Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 103: Chương 103:



 
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
 
Dường như chuyện trong cung đón người không thể thiếu được Đổng Phúc Tường ra tay. Hoàng hậu mới đại hôn, lên tiếng đón người vào thì không thích hợp nên sẽ do Thái hoàng Thái hậu hạ ý chỉ, Đổng Phúc Tường chịu trách nhiệm đến Thừa Ân công phủ đón người.
Vị phúc tấn Thừa Ân công kia đúng là người phiền phức một cách hiếm thấy, người trong cung phái đến mà bà ta cũng dám cản trở. Rốt cuộc ở trong tay bà ta cô nương không được sống yên ổn, bà ta cũng sợ cô nương bay lên cao rồi tương lai sẽ gây phiền toái với mình. Thành thật mà nói, trong lòng vị phúc tấn này bà ta không muốn giao cô nương ra.
Đổng Phúc Tường tới cửa, nói rõ lý do, ban đầu còn cười làm lành: “Thỉnh an phúc tấn. Nô tài nhận lệnh của Lão phật gia đến phủ đón Thù Lan cô nương vào cung chơi mấy ngày.”
Cặp mắt của vị Doanh Phòng phúc tấn kia sắc bén như chim ưng dạo qua mặt hắn một vòng: “Nhận lệnh Lão phật gia? Ngươi là người nào? Sao trước nay ta chưa từng thấy ngươi?”
Trong lòng Đổng Phúc tường âm thầm hừ một tiếng, trên mặt vẫn là dáng vẻ hòa hợp êm thấm, khoanh tay nói: “Nô tài không phải nhân vật nổi danh gì, chẳng qua là chân chạy vặt cho Lão phật gia thôi, tất nhiên phúc tấn chưa thấy nô tài rồi.”
Vị Doanh Phòng phúc tấn này vốn xuất thân từ gia đình hạ đẳng, tổ tiên vài đời trước có một vị đỗ võ Trạng nguyên. Bàn về xuất thân thì chẳng có gì cao sang, nhưng bản thân rất có nhan sắc, lại là gái lỡ thì chưa hứa hôn với ai, bởi vậy được Thừa Ân công coi như bảo bối mà rước về nhà. Doanh Phòng phúc tấn này tâm địa không tốt, kiến thức cũng không cao, có vẻ bà ta không biết đạo lý “quan thất phẩm trước cửa nhà tể tướng” [1], đồ trang trí pha lê trên mũ quan cũng không có nghĩa lý gì với bà ta. Nghe giọng điệu kia có vẻ là không muốn cho hắn đón cô nương. Đổng Phúc Tường vuốt mặt, trong lòng nói xui xẻo, đổi lại là nhà khác, không nói hai lời, trước tiên dúi cho hắn túi bạc đầy mới quan trọng. Vị này thì ngược lại, đừng nói bạc, dứt khoát chặn cửa không cho vào. Ngoài trời gió tuyết mấy ngày liền, hắn ở ngoài cửa lạnh đến mức nổi da gà, ngón chân cũng muốn đóng băng mất cả tri giác, chỉ sợ hôm nay đi chuyến này về lại muốn nứt cả da.
[1] Quan thất phẩm trước cửa nhà tể tướng: muốn đi vào nhà tể tướng phải đi qua những người gác cửa, ý nói sức mạnh của những người này không hề nhỏ.
Doanh Phòng phúc tấn còn đang cân nhắc, đôi mắt to long lanh còn mang theo ba phần nghi hoặc, bảy phần không kiên nhẫn: “Được được, sao Lão phật gia lại nghĩ tới cô nương nhà chúng ta?”
Đổng Phúc Tường nói: “Phúc tấn không biết sao, Công gia nhà ngài là ca ca của Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu, cô nương nhà ngài là biểu muội của đương kim Vạn tuế gia. Lão phật gia có tuổi, nhớ nhung thân thích cho nên sai nô tài tới đón Thù Lan cô nương tiến cung trò chuyện tâm sự riêng với Lão phật gia.”

Đúng là câu “trò chuyện tâm sự riêng” này mới khiến Doanh Phòng phúc tấn vạn phần đề phòng. Ít nhiều mầm mống tai họa đều sinh ra trong lúc nói chuyện phiếm qua lại. Bà cảm thấy người trong cung ăn no rửng mỡ, Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu đã chết 17-18 năm, lúc này nhớ nhung thân thích làm quái gì. Bà ta ôm ngực, nghiêng đầu, cười nói: “Ba vạn dặm giang sơn xã tắc Vạn tuế gia còn nhọc lòng không hết, không ngờ cô nương nhà chúng ta lại có vận may này.”
Nói đến mức này, ngăn cản cũng không được, bà ta đành phải buông tay ra nhường đường. Chẳng qua vẫn không nói được lời nào hay ho: “Công công, mong ngài chỉ điểm cho, Lão phật gia đón cô nương nhà chúng ta vào cung, có phải cố ý cất nhắc nàng ấy hay không?”
Đổng Phúc Tường a một tiếng: “Phúc tấn làm khó nô tài rồi, ý của bề trên, sao nô tài có thể biết được! Nhưng theo nô tài thấy, cũng chỉ là tiến cung tâm sự thôi, mấy ngày nữa sẽ để cô nương hồi phủ.”
Doanh Phòng phúc tấn khịt mũi cười: “Lần trước Hiếu Tuệ Hoàng hậu về trời, không phải Kế Hoàng hậu cũng được đón vào cung chơi, tâm sự mấy ngày sao?”
Đổng Phúc Tường bó tay với sự hồ đồ của bà cô này, lần đó Hiếu Tuệ Hoàng hậu đại tang, lần này là đại hỉ, có thể giống nhau sao? Cái con người này, bốn sáu không hiểu [2], suốt ngày chỉ biết làm chuyện xấu, làm khó bà ta đảm nhận chức danh phúc tấn mấy năm nay, kiến thức hạn hẹp như cái lỗ rốn.
[2] Bốn sáu không hiểu: bốn sáu đề cập đến tứ thư ngũ kinh, chỉ người nông cạn, kiến thức hạn hẹp.
Hắn ha ha cười gượng: “Nói đến điều này, lần trước cũng là nô tài đón Hoàng hậu chủ tử tiến cung, khỏi phải nói nhà Nạp Công gia khách khí cỡ nào.”
Doanh Phòng phúc tấn cười nhạt: “Đó là Tề gia có lòng trèo cao, Nạp Tân là kẻ nịnh hót, nhà chúng ta không giống vậy. Cô nương không danh không phận tiến cung làm gì? A mã nàng ấy mới nói chuyện hôn sự của nàng ấy, lúc này đi vào thì không hay. Hay là phiền công công chuyển lời giúp chúng ta, nói cảm tạ Lão phật gia ưu ái, cô nương nhà chúng ta đã tính chuyện xuất giá rồi, không tiến cung được, xin Lão phật gia thứ lỗi.”
Lúc này trên mặt Đổng Phúc Tường biến sắc, ai khiến hắn không hoàn thành được nhiệm vụ thì chẳng khác nào giết hắn. Hắn run rẩy khóe miệng, vẻ xấu xa đều bày ở trên mặt, không âm không dương nói: “Phúc tấn, đây là ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu, ý chỉ đó ngài biết không, ngài tưởng hàng xóm thương lượng với ngài à? Công gia là người lòng dạ rộng rãi như phật Di Lặc, xem ra không dạy dỗ ngài quy củ cho tốt, ngài nhận ý chỉ phải quỳ xuống dập đầu, miệng nói “Tạ Thái hoàng Thái hậu ân điển”. Ngài thì hay rồi, lúc này còn đứng thẳng lưng, đây là coi thường Lão phật gia, phải tịch thu tài sản lôi đi chém đầu, ngài biết không?”
Doanh Phòng phúc tấn nghe hắn nói như vậy sợ hết hồn, chuyện khác bà ta không để bụng, chỉ có hai chuyện: rơi đầu xếp thứ nhất, tịch thu tài sản xếp thứ hai. Vốn bà ta nghĩ, nếu là ngoài miệng truyền lời, người có vào cung hay không Thái hoàng Thái hậu cũng không quá để ý. Không để ý thì rất dễ xử lý, dăm ba câu lừa gạt là Thù Lan sẽ không phải tiến cung. Kết quả không ngờ tới, tên thái giám này không dễ đối phó cho qua, vẫn một mực muốn dẫn người đi, điều này làm phúc tấn cảm thấy thật buồn rầu.
Làm sao bây giờ đây, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Bà ta suy nghĩ rồi lập tức sai người lấy bạc tới, sau đó cầm trong lòng mình, gương mặt tươi cười nói: “Nhà chúng ta có khó xử mà công công không biết đâu. Ta có ý nghĩ thế này, nếu trong cung thật sự muốn tấn vị, ta cứ giữ lấy không buông là ta không phải, nhưng nếu chỉ là đón vào chơi mấy ngày, đi qua lại lắm phiền toái, không bằng không đi. Ngài nói có phải không?”
Tầm mắt Đổng Phúc Tường dừng ở túi bạc trong tay bà ta, thật ra ít nhiều bạc hắn đều đã thấy qua. Nhưng chính là hắn không phục, bạc của phúc tấn này, hắn không thể không chiếm lấy.
“Thế theo phúc tấn xử lý thế nào mới tốt?” Hắn xấu hổ cười: “Hôm nay Công gia ở nhà, ngài hỏi ông ấy sẽ biết. Trước đây lúc Hiếu Từ Chiêu Hoàng hậu còn sống, Công gia tiến cung thăm Hoàng hậu đều là nô tài đón vào cửa cung, chúng ta coi như quen biết đã lâu… Phúc tấn có lời trong lòng muốn nói, đừng ngại nói với nô tài, nếu nô tài có thể giúp đỡ, nô tài nguyện ý phân ưu giúp phúc tấn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Doanh Phòng phúc tấn cười càng thêm mềm mại: “Công công thật là hiểu lòng người, ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhờ công công nói tốt vài câu trước mặt Thái hoàng Thái hậu, đừng gọi cô nương nhà ta tiến cung. Thân mình ta không tốt, còn cần cô nương hầu hạ, nàng ấy đi rồi thì chỗ ta lại một mình không ai chăm sóc.”
Đổng Phúc Tường cười lạnh mấy tiếng, lòng dạ cái người này làm từ sắt đá à? Hạ nhân trong Công phủ chết hết rồi hay sao mà cần Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc bưng cứt xi tiểu? Thái giám sinh ra từ nơi nghèo hèn, không phải chưa từng thấy người cực kỳ hung ác, nhưng xét đến cùng đều do một chữ nghèo đưa đẩy. Nhà giàu thế này, Công gia nhận bổng lộc của vua, không lo ăn mặc, còn chèn ép người quá đáng như vậy, có thể thấy được phúc tấn này xấu tính từ trong xương cốt, chết cũng không đổi được.
“Không phải không thể truyền lời giúp phúc tấn, chỉ là…” Hắn nói một nửa, đôi mắt híp lại như móc câu, nhìn túi bạc kia cười đầy thâm ý.
Doanh Phòng phúc tấn hiểu ý, nếu có thể mua chuộc những lời này thì có thể thấy được sự tình không khó khăn. Rốt cuộc người như thái giám này không thấy lợi không làm. Bà ta đặt túi tiền vào trong tay Đổng Phúc Tường: “Hiện giờ gia cảnh khó khăn, chút tiền lẻ này cho công công mua rượu uống. Trước mặt Lão phật gia còn mong công công chu toàn, về sau lại kêu lão gia nhà chúng ta đặc biệt tạ ơn ngài có được không?”
Đổng Phúc Tường ước lượng túi bạc kia, tay thái giám chính là đòn cân, chỉ cần một tay là có thể ước lượng ra sức nặng bao nhiêu.  Năm nén bạc mười lượng, đó là năm mươi lượng. Tuy không tính là nhiều nhưng thế cũng đủ rồi, hắn thỏa mãn cười nói: “Có gì đáng nói đâu, chỉ là một câu mà thôi. Nhưng nô tài tới hồi lâu rồi mà còn chưa thấy chính chủ. Phúc tấn mời Thù Lan cô nương ra đi, nô tài nhìn cô nương một cái, trở về cũng tiện báo cáo với Lão phật gia.”
Đó là chuyện nhỏ, Doanh Phòng phúc tấn rất sảng khoái sai người dưới: “Đi mời tiểu thư tới.”
Rất mau vị hoàng biểu muội kia đã tới, một cô nương xinh xắn mặc áo ngoài màu xanh lam họa tiết chim sáo, bím tóc chải gọn gàng. Chỉ là thân mình gầy guộc, gầy đến tái xanh làm cho đôi mắt có vẻ cực kỳ lớn. Nhìn nàng ấy có vẻ nhút nhát sợ hãi, thật đáng thương. Đường đường là tiểu thư Công phủ, bị làm cho giống như nha hoàn, như cô nương xuất thân từ nhà nghèo khó, bà ta thật xứng đáng bị thiên đao vạn quả [3].
[3]Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây. 
Bạc đã tới tay, người cũng đã gặp, Đổng Phúc Tường không cần gì phải khách khí với bà ta nữa. Hắn tiến lên, gập eo nói: “Cô nương cát tường. Nô tài tới từ trong cung, nhận ý chỉ của Lão phật gia tới đón cô nương vào cung chơi. Cô nương có muốn đi không?”
Mấy ngày trước Na Đan Châu đã nói với Thù Lan chuyện này, nàng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, dù sao ở cái nhà này sẽ chẳng có ngày ngóc đầu lên được, không bằng vào cung, ít nhất còn có việc để phấn đấu. Vì thế nàng đáp như chém đinh chặt sắt: “Công công, ta đi.”
Doanh Phòng phúc tấn lập tức trừng mắt: “Cha mẹ còn sống, đến lượt ngươi làm chủ sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

Đổng Phúc Tường ô một tiếng, ngượng ngùng nói: “Nếu bản thân cô nương nói đi, nô tài cũng không có cách nào. Chuyện phúc tấn nhờ nô tài, nô tài không thể không làm. Như vậy đi, ngài và cô nương đi theo ta đứng chờ ở cửa cung. Nếu Lão phật gia lên tiếng bảo trở về, vậy để ngài đưa cô nương về, ngài thấy như vậy có được không?”
“Cái gì?” Doanh Phòng phúc tấn hô to như gà gáy sáng: “Ngài đừng chơi trò mèo vờn chuột với ta. Tưởng ta là đứa ngốc chắc?”
Đổng Phúc Tường không thèm nghe bà ta nhiều lời, phất tay sai thái giám phía dưới dẫn người ra ngoài. Doanh Phòng phúc tấn la to ở phía sau: “Làm gì vậy, cướp người à?”, quát lớn với tên người hầu bên cạnh: “Các ngươi muốn chết à? Người ta ức hiếp như vậy mà các ngươi còn đứng xem náo nhiệt à?”
Lời quát mắng này như liều thuốc thanh tỉnh, tất cả gã sai vặt và lính canh đều xao động. Nhưng không chờ bọn họ ồn ào, Đổng Phúc Tường chỉ vào mặt Quách phúc tấn, cao giọng nói: “Tất cả đừng nhúc nhích! Ta nhận ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng thượng, các ngươi ai dám động, có tin ta tìm Đô đốc cửu môn [4] tới san bằng các ngươi không?”
[4] Đô đốc cửu môn: chức quan chỉ huy quân lính bảo vệ chín cổng hoàng thành.
Những lời này vừa nói ra làm chấn động những người đó, ngón tay Đổng Phúc Tường giống như súng ống, chỉ vào chỗ nào chỗ đó im bặt. Hắn nghiến răng cười lạnh: “Trời đất, hôm nay ta được mở mang kiến thức. Trước nay ta chưa từng gặp người nào không có vương pháp như vậy, đến ý chỉ trong cung cũng dám không tuân theo. Phúc tấn ngài đừng nóng, ngài vừa nhờ vả, yên tâm về sau nô tài sẽ chuyển lời giúp ngài, nô tài không thể vô duyên vô cớ lấy bạc của ngài!” Dứt lời, hắn cười bước đi ra cửa.
Quách phúc tấn bị hắn hù dọa, sửng sốt hồi lâu không lên tiếng. Đến lúc xe ngựa đi rồi bà ta mới hồi phục tinh thần, đứng trong sân vỗ đùi kêu khóc: “Ai da, đồ ăn cướp đoạn tử tuyệt tôn này, lừa bạc của ta, còn dẫn cô nương nhà chúng ta đi mất…”
Ai còn nghe bà ta nữa, xe ngựa lăn bánh băng băng trên đường hướng vào Thần Võ môn. Đến trước Thuận Trinh môn, ghìm ngựa xuống xe, Đổng Phúc Tường dẫn đường, cười nói: “Chắc nhiều năm rồi cô nương không tiến cung hả? Lần đầu nô tài thấy ngài là lúc trước khi phúc tấn mất, chớp mắt đã năm sáu năm rồi.”
“À.” Thù Lan cười, nụ cười mang hương vị chua xót.
Cung đình này nói quen thuộc cũng quen thuộc, nói xa lạ cũng xa lạ. Trước đây mẫu thân nàng dẫn nàng tiến cung, một đứa trẻ chẳng để cái gì trong lòng, một lòng một dạ chỉ biết chơi. Hiện giờ không giống vậy, không ai dẫn dắt nàng, mọi thứ đều dựa vào chính  mình. Mỗi một bước của nàng đều phải thật cẩn thận, sợ bước hụt chân sẽ đánh mất thể diện của a mã và ca ca nàng. Nếu đếm kỹ, sau khi mẫu thân nàng sinh bệnh nằm trên giường thì không vào cung nữa, tính đúng ra, chắc phải tám năm rồi nàng không tơi nơi này. Tám năm là dài cỡ nào, rất nhiều thứ đã thay đổi, nàng đứng trên đường lớn đi hướng Từ Ninh cung, có loại cảm giác cảnh còn người mất. Cung nhân yên lặng đi trước dẫn đường, nàng cúi đầu tiến lên ngạch cửa. Mỗi người nơi này đều là chủ tử, đến lá gan giương mắt nhìn nàng cũng không có.
Nàng quỳ xuống, dập đầu trên thảm nhung tuyết, một câu cũng không nói nên lời. Trên giường sưởi, Thái hoàng Thái hậu nói đứng lên đi, cẩn thận đánh giá gương mặt cô nương rồi quay đầu nói với Thái hậu: “Khi còn nhỏ nàng ấy thường vào cung, khi đó là một gương mặt tròn bầu bĩnh, sao bây giờ mặt bé xíu như vậy?”
Hoàng Thái hậu nói: “Nữ nhi đến 18 tuổi thay đổi nhiều… chẳng qua là gầy đi chút.”
Thù Lan có chút khó xử, vặn khăn tay không biết làm sao. Thật ra không riêng trong cung, bên ngoài cũng là như thế, là cô nương xuất thân Công phủ nên luôn bị quan sát đánh giá, người ta còn hận không thể cậy miệng ra xem răng nàng. Rốt cuộc ở trong cung nàng không có ai để dựa vào, Hoàng Thái hậu thì bắn đại bác cũng không tới, còn Thái hoàng Thái hậu lại là bà cô. Cô mẫu còn sống thì còn dễ nói chuyện, cô mẫu không còn, cơ bản cũng không thể trông cậy vào Thái hoàng Thái hậu được. Nói quan hệ gần, chi bằng nói Hoàng đế và Hoàng hậu gần hơn. Nàng nâng mắt lên lặng lẽ nhìn, cô nương trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ ngồi trên ghế hoa hồng kia chắc là Hoàng hậu. Hoàng hậu có diện mạo hiền hòa dễ gần, vừa thấy nàng ấy, nàng thoáng yên lòng hơn.
Anh Minh dịch chuyển tầm mắt hỏi Đổng Phúc Tường: “Ngươi đến cửa đón người có thuận lợi không?”
Câu hỏi của Anh Minh đụng trúng nỗi lòng của Đổng Phúc Tường, hắn thêm mắm dặm muối nói về ác hình ác trạng của Doanh Phòng phúc tấn một hồi, cuối cùng nói: “Nô tài có người đồng hương làm việc trong phủ Thừa Ân công. Trước đó nô tài tới cửa tìm hắn để hỏi thăm, nhắc tới vị phúc tấn này, hắn ta tái mét mặt nói chủ nhân này là ma quỷ giả dạng chứ không phải người. Chủ tử trong cung nhân từ nên mới không chém đầu bà ta, nếu khó tính chút, không xử lý bà ta mới là lạ đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Thái hậu nghe xong nhíu mày: “Dám nói chúng ta cướp người? Nữ nhân này có biết dài ngắn nông sâu không?”
Sắc mặt Thái hoàng Thái hậu nhàn nhạt, nghiêng người nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Vốn chính là chúng ta nhúng tay vào việc nhà của người ta, nói đúng ra là chúng ta không phải.” Trong giọng nói có ý là không nên xen vào.
Thù Lan có chút hoảng sợ, lo lắng không yên nhìn Hoàng hậu. Anh Minh hiểu nỗi băn khoăn của nàng ấy, lúc này đã trở mặt với bà ta để ra khỏi nhà, nếu cứ như vậy trở về sợ là ngày tháng sau này càng khó sống.
Cùng một loại người lại phải chịu đối xử quá mức khác biệt. Sáng sớm hôm ấy Anh Minh tiến cung, Thái hoàng Thái hậu biểu hiện ra vẻ vô cùng nhiệt tình, không giống lúc này là dáng vẻ không hề hứng thú.
Thật ra nguyên nhân bên trong cũng không hề phức tạp, khi đó a mã nàng là một trong những đại thần phụ chính, ca ca nàng lại làm Ngang bang Chương kinh ở Cát Lâm Ô Lạp. Nhà mẹ đẻ của phúc tấn là Đại học sĩ, nhà mẹ ruột của mình cũng là nhà võ tướng, cách biệt một trời một vực với vị hoàng biểu muội trước mặt này. Trên đời này có mấy người không để ý danh lợi? Người càng nắm nhiều quyền lực, khứu giác cân nhắc lợi hại càng nhanh nhạy.
Xem ra Thái hoàng Thái hậu không có ý muốn sắp xếp, Thái hậu lại không quản chuyện, không còn cách nào, Anh Minh đành tự mình nhận lấy: “Dù sao đã vào được rồi thì ở lại trong cung một thời gian đi.” Một mặt nàng nói với Thái hoàng Thái hậu: “Mấy ngày nay Hoàng tổ mẫu bận việc chép kinh, chuyện này không làm phiền Hoàng tổ mẫu nữa. Thần thiếp dẫn người trở về, tất cả để thần thiếp sắp xếp đi.”
Thái hoàng Thái hậu nói cũng được, lại nhỏ giọng nói: “Lại nghe xem Na Mãn nói thế nào, nếu hắn ta cũng cùng một phe với phúc tấn hồ đồ của hắn thì người kia không giữ lại được, vẫn là để cho nàng ta về nhà đi.”
Anh Minh nói vâng, dẫn người trở về Khôn Ninh cung.
Thù Lan nói hết cho nàng nghe uất ức phải chịu mấy năm nay, cuối cùng vén tay áo cho nàng xem, bên trên chi chít vết sẹo cũ in trên da thịt cô nương làm người ta nhìn mà giật mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thù Lan cụp mắt nói: “Phúc tấn thích trà hoa lan, lúc hầu hạ bà ấy nô tỳ bị phỏng.”
Anh Minh cảm thấy khó tưởng tượng nổi tâm địa của một nữ nhân có thể xấu xa tới mức độ nào mới có thể làm làm ra loại chuyện này. Nàng buông tay áo của nàng ấy xuống, giọng ôn tồn nói: “Vạn tuế gia nhớ tới tình cảm khi còn nhỏ, không đành lòng thấy ngươi gặp nạn, đặc biệt dặn dò ta coi chừng ngươi. Nếu lúc này đã vào đây rồi thì ngươi cứ yên tâm, sau này mọi chuyện đều có ta làm chủ cho ngươi.”
Thù Lan nghe vậy vội vàng quỳ xuống dập đầu với nàng, run giọng nói: “Tạ ân điển của Vạn tuế gia và Hoàng hậu nương nương, phần ân tình này nô tỳ có thành ma cũng phải báo đáp.”
Anh Minh ra hiệu bảo cung nhân bên cạnh đỡ nàng ấy lên, đang định nói thì nhìn xuyên qua cửa sổ thấy kiệu chín rồng tới cửa cung, nàng ồ một tiếng: “Vạn tuế gia tới.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.