không chỉ dừng ở đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 210

Ánh mắt của Lạc Thiên Thu vĩnh viễn cao ngạo như thế, vĩnh viễn không coi ai ra gì như thế, trong mắt hắn không hề có Tần Vấn Thiên.

Không thể cản nổi một chiêu đầu tiên, thế thì kết cục của Tần Vấn Thiên đã xác định rồi.

Khi Lạc Thiên Thu áp sát Tần Vấn Thiên lần thứ hai, hoa tuyết cuộn lên tán loạn. Trong mắt Lạc Thiên Thu ẩn chứa uy thế của lôi điện đâm thẳng vào mắt Tần Vấn Thiên và bàn tay hắn lại đánh ra một lần nữa. Lúc này đây, thân thể hắn hệt như một lôi thần, hết thảy những gì trước mặt hắn đều sẽ bị hủy diệt.

Luân mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên đang gào thét. Hai mắt hắn chống chọi với đồng tử của Lạc Thiên Thu mà chẳng hề khiếp sợ, lực lượng sục sôi điên cuồng đổ về hội tụ nơi cánh tay.

– Phá Vọng ấn!

Chưởng ấn của Tần Vấn Thiên chém ra thức thứ ba Phá Vọng ấn trong Thiên Thủ ấn. Một chưởng này như thể muốn rút cạn toàn bộ nguyên lực tinh thần trong luân mạch của hắn, một chưởng này như thể phá vỡ hết thảy những ảo vọng hoang đường nhất mà nghiền nát tất cả.

Công kích của hai người va chạm tạo nên một luồng khí thế chấn động kinh khủng bộc phát ra ngoài, lấy họ làm trung tâm, đất tuyết xung quanh bị càn quét tung tóe, hóa thành lốc xoáy cuồng loạn chuyển động.

Lúc này đây, thân mình của Tần Vấn Thiên sừng sững như một ngọn núi.

– Cút!

Lạc Thiên Thu nổi giận gầm lên.

– Cút!

Tần Vấn Thiên cũng quát lớn một tiếng, thân thể hai người đồng thời bị đẩy lùi. Có điều Lạc Thiên Thu chỉ lùi một bước, mà Tần Vấn Thiên lại bị đẩy lui đến hơn mười bước, cách biệt cảnh giới giữa cả hai bày rành rành nơi đó.

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy cơ thể mình chấn động như có sức mạnh lôi điện khủng bố đang quấy đảo muốn xé nát hắn ra.

Thế nhưng khi hắn ngước mắt lên, thì trong ánh mắt sáng trong lại bùng lên sự kiên nghị và cố chấp không hề suy suyển và quyết tâm trước nay chưa từng có.

Đám người xung quanh chỉ thấy cảm xúc sục sôi trong lồng ngực. Bọn họ không ngờ rằng Tần Vấn Thiên có thể đón đỡ được đòn tấn công thứ hai của Lạc Thiên Thu. Với sức mạnh đáng sợ đó, chỉ sợ rằng kể cả người ở Luân Mạch cảnh tầng tám cũng phải bị tiêu diệt một cách dễ dàng, ấy thế mà Tần Vấn Thiên lại vẫn chống đỡ được.

Dưới chân hai người đã không còn tuyết đọng.

Gió lạnh thổi qua lay động vạt áo trắng trên người Lạc Thiên Thu. Hắn phải lùi một bước, điều này đối với hắn chính là sỉ nhục.

Dù cho chỉ là một bước.

Dù cho, Tần Vấn Thiên có thần thông chi lực phi phàm, có thể là thần thông địa cấp.

Thế nhưng vậy thì đã sao? Hắn là Lạc Thiên Thu, công pháp thần thông của hắn cũng cực kì mạnh mẽ, tinh hồn của hắn có uy lực bùng nổ dữ dội, hắn không hề có lí do để phải lùi bước!

– Chiêu thứ ba, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lạc Thiên Thu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vấn Thiên, giọng điệu cao ngạo cất lên như thể tuyên cáo trận đấu đã kết thúc. Tinh hồn thứ hai của hắn bừng nở, sức mạnh của vì sao Lôi Điện trong cơ thể hắn điên cuồng rít gào.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 158: Gặp mặt

Một đòn này sẽ hủy diệt Tần Vấn Thiên.

ẦM!

Vào đúng lúc này, Tần Vấn Thiên bước ra, hai tinh hồn đồng thời tỏa sáng, sáu luân mạch trong cơ thể hắn cùng lúc sôi trào.

– Hả?

Thần sắc của cả đám người đều chựng lại, thế rồi, bọn họ nhìn thấy toàn thân Tần Vấn Thiên lao đến như gió lốc, như chớp giật. Hắn nhảy bật lên tựa đại bàng giương cánh, hắn nhẹ nhàng đạp bước giữa hư không.

– Làm sao có thể như vậy?

Đồng tử của cả đám đông đều co rụt lại. Phải là cường giả Nguyên Phủ cảnh mới có thể đạp không khí bay lên, thế mà Tần Vấn Thiên lại có thể bước giữa hư không.

Ngay cả Lạc Thiên Thu cũng sửng sốt, thế nhưng hắn còn không có cả thời gian để mà sững người. Bởi vì lúc này đây Tần Vấn Thiên đã từ trên trời giáng xuống. Hai mắt của Tần Vấn Thiên phát sáng rực rỡ, tóc dài bay lồng lộng giữa không trung. Lạc Thiên Thu dường như thấy được trong chưởng lực của kẻ kia có ý chí hủy diệt đất trời, ý chí ấy xông thẳng vào đầu óc hắn, rồi tựa hồ hóa thành hình ảnh, khắc xuống.

– Nhanh quá!

Thần sắc của đám người đều đờ ra. Lần này Tần Vấn Thiên không phòng ngự bị động nữa, hắn chủ động tấn công!

Bóng dáng từ trên trời giáng xuống dồn hết lực lượng mạnh mẽ nhất đánh ra một chưởng. Một chưởng này vẫn là Phá Vọng ấn, thế nhưng lại mang theo sức nặng tựa Thái Sơn. Sức nặng kia nghiền áp Lạc Thiên Thu chẳng khác gì vô số những ngọn núi.

Lúc này Lạc Thiên Thu chỉ cảm thấy mình bị núi cao đè nặng, sắc mặt cứng đờ ra.

Hắn vô cùng kiêu ngạo. Hắn vẫn luôn cho rằng Tần Vấn Thiên sẽ đứng trơ ra đó mà nhận lấy đòn mạnh nhất của mình. Một đòn mạnh mẽ bậc nhất ấy sẽ phá hủy Tần Vấn Thiên một cách triệt để. Thế nhưng rõ ràng là hắn đã đánh giá cao bản thân mình và xem nhẹ Tần Vấn Thiên.

Trong nháy mắt ấy, Lạc Thiên Thu căn bản không có thời gian để mà suy nghĩ, chỉ có thể nâng tay đánh ra. Lôi Điện chi lực cuồn cuộn bộc phát khiến cho cả bầu trời tựa như đều bị phá nát, thế nhưng lại chẳng thể phá hủy được quyết tâm của Tần Vấn Thiên.

Oành!

Lực lượng khủng bố nổ tung, thân thể của Lạc Thiên Thu bị ép gập xuống như thể sắp gục ngã. Hắn thét lớn môt tiếng, trong cơ thể cũng rung chuyển điên cuồng, lực lượng như núi suýt chút nữa đã đè sụp thân mình hắn.

– Ba chiêu.

Tần Vấn Thiên nhìn thẳng vào Lạc Thiên Thu, cuồng ngạo vô cùng.

– Cút!

Lạc Thiên Thu nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng vô tận tụ hội thành một thanh kiếm Lôi Thần chém thẳng về phía Tần Vấn Thiên đang ở trên không. Thần sắc của Tần Vấn Thiên chững lại, tay trái gào thét đánh xuống, tiếng ầm ầm rền vang như núi đổ. Thậm chí đám người xung quanh còn nhìn thấy cả ảo ảnh ngọn núi cao chót. Thế nhưng ngọn núi lớn ấy bị cắt nát, Tần Vấn Thiên bị đánh bay ra ngã xuống đằng xa. Hắn thét dài một tiếng, miệng hộc ra máu tươi.

– Đây là chiêu thứ tư.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Thu, còn đám đông thì lại dồn ánh mắt lên người hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Chương 8.2: Sống chết phụ thuộc vào anh

Ba chiêu, Lạc Thiên Thu không đánh lùi được hắn, thậm chí lần va chạm kia còn cân sức ngang tài.

Nhìn ánh hào quang của tinh hồn tỏa sáng rực rỡ trên đầu Tần Vấn Thiên, mọi người đều cảm thấy có chút không chân thực. Chẳng ngờ sức chiến đấu của hắn lại mạnh mẽ đến tế. Cho dù cuối cùng hắn đã bị thương, thế nhưng dường như ánh hào quang vẫn chẳng bị che mờ.

Hắn là Tần Vấn Thiên, trận chiến này, hắn dương danh chính mình.

Tinh hồn trên tầng trời thứ ba và thứ tư, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng, tính cách cứng cỏi bất khuất cộng thêm học viện Đế Tinh đứng sau lưng hắn, bọn họ dường như thấy được một ngôi sao rực rỡ đang mọc giữa tầng không, và dần dần tỏa ra hào quang bừng sáng.

– Ngươi thông minh lắm.

Lạc Thiên Thu im lặng một lát rồi nhìn Tần Vấn Thiên, vẻ kiêu ngạo còn nguyên như lúc trước.

– Ngươi che giấu một đòn mạnh nhất cho nó bùng nổ ở thời khắc cuối cùng, thừa dịp ta chưa chuẩn bị tấn công mới có thể tránh thoát ác mộng.

Lạc Thiên Thu chậm rãi lên tiếng:

– Không thể không nói, ngươi đã có tư cách để cho ta phải dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ngươi. Thế nhưng, lần tiếp theo ngươi đối mặt với ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy nữa.

Dù cho đến thời điểm này, lời nói của Lạc Thiên Thu vẫn đong đầy kiêu ngạo.

Ánh mắt của mọi người lại hội tụ trên người hắn. Không sai, hắn là Lạc Thiên Thu, yêu nghiệt Lạc Thiên Thu.

Dù cho Tần Vấn Thiên có sức chiến đấu không hề tầm thường thì đã làm sao? Việc đó cũng chẳng thể che lấp được ánh hào quang của Lạc Thiên Thu. Nếu đây là một trận quyết đấu chân chính thì nhất định Tần Vấn Thiên sẽ là người thảm bại.

Tần Vấn Thiên cảm nhận được sự kiêu ngạo của Lạc Thiên Thu. Nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

– Lần đầu tiên ta gặp ngươi ở học viện Đế Tinh, ngươi đã cao ngạo như thế. Ta lấy được huyết viêm quả ở Hắc Ám Sâm Lâm, ngươi lại nói đó là của ngươi, chỉ vì lúc đó ngươi có thể nghiền chết ta một cách dễ dàng.

– Lần thứ hai ở Hắc Ám Sâm Lâm, ngươi vẫn ở thế mạnh hơn, ngươi muốn mạng sống của ta, hơn nữa khi đó ngươi có thể làm được.

– Hôm nay ngươi và ta lại gặp nhau, nhưng trong ba chiêu ngươi lại chẳng thể đánh ngã ta được nữa. Thậm chí ngươi còn vi phạm ước định đánh ra chiêu thứ tư. Vậy mà ngươi vẫn kiêu ngạo thế này.

– Thế thì lần tới chúng ta tái chiến sẽ là lúc ta nói cho ngươi biết, sự kiêu ngạo của ngươi nực cười và đáng buồn biết bao nhiêu.

Tần Vấn Thiên nói chậm rãi, trong mắt hiện lên nét cứng cỏi và cố chấp.

Tần Vấn Thiên cũng có kiêu ngạo của bản thân hắn. Đây là lần đụng độ thứ ba giữa hắn với Lạc Thiên Thu. Trong lần tiếp theo, hắn sẽ rửa sạch hết thảy nhục nhã, Lạc Thiên Thu sẽ phải trả giá đắt vì sự kiêu ngạo của mình.

Đây là chấp niệm của Tần Vấn Thiên, đây là ý chí của Tần Vấn Thiên!

Đám người nhìn Tần Vấn Thiên ngạo nghễ đứng đó. Thiếu niên nhiệt huyết, lòng có mãnh hổ. Tần Vấn Thiên hôm nay đáng để tự hào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.